Dù biết là như thế nhưng anh không thể nào tình nguyện rơi vào thế hạ phong ở trước mặt của Diệp Thanh Hòa khi vẫn còn chưa so tài? Liền Ha ha cười lạnh nói: "Nổi sao? Còn chưa phục? Tôi sẽ để cho cô biết cái gì gọi là tâm phục khẩu phục! Đến đây đi! Đừng có đứng mãi ở đó nữa!"
"Nếu đã vậy, chúng ta sẽ so tài một chút!". Cô nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Vừa mở cửa, cái đầu nhỏ của Tiêu Thành Trác liền nhào vào, trọng tâm không vững, ngả người vào trong ngực cô, rồi sau đó gãi đầu hì hì cười nói: "Em thật sự không cố ý nghe lén."
Diệp Thanh Hòa dắt tay của cậu bé, dẫn cậu vào trong phòng, sau đó cúi người xuống véo nhẹ vào mũi của cậu một cái: "Hiện tại yên tâm rồi chứ? Em hãy tin, chị có thể trị được anh ta!"
Tiêu Y Đình tràn đầy nghi ngờ đứng ở đó chờ cô quay lại, mấy phút sau, liền thấy cô bưng hai chén nước đi vào cửa, trong nháy mắt anh liền hiểu rõ cô muốn làm gì, loại luyện chữ thư pháp này khi còn bé xíu anh cũng đã từng luyện qua, không có gì to tát cả.
Anh không nói hai lời, nhận lấy một chén, đặt lên trên cổ tay, rồi nâng cao cổ tay lên bắt đầu viết chữ.
Diệp Thanh Hòa bày giấy ra, đem một chén nước khác đặt ở lên cổ tay của mình, vừa nói: "Bốn tiếng, tôi viết cùng anh, xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng.".
Tay của Tiêu Y Đình hơi chao đảo một cái, thiếu chút nữa làm văng nước ra ngoài, Cái gì chứ? Luyện chữ bốn tiếng? Anh tự hỏi không biết bản thân mình có năng lực này hay không. . . . . .
Nhưng còn con nhóc kia thì sao? Tay của cô ta chẳng khác gì cành cây nhỏ, có sức lực để trụ lại không?
Đột nhiên lòng háo thắng lại nổi lên, thấy cô viết chữ lúc trầm ổn tỉnh táo, thân thể nhỏ bé, gườn mặt bình thản, lại lộ ra phong cách cao quý bình thường không có, cũng không dám khinh thường, hết sức chuyên chú bắt đầu viết chữ của mình.
Thời gian từng giờ từng phút lướt qua, Tiêu Thành Trác cứ nhất định thức xem bà chị mình xử lý Tiêu Y Đình thế nào, nhưng không chống lại được cơn buồn ngủ mà nằm lên giường của Diệp Thanh Hòa ngủ ngon lành. Tiêu Y Đình chỉ cảm thấy ngón tay càng ngày càng không yên, trán cũng đổ đầy mồ hôi, anh không biết mình rốt cuộc đã viết trong bao lâu, bởi vì cũng không dám phân tâm ngay cả nhìn đồng hồ cũng không dám, sợ rằng chỉ sơ ý một chút, cái chén này liền rớt xuống. . . . . .
Nhưng cô thì sao? Vẫn còn có thể kiên trì được sao? Tại sao một chút động tĩnh cũng không có? Đối với chuyện thắng thua, anh càng ngày càng không nắm chắc rồi. . . . . .
Rốt cuộc lòng hiếu kỳ cũng không kìm nén được nữa, anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, muốn biết tình hình hiện tại của cô như thế nào. Vậy mà, vừa liếc mắt sang lại nhìn thấy cô vẫn khí định thần nhàn, an ổn như núi, lòng tin nhất thời bị đánh tan, chỉ vì anh cảm giác đã đến lúc mình không chống đỡ được nữa, cũng bởi vì phân tâm, cũng đồng nghĩa với việc mất lòng tin. Cánh tay của anh bủn rủn nghiêng sang một bên, chén nước liền rớt xuống, hắt hết lên trên giấy, làm cho mực loang lổ khắp nơi.
Mà cô, lại chậm rãi cầm chén bỏ xuống, lạnh nhạt nói: "Anh thua. Nổi? Hay còn là phục?"
Đúng, anh thua, thua bởi vì trong mắt anh cô chỉ là một con nhóc không có tư chất gì . . . . . .
Anh đưa mắt xem kỹ chữ của cô lần nữa. Người ta đều nói chữ tựa như người, nhưng chữ của cô lại hoàn toàn không tương xứng với vẻ bề ngoài chút nào, nét chữ cứng cáp, khí phách mà không mất đi chững chạc, không câu chấp mà không ít đi sắc bén, sao có thể nhìn ra được đây là chữ của một cô gái mười sáu tuổi đầy yếu ớt chứ?
Có chơi có chịu, khí phách này Tiêu nhị anh vẫn luôn luôn có!
Thu thập mặt bàn, nhặt bút lên, không nói tiếng nào bắt đầu hoàn thành bốn giờ trừng phạt.
Mà cô, thế nhưng cũng không nghỉ ngơi, đứng ở bên cạnh anh, tiếp tục viết.
