Trong lúc này, người đi theo sau lưng Cố Nhạc Luân không chỉ có 3 cận vệ của cậu, mà còn có 2 cận vệ của Cảnh Hiên Nhi và 2 cận vệ của Quách Khải.
Nhân vật chính đã nhiều nay còn thêm cận vệ mỗi người mỗi tên chắc nhớ tới sang năm chưa hết! Nên tôi sẽ đặt tên cho từng tổ cận vệ như này, về sau cứ thế mà các bạn hiểu ai là người của ai.
Cận vệ của Cố Nhạc Luân: Luân vệ.
Cận vệ của Bạch Khả: Khả vệ
Cận vệ của Quách Khải: Khải vệ.
Cận vệ của Cảnh Hoàng: Hoàng vệ.
Cận vệ của Cảnh Hiên Nhi: Nhi vệ.
Vốn dĩ Quách Khải có 3 cận vệ, nhưng 1 trong số đó đã đi về trước vì hơi nhức đầu, để phần công việc lại cho hai người đồng nghiệp của mình xử lý. Chỉ là bảo vệ một tên thanh niên, chắc chắn không làm khó được các anh ấy!
Trong tình huống cả nùi người cùng đi theo một đối tượng thì khó tránh khỏi xảy ra những hiểu lầm ngoài ý muốn.
Luân vệ chau mày quan sát tại sao đám người kia lại đi theo thiếu gia? Kẻ xấu, người tốt, hay đơn giản chỉ là sự trùng hợp?
Khải vệ với nhiệm vụ ngăn cản không cho Nhi vệ làm điều gì tổn hại đến đối tượng, nhưng trước mắt phát hiện có tận 2 tốp người. Về đám người Nhi vệ đã từng gặp qua, còn 3 tên lạ hoắc cầm túi xách um tùm kia là ai? Không lẽ là cận vệ chuyên khuân vác cho Cảnh tiểu thư cũng được phái đi? Lần này rắc rối rồi, 2 người thì làm sao đấu lại 5 người kia? Phải gọi luôn tên còn lại đến giúp mới được! Nhức đầu cái gì vào lúc này?! Mạng anh em mới quan trọng!
Về phần Nhi vệ, họ quen biết với Khải vệ, nên nhìn sơ liền biết Quách nhị thiếu gia đã cử người tới bảo vệ đương sự. Mà lần này còn cử thêm 3 người lạ mặt, quả thật thân phận đối tượng không tầm thường! Vài phút sau lại thấy thêm 1 Khải vệ ôm đầu hớt ha hớt hải chạy đến hổ trợ. Trong lòng cả kinh! Quách thiếu gia từ khi nào coi trọng một người như vậy?
Nghĩ thế bọn họ liền gọi về thông báo cho Cảnh Hiên Nhi: “Tiểu thư. Quách thiếu gia đã cho người đến âm thầm bảo vệ cậu thanh niên đó., hơn nữa càng lúc số người đến càng đông, hiện tại đã có sáu người.”
Cảnh Hiên Nhi lúc này đang ở trên xe đến khách sạn của Quách Khải, nghe thấy thông tin liền siết chặc bàn tay: “Lập tức rút người về. Hôm nay không được hành động.”
“Dạ, tiểu thư”
Cảnh Hiên Nhi trong mắt đầy lửa giận, lần đầu tiên cô cảm thấy mình đã gặp phải đối thủ thật sự. Từ trước đến nay, chưa lần nào Quách Khải bắt kịp tiến độ cô hạ thủ những người vây lấy anh ấy. Nhưng lần này vì không muốn có sự bất trắc nào đến với người thanh niên kia, Quách Khải đã âm thầm cho người theo bảo vệ từ đầu, vì thế mới có thể kịp thời điều thêm người đến giải cứu.
Cảnh Hiên Nhi rất thông minh. Cô suy đoán rất nhiều thứ. Nhưng cô quên mát rằng trên thế gian này có một loại tình huống gọi là “Trùng Hợp“. Và đó cũng chính là “Duyên Số” mà ông trời cố tình ban cho những người vốn dĩ phải thuộc về nhau.Việc Khải vệ nhìn thấy Cảnh Hiên Nhi muốn ra tay với Cố Nhạc Luân chỉ là sự tình cờ. Thông báo cho Quách Khải biết cũng dựa trên sự tình cờ ấy. Một người bị nhức đầu không nhận nhiệm vụ sau đó bị gọi ngược lên khiến giá trị của Cố Nhạc Luân được nâng cao lại là một sự tình cờ nữa!
