Bà ngoại đã được cấp cứu, chỉ là vẫn còn yếu, ánh mắt thương yêu nhìn anh, giọng yếu ớt, “Đứa nhỏ ngốc, con tới làm gì? Con bận rộn nhiều việc như vậy, bà ngoại không có chuyện gì. . . . . . ”
“Bà ngoại, tất nhiên con phải tới, bà bị bệnh, con ăn cơm cũng không thấy ngon, bà ngoại, bà phải giữ gìn thân thể thật tốt, Y Đình còn muốn ăn mì sốt tương bà làm ! Không ai làm ăn ngon hơn bà làm cả.” Miệng nhỏ của anh luôn nói ra những lời ngọt ngào, lừa cho bà lão như bà lúc nào cũng cười toe toét.
Bà luôn thích làm những món mà bọn nhỏ thích ăn, mặc dù trong nhà có người giúp việc, ít khi tự mình làm, nhưng chỉ cần đứa cháu trai này muốn thì nhất định phải xuống bếp.
Khương Vãn Ngư nghe, không khỏi trách anh, “Chỉ biết có ăn thôi! Bà ngoại bị bệnh con còn lo lắng chuyện ăn uống!”
“Đừng mắng nó!” Bà ngoại lập tức che chở anh, trải qua năm tháng, trên tay đã hằn đầy dấu vết, nhẹ nhàng nắm tay anh, mặc dù suy yếu, lại mỉm cười xuất phát từ nội tâm, “Chỉ cần bà ngoại còn làm được, nhất định làm cho con ăn, chỉ sợ con ăn ngán rồi.”
“Bà ngoại, không ngán, Y Đình ăn mỗi ngày cũng không ngán. Bà ngoại, bà đừng nói chuyện, nghỉ ngơi thật tốt.” Anh vén chăn lại, đặt tay đang đặt ống tiêm vào trong.
Dù sao nguy hiểm đã qua, Khương Vãn Ngư cũng thấy nhẹ lòng, nhìn hai bà cháu, nói nhỏ, “Mẹ, cho dù mẹ sống đến 150 tuổi, Y Đình cũng hầu hạ mẹ đến già!”
“Dạ!” Tiêu Y Đình ha ha cười.
Làm bà ngoại cũng cười theo, “Vậy còn không bị ghét bỏ? Gìa rồi nằm một chỗ! Cũng không làm được gì!”
“Ai nói! Bà ngoại đến 150 tuổi vẫn có thể đánh Thái Cực!” Tiêu Y Đình nói.
“Vậy mà con cũng nói được! Khi đó còn có thể đi sao? Khác nào yêu quái! Lại thêm phiền toái cho mấy đứa!” Mặc dù là lời dụ dỗ, nhưng bà ngoại nghe rất vui vẻ.
“Không phiền toái! Bà ngoại!” Giọng Tiêu Y Đình đầy dịu dàng, “Y Đình còn phải dẫn bà đi trèo núi Thái Sơn ! Nếu như bà ngoại đi mệt mỏi, Y Đình sẽ cõng bà, cõng đến đỉnh, Y Đình còn có thể làm món ăn ngon cho bà , gần đây con đang học nấu ăn, thật đấy!”
“Đứa nhỏ ngốc. . . . . .” Bà ngoại lộ ra nụ cười thỏa mãn, mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Được rồi, bà ngoại cũng mệt mỏi, đừng nói chuyện với bà nữa, hai đứa thăm xong rồi thì đi đi.” Khương Vãn Ngư thúc giục.
Tiêu Y Đình vẫn chiếm lấy bà ngoại, Diệp Thanh Hòa vẫn không có cơ hội kêu một tiếng, Tiêu Y Đình nhớ đến cô, kéo tay cô lại, dắt cô đến trước giường, “Bà ngoại, Thanh Hòa cũng tới thăm bà, biết bà bị bệnh, Thanh Hòa rất lo lắng.”
