Thời gian thắm thoát trôi qua, Bạch Khả, Cố Nhạc Luân và Cảnh Hoàng cũng đã hoàn thành xong kì thi tốt nghiệp của mình.
Trong suốt thời gian này, mối quan hệ giữa Bạch nhị thiếu gia và bạn học Hoàng Cảnh ngày một thân thiết. Chuyện Cảnh Hoàng thường xuyên đến nhà Bạch Khả làm bài tập đã trở thành thông lệ mỗi ngày, về việc này ban đầu khiến Cố Nhạc Luân có chút băn khoăn.
“Này!” - Cố đại thiếu gia khoanh tay trước ngực, nheo mắt nhìn về phía 'đôi bạn cùng tiến' nghiêm túc bàn luận - “Các chú nhận thấy cậu bạn học của em trai thế nào?”
Cận vệ tập thể nhìn qua, sau đó quay trở lại thành thành thật thật đáp: “Rất đẹp trai!”
Cố Nhạc Luân nhìn trời, còn có tiết tháo nữa không? Cư nhiên chỉ biết quan tâm đến nhan sắc!
“Không phải. Ý tôi đang nói đến chính là nội hàm. Phần bên trong đó” - vừa nói vừa chỉ chỉ vào bụng mình.
Tập thể trợn mắt di chuyển xuống phía dưới của Cảnh Hoàng nhìn đắm đuối một hồi mới nghiêm túc đưa ra kết luận: “Rất cường tráng!”
Cố Nhạc Luân sụp đổ!
Nhưng thông qua vài lần tiếp xúc, Cố đại thiếu gia cũng đã có thể chấp nhận tên bạn học Hoàng Cảnh này là người rất tốt bụng, thậm chí đôi khi còn hơi ngốc nữa! Bằng chứng là hắn chưa từng quen bạn gái nha. Mà Cố đại thiếu gia đây đã có rồi! Hơn nữa còn là hoa khôi! Nói ra là biết anh hơn chú mày một level! Đẳng cấp cực kì cao!
Cố Nhạc Luân nghĩ em trai có bạn là điều đáng mừng, vì ngày trước dù có kết thân với Lưu Phan, em trai cũng không tuỳ tiện dẫn người ta về nhà, nhưng lần này thì ngược lại, đối với bạn học Hoàng Cảnh, em trai dường như cởi mở hơn rất nhiều. Có lần Cố Nhạc Luân còn nhìn thấy Bạch Khả dùng chăn đắp cho Hoàng Cảnh lúc hắn vô ý ngủ gậc.
Buổi tối hôm nay Cảnh Hoàng có việc riêng không thể đến chơi được, Bạch Khả biểu tình yên ắng hẳn đi, trốn một mình trong phòng nghe CD, không quan tâm đến lời mời gọi béo bỡ từ người anh ngốc đang luyên thuyên bên tai:
“Khu mua sắm trung tâm đang có đợt giảm giá, em có muốn mua đôi giày lần trước em thích không? Đi cùng với anh, anh sẽ mua cho em.” - Cố Nhạc Luân rất ghét phải đi đâu một mình, nên hắn cố hết sức lôi kéo Bạch Khả.
Bạch Khả vẫn không động tĩnh.
Cố đại thiếu gia ngoan cố giật tai nghe của em trai: “Anh đang hỏi em có muốn mua giày miễn phí hay không?”
“Em đâu có thiếu tiền.” - Bạch Khả lạnh lùng đoạt tai nghe lại.
Cố Nhạc Luân nghiêm chỉnh giáo huấn: “Anh biết em không thiếu tiền nhưng có thể tiết kiệm một mớ cũng đáng kể lắm chứ! Thế nào? Đi không?”
“Không!” - rất ngắn gọn
Cố Nhạc Luân nhìn thấy nét mặt băng lãnh của em trai liền phán đoán: “Em không vui bởi vì hôm nay bạn học Hoàng không đến?”
Bạch Khả lườm: “Hồ ngôn!”
“Không phải là hồ ngôn. Mà là anh tự suy đoán. Xem ra đúng thật rồi!” - Cố Nhạc Luân ở một bên sờ cằm cười mỉa mai.”Anh có mau đi hay là muốn em mách Daddy anh lúc nào cũng trốn học tiết thể thao để đi ăn pizza với bạn?” - Bạch Khả hiếm thấy sinh khí như vậy.
