Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 255 - Chương 243

/362


Nói cách khác, tối hôm qua cô đã nôn, còn nôn hết lên người của ân nhân cứu mạng?

Người cứu cô là ai? Ôm nghi vấn này, cô lật tới lật lui chiếc áo nhưng không có thu hoạch gì.

Đang đứng vậy không biết làm sao, có người ấn chuông.

Cô vội vàng đi mở cửa, người tới là nhân viên phục vụ, trong tay mang theo một bộ quần áo nữ, nói với cô, “Đây là một vị tiên sinh bảo đưa tới.”

“Người nào? Cô có biết không?” Cô nhận quần áo, số đo rất vừa người cô.

“Không biết.” Nhân viên phục vụ đã hoàn thành nhiệm vụ liền đi.

Phương Lê cầm quần áo, mi tâm nhíu chặt, đây cũng không phải là tình tiết hư cấu trong tiểu thuyết, ở quán bar gặp nạn, anh hùng cứu mỹ nhân. Xảy ra một đêm tình.Người đàn ông thần bí, quần áo vừa vặn. . . . . . Mà điều khác biệt duy nhất là cô không có tổn hại gì, cũng không có xảy ra tình một đêm.

Thay quần áo, cô đi hỏi thân phận người ở gian phòng này, gian phòng này đã đăng kí tên của ai, nhân viên tiếp tân cũng không làm khó cô, nói ra một cái tên, mà tên này đối với cô hoàn toàn xa lạ . . . . .

Có lẽ, đây chỉ là một bản nhạc đệm qua đường, không cần nghĩ quá nhiều. . . . . .

Cô vẫn đi làm như thường lệ.

Vào mùa đông, Diệp Thanh Hòa nhận được bưu thiếp Kiều Tư gửi tới, đồng thời cũng biết được, vào lễ Giáng Sinh này Kiều Tư sẽ trở lại lần nữa, về cùng chú nhỏ.

Chú nhỏ. . . . . .

Mỗi lần nhớ đến đứa nhỏ này, trí nhớ đều dừng lại ở mười hai năm trước, một tên tiểu tử mặt than mập mạp tham ăn, suốt ngày cứ chạy vào phòng cô, thậm chí vo tròn thành một cục ở trong lòng cô. Hình tượng như vậy, hình như đã kéo dài một quãng thời gi¬an, một đoạn, nhớ tới sẽ mỉm cười, ngay cả khi trong quãng thời gi¬an đó, cô cảm thấy cuộc sống đối với cô mà nói khá gian khổ. . . . . .

Người, luôn phải trải qua mọi kinh nghiệm, mới có thể hiểu thấu đáo. Bất luận là người thông minh thế nào đi nữa. . . . . .

Mùa đông này, mọi người đều có thu hoạch, người người đều vui vẻ. Anh cả và Vi Vi có đứa nhỏ, ra đời vào mùa đông, đã từng là một đôi không đáng tin cậy, vậy mà cũng có thể nở hoa kết trái, nhìn trong mắt anh cả có sự dịu dàng, cô cảm thấy may mắn cho một nhà ba người. Năm đó vẫn luôn nghĩ cuộc hôn nhân này là một canh bạc nguy hiểm, nhưng canh bạc này lại thắng, cho nên nói cuộc sống kỳ diệu ở chỗ, không đi đến cuối, vĩnh viễn sẽ không biết tương lai xảy ra chuyện gì. . . . . .

Đứa nhỏ của Phó Chân Chân và Điền Giản cũng sinh vào mùa đông, cô và Tiêu Y Đình cùng qua thăm, đứa nhỏ này lại gọi cô là “Cô”. . . . . .

“Cô”. . . . . .

Xưng hô này giống như tiếng gọi người thân đã xa cách, mang theo chút ngây ngô. . . . . .

Sau tất cả, là tình bạn hay tình yêu, nhớ lại đều tốt đẹp như vậy. . . . . .

Điền Giản đối với Phó Chân Chân vô cùng tốt, đối với hai mẹ con, thật sự hứng như hứng hoa, một Điền Giản như vậy, tất nhiễn đã làm Phó Chân Chân cảm động, Phó Chân Chân cũng không còn địch ý với cô như ban đầu, vẫn gọi cô là chị. . . . . .

Cô vô tình hay cố ý nhắc tới Kiều Tư, nhắc tới lễ Giáng Sinh này Kiều Tư sẽ quay lại, phản ứng của Phó Chân Chân rất lớn, “Chị ấy quay lại?”

Vẻ mặt như vậy, có chút tức cười, Diệp Thanh Hòa cười, thật không biết cuộc sống em gái pha trà suốt hai tháng đó, trong hai người bọn họ cuối cùng ai giành chiến thắng. . . . . .