“Bà ngoại. . . . . .” Mỗi một lần kêu xưng hô này, Diệp Thanh Hòa đều chuẩn bị mười phần, mặc dù vậy, vẫn khó khăn nói nhỏ.
Bà ngoại mở mắt ra, thản nhiên nhìn cô một cái, gật gật đầu, không nói gì.
“Bà ngoại, vậy. . . . . . Chúng con đi. . . . . .” Tiêu Y Đình nói nhỏ, còn cúi người hôn lên gương mặt tràn đầy nếp nhăn của bà.
“Đi đi, không cần đến thăm bà, bà khỏe lắm. . . . . .” Ánh mắt bà chuyển nhu hòa.
Tiêu Y Đình đứng dậy, nắm tay cô chuẩn bị tạm biệt ông ngoại Khương. Diệp Thanh Hòa đi sau lưng anh, hô hấp có chút khó khăn, mà ánh mắt Khương Tông Văn nhìn hai người bọn họ, cũng thoáng qua một tia sắc bén như chim ưng, cùng tuổi của ông không tương xứng. . . . . .
Đúng vào lúc này, có người tới phòng bệnh, là anh cả và Vi Vi, cũng tới thăm bà ngoại, cùng đi với bọn họ , còn có Tống Thành Huy. . . . . .
Tống Thành Huy so với bất kỳ ai còn có vẻ tích cực hơn, mang theo thuốc bổ, vẻ mặt cười chân thành.
Tiêu Y Đình nắm tay Diệp Thanh Hòa, hơi chặt.
Chuyện tiết lộ tài liệu lần trước, Tống Thành Huy chẳng có chuyện gì, giờ phút này, vẻ mặt của ông ta giống như không có chuyện gì xảy ra cả. . . . . .
“Dì Khương, nghe Vi Vi nhà cháu nói, thân thể dì bị bệnh, cháu gấp gáp chạy đến thăm dì, không quấy rầy dì nghỉ ngơi chứ?” Tống Thành Huy đặt các vật xuống, cúi người vô cùng khiêm nhường hỏi.
Khương lão phu nhân và ông ta cũng quen thuộc, gọi ông ta là Tiểu Tống, “Tiểu Tống à, gầy phiền cho cậu rồi, bệnh nhỏ mà thôi. . . . . .”
“Không phiền toái, giao tình của cháu và chú Khương đã nhiều năm như vậy, phải, cần phải vậy. . . . . .” Ông ta thân thiện nói , lại bị Khương Tông Văn cắt đứt.
“Được rồi! Cậu quá khách khí.” Khương Tông Văn không biến sắc nói.
Diệp Thanh Hòa hít một hơi thật sâu, ngắt tay Tiêu Y Đình, nhỏ giọng nói, “Anh hai, chúng ta về thôi.”
Trên mặt Tiêu Y Đình vẫn mỉm cười như cũ, con ngươi lại tối sầm xuống, nói: “Ông ngoại, bà ngoại, buổi chiều chúng con còn phải làm việc, đi trước, bà ngoại, bà phải bảo trọng thân thể.”
“Đi đi.” Khương Tông Văn phất tay một cái, mặt không chút thay đổi.
Ra khỏi bệnh viện, Tiêu Y Đình mới xanh mặt, cười lạnh, “Tống Thành Huy. . . . . .”
“Anh hai.” Cô vội vàng kêu lên.
“Hả?” Sắc mặt anh không thay đổi, cũng không buông tay, vẫn kéo cô lên xe.
“Anh hai, chuyện của Tống Thành Huy đã qua, ông ta lại là cậu của chị dâu, anh cũng đừng buồn bực trong lòng.” Ngồi lên xe, cô dịu dàng khuyên nhủ.
Anh nhìn phía trước, khởi động xe, đôi mắt màu hổ phách khẽ híp lại, “Em yên tâm, anh có chừng mực.”
“Anh hai. . . . . .” Giọng nói của cô càng thêm mềm mại, một đôi mắt cách tròng kính long lanh nhìn anh.