“Á! Chuyện đó....!” - thật ra học thể thao rất mệt, lần nào học xong cũng bủn rủn tay chân, tại sao lại không thể chuyển thành đi ăn pizza chứ? Vừa ngon lại vừa vui vẻ! Em trai đúng là khô khan quá mức rồi! - “Anh đi ngay đây, em đừng nóng. Tạm biệt”
Nói rồi Cố Nhạc Luân mang theo cận vệ phi thật nhanh ra cửa. Bạch Khả nổi giận đúng là không nên chọc nha, em ấy sẽ mang hết bí mật của mọi người phanh phui ra đó!
Lúc này trong phòng, Bạch Khả chỉ yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng cậu quả thật đang suy nghĩ về Cảnh Hoàng.
Năm học đã kết thúc, cùng lắm chỉ còn gặp lại nhau một lần khi tốt nghiệp. Sau đó, cậu phải quay về tập đoàn phụ giúp Daddy và Baba, thực hiện mong muốn bấy lâu nay, còn Cảnh Hoàng thì sao? Cậu ấy chắc chắn cũng đã có kế hoạch cho riêng mình. Lẽ nào từ đây sẽ không còn gặp nhau được nữa? Lần đầu tiên, Bạch Khả cảm thấy đầu óc cậu phiền muộn như vậy.
Tâm trí thả trôi một lúc lâu bỗng nhiên bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại bên cạnh.
Là Cảnh Hoàng.
Bạch Khả hít một hơi rồi sau đó bắt máy: “Alo. Có việc gì?”
“A Khả, cậu mau mở cửa cho tôi đi”
“A Cảnh? Không phải cậu hôm nay không đến sao?” - Bạch Khả vừa nói vừa đứng dậy tiến đến cửa chính.
“Tôi xong việc rồi, mang thứ này đến cho cậu” - Cảnh Hoàng xuất hiện một cách ân ần đằng sau cánh cửa, cầm theo một chiếc túi, bên trong toàn bộ đều là thức ăn nóng hổi.
“Đây là....” - Bạch Khả ngạc nhiên quan sát.
Cảnh Hoàng tuần tự lấy ra từng hộp, từng hộp thức ăn bày trên bàn: “Đây tất cả là do tôi làm. Từ khi biết nhau tôi đã hứa sẽ tự tay nấu ăn nhưng chưa thực hiện được. Hôm nay tôi đã đích thân đi chợ mua nguyên liệu làm ra tất cả.” - chìa một đôi đũa đến - “Cậu ăn thử đi”
Bạch Khả ngưng thần nhìn mâm cơm canh thịnh soạn trước mặt, người này rốt cuộc là từ đâu tới, rốt cuộc bằng cách gì có thể khiến trái tim cậu hiện tại đập nhanh như vậy?
Bạch Khả từ nhỏ đã rất giữ khoảng cách với người lạ, cậu nhạy cảm và khó gần, không tiếp xúc thân mật với bất kì ai trừ gia đình cậu. Nhưng từ khi gặp người này, mùi hương trên người hắn làm cậu mất đi tính kiên cường, dần dần cởi mở, đến độ chấp nhận hắn như một phần trong cuộc sống. Bằng chứng là đến nay, khi nghĩ đến chuyện sắp phải xa người thanh niên này, lòng Bạch Khả chua xót.
Không! Không thể như thế được! Cậu không thể để một người xa lạ ngày càng có khả năng ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu! Cậu còn việc khác phải làm, tuyệt đối không để cho bản thân có điểm yếu.
Bạch Khả đột nhiên đặt đũa xuống: “Cậu mang hết về đi! Từ nay đừng đến nữa”
Cảnh Hoàng không hiểu việc gì đang diễn ra, đôi mắt trân trối nhìn Bạch Khả: “A Khả cậu bị làm sao vậy? Tôi đã nói gì sai làm cậu giạn sao? Hay là thức ăn tôi làm không vừa ý cậu? Cậu cứ nói ra đi, tôi sẽ sửa chửa”Bạch Khả lẳng lặng quay về phía phòng mình: “Tình bạn của chúng ta như thế đã đủ rồi. Tốt nghiệp xong, đường ai nấy đi. Sau này không cần gặp lại”
Cánh cửa lạnh lẽo đóng sầm.
Cận vệ ở một bên chậc lưỡi. Lại nữa, lại nữa rồi. Lần trước sau khi thân thiết với cậu Lưu Phan xong cũng là tình huống y như này. Đang êm đẹp đột nhiên cắt đứt quan hệ. Không phải cậu Khả mắc bệnh biến thái chứ? Đã từ lâu phát triển tâm lý thành một hái hoa tặc? Lợi dụng con người ta xong rồi vứt bỏ? Bứng hoa, ngắt nhuỵ sau đó quăng cành??? Đừng nha! Chúng tôi không muốn bị liên luỵ đâu! Ra toà làm chứng rất phiền phức!