Cho nên mới nói, sống ở đời, cái gì không phải là của mình thì vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về mình. Trong trường hợp bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, thì cũng có ngày bị trời phật lấy lại, mà cái giá phải trả đôi khi còn chua chát hơn nhiều!
“Thiếu gia, người bên phía Cảnh tiểu thư rút lui rồi. Nhưng vẫn còn 3 tên lạ mặt, không biết có phải là Cảnh tiểu thư cố tình cho theo dõi hay rồi từ từ mới hành động hay không?” - cận vệ gọi về báo cáo.
Quách Khải gạt đi tàn dư còn vương trên đầu thuốc: “Có thể đã trông thấy các anh nên không muốn khinh suất. Nhưng tại sao vẫn lưu lại 3 người?” - kéo một hơi dài rồi nhả từng đợt khói vào không trung: “Cử một người đi theo, tôi không muốn lại gây thêm chuyện phiền phức nào.”
“Dạ, thiếu gia”
Sau khi oảnh tù xì, bốc thăm, tay trắng tay đen các kiểu thì rốt cuộc cũng có một người bị cử đi. Quả nhiên xấu số! Hai người còn lại cực kì đắc ý, phủi mông quay về nhà.
“Nghe nói tiệm vịt quay đầu đường rất ngon. Chúng ta ghé đó mua một ít về khách sạn ăn”
“Được! Mua thêm vài lon bia”
Đồng đội cái gì? Người dưng thì có! Để người ta một mình làm nhiệm vụ còn bản thân đi ăn vịt quay. Không chút nghĩa khí! - Tiểu cận vệ rầm rì oán hận, nhưng vẫn là chăm chỉ theo sát Cố Nhạc Luân. Nếu không sẽ bị trừ lương! So với chuyện không được ăn vịt quay nghiêm trọng hơn gấp bội! Tiểu cận vệ cực kì biến tiến thoái.
Nhưng y vừa theo chân đám người Cố Nhạc Luân đến ngã rẽ vào con đường đối diện đã bị trùm bao bố cuồng đánh.
“Ngươi là ai, nói mau?”
“Đúng! Tại sao lại theo dõi chúng ta?”
“Có phải là có ý đồ gì với thiếu gia hay không?”
Luân vệ hăng say đạp đạp người nằm trong bao cát dưới đất. Ban nãy thì có tận 5 tên, bây giờ phát hiện chúng ta có ba người, vừa nhìn đã thấy lợi hại nên mới rút lui chứ gì! Để lại một tên điệp viên không chuyên nghiệp! Theo dõi người khác mà cái bụng còn kêu rột rột, quá lộ liễu đi! Chắc chắn là muốn ăn cướp hay tệ hơn chính là muốn bắt cóc cậu Luân của chúng ta về trước hết là để chiêm ngưỡng sau đó đòi tiền chuộc! Ác ôn!
“Dừng tay!!!!!” - người trong bao dùng sức kêu gào.
Luân vệ lần lượt nhìn nhau, sau đó nhấc chân ra. Dù sao cũng nên cho người khác một cơ hội a! Cậu Luân sẽ tự hào về chúng ta. Nói không chừng cuối năm còn có lễ trao huân chương “Cận vệ lương thiện y hệt cậu chủ”!
Người trong bao nổ lực ngồi dậy, quơ quào thoát ra khỏi bao: “Các anh là ai? Tại sao lại đánh tôi?”
“Thế anh đi theo thiếu gia của tôi làm gì?” - một người trong số Luân vệ đứng ra chất vấn.”Thiếu gia của anh là ai?” - Khải vệ như chìm trong sương mù.
“Nực cười. Từ nãy đến giờ anh theo dõi ai thì người đó là thiếu gia của chúng tôi”
Khải vệ bắt đầu sắp xếp đầu óc lại một chút, ban nãy bị đạp tương đối nhiều nên bây giờ tinh thần còn hơi choáng váng: “Ý mấy anh nói, người thanh niên đi cùng cô gái đó là thiếu gia của các anh?”
“Quá rõ ràng!” - Luân vệ khoanh tay trước ngực.
“Vậy các anh không phải người của Cảnh tiểu thư sao?”
“Cảnh tiểu thư là ai?”
“Tôi nghĩ các anh là người bên phía Cảnh tiểu thư phái đi theo dõi chàng thanh niên đó chứ!” - Khải vệ ánh mắt tròn xoe. Mình đang lạc vào cái tình huống quỉ gì đây!
Luân vệ lại một lần nữa nhìn nhau, cuối cùng đưa ra kết luận: “Chúng tôi không biết anh đang nói cái gì. Bây giờ anh theo chúng tôi về, sau khi thiếu gia và ông chủ thẩm vấn xong sẽ quyết định có nộp anh lên cảnh sát hay là không!”