Trong thời gian này, tất cả tin vui hình như đều liên quan đến trẻ nhỏ, nhà họ Giang bên kia cũng có tin tức tốt, Gi¬ang Chi Vĩnh và Trương Manh cũng có đứa bé. . . . . .

Tin tức tốt không ngừng, khiến Tiêu Y Đình cũng hết sức phấn chấn, luôn nói với cô, sang năm, bọn họ cũng sẽ có tin tốt. . . . . .

Cô nghe, luôn hoảng hoảng hốt hốt cười, rồi sau đó, xoay mặt đi. . . . . .

Mỗi người đều có tin tức tốt cả. . . . . .

Ngay cả Phương Lê cũng như đang tẩm gió xuân, mỗi ngày ra vào văn phòng, thần thái phấn khởi , đồng nghiệp nữ trong văn phòng đều suy đoán hình như Phương Lê có bạn trai, bởi vì khác biệt rất rõ ràng, Phương Lê bắt đầu mặc quần áo hàng hiệu, mùi nước hoa trên người cũng khiến người ta đoán được đó là nhãn hiệu nổi tiếng.

Phương Lê đối với mấy suy đoán này cũng không phủ nhận, ngược lại cười híp mắt, đỏ bừng cả mặt.

Vì vậy suy đoán này liền biến thành khẳng định, tất cả mọi người nói Phương Lê tốt số, rốt cuộc đã tới mùa xuân, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn là một mùa xuân nặng ký.

Nếu như vậy, Diệp Thanh Hòa cũng mừng cho Phương Lê.

Mỗi người đều giống như một nhân vật trong câu chuyện xưa, mỗi nhân vật tất nhiên đều có một kết cục, hoặc hài kịch, hoặc bi kịch, nhưng mỗi nhân vật trong chuyện xưa lại vĩnh viễn không thể dự đoán được kết cục của mình, không biết số mạng này qua người sáng tạo sẽ ra sao, sẽ viết nên cuộc sống trong chuyện xưa như thế nào?

Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, cây hoa quế ngoài cửa sổ đã bị phủ trắng bởi lớp tuyết, Diệp Thanh Hòa mới sực nhớ, đầu năm nay, đã từ mùa hạ đi tới mùa đông, thời gi¬an, tựa như trời cao ban ân vậy . . . . . .

Anh đã từng hứa với cô, khi cỏ cây Hương Sơn rực hồng, anh sẽ đưa cô đi ngắm mặt trời mọc, nhưng lá cây rực hồng đã biến mất, mùa thu đó trải qua một vụ án nên đã bỏ lỡ, hình như anh đã quên chuyện này, mà cô lại nhớ, chỉ là không nhắc nhở anh.

Cô biết, theo ý anh, bọn họ còn có cả đời, tất nhiên sẽ có rất nhiều mùa thu đi xem mặt trời mọc . . . . . .

Có lẽ lúc nói chuyện với hai lão nhân nhà họ Giang,thỉnh thoảng bà dì Tiểu Mạn sẽ cảm thán năm tháng trôi qua, cùng người nhà hội tụ sẽ ít đi một lần, nếu là ngày trước, Diệp Thanh Hòa cũng chỉ nghe cho qua, mặc dù sẽ có xúc động, nhưng cũng không thấy thân thiết, kể từ khi cùng nhà họ Giang có tầng quan hệ thân thích này, ban đầu làm bạn vong niên với Giang lão, phần ân tình này cũng có chút xa lạ, vậy mà, lúc này nghe được, trong lòng giống như có một sợi tơ mềm mại quấn lấy, cảm giác nói không nên lời, tháo gỡ xuống, sẽ đau ê ẩm, vì vậy nếu có thời gian, cũng đến nhà họ Giang một chút, dù sao, hai người cũng thật tâm thương cô.

Vào một ngày tuyết ngừng rơi, cô và Tiêu Y Đình cùng về nhà họ Giang thăm hai người.

Mỗi lần cô đến, hai người đều đặc biệt vui mừng, lần này cũng không ngoại lệ, trời lạnh như vậy còn chạy một đoạn đường dài tới, thật sự vất vả.

Diệp Thanh Hòa không nói nhiều, chỉ cười, Tiêu Y Đình liền nói thay cô, ở nhà cô cũng rất nhớ hai người, cho nên tuyết vừa dừng đã tới thăm.

Hai người nghe càng thêm vui mừng.

“Thanh Hòa, gần đây ông có một món đồ tốt, con chờ, ông lấy cho con.” Giang Tuần hứng trí bừng bừng nói.

Có thể được Gi¬ang lão xưng là đồ tốt , Diệp Thanh Hòa nghĩ đến tất nhiên giá trị xa xỉ, nhưng cô ngàn vạn lần không ngờ, Gi¬ang Tuần chỉ lấy một quyển sách từ trên lầu. . . . . .