Cảnh Hoàng một mình thui thủi quay đầu ra cửa, trông cực kỳ đáng thương.
Cận vệ một bên chứng kiến tình cảnh lâm ly bi đát này sao mà nghẹn ngào, thật tội nghiệp cho một tình bạn ban sơ! Chúng tôi thập phần không muốn nhìn thấy. Tại sao cậu Khả có thể lạnh lùng như thế chứ? Tại sao lúc nào cậu ấy cũng thẳng tay gạt đi những người bạn bên cạnh mình để rồi chịu cảnh cô đơn?
Ai ai cũng cho rằng Bạch Khả tuyệt tình, nhưng Cảnh Hoàng thì không như thế. Vốn dĩ hắn bỏ đi là vì hắn hiểu lúc này mình không nên ở lại. Hắn đã trải qua biết bao nhiêu năm dõi theo Bạch Khả, đợi đến khi bản thân đầy đủ quyền lực để có thể tự chủ trong chuyện yêu thương mới bắt đầu tiếp cận. Hành động hôm nay của Bạch Khả, hắn hoàn toàn hiểu.
Và hắn đang vui mừng vì ngày hôm nay đã đến.
Bạch Khả đã bại trận!
————————————————
Về phía bên này, Cố Nhạc Luân đang cùng Tiểu Tình đi mua sắm. Tiểu Tình là bạn thân của cậu, có thể xem như là tri kỉ, vì Bạch Khả không chịu đi cùng nên Cố đại thiếu gia đã hốt Tiểu Tình theo cùng. Mua sắm một mình thì rất giống như bị thất tình a!
Hai người tung tăng khắp nơi, càng quét từng ngóc ngách nhỏ của trung tâm thương mại. Cận vệ một bên xách cả đống túi đồ đến mỏi cả tay mà Cố đại thếu gia của họ vẫn chưa có ý định dừng lại.
“Tình Tình, cửa hàng bên kia vừa về bộ sưu tập mới. Chúng ta qua đó xem đi” - Cố Nhạc Luân kéo tay Tiểu Tình.
Trung tâm thương mại này là của Quách Thị, trực thuộc quản lý của Quách Khải và hình ảnh Cố Nhạc Luân kéo tay một cô nàng tung tăng trong địa bàn của Quách Thị đã không may lọt vào mắt của một người.
“Lần trước tại buổi tiệc Giáng Sinh mà cô không có mặt, Quách thiếu gia đã ngầm thừa nhận có mối quan hệ tình cảm với người con trai đó” - tiểu thư A ngồi sau lớp cửa kính đưa mắt nhìn về phía Cố Nhạc Luân.
Cảnh Hiên Nhi lạnh như băng quan sát: “Anh Khải đã nói thế nào?”
“Quách thiếu gia không nói gì, chỉ đặt hắn vào lòng và hỏi....” - Tiểu thư A hơi ngập ngừng.
“Nói” - Cảnh Hiên Nhi nhẹ nhàng thở ra.
“Quách thiếu gia hỏi...: Bảo bối tối qua có thoải mái không?”
Xoảng. Chiếc ly bên cạnh Cảnh Hiên Nhi không biết vì vô tình hay cố ý đã rơi xuống đất tạo nên một tiếng vang lớn. Phục vụ khẩn trương đến thu dọn.”Cô đừng giận. Trong buổi tiệc Quách thiếu gia cũng nói rất có thể chỉ là quan hệ qua đường, loại chuyện này đâu còn lạ lẫm gì đối với chúng ta.” - tiểu thư A nhìn sắc mặt không vui của Cảnh Hiên Nhi mà vội vàng trấn an.
Một lúc sau, Cảnh Hiên Nhi lấy lại được bình tĩnh, đặt câu hỏi: “Trai bao?”
“Cái này tôi không rõ. Nhưng cận vệ của tôi lúc sau có một người xuống tầng đi vệ sinh trông thấy Quách thiếu gia đưa một xấp tiền cho chàng trai đó, còn bảo anh ta tự thuê một phòng khách sạn khác, đừng đi tìm Quách thiếu gia nữa.”
Cảnh Hiên Nhi phất tay gọi cận vệ.
“Tiểu thư”
“Điều tra tên đó hoạt động ở đâu?” - Cảnh Hiên Nhi dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Cố Nhạc Luân - “Cho dù có là trai bao cũng cần phải biết khách nào nên tiếp, khách nào không nên tiếp.”