Nói rồi cả ba xách Khải vệ lên xe. Bịt mắt lại. Gọi điện thoại thông báo cho ông chủ. Rồi mang thẳng về nhà.
Cố Hải và Bạch Lạc Nhân vốn rất quan tâm đến an nguy của hai con trai, không cho chúng nó ra ngoài làm ăn cũng vì sợ bị người khác nắm phải điểm yếu, bao nhiêu năm che giấu rốt cuộc hôm nay lòi ra một tên theo dõi không rõ nguồn gốc! Quả thực là chấn động! Không lẽ các đối thủ cạnh tranh của Hải Nhân đã âm thầm nhắm đến Cố Nhạc Luân và Bạch Khả?
“Ông chủ, người đã được đưa về” - Luân vệ từ trên tay trực tiếp quăng xuống một thanh niên bị bịt kín đôi mắt.
Cố Hải ra hiệu mở vải che mắt ra cho anh ta.
“Cố tổng?” - Quách vệ lập tức nhận ra.
Cả phòng sửng sốt! Người lạ mặt này cư nhiên còn biết ông chủ. Chắc chắn đã có tìm hiểu từ lâu!
“Anh biết tôi?” - Cố Hải hỏi lại.
Quách vệ ra sức gật đầu: “Biết. Chắc chắn biết” - chúng tôi bình thường rất nhiều chuyện - “Cố tổng và Bạch tổng của tập đoàn Hải Nhân. Nhiều lần đi theo thiếu gia của tôi, tôi đã gặp được hai vị”
Bạch Lạc Nhân trí nhớ rất tốt: “Cậu là cận vệ của nhà nào?”
“Quách thị. Tôi là cận vệ riêng của Quách nhị thiếu gia, Quách Khải”
“Vậy cậu theo dõi con trai tôi có mục đích gì?” - Cố Hải một bên thẩm vấn nhưng tầm mắt vẫn là đang chăm chú bóc sạch sẽ vỏ hạt dẻ rồi thả vào tay Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân lườm hắn! Trong lúc này còn lo ba chuyện không đâu! Chú tâm mà thẩm vấn!
Cố Hải trợn mắt nhìn lại tỏ vẻ ngoài ý muốn, rõ ràng hạt dẻ vẫn còn nóng tại sao không cho bóc? Để nguội rồi còn gì ngon mà ăn!
Bạch Lạc Nhân tiếp tục chau mày - nhưng hiện tại đang điều tra người theo dõi con trai!
Cố Hải hất cằm ra hiệu - thì cậu cứ điều tra đi! Tôi bóc hạt dẻ thì liên quan gì?Trong lúc nhị vị tổng tài đang nhãn đấu với nhau thì Khải vệ không muốn mất thời gian của mình đã chủ động lên tiếng: “Người thanh niên đó là con của hai ngài?”
“Đúng vậy” - Bạch Lạc Nhân gật đầu, theo thói quen một đường hất hạt dẻ vào miệng.
Cố Hải vẫn tiếp tục bóc. Bóc được hạt nào đều thả vào tay Bạch Lạc Nhân. Không hề có ý định xen vào vụ thẩm vấn này! Một người cha hết sức mẫu mực!
“Tôi không có ý xấu.” - Khải vệ phân bua - “Tôi chỉ muốn bảo vệ cậu ấy thôi. Tôi hoàn toàn không biết cậu ấy có cận vệ riêng. Nếu mà biết trước tôi đã đi về nhà ăn vịt quay và uống bia rồi” - thật sự trong lòng vẫn còn giận dữ lắm!
“Bảo vệ Nhạc Nhi?” - Bạch Lạc Nhân nghi vấn, đặt mớ hạt dẻ trong tay xuống bàn.
Cố Hải bặm môi lại muốn nổi điên! Cái gì mà không chịu ăn? Bóc ra rồi phải ăn đi chứ!
“Đúng. Chuyện rất dài........” - cận vệ kể tất cả sự tình ra một lượt.
Sau khi Khả vệ kể xong thì Cố Hải cũng không còn kiên nhẫn bóc hạt dẻ nữa, một phần vì người kia không chịu ăn, phần còn lại là đang bận rộn nhìn chằm chằm vào Cố Nhạc Luân! Không những Cố Hải, kể cả Bạch Lạc Nhân, Bạch Khả và tập thể cận vệ đều dồn hết ánh mắt lên người vị Cố đại thiếu gia thuần khiết ngây thơ thánh thiện nhất thế giới kia!