Rốt cuộc anh cũng mềm lòng, duỗi tay ra, kéo cả đầu của cô, lại hôn lên mặt cô một cái, “Được, bà xã đã ra lệnh, sao anh dám không tuân?”
Vậy mà anh lại đồng ý, nhưng cô lại mơ hồ cảm thấy, mọi chuyện sẽ không như mong muốn của cô bình lặng như vậy. . . . . .
Cuộc sống, giống như đi vào một khe hở nhỏ hẹp, cô ở trong này hô hấp khó khăn, mong muốn duy nhất chính là có một tia ánh sáng mặt trời soi chiếu vào. May mắn, trong khe hở này còn có anh, cùng cô trải qua một nơi không có nhiều dưỡng khí này. . . . . .
Bệnh của bà ngoại được cấp cứu kịp thời, cũng không nguy hiểm gì lớn, sau một thời gian ngắn, liền xuất viện.
Thời tiết dần dần chuyển lạnh, nhiệt độ liên tục hạ thấp, trong lúc đó tình cảm của Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình lại càng ấm dần lên, bây giờ như hình với bóng, mặc dù thời thời khắc khắc ở chung một chỗ nhưng Tiêu Y Đình vẫn thấy không đủ, lúc không có người anh không chút keo kiệt biểu hiện ra anh không muốn xa rời cùng quấn quýt si mê.
Cô vốn thông minh, chuyên môn rất cao, mặc dù có bỏ bê mấy năm, nhưng quý ở cố gắng, ở chỗ Bạch Tân hết mấy tháng nên nghiệp vụ cũng khá thuần thục, sau này đến chỗ anh, anh hoàn toàn không có giấu giếm, đưa hết tất cả cho cô, tài liệu vụ án trên tay, từng cái cũng không dấu cô việc gì.
Làm cho cô nhanh chóng lớn mạnh, còn anh như hổ thêm cánh, bởi vì, cõi đời này sẽ không còn một trợ lý nào giống như cô, có thể toàn tâm tin tưởng, không nửa điểm giữ lại. Cô, giống như
“Bà ngoại, tất nhiên con phải tới, bà bị bệnh, con ăn cơm cũng không thấy ngon, bà ngoại, bà phải giữ gìn thân thể thật tốt, Y Đình còn muốn ăn mì sốt tương bà làm ! Không ai làm ăn ngon hơn bà làm cả.” Miệng nhỏ của anh luôn nói ra những lời ngọt ngào, lừa cho bà lão như bà lúc nào cũng cười toe toét.
Bà luôn thích làm những món mà bọn nhỏ thích ăn, mặc dù trong nhà có người giúp việc, ít khi tự mình làm, nhưng chỉ cần đứa cháu trai này muốn thì nhất định phải xuống bếp.
Khương Vãn Ngư nghe, không khỏi trách anh, “Chỉ biết có ăn thôi! Bà ngoại bị bệnh con còn lo lắng chuyện ăn uống!”
“Đừng mắng nó!” Bà ngoại lập tức che chở anh, trải qua năm tháng, trên tay đã hằn đầy dấu vết, nhẹ nhàng nắm tay anh, mặc dù suy yếu, lại mỉm cười xuất phát từ nội tâm, “Chỉ cần bà ngoại còn làm được, nhất định làm cho con ăn, chỉ sợ con ăn ngán rồi.”
“Bà ngoại, không ngán, Y Đình ăn mỗi ngày cũng không ngán. Bà ngoại, bà đừng nói chuyện, nghỉ ngơi thật tốt.” Anh vén chăn lại, đặt tay đang đặt ống tiêm vào trong.
Dù sao nguy hiểm đã qua, Khương Vãn Ngư cũng thấy nhẹ lòng, nhìn hai bà cháu, nói nhỏ, “Mẹ, cho dù mẹ sống đến 150 tuổi, Y Đình cũng hầu hạ mẹ đến già!”