“Dạ. Tiểu thư.”
Cùng lúc này trong phòng riêng, Quách Khải nhận được điện thoại.
“Thiếu gia. Cảnh tiểu thư đã gặp phải người con trai hôm trước cậu lợi dụng trong buổi tiệc Giáng Sinh”
“Cái gì?” - Quách Khải nhíu mày - “Làm sao Hiên Nhi biết được?”
“Tiểu thư A đang dùng cơm cùng Cảnh tiểu thư”
“Đừng để Hiên Nhi làm phiền người khác. Các anh biết phải làm sao rồi đó.” - Quách Khải căn dặn rồi cúp máy.
Thật ra hằng ngày công việc của ba vị cận vệ là đi khảo sát các trung tâm trực thuộc quyền quản lý của Quách Khải, kiểm tra an ninh cũng như là phát hiện điều gì bất cứ điều gì lạ sẽ báo cáo về. Kiểu như mật thám ẩn danh. Cực kì ngầu!
Hôm nay tình cờ trông thấy cô Cảnh ở đây, định bụng đến chào hỏi sẵn tiện tỏ ra nghèo đói xem có được thưởng chút tiền hay không! Ai ngờ chưa kịp hành động gì đã thấy Cảnh Hiên Nhi đập ly! Hảo hung hăn nha!
Trong những năm gần đây, cận vệ lo bảo vệ Quách Khải thì ít, mà đa số thời gian chắc có lẽ là dành để ngăn cản Cảnh Hiên Nhi gây hoạ thì nhiều. Cô gái này cực đoan vô độ, bất cứ một ai, một vật, một sự việc gì liên quan đến Quách Khải cô đều muốn quan tâm. Dù chưa hề có bất cứ danh phận chính thức nào, cô vẫn đinh ninh cho rằng mình chính là bà Quách tương lai, vị trí mà không ai có thể thay thế được.
Cô quan tâm chưa đủ, cô còn tự ban cho mình quyền được phán xét và thi hành chính sách áp chế đối với đối tượng khả nghi.
Năm trước, một nữ diễn viên hạng A đã liếc mắt đưa tình nhìn Quách Khải trong một sự kiện, Cảnh Hiên Nhi đã đe doạ đến nhà sản xuất của các bộ phim của nữ diễn viên kia khiến cô ấy mất vai trên mọi mặt trận, rốt cuộc bây giờ trở thành người mẫu quảng cáo cho những nhãn hàng bình dân.
Năm trước trước, Quách Khải vô tình khen ngợi một nữ MC trên sóng truyền hình, Cảnh Hiên Nhi đã tìm ngay một nam MC thay thế vào chương trình đó.
Giờ đây, cô nghe được Quách Khải đã tự miệng nói ra chuyện lên giường với một người đàn ông! Chậc! Nghĩ thôi cũng biết chắc chắn tên “trai bao” đó sẽ cực kì khó sống!
Sự quá đáng của Cảnh Hiên Nhi không phải Quách Khải không biết, mà là hắn không thể quản được cô. Nhà họ Cảnh là một ông trùm to tướng, có thể ảnh hưởng trực tiếp đến cơ nghiệp của Quách Thị. Quách Hùng và Nhan Thư Liễu vẫn thường khuyên Quách Khải mau chóng thành hôn, như thế Quách Thị sẽ như hổ thêm cánh và Cảnh tiểu thư cũng sẽ bớt nghi ngờ lung tung gây hại đến người khác nữa.
Nhưng bởi vì không thích bị áp đặt chuyện hôn nhân và hơn hết là không thể tìm được tiếng nói chung với Cảnh Hiên Nhiên, Quách Khải chỉ còn biết ra sức trì hoãn được bao nhiều hay bấy nhiêu.
Lần này, Cảnh Hiên Nhi nhắm đến Cố Nhạc Luân. Một người xuất hiện trong đời Quách Khải chưa đến một giờ đồng hồ.
Cũng không để lại ấn tượng gì quá sâu sắc.
Ngoài chuyện diễn xuất tốt ra!