Cố Nhạc Luân thật sự sụp đổ! Cậu rất muốn tìm một cái hố chôn mình vào càng nhanh càng tốt! Chuyện cậu trốn ra ngoài đêm giáng sinh đã bị bại lộ! Lại còn bị người ta lợi dụng mình đóng giả gay để trốn khỏi bửa tiệc! Cố đại thiếu gia thật sự không thiết sống nữa!!!!!
Vốn dĩ Bạch Lạc Nhân định gọi điện thoại cho Quách Khải để hỏi rõ cội nguồn. Nếu không có vấn đề gì sẽ thả tên cận vệ trở về, nhưng chưa kịp thì.....
“Tôi muốn gặp thiếu gia của anh!” - Cố Nhạc Luân ở một bên lên tiếng, bàn tay siết thành nắm đấm, mặt mũi rất ngoan độc - “Tôi còn giữ tiền của anh ta. Nếu như anh không phải nói dối, thì hãy dẫn tôi đi gặp thiếu gia của anh. Còn bằng không, những lời anh nói nãy giờ đều là bịa đặt, chúng tôi sẽ giao anh cho cảnh sát” - phải gặp và cho tên đó một bài học, tội dám lợi dụng mình! Lần này mình sẽ dẫn theo cận vệ, không sợ hắn nữa!
Đúng! Luân vệ một bên cực kì đồng tình. Phải đi gặp hỏi cho ra lẽ. Thiếu gia ngọc ngà trân bảo của chúng ta làm sao có thể bị xem là trai bao được chứ! Vừa nghe thôi đã thấy máu khùng nổi lên rồi! Quả thật muốn đem tên Quách quách gì đó ra cuồng đánh một trận! Còn phải kẹp tay! Còn phải cho ngồi bàn chông mới thoả đáng!
Đối với đề nghị này của Cố Nhạc Luân, Khải vệ chần chừ một hồi rồi nói:“Tôi có thể gọi về cho thiếu gia hỏi ý kiến được không?”
Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân hỏi ý kiến, sau đó đưa tay lấy điện thoại ra dự định gọi cho Quách Khải thì đột nhiên...
“Không!” - tập thể cận vệ kháng nghị. - “Ngươi gọi cho đồng bọn thì thế nào?”
Cố Hải ở một bên ra sức lắc lắc điện thoại trong tay, ngụ ý muốn nhắc nhở là ông chủ của các người tự bản thân gọi vào số của Quách thiếu gia, không liên quan gì đến tên đó a!
Ông chủ có làm gì thì vẫn là: “KHÔNG! Chúng tôi phải trực tiếp đưa anh đi gặp. Không gọi trước cái gì hết!” - ánh mắt Luân vệ tràn đầy hung hãng. Cậu Luân bị sỉ nhục như vậy, chúng tôi một chút cũng không muốn tha thứ! Cho anh gọi điện thoại rồi bên kia chuẩn bị sẵn bảy tám chục người làm sao chúng tôi ra tay!
Cố Nhạc Luân cũng thấy hết hồn! Đám người này cư nhiên nổi giận còn hơn cậu! Nhưng dù gì cũng phải gặp tên biến thái kia trả tiền, cứ thế mà làm cũng được: “Baba, Daddy, cứ để con đi gặp Quách thiếu gia, lần trước vì hiểu lầm nên anh ấy đã đưa một số tiền cho con, bây giờ con sẽ đi trả lại, sẵn tiện xoá bỏ hiểu lầm trước kia.”
Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải gật đầu: “Cứ để Nhạc Nhi đi đi, nó lớn rồi lại là đàn ông, cứ để nó giải quyết chuyện riêng của nó”
Cố Hải nghe xong cũng không ý kiến nữa, một đường ôm túi hạt dẻ trở lại phòng ngủ, theo bên cạnh đương nhiên là Bạch Lạc Nhân.
Bạch Khả cũng không muốn xen vào mấy chuyện tào lao này, vừa nhìn đã biết trước kết quả, xoay người về phòng tiện thể nói vài câu với cận vệ: “Các người muốn đi theo thì cứ đi đi. Không trừ lương.”
Khả vệ ánh mắt sáng rỡ, hí ha hí hửng mà nhào tới: “Đa tạ thiếu gia” - lần đầu tiên trong đời thấy cậu Khả có tính người như vậy! Hôm nay đặc biệt phải mua thêm vé số!
Hiện tại trong lòng Khả vệ đang rất rối, thiếu gia không thích tiếp xúc với người lạ, không hỏi trước liệu có vấn đề gì không? Nếu là người thường thì chắc chắn không nên để họ dính liếu với thiếu gia! Nhưng người này là con trai của tổng tài tập đoàn lớn. Cứ coi như làm quen kết bạn. Có thể thiếu gia sẽ không phạt mình đâu! Liều vậy!