Cho dù là giận dỗi cũng được, không phục cũng được, anh không hề ngăn cản cô, cũng không hỏi tại sao cô lại làm như vậy, trời dần vào đêm, vang vọng trong không gian yên tĩnh chỉ còn có tiếng đồng hồ tí tách tí tách.
"Nếu đã vậy, chúng ta sẽ so tài một chút!". Cô nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Vừa mở cửa, cái đầu nhỏ của Tiêu Thành Trác liền nhào vào, trọng tâm không vững, ngả người vào trong ngực cô, rồi sau đó gãi đầu hì hì cười nói: "Em thật sự không cố ý nghe lén."
Diệp Thanh Hòa dắt tay của cậu bé, dẫn cậu vào trong phòng, sau đó cúi người xuống véo nhẹ vào mũi của cậu một cái: "Hiện tại yên tâm rồi chứ? Em hãy tin, chị có thể trị được anh ta!"
Tiêu Y Đình tràn đầy nghi ngờ đứng ở đó chờ cô quay lại, mấy phút sau, liền thấy cô bưng hai chén nước đi vào cửa, trong nháy mắt anh liền hiểu rõ cô muốn làm gì, loại luyện chữ thư pháp này khi còn bé xíu anh cũng đã từng luyện qua, không có gì to tát cả.
Anh không nói hai lời, nhận lấy một chén, đặt lên trên cổ tay, rồi nâng cao cổ tay lên bắt đầu viết chữ.
Diệp Thanh Hòa bày giấy ra, đem một chén nước khác đặt ở lên cổ tay của mình, vừa nói: "Bốn tiếng, tôi viết cùng anh, xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng.".
Tay của Tiêu Y Đình hơi chao đảo một cái, thiếu chút nữa làm văng nước ra ngoài, Cái gì chứ? Luyện chữ bốn tiếng? Anh tự hỏi không biết bản thân mình có năng lực này hay không. . . . . .
Nhưng còn con nhóc kia thì sao? Tay của cô ta chẳng khác gì cành cây nhỏ, có sức lực để trụ lại không?
Đột nhiên lòng háo thắng lại nổi lên, thấy cô viết chữ lúc trầm ổn tỉnh táo, thân thể nhỏ bé, gườn mặt bình thản, lại lộ ra phong cách cao quý bình thường không có, cũng không dám khinh thường, hết sức chuyên chú bắt đầu viết chữ của mình.
Thời gian từng giờ từng phút lướt qua, Tiêu Thành Trác cứ nhất định thức xem bà chị mình xử lý Tiêu Y Đình thế nào, nhưng không chống lại được cơn buồn ngủ mà nằm lên giường của Diệp Thanh Hòa ngủ ngon lành. Tiêu Y Đình chỉ cảm thấy ngón tay càng ngày càng không yên, trán cũng đổ đầy mồ hôi, anh không biết mình rốt cuộc đã viết trong bao lâu, bởi vì cũng không dám phân tâm ngay cả nhìn đồng hồ cũng không dám, sợ rằng chỉ sơ ý một chút, cái chén này liền rớt xuống. . . . . .
Nhưng cô thì sao? Vẫn còn có thể kiên trì được sao? Tại sao một chút động tĩnh cũng không có? Đối với chuyện thắng thua, anh càng ngày càng không nắm chắc rồi. . . . . .
Rốt cuộc lòng hiếu kỳ cũng không kìm nén được nữa, anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, muốn biết tình hình hiện tại của cô như thế nào. Vậy mà, vừa liếc mắt sang lại nhìn thấy cô vẫn khí định thần nhàn, an ổn như núi, lòng tin nhất thời bị đánh tan, chỉ vì anh cảm giác đã đến lúc mình không chống đỡ được nữa, cũng bởi vì phân tâm, cũng đồng nghĩa với việc mất lòng tin. Cánh tay của anh bủn rủn nghiêng sang một bên, chén nước liền rớt xuống, hắt hết lên trên giấy, làm cho mực loang lổ khắp nơi.
Mà cô, lại chậm rãi cầm chén bỏ xuống, lạnh nhạt nói: "Anh thua. Nổi? Hay còn là phục?"
Đúng, anh thua, thua bởi vì trong mắt anh cô chỉ là một con nhóc không có tư chất gì . . . . . .
Anh đưa mắt xem kỹ chữ của cô lần nữa. Người ta đều nói chữ tựa như người, nhưng chữ của cô lại hoàn toàn không tương xứng với vẻ bề ngoài chút nào, nét chữ cứng cáp, khí phách mà không mất đi chững chạc, không câu chấp mà không ít đi sắc bén, sao có thể nhìn ra được đây là chữ của một cô gái mười sáu tuổi đầy yếu ớt chứ?
Có chơi có chịu, khí phách này Tiêu nhị anh vẫn luôn luôn có!
Thu thập mặt bàn, nhặt bút lên, không nói tiếng nào bắt đầu hoàn thành bốn giờ trừng phạt.
Mà cô, thế nhưng cũng không nghỉ ngơi, đứng ở bên cạnh anh, tiếp tục viết.
Cho dù là giận dỗi cũng được, không phục cũng được, anh không hề ngăn cản cô, cũng không hỏi tại sao cô lại làm như vậy, trời dần vào đêm, vang vọng trong không gian yên tĩnh chỉ còn có tiếng đồng hồ tí tách tí tách.
/362
|