Bốn giờ trôi qua, anh ném bút xuống, lắc lắc bàn tay bủn rủn, bây giờ trời cũng đã tờ mờ sáng, cha anh đúng là điên rồi, ngày mai anh còn phải đi học nữa cơ đấy……
“Tôi không có tố cáo. Chỉ là trên đường gặp phải bác Tiêu, nên bác ấy mới chở tôi về.” Giọng nói xa cách, lãnh đạm trước sau như một của cô vang lên bên tai, trong đêm khuya yên tĩnh, trong trẻo như tiếng chuông, leng keng leng keng, mười phần thanh, lại mười phần lạnh.
Giống như bị thứ gì đó lạnh như băng thấm vào trong ngực, anh chợt nhớ tới, lúc rời đi mình đã cầm hết tất cả tiền thì cô lấy tiền ở đâu mà bắt xe về?, “Không phải là cô…… đi bộ về nhà đấy chứ?”
Cô mấp máy môi, nhưng lại không nói gì.
Anh nghĩ nghĩ, rồi đem tiền từ trong túi lấy ra, ném lên bàn.
Có ý tứ gì? Biết sai sao? Diệp Thanh Hòa ngưng mắt nhìn những tờ tiền bị anh vo viên đến nhăn nhúm kia, vẫn không hề nhúc nhích.
“Cái đó…… trả lại cho cô đấy.” Người hiểu con không ai bằng cha cả, anh vừa vào thư phòng, liền bị cha anh hung hăng trừng phạt một trận, sau đó còn công bố, nếu như anh không hòa thuận với Thanh Hòa thì ngay cả một xu tiền tiêu vặt cũng không có.
Anh từng cho rằng cô tố cáo, thì ra là không phải.
Lại nghĩ Tiêu nhị anh uy vũ bất khuất, “Có khả năng sẽ bị túng bấn” một thời gian dài…… Vì tiên tiêu vặt, vì quốc kế dân sinh, chỉ có thể nhất thời nhẫn nhịn! Nhưng nếu muốn anh nói xin lỗi con nhóc này, bất luận như thế nào cũng làm không được……
Hai người yên lặng đứng đó nhưng anh vẫn không hề có ý rời đi.
Diệp Thanh Hòa liếc nhìn đồng hồ, lên tiếng nhắc nhở anh, nam nữ khác biệt, vào thời điểm này anh không thích hợp đứng ở chỗ này nữa.
“Cái này……” Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, muốn nói lại thôi, dưới cái nhìn của cô lại thấy hơi xấu hổ.
Cô cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ anh nói tiếp.
Anh quanh co một chuyến, rốt cuộc cũng nói ra: “Cuối tuần này, là sinh nhật Tô Chỉ San, cô ấy mời tôi đến dự sinh nhật, vì vậy tôi cần phải mua một món quà cho cô ấy.”
“A……” Cô giả bộ không hiểu, thì ra là muốn tiền……
“Cho cô.”. Anh lại móc từ trong túi ra một tờ giấy đưa tới.
Cô mở ra nhìn một cái, quả nhiên là văn bản thỉnh cầu.
Thư xin tiền tiêu vặt.
Hiện tại xin cấp trước một nghìn đồng tiền tiêu vặt, mỗi bữa sẽ ăn đồ ăn Trung Quốc ở nhà ăn để tiết kiệm bù vào đó. Xin phê chuẩn, cảm ơn.
Người thỉnh cầu: Tiêu Y Đình
Cuối cùng còn ghi rõ ngày tháng ở bên dưới nữa.
Cô đem tờ giấy thỉnh cầu để xuống, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Mua quà những một nghìn thì quá đắt, anh vẫn là học sinh cấp 3……”
“Một nghìn mà còn đắt? Cô muốn mặt mũi tôi đặt ở nơi nào?”. Đây là giới hạn thấp nhất của anh rồi được không? Anh đã cố gắng tiết kiệm lại! Nếu mà trước kia, thì những đồ mà anh mua không bao giờ có giá trị thấp như vậy!
Cô lẳng lặng nhìn anh mười giây, mười giây sau, lúc anh chuẩn bị nổi giận cô mới nói: “Năm trăm, muốn thì lấy đi, không thì thôi.”
Nói xong, cô lấy ra 500 đồng, đặt lên bàn.
“Cô đang cho tiền ăn xin sao? !”. Rốt cuộc vẫn bị cô chọc giận, theo anh, cô đây chính là vừa biết pha màu đã cho rằng mình có thể mở ngay phường nhuộm chắc! Tiêu nhị anh mới nói nhẹ nhàng với cô mấy câu, thì cô liền xem bản thân trở thành người quan trọng rồi !
“Tôi không muốn! Cô cứ giữ đi!”. Anh vung tay lên, đem tiền hất xuống đất, kể cả giấy và bút mực trên bàn cũng bị rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thật lớn.
Mà anh, liền đạp lên mấy chữ mình mới vừa viết, rồi vọt ra khỏi phòng của cô.