[Hết chương 10] Đăng bởi: admin
Nhân vật chính đã nhiều nay còn thêm cận vệ mỗi người mỗi tên chắc nhớ tới sang năm chưa hết! Nên tôi sẽ đặt tên cho từng tổ cận vệ như này, về sau cứ thế mà các bạn hiểu ai là người của ai.
Cận vệ của Cố Nhạc Luân: Luân vệ.
Cận vệ của Bạch Khả: Khả vệ
Cận vệ của Quách Khải: Khải vệ.
Cận vệ của Cảnh Hoàng: Hoàng vệ.
Cận vệ của Cảnh Hiên Nhi: Nhi vệ.
Vốn dĩ Quách Khải có 3 cận vệ, nhưng 1 trong số đó đã đi về trước vì hơi nhức đầu, để phần công việc lại cho hai người đồng nghiệp của mình xử lý. Chỉ là bảo vệ một tên thanh niên, chắc chắn không làm khó được các anh ấy!
Trong tình huống cả nùi người cùng đi theo một đối tượng thì khó tránh khỏi xảy ra những hiểu lầm ngoài ý muốn.
Luân vệ chau mày quan sát tại sao đám người kia lại đi theo thiếu gia? Kẻ xấu, người tốt, hay đơn giản chỉ là sự trùng hợp?
Khải vệ với nhiệm vụ ngăn cản không cho Nhi vệ làm điều gì tổn hại đến đối tượng, nhưng trước mắt phát hiện có tận 2 tốp người. Về đám người Nhi vệ đã từng gặp qua, còn 3 tên lạ hoắc cầm túi xách um tùm kia là ai? Không lẽ là cận vệ chuyên khuân vác cho Cảnh tiểu thư cũng được phái đi? Lần này rắc rối rồi, 2 người thì làm sao đấu lại 5 người kia? Phải gọi luôn tên còn lại đến giúp mới được! Nhức đầu cái gì vào lúc này?! Mạng anh em mới quan trọng!
Về phần Nhi vệ, họ quen biết với Khải vệ, nên nhìn sơ liền biết Quách nhị thiếu gia đã cử người tới bảo vệ đương sự. Mà lần này còn cử thêm 3 người lạ mặt, quả thật thân phận đối tượng không tầm thường! Vài phút sau lại thấy thêm 1 Khải vệ ôm đầu hớt ha hớt hải chạy đến hổ trợ. Trong lòng cả kinh! Quách thiếu gia từ khi nào coi trọng một người như vậy?
Nghĩ thế bọn họ liền gọi về thông báo cho Cảnh Hiên Nhi: “Tiểu thư. Quách thiếu gia đã cho người đến âm thầm bảo vệ cậu thanh niên đó., hơn nữa càng lúc số người đến càng đông, hiện tại đã có sáu người.”
Cảnh Hiên Nhi lúc này đang ở trên xe đến khách sạn của Quách Khải, nghe thấy thông tin liền siết chặc bàn tay: “Lập tức rút người về. Hôm nay không được hành động.”
“Dạ, tiểu thư”
Cảnh Hiên Nhi trong mắt đầy lửa giận, lần đầu tiên cô cảm thấy mình đã gặp phải đối thủ thật sự. Từ trước đến nay, chưa lần nào Quách Khải bắt kịp tiến độ cô hạ thủ những người vây lấy anh ấy. Nhưng lần này vì không muốn có sự bất trắc nào đến với người thanh niên kia, Quách Khải đã âm thầm cho người theo bảo vệ từ đầu, vì thế mới có thể kịp thời điều thêm người đến giải cứu.
Cảnh Hiên Nhi rất thông minh. Cô suy đoán rất nhiều thứ. Nhưng cô quên mát rằng trên thế gian này có một loại tình huống gọi là “Trùng Hợp“. Và đó cũng chính là “Duyên Số” mà ông trời cố tình ban cho những người vốn dĩ phải thuộc về nhau.Việc Khải vệ nhìn thấy Cảnh Hiên Nhi muốn ra tay với Cố Nhạc Luân chỉ là sự tình cờ. Thông báo cho Quách Khải biết cũng dựa trên sự tình cờ ấy. Một người bị nhức đầu không nhận nhiệm vụ sau đó bị gọi ngược lên khiến giá trị của Cố Nhạc Luân được nâng cao lại là một sự tình cờ nữa!
Cho nên mới nói, sống ở đời, cái gì không phải là của mình thì vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về mình. Trong trường hợp bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, thì cũng có ngày bị trời phật lấy lại, mà cái giá phải trả đôi khi còn chua chát hơn nhiều!