[Hết chương 9]
--------------------------------
P/s1: An đăng sớm chút vì lần trước đã đăng trễ. Với lại An cũng có việc sợ xíu nữa lại đăng trễ làm các bạn đợi. An thành thật xin lỗi.
p/s2: Về việc tác giả viết Cảnh Hoàng và Hoàng Cảnh là do tác giả cố ý, không phải edit sai, các bạn đừng quan tâm, 2 cái tên đó đều là cùng một người thôi. Đăng bởi: admin
Trong suốt thời gian này, mối quan hệ giữa Bạch nhị thiếu gia và bạn học Hoàng Cảnh ngày một thân thiết. Chuyện Cảnh Hoàng thường xuyên đến nhà Bạch Khả làm bài tập đã trở thành thông lệ mỗi ngày, về việc này ban đầu khiến Cố Nhạc Luân có chút băn khoăn.
“Này!” - Cố đại thiếu gia khoanh tay trước ngực, nheo mắt nhìn về phía 'đôi bạn cùng tiến' nghiêm túc bàn luận - “Các chú nhận thấy cậu bạn học của em trai thế nào?”
Cận vệ tập thể nhìn qua, sau đó quay trở lại thành thành thật thật đáp: “Rất đẹp trai!”
Cố Nhạc Luân nhìn trời, còn có tiết tháo nữa không? Cư nhiên chỉ biết quan tâm đến nhan sắc!
“Không phải. Ý tôi đang nói đến chính là nội hàm. Phần bên trong đó” - vừa nói vừa chỉ chỉ vào bụng mình.
Tập thể trợn mắt di chuyển xuống phía dưới của Cảnh Hoàng nhìn đắm đuối một hồi mới nghiêm túc đưa ra kết luận: “Rất cường tráng!”
Cố Nhạc Luân sụp đổ!
Nhưng thông qua vài lần tiếp xúc, Cố đại thiếu gia cũng đã có thể chấp nhận tên bạn học Hoàng Cảnh này là người rất tốt bụng, thậm chí đôi khi còn hơi ngốc nữa! Bằng chứng là hắn chưa từng quen bạn gái nha. Mà Cố đại thiếu gia đây đã có rồi! Hơn nữa còn là hoa khôi! Nói ra là biết anh hơn chú mày một level! Đẳng cấp cực kì cao!
Cố Nhạc Luân nghĩ em trai có bạn là điều đáng mừng, vì ngày trước dù có kết thân với Lưu Phan, em trai cũng không tuỳ tiện dẫn người ta về nhà, nhưng lần này thì ngược lại, đối với bạn học Hoàng Cảnh, em trai dường như cởi mở hơn rất nhiều. Có lần Cố Nhạc Luân còn nhìn thấy Bạch Khả dùng chăn đắp cho Hoàng Cảnh lúc hắn vô ý ngủ gậc.
Buổi tối hôm nay Cảnh Hoàng có việc riêng không thể đến chơi được, Bạch Khả biểu tình yên ắng hẳn đi, trốn một mình trong phòng nghe CD, không quan tâm đến lời mời gọi béo bỡ từ người anh ngốc đang luyên thuyên bên tai:
“Khu mua sắm trung tâm đang có đợt giảm giá, em có muốn mua đôi giày lần trước em thích không? Đi cùng với anh, anh sẽ mua cho em.” - Cố Nhạc Luân rất ghét phải đi đâu một mình, nên hắn cố hết sức lôi kéo Bạch Khả.
Bạch Khả vẫn không động tĩnh.
Cố đại thiếu gia ngoan cố giật tai nghe của em trai: “Anh đang hỏi em có muốn mua giày miễn phí hay không?”
“Em đâu có thiếu tiền.” - Bạch Khả lạnh lùng đoạt tai nghe lại.
Cố Nhạc Luân nghiêm chỉnh giáo huấn: “Anh biết em không thiếu tiền nhưng có thể tiết kiệm một mớ cũng đáng kể lắm chứ! Thế nào? Đi không?”
“Không!” - rất ngắn gọn
Cố Nhạc Luân nhìn thấy nét mặt băng lãnh của em trai liền phán đoán: “Em không vui bởi vì hôm nay bạn học Hoàng không đến?”
Bạch Khả lườm: “Hồ ngôn!”
“Không phải là hồ ngôn. Mà là anh tự suy đoán. Xem ra đúng thật rồi!” - Cố Nhạc Luân ở một bên sờ cằm cười mỉa mai.”Anh có mau đi hay là muốn em mách Daddy anh lúc nào cũng trốn học tiết thể thao để đi ăn pizza với bạn?” - Bạch Khả hiếm thấy sinh khí như vậy.