“Dạ!” Tiêu Y Đình ha ha cười.
Làm bà ngoại cũng cười theo, “Vậy còn không bị ghét bỏ? Gìa rồi nằm một chỗ! Cũng không làm được gì!”
“Ai nói! Bà ngoại đến 150 tuổi vẫn có thể đánh Thái Cực!” Tiêu Y Đình nói.
“Vậy mà con cũng nói được! Khi đó còn có thể đi sao? Khác nào yêu quái! Lại thêm phiền toái cho mấy đứa!” Mặc dù là lời dụ dỗ, nhưng bà ngoại nghe rất vui vẻ.
“Không phiền toái! Bà ngoại!” Giọng Tiêu Y Đình đầy dịu dàng, “Y Đình còn phải dẫn bà đi trèo núi Thái Sơn ! Nếu như bà ngoại đi mệt mỏi, Y Đình sẽ cõng bà, cõng đến đỉnh, Y Đình còn có thể làm món ăn ngon cho bà , gần đây con đang học nấu ăn, thật đấy!”
“Đứa nhỏ ngốc. . . . . .” Bà ngoại lộ ra nụ cười thỏa mãn, mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Được rồi, bà ngoại cũng mệt mỏi, đừng nói chuyện với bà nữa, hai đứa thăm xong rồi thì đi đi.” Khương Vãn Ngư thúc giục.
Tiêu Y Đình vẫn chiếm lấy bà ngoại, Diệp Thanh Hòa vẫn không có cơ hội kêu một tiếng, Tiêu Y Đình nhớ đến cô, kéo tay cô lại, dắt cô đến trước giường, “Bà ngoại, Thanh Hòa cũng tới thăm bà, biết bà bị bệnh, Thanh Hòa rất lo lắng.”
“Bà ngoại. . . . . .” Mỗi một lần kêu xưng hô này, Diệp Thanh Hòa đều chuẩn bị mười phần, mặc dù vậy, vẫn khó khăn nói nhỏ.
Bà ngoại mở mắt ra, thản nhiên nhìn cô một cái, gật gật đầu, không nói gì.
“Bà ngoại, vậy. . . . . . Chúng con đi. . . . . .” Tiêu Y Đình nói nhỏ, còn cúi người hôn lên gương mặt tràn đầy nếp nhăn của bà.
“Đi đi, không cần đến thăm bà, bà khỏe lắm. . . . . .” Ánh mắt bà chuyển nhu hòa.
Tiêu Y Đình đứng dậy, nắm tay cô chuẩn bị tạm biệt ông ngoại Khương. Diệp Thanh Hòa đi sau lưng anh, hô hấp có chút khó khăn, mà ánh mắt Khương Tông Văn nhìn hai người bọn họ, cũng thoáng qua một tia sắc bén như chim ưng, cùng tuổi của ông không tương xứng. . . . . .
Đúng vào lúc này, có người tới phòng bệnh, là anh cả và Vi Vi, cũng tới thăm bà ngoại, cùng đi với bọn họ , còn có Tống Thành Huy. . . . . .
Tống Thành Huy so với bất kỳ ai còn có vẻ tích cực hơn, mang theo thuốc bổ, vẻ mặt cười chân thành.
Tiêu Y Đình nắm tay Diệp Thanh Hòa, hơi chặt.
Chuyện tiết lộ tài liệu lần trước, Tống Thành Huy chẳng có chuyện gì, giờ phút này, vẻ mặt của ông ta giống như không có chuyện gì xảy ra cả. . . . . .
“Dì Khương, nghe Vi Vi nhà cháu nói, thân thể dì bị bệnh, cháu gấp gáp chạy đến thăm dì, không quấy rầy dì nghỉ ngơi chứ?” Tống Thành Huy đặt các vật xuống, cúi người vô cùng khiêm nhường hỏi.