“Thiếu gia, người bên phía Cảnh tiểu thư rút lui rồi. Nhưng vẫn còn 3 tên lạ mặt, không biết có phải là Cảnh tiểu thư cố tình cho theo dõi hay rồi từ từ mới hành động hay không?” - cận vệ gọi về báo cáo.
Quách Khải gạt đi tàn dư còn vương trên đầu thuốc: “Có thể đã trông thấy các anh nên không muốn khinh suất. Nhưng tại sao vẫn lưu lại 3 người?” - kéo một hơi dài rồi nhả từng đợt khói vào không trung: “Cử một người đi theo, tôi không muốn lại gây thêm chuyện phiền phức nào.”
“Dạ, thiếu gia”
Sau khi oảnh tù xì, bốc thăm, tay trắng tay đen các kiểu thì rốt cuộc cũng có một người bị cử đi. Quả nhiên xấu số! Hai người còn lại cực kì đắc ý, phủi mông quay về nhà.
“Nghe nói tiệm vịt quay đầu đường rất ngon. Chúng ta ghé đó mua một ít về khách sạn ăn”
“Được! Mua thêm vài lon bia”
Đồng đội cái gì? Người dưng thì có! Để người ta một mình làm nhiệm vụ còn bản thân đi ăn vịt quay. Không chút nghĩa khí! - Tiểu cận vệ rầm rì oán hận, nhưng vẫn là chăm chỉ theo sát Cố Nhạc Luân. Nếu không sẽ bị trừ lương! So với chuyện không được ăn vịt quay nghiêm trọng hơn gấp bội! Tiểu cận vệ cực kì biến tiến thoái.
Nhưng y vừa theo chân đám người Cố Nhạc Luân đến ngã rẽ vào con đường đối diện đã bị trùm bao bố cuồng đánh.
“Ngươi là ai, nói mau?”
“Đúng! Tại sao lại theo dõi chúng ta?”
“Có phải là có ý đồ gì với thiếu gia hay không?”
Luân vệ hăng say đạp đạp người nằm trong bao cát dưới đất. Ban nãy thì có tận 5 tên, bây giờ phát hiện chúng ta có ba người, vừa nhìn đã thấy lợi hại nên mới rút lui chứ gì! Để lại một tên điệp viên không chuyên nghiệp! Theo dõi người khác mà cái bụng còn kêu rột rột, quá lộ liễu đi! Chắc chắn là muốn ăn cướp hay tệ hơn chính là muốn bắt cóc cậu Luân của chúng ta về trước hết là để chiêm ngưỡng sau đó đòi tiền chuộc! Ác ôn!
“Dừng tay!!!!!” - người trong bao dùng sức kêu gào.
Luân vệ lần lượt nhìn nhau, sau đó nhấc chân ra. Dù sao cũng nên cho người khác một cơ hội a! Cậu Luân sẽ tự hào về chúng ta. Nói không chừng cuối năm còn có lễ trao huân chương “Cận vệ lương thiện y hệt cậu chủ”!
Người trong bao nổ lực ngồi dậy, quơ quào thoát ra khỏi bao: “Các anh là ai? Tại sao lại đánh tôi?”
“Thế anh đi theo thiếu gia của tôi làm gì?” - một người trong số Luân vệ đứng ra chất vấn.”Thiếu gia của anh là ai?” - Khải vệ như chìm trong sương mù.
“Nực cười. Từ nãy đến giờ anh theo dõi ai thì người đó là thiếu gia của chúng tôi”
Khải vệ bắt đầu sắp xếp đầu óc lại một chút, ban nãy bị đạp tương đối nhiều nên bây giờ tinh thần còn hơi choáng váng: “Ý mấy anh nói, người thanh niên đi cùng cô gái đó là thiếu gia của các anh?”
“Quá rõ ràng!” - Luân vệ khoanh tay trước ngực.
“Vậy các anh không phải người của Cảnh tiểu thư sao?”
“Cảnh tiểu thư là ai?”
“Tôi nghĩ các anh là người bên phía Cảnh tiểu thư phái đi theo dõi chàng thanh niên đó chứ!” - Khải vệ ánh mắt tròn xoe. Mình đang lạc vào cái tình huống quỉ gì đây!
Luân vệ lại một lần nữa nhìn nhau, cuối cùng đưa ra kết luận: “Chúng tôi không biết anh đang nói cái gì. Bây giờ anh theo chúng tôi về, sau khi thiếu gia và ông chủ thẩm vấn xong sẽ quyết định có nộp anh lên cảnh sát hay là không!”