“Á! Chuyện đó....!” - thật ra học thể thao rất mệt, lần nào học xong cũng bủn rủn tay chân, tại sao lại không thể chuyển thành đi ăn pizza chứ? Vừa ngon lại vừa vui vẻ! Em trai đúng là khô khan quá mức rồi! - “Anh đi ngay đây, em đừng nóng. Tạm biệt”
Nói rồi Cố Nhạc Luân mang theo cận vệ phi thật nhanh ra cửa. Bạch Khả nổi giận đúng là không nên chọc nha, em ấy sẽ mang hết bí mật của mọi người phanh phui ra đó!
Lúc này trong phòng, Bạch Khả chỉ yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng cậu quả thật đang suy nghĩ về Cảnh Hoàng.
Năm học đã kết thúc, cùng lắm chỉ còn gặp lại nhau một lần khi tốt nghiệp. Sau đó, cậu phải quay về tập đoàn phụ giúp Daddy và Baba, thực hiện mong muốn bấy lâu nay, còn Cảnh Hoàng thì sao? Cậu ấy chắc chắn cũng đã có kế hoạch cho riêng mình. Lẽ nào từ đây sẽ không còn gặp nhau được nữa? Lần đầu tiên, Bạch Khả cảm thấy đầu óc cậu phiền muộn như vậy.
Tâm trí thả trôi một lúc lâu bỗng nhiên bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại bên cạnh.
Là Cảnh Hoàng.
Bạch Khả hít một hơi rồi sau đó bắt máy: “Alo. Có việc gì?”
“A Khả, cậu mau mở cửa cho tôi đi”
“A Cảnh? Không phải cậu hôm nay không đến sao?” - Bạch Khả vừa nói vừa đứng dậy tiến đến cửa chính.
“Tôi xong việc rồi, mang thứ này đến cho cậu” - Cảnh Hoàng xuất hiện một cách ân ần đằng sau cánh cửa, cầm theo một chiếc túi, bên trong toàn bộ đều là thức ăn nóng hổi.
“Đây là....” - Bạch Khả ngạc nhiên quan sát.
Cảnh Hoàng tuần tự lấy ra từng hộp, từng hộp thức ăn bày trên bàn: “Đây tất cả là do tôi làm. Từ khi biết nhau tôi đã hứa sẽ tự tay nấu ăn nhưng chưa thực hiện được. Hôm nay tôi đã đích thân đi chợ mua nguyên liệu làm ra tất cả.” - chìa một đôi đũa đến - “Cậu ăn thử đi”
Bạch Khả ngưng thần nhìn mâm cơm canh thịnh soạn trước mặt, người này rốt cuộc là từ đâu tới, rốt cuộc bằng cách gì có thể khiến trái tim cậu hiện tại đập nhanh như vậy?
Bạch Khả từ nhỏ đã rất giữ khoảng cách với người lạ, cậu nhạy cảm và khó gần, không tiếp xúc thân mật với bất kì ai trừ gia đình cậu. Nhưng từ khi gặp người này, mùi hương trên người hắn làm cậu mất đi tính kiên cường, dần dần cởi mở, đến độ chấp nhận hắn như một phần trong cuộc sống. Bằng chứng là đến nay, khi nghĩ đến chuyện sắp phải xa người thanh niên này, lòng Bạch Khả chua xót.
Không! Không thể như thế được! Cậu không thể để một người xa lạ ngày càng có khả năng ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu! Cậu còn việc khác phải làm, tuyệt đối không để cho bản thân có điểm yếu.
Bạch Khả đột nhiên đặt đũa xuống: “Cậu mang hết về đi! Từ nay đừng đến nữa”
Cảnh Hoàng không hiểu việc gì đang diễn ra, đôi mắt trân trối nhìn Bạch Khả: “A Khả cậu bị làm sao vậy? Tôi đã nói gì sai làm cậu giạn sao? Hay là thức ăn tôi làm không vừa ý cậu? Cậu cứ nói ra đi, tôi sẽ sửa chửa”Bạch Khả lẳng lặng quay về phía phòng mình: “Tình bạn của chúng ta như thế đã đủ rồi. Tốt nghiệp xong, đường ai nấy đi. Sau này không cần gặp lại”
Cánh cửa lạnh lẽo đóng sầm.
Cận vệ ở một bên chậc lưỡi. Lại nữa, lại nữa rồi. Lần trước sau khi thân thiết với cậu Lưu Phan xong cũng là tình huống y như này. Đang êm đẹp đột nhiên cắt đứt quan hệ. Không phải cậu Khả mắc bệnh biến thái chứ? Đã từ lâu phát triển tâm lý thành một hái hoa tặc? Lợi dụng con người ta xong rồi vứt bỏ? Bứng hoa, ngắt nhuỵ sau đó quăng cành??? Đừng nha! Chúng tôi không muốn bị liên luỵ đâu! Ra toà làm chứng rất phiền phức!