Khương lão phu nhân và ông ta cũng quen thuộc, gọi ông ta là Tiểu Tống, “Tiểu Tống à, gầy phiền cho cậu rồi, bệnh nhỏ mà thôi. . . . . .”
“Không phiền toái, giao tình của cháu và chú Khương đã nhiều năm như vậy, phải, cần phải vậy. . . . . .” Ông ta thân thiện nói , lại bị Khương Tông Văn cắt đứt.
“Được rồi! Cậu quá khách khí.” Khương Tông Văn không biến sắc nói.
Diệp Thanh Hòa hít một hơi thật sâu, ngắt tay Tiêu Y Đình, nhỏ giọng nói, “Anh hai, chúng ta về thôi.”
Trên mặt Tiêu Y Đình vẫn mỉm cười như cũ, con ngươi lại tối sầm xuống, nói: “Ông ngoại, bà ngoại, buổi chiều chúng con còn phải làm việc, đi trước, bà ngoại, bà phải bảo trọng thân thể.”
“Đi đi.” Khương Tông Văn phất tay một cái, mặt không chút thay đổi.
Ra khỏi bệnh viện, Tiêu Y Đình mới xanh mặt, cười lạnh, “Tống Thành Huy. . . . . .”
“Anh hai.” Cô vội vàng kêu lên.
“Hả?” Sắc mặt anh không thay đổi, cũng không buông tay, vẫn kéo cô lên xe.
“Anh hai, chuyện của Tống Thành Huy đã qua, ông ta lại là cậu của chị dâu, anh cũng đừng buồn bực trong lòng.” Ngồi lên xe, cô dịu dàng khuyên nhủ.
Anh nhìn phía trước, khởi động xe, đôi mắt màu hổ phách khẽ híp lại, “Em yên tâm, anh có chừng mực.”
“Anh hai. . . . . .” Giọng nói của cô càng thêm mềm mại, một đôi mắt cách tròng kính long lanh nhìn anh.
Rốt cuộc anh cũng mềm lòng, duỗi tay ra, kéo cả đầu của cô, lại hôn lên mặt cô một cái, “Được, bà xã đã ra lệnh, sao anh dám không tuân?”
Vậy mà anh lại đồng ý, nhưng cô lại mơ hồ cảm thấy, mọi chuyện sẽ không như mong muốn của cô bình lặng như vậy. . . . . .
Cuộc sống, giống như đi vào một khe hở nhỏ hẹp, cô ở trong này hô hấp khó khăn, mong muốn duy nhất chính là có một tia ánh sáng mặt trời soi chiếu vào. May mắn, trong khe hở này còn có anh, cùng cô trải qua một nơi không có nhiều dưỡng khí này. . . . . .
Bệnh của bà ngoại được cấp cứu kịp thời, cũng không nguy hiểm gì lớn, sau một thời gian ngắn, liền xuất viện.
Thời tiết dần dần chuyển lạnh, nhiệt độ liên tục hạ thấp, trong lúc đó tình cảm của Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình lại càng ấm dần lên, bây giờ như hình với bóng, mặc dù thời thời khắc khắc ở chung một chỗ nhưng Tiêu Y Đình vẫn thấy không đủ, lúc không có người anh không chút keo kiệt biểu hiện ra anh không muốn xa rời cùng quấn quýt si mê.
Cô vốn thông minh, chuyên môn rất cao, mặc dù có bỏ bê mấy năm, nhưng quý ở cố gắng, ở chỗ Bạch Tân hết mấy tháng nên nghiệp vụ cũng khá thuần thục, sau này đến chỗ anh, anh hoàn toàn không có giấu giếm, đưa hết tất cả cho cô, tài liệu vụ án trên tay, từng cái cũng không dấu cô việc gì.
Làm cho cô nhanh chóng lớn mạnh, còn anh như hổ thêm cánh, bởi vì, cõi đời này sẽ không còn một trợ lý nào giống như cô, có thể toàn tâm tin tưởng, không nửa điểm giữ lại. Cô, giống như
/362
|