“Có người viết ở trên đó. . . . . .” Tiếng cô nhẹ như muỗi kêu.
Anh liền “Ừ” , nhưng cũng không nói gì, chờ cô tiếp tục. . . . . .
Cô xoay người lại, đối mặt với anh, vừa đúng thấy sự nghiêm túc từ ánh mắt của anh, chỉ khi làm việc ánh sáng trong đôi mắt màu hổ phách mới bình lặng như vậy.
Cùng ánh mắt của cô chạm vào nhau, theo thói quen, anh khẽ híp một con mắt lại, chợt lóe lên ánh sáng sắc bén phảng phất như anh nhìn thấu mọi việc, đang cảnh cáo cô đừng nói dối……….. . .
Trong lòng cô thở dài, cuối cùng đành nói thật, “Viết là . . . . . Mình trở về. . . . . .”
“Thật?” Đầu anh hơi ngửa ra sau, ánh mắt hơi chếch, “Em gái, em xem anh là kẻ ngốc à.”
“. . . . . .” Cô nhìn anh, không nói lời nào, suốt cả đoạn đường về nhà, cô muốn tìm lý do lãng tránh nhưng đành vô dụng , so với tưởng tượng của cô thì anh nhạy bén hơn nhiều. . . . . . Cô nhào vào trong ngực, ôm lấy cổ của anh.
“Làm vậy cũng vô dụng! Em gái, anh rất thất vọng, thật. Anh cho là bây giờ chúng ta không còn gì phải dấu giếm, anh cho là, chúng ta đã không cần phân biệt gì cả, đối phương chính là sự sống của bản thân mình, nhưng ,thì ra không phải, đã qua nhiều năm, em đi hết nửa vòng Địa Cầu mới trở lại, trên thực tế chúng ta vẫn như trước đây, anh đối với em đã moi tim moi phổi, không cất giấu thứ gì, nhưng em, ở trước mặt anh vẫn là một điều bí ẩn. . . . . .” Anh tựa lưng vào ghế ngồi, cánh tay đã sớm buông ra, ánh mắt từ đỉnh đầu cô khẽ ảm đạm, mang theo cảm giác ưu thương vô lực.
Ngực có chút đau, lời của anh tựa như từng mảnh từng mảnh bông tuyết lạnh lẽo, rơi vào nơi đau đớn nhất, sau đó hóa thành nước, dâng trào chua xót tràn vào khóe mắt.
Cô ôm cổ anh, nghẹn ngào, “Thật xin lỗi, anh hai. . . . . .”
“Không phải, em gái, em hiểu lầm, anh không phải trách cứ em, anh chỉ thất vọng bản thân mình. . . . . .” Anh dừng một chút, cười khổ, “Bắt đầu từ trung học, anh đối với em không có bí mật gì , cho dù là chuyện khó xử nhất, bất kể là cố ý hay vô ý, anh đều không dấu giếm em, mà tất cả của em, anh lại không thể nào biết được, ngược lại, Phó Chân Ngôn, Mục Xuyên còn hiểu rõ em hơn anh, mấy năm qua, anh luôn suy nghĩ, tại sao như vậy? Anh nghĩ, anh luôn lệ thuộc vào em là bởi vì thời điểm đó em đủ mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức anh dựa vào em mà lớn lên, còn anh, không có gì tốt, không đủ thành thục, không đáng giá để em tin tưởng, thậm chí, trong mắt em anh chỉ là một đứa trẻ, là một tên nhóc quậy phá lúc nào cũng cần người quan tâm, em không thích anh như vậy, cho nên, anh mới không thể trở thành người mà em dựa vào. Vì vậy anh mới cố gắng, để cho mình trở nên mạnh mẽ, ngay cả ăn mặc cũng bắt đầu thành thục, cho là như vậy, sẽ trở thành người mà em có thể tin cậy, nhưng
Anh liền “Ừ” , nhưng cũng không nói gì, chờ cô tiếp tục. . . . . .
Cô xoay người lại, đối mặt với anh, vừa đúng thấy sự nghiêm túc từ ánh mắt của anh, chỉ khi làm việc ánh sáng trong đôi mắt màu hổ phách mới bình lặng như vậy.
Cùng ánh mắt của cô chạm vào nhau, theo thói quen, anh khẽ híp một con mắt lại, chợt lóe lên ánh sáng sắc bén phảng phất như anh nhìn thấu mọi việc, đang cảnh cáo cô đừng nói dối……….. . .
Trong lòng cô thở dài, cuối cùng đành nói thật, “Viết là . . . . . Mình trở về. . . . . .”
“Thật?” Đầu anh hơi ngửa ra sau, ánh mắt hơi chếch, “Em gái, em xem anh là kẻ ngốc à.”
“. . . . . .” Cô nhìn anh, không nói lời nào, suốt cả đoạn đường về nhà, cô muốn tìm lý do lãng tránh nhưng đành vô dụng , so với tưởng tượng của cô thì anh nhạy bén hơn nhiều. . . . . . Cô nhào vào trong ngực, ôm lấy cổ của anh.
“Làm vậy cũng vô dụng! Em gái, anh rất thất vọng, thật. Anh cho là bây giờ chúng ta không còn gì phải dấu giếm, anh cho là, chúng ta đã không cần phân biệt gì cả, đối phương chính là sự sống của bản thân mình, nhưng ,thì ra không phải, đã qua nhiều năm, em đi hết nửa vòng Địa Cầu mới trở lại, trên thực tế chúng ta vẫn như trước đây, anh đối với em đã moi tim moi phổi, không cất giấu thứ gì, nhưng em, ở trước mặt anh vẫn là một điều bí ẩn. . . . . .” Anh tựa lưng vào ghế ngồi, cánh tay đã sớm buông ra, ánh mắt từ đỉnh đầu cô khẽ ảm đạm, mang theo cảm giác ưu thương vô lực.
Ngực có chút đau, lời của anh tựa như từng mảnh từng mảnh bông tuyết lạnh lẽo, rơi vào nơi đau đớn nhất, sau đó hóa thành nước, dâng trào chua xót tràn vào khóe mắt.
Cô ôm cổ anh, nghẹn ngào, “Thật xin lỗi, anh hai. . . . . .”
“Không phải, em gái, em hiểu lầm, anh không phải trách cứ em, anh chỉ thất vọng bản thân mình. . . . . .” Anh dừng một chút, cười khổ, “Bắt đầu từ trung học, anh đối với em không có bí mật gì , cho dù là chuyện khó xử nhất, bất kể là cố ý hay vô ý, anh đều không dấu giếm em, mà tất cả của em, anh lại không thể nào biết được, ngược lại, Phó Chân Ngôn, Mục Xuyên còn hiểu rõ em hơn anh, mấy năm qua, anh luôn suy nghĩ, tại sao như vậy? Anh nghĩ, anh luôn lệ thuộc vào em là bởi vì thời điểm đó em đủ mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức anh dựa vào em mà lớn lên, còn anh, không có gì tốt, không đủ thành thục, không đáng giá để em tin tưởng, thậm chí, trong mắt em anh chỉ là một đứa trẻ, là một tên nhóc quậy phá lúc nào cũng cần người quan tâm, em không thích anh như vậy, cho nên, anh mới không thể trở thành người mà em dựa vào. Vì vậy anh mới cố gắng, để cho mình trở nên mạnh mẽ, ngay cả ăn mặc cũng bắt đầu thành thục, cho là như vậy, sẽ trở thành người mà em có thể tin cậy, nhưng
/362
|