Cảnh Hoàng một mình thui thủi quay đầu ra cửa, trông cực kỳ đáng thương.
Cận vệ một bên chứng kiến tình cảnh lâm ly bi đát này sao mà nghẹn ngào, thật tội nghiệp cho một tình bạn ban sơ! Chúng tôi thập phần không muốn nhìn thấy. Tại sao cậu Khả có thể lạnh lùng như thế chứ? Tại sao lúc nào cậu ấy cũng thẳng tay gạt đi những người bạn bên cạnh mình để rồi chịu cảnh cô đơn?
Ai ai cũng cho rằng Bạch Khả tuyệt tình, nhưng Cảnh Hoàng thì không như thế. Vốn dĩ hắn bỏ đi là vì hắn hiểu lúc này mình không nên ở lại. Hắn đã trải qua biết bao nhiêu năm dõi theo Bạch Khả, đợi đến khi bản thân đầy đủ quyền lực để có thể tự chủ trong chuyện yêu thương mới bắt đầu tiếp cận. Hành động hôm nay của Bạch Khả, hắn hoàn toàn hiểu.
Và hắn đang vui mừng vì ngày hôm nay đã đến.
Bạch Khả đã bại trận!
————————————————
Về phía bên này, Cố Nhạc Luân đang cùng Tiểu Tình đi mua sắm. Tiểu Tình là bạn thân của cậu, có thể xem như là tri kỉ, vì Bạch Khả không chịu đi cùng nên Cố đại thiếu gia đã hốt Tiểu Tình theo cùng. Mua sắm một mình thì rất giống như bị thất tình a!
Hai người tung tăng khắp nơi, càng quét từng ngóc ngách nhỏ của trung tâm thương mại. Cận vệ một bên xách cả đống túi đồ đến mỏi cả tay mà Cố đại thếu gia của họ vẫn chưa có ý định dừng lại.
“Tình Tình, cửa hàng bên kia vừa về bộ sưu tập mới. Chúng ta qua đó xem đi” - Cố Nhạc Luân kéo tay Tiểu Tình.
Trung tâm thương mại này là của Quách Thị, trực thuộc quản lý của Quách Khải và hình ảnh Cố Nhạc Luân kéo tay một cô nàng tung tăng trong địa bàn của Quách Thị đã không may lọt vào mắt của một người.
“Lần trước tại buổi tiệc Giáng Sinh mà cô không có mặt, Quách thiếu gia đã ngầm thừa nhận có mối quan hệ tình cảm với người con trai đó” - tiểu thư A ngồi sau lớp cửa kính đưa mắt nhìn về phía Cố Nhạc Luân.
Cảnh Hiên Nhi lạnh như băng quan sát: “Anh Khải đã nói thế nào?”
“Quách thiếu gia không nói gì, chỉ đặt hắn vào lòng và hỏi....” - Tiểu thư A hơi ngập ngừng.
“Nói” - Cảnh Hiên Nhi nhẹ nhàng thở ra.
“Quách thiếu gia hỏi...: Bảo bối tối qua có thoải mái không?”
Xoảng. Chiếc ly bên cạnh Cảnh Hiên Nhi không biết vì vô tình hay cố ý đã rơi xuống đất tạo nên một tiếng vang lớn. Phục vụ khẩn trương đến thu dọn.”Cô đừng giận. Trong buổi tiệc Quách thiếu gia cũng nói rất có thể chỉ là quan hệ qua đường, loại chuyện này đâu còn lạ lẫm gì đối với chúng ta.” - tiểu thư A nhìn sắc mặt không vui của Cảnh Hiên Nhi mà vội vàng trấn an.
Một lúc sau, Cảnh Hiên Nhi lấy lại được bình tĩnh, đặt câu hỏi: “Trai bao?”
“Cái này tôi không rõ. Nhưng cận vệ của tôi lúc sau có một người xuống tầng đi vệ sinh trông thấy Quách thiếu gia đưa một xấp tiền cho chàng trai đó, còn bảo anh ta tự thuê một phòng khách sạn khác, đừng đi tìm Quách thiếu gia nữa.”
Cảnh Hiên Nhi phất tay gọi cận vệ.
“Tiểu thư”
“Điều tra tên đó hoạt động ở đâu?” - Cảnh Hiên Nhi dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Cố Nhạc Luân - “Cho dù có là trai bao cũng cần phải biết khách nào nên tiếp, khách nào không nên tiếp.”