Cô yên lặng cúi người xuống, nhặt 500 đồng kia lên, bên tai lại quanh quẩn những lời Khương Ngư Vãn đã nói với cô, có lẽ nào cô đã làm sai?
“Tôi không có tố cáo. Chỉ là trên đường gặp phải bác Tiêu, nên bác ấy mới chở tôi về.” Giọng nói xa cách, lãnh đạm trước sau như một của cô vang lên bên tai, trong đêm khuya yên tĩnh, trong trẻo như tiếng chuông, leng keng leng keng, mười phần thanh, lại mười phần lạnh.
Giống như bị thứ gì đó lạnh như băng thấm vào trong ngực, anh chợt nhớ tới, lúc rời đi mình đã cầm hết tất cả tiền thì cô lấy tiền ở đâu mà bắt xe về?, “Không phải là cô…… đi bộ về nhà đấy chứ?”
Cô mấp máy môi, nhưng lại không nói gì.
Anh nghĩ nghĩ, rồi đem tiền từ trong túi lấy ra, ném lên bàn.
Có ý tứ gì? Biết sai sao? Diệp Thanh Hòa ngưng mắt nhìn những tờ tiền bị anh vo viên đến nhăn nhúm kia, vẫn không hề nhúc nhích.
“Cái đó…… trả lại cho cô đấy.” Người hiểu con không ai bằng cha cả, anh vừa vào thư phòng, liền bị cha anh hung hăng trừng phạt một trận, sau đó còn công bố, nếu như anh không hòa thuận với Thanh Hòa thì ngay cả một xu tiền tiêu vặt cũng không có.
Anh từng cho rằng cô tố cáo, thì ra là không phải.
Lại nghĩ Tiêu nhị anh uy vũ bất khuất, “Có khả năng sẽ bị túng bấn” một thời gian dài…… Vì tiên tiêu vặt, vì quốc kế dân sinh, chỉ có thể nhất thời nhẫn nhịn! Nhưng nếu muốn anh nói xin lỗi con nhóc này, bất luận như thế nào cũng làm không được……
Hai người yên lặng đứng đó nhưng anh vẫn không hề có ý rời đi.
Diệp Thanh Hòa liếc nhìn đồng hồ, lên tiếng nhắc nhở anh, nam nữ khác biệt, vào thời điểm này anh không thích hợp đứng ở chỗ này nữa.
“Cái này……” Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, muốn nói lại thôi, dưới cái nhìn của cô lại thấy hơi xấu hổ.
Cô cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ anh nói tiếp.
Anh quanh co một chuyến, rốt cuộc cũng nói ra: “Cuối tuần này, là sinh nhật Tô Chỉ San, cô ấy mời tôi đến dự sinh nhật, vì vậy tôi cần phải mua một món quà cho cô ấy.”
“A……” Cô giả bộ không hiểu, thì ra là muốn tiền……
“Cho cô.”. Anh lại móc từ trong túi ra một tờ giấy đưa tới.
Cô mở ra nhìn một cái, quả nhiên là văn bản thỉnh cầu.
Thư xin tiền tiêu vặt.
Hiện tại xin cấp trước một nghìn đồng tiền tiêu vặt, mỗi bữa sẽ ăn đồ ăn Trung Quốc ở nhà ăn để tiết kiệm bù vào đó. Xin phê chuẩn, cảm ơn.
Người thỉnh cầu: Tiêu Y Đình
Cuối cùng còn ghi rõ ngày tháng ở bên dưới nữa.
Cô đem tờ giấy thỉnh cầu để xuống, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Mua quà những một nghìn thì quá đắt, anh vẫn là học sinh cấp 3……”
“Một nghìn mà còn đắt? Cô muốn mặt mũi tôi đặt ở nơi nào?”. Đây là giới hạn thấp nhất của anh rồi được không? Anh đã cố gắng tiết kiệm lại! Nếu mà trước kia, thì những đồ mà anh mua không bao giờ có giá trị thấp như vậy!
Cô lẳng lặng nhìn anh mười giây, mười giây sau, lúc anh chuẩn bị nổi giận cô mới nói: “Năm trăm, muốn thì lấy đi, không thì thôi.”
Nói xong, cô lấy ra 500 đồng, đặt lên bàn.
“Cô đang cho tiền ăn xin sao? !”. Rốt cuộc vẫn bị cô chọc giận, theo anh, cô đây chính là vừa biết pha màu đã cho rằng mình có thể mở ngay phường nhuộm chắc! Tiêu nhị anh mới nói nhẹ nhàng với cô mấy câu, thì cô liền xem bản thân trở thành người quan trọng rồi !
“Tôi không muốn! Cô cứ giữ đi!”. Anh vung tay lên, đem tiền hất xuống đất, kể cả giấy và bút mực trên bàn cũng bị rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thật lớn.
Mà anh, liền đạp lên mấy chữ mình mới vừa viết, rồi vọt ra khỏi phòng của cô.
Cô yên lặng cúi người xuống, nhặt 500 đồng kia lên, bên tai lại quanh quẩn những lời Khương Ngư Vãn đã nói với cô, có lẽ nào cô đã làm sai?
/362
|