Nói rồi cả ba xách Khải vệ lên xe. Bịt mắt lại. Gọi điện thoại thông báo cho ông chủ. Rồi mang thẳng về nhà.
Cố Hải và Bạch Lạc Nhân vốn rất quan tâm đến an nguy của hai con trai, không cho chúng nó ra ngoài làm ăn cũng vì sợ bị người khác nắm phải điểm yếu, bao nhiêu năm che giấu rốt cuộc hôm nay lòi ra một tên theo dõi không rõ nguồn gốc! Quả thực là chấn động! Không lẽ các đối thủ cạnh tranh của Hải Nhân đã âm thầm nhắm đến Cố Nhạc Luân và Bạch Khả?
“Ông chủ, người đã được đưa về” - Luân vệ từ trên tay trực tiếp quăng xuống một thanh niên bị bịt kín đôi mắt.
Cố Hải ra hiệu mở vải che mắt ra cho anh ta.
“Cố tổng?” - Quách vệ lập tức nhận ra.
Cả phòng sửng sốt! Người lạ mặt này cư nhiên còn biết ông chủ. Chắc chắn đã có tìm hiểu từ lâu!
“Anh biết tôi?” - Cố Hải hỏi lại.
Quách vệ ra sức gật đầu: “Biết. Chắc chắn biết” - chúng tôi bình thường rất nhiều chuyện - “Cố tổng và Bạch tổng của tập đoàn Hải Nhân. Nhiều lần đi theo thiếu gia của tôi, tôi đã gặp được hai vị”
Bạch Lạc Nhân trí nhớ rất tốt: “Cậu là cận vệ của nhà nào?”
“Quách thị. Tôi là cận vệ riêng của Quách nhị thiếu gia, Quách Khải”
“Vậy cậu theo dõi con trai tôi có mục đích gì?” - Cố Hải một bên thẩm vấn nhưng tầm mắt vẫn là đang chăm chú bóc sạch sẽ vỏ hạt dẻ rồi thả vào tay Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân lườm hắn! Trong lúc này còn lo ba chuyện không đâu! Chú tâm mà thẩm vấn!
Cố Hải trợn mắt nhìn lại tỏ vẻ ngoài ý muốn, rõ ràng hạt dẻ vẫn còn nóng tại sao không cho bóc? Để nguội rồi còn gì ngon mà ăn!
Bạch Lạc Nhân tiếp tục chau mày - nhưng hiện tại đang điều tra người theo dõi con trai!
Cố Hải hất cằm ra hiệu - thì cậu cứ điều tra đi! Tôi bóc hạt dẻ thì liên quan gì?Trong lúc nhị vị tổng tài đang nhãn đấu với nhau thì Khải vệ không muốn mất thời gian của mình đã chủ động lên tiếng: “Người thanh niên đó là con của hai ngài?”
“Đúng vậy” - Bạch Lạc Nhân gật đầu, theo thói quen một đường hất hạt dẻ vào miệng.
Cố Hải vẫn tiếp tục bóc. Bóc được hạt nào đều thả vào tay Bạch Lạc Nhân. Không hề có ý định xen vào vụ thẩm vấn này! Một người cha hết sức mẫu mực!
“Tôi không có ý xấu.” - Khải vệ phân bua - “Tôi chỉ muốn bảo vệ cậu ấy thôi. Tôi hoàn toàn không biết cậu ấy có cận vệ riêng. Nếu mà biết trước tôi đã đi về nhà ăn vịt quay và uống bia rồi” - thật sự trong lòng vẫn còn giận dữ lắm!
“Bảo vệ Nhạc Nhi?” - Bạch Lạc Nhân nghi vấn, đặt mớ hạt dẻ trong tay xuống bàn.
Cố Hải bặm môi lại muốn nổi điên! Cái gì mà không chịu ăn? Bóc ra rồi phải ăn đi chứ!
“Đúng. Chuyện rất dài........” - cận vệ kể tất cả sự tình ra một lượt.
Sau khi Khả vệ kể xong thì Cố Hải cũng không còn kiên nhẫn bóc hạt dẻ nữa, một phần vì người kia không chịu ăn, phần còn lại là đang bận rộn nhìn chằm chằm vào Cố Nhạc Luân! Không những Cố Hải, kể cả Bạch Lạc Nhân, Bạch Khả và tập thể cận vệ đều dồn hết ánh mắt lên người vị Cố đại thiếu gia thuần khiết ngây thơ thánh thiện nhất thế giới kia!
Cố Nhạc Luân thật sự sụp đổ! Cậu rất muốn tìm một cái hố chôn mình vào càng nhanh càng tốt! Chuyện cậu trốn ra ngoài đêm giáng sinh đã bị bại lộ! Lại còn bị người ta lợi dụng mình đóng giả gay để trốn khỏi bửa tiệc! Cố đại thiếu gia thật sự không thiết sống nữa!!!!!