“Dạ. Tiểu thư.”
Cùng lúc này trong phòng riêng, Quách Khải nhận được điện thoại.
“Thiếu gia. Cảnh tiểu thư đã gặp phải người con trai hôm trước cậu lợi dụng trong buổi tiệc Giáng Sinh”
“Cái gì?” - Quách Khải nhíu mày - “Làm sao Hiên Nhi biết được?”
“Tiểu thư A đang dùng cơm cùng Cảnh tiểu thư”
“Đừng để Hiên Nhi làm phiền người khác. Các anh biết phải làm sao rồi đó.” - Quách Khải căn dặn rồi cúp máy.
Thật ra hằng ngày công việc của ba vị cận vệ là đi khảo sát các trung tâm trực thuộc quyền quản lý của Quách Khải, kiểm tra an ninh cũng như là phát hiện điều gì bất cứ điều gì lạ sẽ báo cáo về. Kiểu như mật thám ẩn danh. Cực kì ngầu!
Hôm nay tình cờ trông thấy cô Cảnh ở đây, định bụng đến chào hỏi sẵn tiện tỏ ra nghèo đói xem có được thưởng chút tiền hay không! Ai ngờ chưa kịp hành động gì đã thấy Cảnh Hiên Nhi đập ly! Hảo hung hăn nha!
Trong những năm gần đây, cận vệ lo bảo vệ Quách Khải thì ít, mà đa số thời gian chắc có lẽ là dành để ngăn cản Cảnh Hiên Nhi gây hoạ thì nhiều. Cô gái này cực đoan vô độ, bất cứ một ai, một vật, một sự việc gì liên quan đến Quách Khải cô đều muốn quan tâm. Dù chưa hề có bất cứ danh phận chính thức nào, cô vẫn đinh ninh cho rằng mình chính là bà Quách tương lai, vị trí mà không ai có thể thay thế được.
Cô quan tâm chưa đủ, cô còn tự ban cho mình quyền được phán xét và thi hành chính sách áp chế đối với đối tượng khả nghi.
Năm trước, một nữ diễn viên hạng A đã liếc mắt đưa tình nhìn Quách Khải trong một sự kiện, Cảnh Hiên Nhi đã đe doạ đến nhà sản xuất của các bộ phim của nữ diễn viên kia khiến cô ấy mất vai trên mọi mặt trận, rốt cuộc bây giờ trở thành người mẫu quảng cáo cho những nhãn hàng bình dân.
Năm trước trước, Quách Khải vô tình khen ngợi một nữ MC trên sóng truyền hình, Cảnh Hiên Nhi đã tìm ngay một nam MC thay thế vào chương trình đó.
Giờ đây, cô nghe được Quách Khải đã tự miệng nói ra chuyện lên giường với một người đàn ông! Chậc! Nghĩ thôi cũng biết chắc chắn tên “trai bao” đó sẽ cực kì khó sống!
Sự quá đáng của Cảnh Hiên Nhi không phải Quách Khải không biết, mà là hắn không thể quản được cô. Nhà họ Cảnh là một ông trùm to tướng, có thể ảnh hưởng trực tiếp đến cơ nghiệp của Quách Thị. Quách Hùng và Nhan Thư Liễu vẫn thường khuyên Quách Khải mau chóng thành hôn, như thế Quách Thị sẽ như hổ thêm cánh và Cảnh tiểu thư cũng sẽ bớt nghi ngờ lung tung gây hại đến người khác nữa.
Nhưng bởi vì không thích bị áp đặt chuyện hôn nhân và hơn hết là không thể tìm được tiếng nói chung với Cảnh Hiên Nhiên, Quách Khải chỉ còn biết ra sức trì hoãn được bao nhiều hay bấy nhiêu.
Lần này, Cảnh Hiên Nhi nhắm đến Cố Nhạc Luân. Một người xuất hiện trong đời Quách Khải chưa đến một giờ đồng hồ.
Cũng không để lại ấn tượng gì quá sâu sắc.
Ngoài chuyện diễn xuất tốt ra!
[Hết chương 9]
--------------------------------
P/s1: An đăng sớm chút vì lần trước đã đăng trễ. Với lại An cũng có việc sợ xíu nữa lại đăng trễ làm các bạn đợi. An thành thật xin lỗi.
p/s2: Về việc tác giả viết Cảnh Hoàng và Hoàng Cảnh là do tác giả cố ý, không phải edit sai, các bạn đừng quan tâm, 2 cái tên đó đều là cùng một người thôi. Đăng bởi: admin
/35
|