“Con xem một chút, có quen không?” Gi¬ang lão đưa sách cho cô.

Thật đúng là quen thuộc. . . . . .

Cô nhớ rất rõ ràng, đây là tàng thư nhà cô, bản cũ thời kỳ dân quốc.

Cô nhận lấy, mở ra trang tên sách, liền nhìn thấy nét chữ của bà ngoại, với ba chữ nhỏ trên bức ảnh thời trẻ của bà giống nhau như đúc, thanh lệ phiêu dật, thoát trần thoát tục.

“Ông đã tìm được, cầm về cho bà dì con xem, bà con lại giống như thấy bảo vật vậy, ôm quyển sách này kích động chừng mấy ngày, một lòng nghĩ muốn trả cho con, bên trong còn có dấu vết ba con đã đọc qua chứ?” Giang lão thấy cô toát ra vẻ mặt vui mừng, vui vẻ nói.

“Dạ.” Cô gật đầu một cái, lật từng trang sách buộc bởi những sợi chỉ cũ, trang thứ hai bà ngoại có viết: Một lòng muốn đọc sách này, quá mức yêu, vì thế tặng.

Sách này, ban đầu của bà ngoại, sau này đều tập hợp đến thư phòng nhà cô, cuối cùng, lại không biết đi nơi nào, hôm nay nhìn thấy vật cũ, tựa như đã lâu không thấy người thân, cảm giác thân thiết và ấm áp tràn đến.

Qủa nhiên bà ngoại là một cô gái tùy tính, vô luận là viết lưu niệm vẽ tranh khảy đàn chơi cờ, có hứng thú, liền tận hứng, mặc kệ chuyện gì, thí dụ như viết lung tung trên sách một mẫu chuyện lưu niệm, cũng chỉ có bà ngoại có thể làm , lại không nói sách này giá trị nhiều hay ít, nhưng dù sao giá trị cũng rất cao, đổi thành người khác, tất nhiên yêu quý không thôi, sao viết chữ linh tinh được?

Chỉ là, nghe mẹ nói, tính tình này của bà ngoại ước chừng là do ông ngoại nuông chiều mà ra. Nghe nói, năm đó bà ngoại tức giận, đập vỡ một phòng bảo bối thời cổ của ông, phó quan vào bẩm báo, ông ngoại chỉ vội vã nói, mau cho người quét dọn , cẩn thận đừng làm chân tiểu thư bị thương.

Nói thật, đối với chuyện xưa của ông bà ngoại,Diệp Thanh Hòa rất có hứng thú, một tiểu thư cầm kỳ thư họa có tri thức hiểu lễ nghĩa, một quân nhân giục ngựa chinh chiến tục tằng hào phóng kiên cường, làm thế nào lại có tình cảm? Đáng tiếc, năm đó mẹ không muốn nói nhiều. . . . . .

“Cảm ơn ông dượng, đây thật là. . . . . . niềm vui quá lớn.” Cô nói xong, lật đến trang cuối cùng, lại nhìn thấy mấy nét bút lông viết chữ nhỏ. . . . . .

Trong đầu cô chợt lóe một tia lửa. . . . . .

Mà lúc này Tiêu Y Đình cũng đưa đầu đến xem, “Anh xem một chút! Sách gì?”

Cô vội vàng gấp sách lại, cười nói, “Không có gì! Không thấy tên bìa sách sao? 《 Sử ký 》 mà thôi.”

“Anh biết là Sử ký , chỉ là, phiên bản 《 Sử ký 》này anh chưa từng thấy qua, mở ra cho anh mở rộng tầm mắt!” Anh cười nói.

Vì vậy cô cũng nói cười theo, “Ừm! Cũng rất tinh mắt tinh mắt! Chỉ là, phiên bản này rất có giá trị! Không cho anh xem! Cẩn thận không thì mất!”

Gi¬ang Tuần bị lời nói hai người chọc cười, “Đáng tiếc, chỉ tìm được một quyển này, nếu là một bộ đầy đủ, sẽ rất có giá trị, trong nhà con có cả một bộ, hay chỉ có quyển này?”

“Có phải toàn bộ hay không con cũng không rõ ràng lắm, chỉ là, lúc ấy sách trên giá có rất nhiều, con không có nghiêm túc xem qua, lúc học trung học ngại học chữ phồn thể rất mệt mỏi, ba con cũng không xem nhiều, thỉnh thoảng lật xem thôi.” Cô cẩn thận cất sách, bỏ vào trong túi xách, trong lòng có chút do dự, nhưng vẫn hỏi, “Ông dượng, tìm được sách này, cũng tốn không ít tiền chứ?”

Sắc mặt Giang Tuần lập tức thay đổi, “Đừng nói đến tiền bạc với ông, nói ra ông tức giận!”

“. . . . . .” Diệp Thanh Hòa biết chắc câu

/362

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status