Vốn dĩ Bạch Lạc Nhân định gọi điện thoại cho Quách Khải để hỏi rõ cội nguồn. Nếu không có vấn đề gì sẽ thả tên cận vệ trở về, nhưng chưa kịp thì.....
“Tôi muốn gặp thiếu gia của anh!” - Cố Nhạc Luân ở một bên lên tiếng, bàn tay siết thành nắm đấm, mặt mũi rất ngoan độc - “Tôi còn giữ tiền của anh ta. Nếu như anh không phải nói dối, thì hãy dẫn tôi đi gặp thiếu gia của anh. Còn bằng không, những lời anh nói nãy giờ đều là bịa đặt, chúng tôi sẽ giao anh cho cảnh sát” - phải gặp và cho tên đó một bài học, tội dám lợi dụng mình! Lần này mình sẽ dẫn theo cận vệ, không sợ hắn nữa!
Đúng! Luân vệ một bên cực kì đồng tình. Phải đi gặp hỏi cho ra lẽ. Thiếu gia ngọc ngà trân bảo của chúng ta làm sao có thể bị xem là trai bao được chứ! Vừa nghe thôi đã thấy máu khùng nổi lên rồi! Quả thật muốn đem tên Quách quách gì đó ra cuồng đánh một trận! Còn phải kẹp tay! Còn phải cho ngồi bàn chông mới thoả đáng!
Đối với đề nghị này của Cố Nhạc Luân, Khải vệ chần chừ một hồi rồi nói:“Tôi có thể gọi về cho thiếu gia hỏi ý kiến được không?”
Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân hỏi ý kiến, sau đó đưa tay lấy điện thoại ra dự định gọi cho Quách Khải thì đột nhiên...
“Không!” - tập thể cận vệ kháng nghị. - “Ngươi gọi cho đồng bọn thì thế nào?”
Cố Hải ở một bên ra sức lắc lắc điện thoại trong tay, ngụ ý muốn nhắc nhở là ông chủ của các người tự bản thân gọi vào số của Quách thiếu gia, không liên quan gì đến tên đó a!
Ông chủ có làm gì thì vẫn là: “KHÔNG! Chúng tôi phải trực tiếp đưa anh đi gặp. Không gọi trước cái gì hết!” - ánh mắt Luân vệ tràn đầy hung hãng. Cậu Luân bị sỉ nhục như vậy, chúng tôi một chút cũng không muốn tha thứ! Cho anh gọi điện thoại rồi bên kia chuẩn bị sẵn bảy tám chục người làm sao chúng tôi ra tay!
Cố Nhạc Luân cũng thấy hết hồn! Đám người này cư nhiên nổi giận còn hơn cậu! Nhưng dù gì cũng phải gặp tên biến thái kia trả tiền, cứ thế mà làm cũng được: “Baba, Daddy, cứ để con đi gặp Quách thiếu gia, lần trước vì hiểu lầm nên anh ấy đã đưa một số tiền cho con, bây giờ con sẽ đi trả lại, sẵn tiện xoá bỏ hiểu lầm trước kia.”
Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải gật đầu: “Cứ để Nhạc Nhi đi đi, nó lớn rồi lại là đàn ông, cứ để nó giải quyết chuyện riêng của nó”
Cố Hải nghe xong cũng không ý kiến nữa, một đường ôm túi hạt dẻ trở lại phòng ngủ, theo bên cạnh đương nhiên là Bạch Lạc Nhân.
Bạch Khả cũng không muốn xen vào mấy chuyện tào lao này, vừa nhìn đã biết trước kết quả, xoay người về phòng tiện thể nói vài câu với cận vệ: “Các người muốn đi theo thì cứ đi đi. Không trừ lương.”
Khả vệ ánh mắt sáng rỡ, hí ha hí hửng mà nhào tới: “Đa tạ thiếu gia” - lần đầu tiên trong đời thấy cậu Khả có tính người như vậy! Hôm nay đặc biệt phải mua thêm vé số!
Hiện tại trong lòng Khả vệ đang rất rối, thiếu gia không thích tiếp xúc với người lạ, không hỏi trước liệu có vấn đề gì không? Nếu là người thường thì chắc chắn không nên để họ dính liếu với thiếu gia! Nhưng người này là con trai của tổng tài tập đoàn lớn. Cứ coi như làm quen kết bạn. Có thể thiếu gia sẽ không phạt mình đâu! Liều vậy!
[Hết chương 10] Đăng bởi: admin
/35
|