Chỗ này?
Mấy người đó từng nghỉ lại chỗ này!
Tiêu Y Đình và Phạm Trọng nhìn nhau, trong lòng đều ngầm hiểu, cả hai không cần nói cùng chạy ra ngoài ……….
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Màn đêm bao phủ lấy toàn bộ rừng núi, không khí lạnh thấm vào tận xương, cả vùng giống như đang mang trên mình tấm áo khoác băng ngàn năm.
Đặng Tử và Cương Tử giữ hai bên tay Diệp Thanh Hòa, kéo cô men theo đường núi. Diệp Thanh Hòa chỉ là đi về phía trước vì cô không thể tự đi được nữa, hai người kia kéo cô giống như kéo một thi thể. Ba người đi giữa rừng cây, thỉnh thoảng cô bị cành cây khô quét qua mặt.
Cô không còn cảm giác đau đớn, cơ thể không cảm giác kia dường như không phải là của cô nữa, hai chân yếu ớt mềm nhũn, để mặc cho hai người kia kéo đi. Lúc trời mới tối cô còn đủ tỉnh táo để nhắn tin cho anh, còn không ngừng để lại kí hiệu suốt đoạn đường bị kéo đi, toàn bộ vật dụng trên người cô đều ném đi, còn cố gắng để chân va vào đá đến chảy máu. Nhưng bây giờ thì cô đã quá mệt, ngay cả việc thở cũng khó khăn….
Không biết những người này đưa cô đến đâu, xung quanh đều là rừng cây, hoang vắng đến đáng sợ…..
Cô không phản kháng để giữ thể lực, tự bản thân duy trì sự sống, kiên trì cho đến khi đợi được anh hai và cảnh sát tìm được cô…. Anh hai từng nói, chỉ cần còn sống nhất định sẽ gặp lại nhau, cho nên chỉ cần còn sống là sẽ có hi vọng….
Cô bị kéo đến lên sườn núi, ở đó có một căn miếu nhỏ, Reidar đi lên gõ cửa.
Cửa vừa mở ra, Diệp Thanh Hòa híp mắt, bên trong vẫn còn giữ được phần nhỏ tỉnh táo và thanh thoát, cô nhìn rõ người mở cửa – Tống Thành Uy…..
“Các người…. đến rồi.” Ánh mắt của Tống Thành Uy từ lúc chạm ánh mắt của cô càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Cô buông mí mắt….
Reidar cười, lạnh lùng hừ: “Đã khiến ông thất vọng rồi….”
“Làm sao có thể!” Tống Thành Uy cười gượng hai tiếng, “Tôi đã rất lo lắng cho mọi người! Đến được đây là tốt rồi! Tốt rồi!”
Reidar cười lạnh: “Đúng thật! Lo lắng liệu bọn tôi có bán đứng ông hay không?”
“Reidar, sao cậu lại nói vậy?” Tống Thành Uy cười nói, “Chúng ta quen biết không phải ngày một ngày hai, tôi còn không hiểu cậu? Đều mệt và đói bụng rồi thì mau vào thôi, ăn uống rồi nghỉ ngơi cho tốt!”
Reidar vẫn cười lạnh, “Đúng là rất đói!”
Tống Thành Uy dẫn người vào thiền phòng (phòng ăn).
Đèn vừa bật lên trong lòng Diệp Thanh Hòa thầm cười lạnh, ‘thiền phòng’ này dùng tiêu chuẩn của khách sạn 5 sao chứ không ít…..
Đặng Tử và Cương Tử ném cô xuống ghế, dùng dây thừng trói lại, vừa trói vừa quát lớn: “Mẹ kiếp! Mang theo cô ta đúng là nặng muốn chết!”
Ánh mắt Tống Thành Uy âm trầm lướt qua Đặng Tử, cười nói: “Các cậu cũng vất vả rồi, đưa được cô ta đến tận đây thật không dễ dàng gì…. Uống chút nước trước đi!”
Lúc này có một người ăn mặc kiểu tăng ni đi vào, cầm theo nước uống.
Diệp Thanh Hòa quan sát người này, tuy đầu cạo trạo nhưng không hề có thụ giới*, hiển nhiên là giả mạo.
*Dấu hiệu từng chịu qua giới Luật Phật giáo (cái này mình cũng không rõ lắm ^^)
Một cốc nước được đặt trước mặt cô, Cương Tử tháo lỏng dây trói ở tay để cô tự uống.
Tình huông này cũng giống như khi chúng giam cô ở căn phòng nhỏ kia, không trói tay để cô tự ăn uống, đây là tin chắc cô không thể trốn thoát được.
Diệp Thanh Hòa đang rất khát, cầm cốc nước lên chậm rãi uống, nước dần thấm vào cơ thể, xoa dịu đi không ít.
Cô yên lặng nhắm mắt tĩnh dưỡng.
Bọn người kia nhìn ra cô không có ý định chạy trốn, cô cũng không ngốc đến mức cô trốn trong khi bị bằng này người nhìn chằm chằm…..
Sau đó, người ‘tăng ni’ lại trở lại, lần này mang theo đồ ăn, có gà và thịt, còn có rượu.
Tất cả đều rất đói, nhào vào ăn ngay lập tức.
Đặng Tử với lấy bình rượu liền bị Tống Thành Uy ngăn lại: “Không nên uống thì hơn! Lúc này cần phải tỉnh táo!”
Đặng Tử có chút khó chịu nhưng vẫn nghe theo, bực bội đặt chai rượu xuống.
Diệp Thanh Hòa đương nhiên cũng sẽ không ngược đãi bản thân, bình tĩnh cầm bát cơm được đưa đến trước mặt lên bắt đầu ăn. Đặng Tử vốn đã bực bội thấy cô như thế liền phát hoả, đi đến cướp lấy bát của cô, quát: “Đối với cô mới không cần khách khí! Cô coi cô là ai hả! Muốn ăn ngon như bọn này sao? Cho cô một cái mạng đã là nhân từ rồi! Còn coi bản thân như khách quý!”
Cũng may là Diệp Thanh Hòa đã ăn được một ít, nhưng cô vẫn không hiểu vì sao Đặng Tử lại có thành kiến với cô nhiều như vậy? Theo lý mà nói cô còn có chút ơn với anh ta, đã không cảm ơn lại còn thường xuyên nhắm vào cô……
Reidar không để ý hành động của Đặng Tử, đi sang một góc bàn chuyện với Tống Thành Uy.
“Tạm thời chúng ta có thể ở lại đây, ngay cả sóng điện thoại cũng không có, chắc chắn cảnh sát không mò tới được.” Tống Thành Uy đưa điện thoại đến trước mặt Reidar, “Vì vậy mới có chuyện cậu không gọi được cho tôi, không nên tức giận, thực sự không hề có tín hiệu.”
Nghe được những lời này lòng Diệp Thanh Hòa lạnh hơn nửa. Rốt cuộc là chỗ rừng sâu núi thẳm nào chứ? Cô từng nghĩ đến sẽ dùng được điện thoại để liên lạc với bên
Mấy người đó từng nghỉ lại chỗ này!
Tiêu Y Đình và Phạm Trọng nhìn nhau, trong lòng đều ngầm hiểu, cả hai không cần nói cùng chạy ra ngoài ……….
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Màn đêm bao phủ lấy toàn bộ rừng núi, không khí lạnh thấm vào tận xương, cả vùng giống như đang mang trên mình tấm áo khoác băng ngàn năm.
Đặng Tử và Cương Tử giữ hai bên tay Diệp Thanh Hòa, kéo cô men theo đường núi. Diệp Thanh Hòa chỉ là đi về phía trước vì cô không thể tự đi được nữa, hai người kia kéo cô giống như kéo một thi thể. Ba người đi giữa rừng cây, thỉnh thoảng cô bị cành cây khô quét qua mặt.
Cô không còn cảm giác đau đớn, cơ thể không cảm giác kia dường như không phải là của cô nữa, hai chân yếu ớt mềm nhũn, để mặc cho hai người kia kéo đi. Lúc trời mới tối cô còn đủ tỉnh táo để nhắn tin cho anh, còn không ngừng để lại kí hiệu suốt đoạn đường bị kéo đi, toàn bộ vật dụng trên người cô đều ném đi, còn cố gắng để chân va vào đá đến chảy máu. Nhưng bây giờ thì cô đã quá mệt, ngay cả việc thở cũng khó khăn….
Không biết những người này đưa cô đến đâu, xung quanh đều là rừng cây, hoang vắng đến đáng sợ…..
Cô không phản kháng để giữ thể lực, tự bản thân duy trì sự sống, kiên trì cho đến khi đợi được anh hai và cảnh sát tìm được cô…. Anh hai từng nói, chỉ cần còn sống nhất định sẽ gặp lại nhau, cho nên chỉ cần còn sống là sẽ có hi vọng….
Cô bị kéo đến lên sườn núi, ở đó có một căn miếu nhỏ, Reidar đi lên gõ cửa.
Cửa vừa mở ra, Diệp Thanh Hòa híp mắt, bên trong vẫn còn giữ được phần nhỏ tỉnh táo và thanh thoát, cô nhìn rõ người mở cửa – Tống Thành Uy…..
“Các người…. đến rồi.” Ánh mắt của Tống Thành Uy từ lúc chạm ánh mắt của cô càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Cô buông mí mắt….
Reidar cười, lạnh lùng hừ: “Đã khiến ông thất vọng rồi….”
“Làm sao có thể!” Tống Thành Uy cười gượng hai tiếng, “Tôi đã rất lo lắng cho mọi người! Đến được đây là tốt rồi! Tốt rồi!”
Reidar cười lạnh: “Đúng thật! Lo lắng liệu bọn tôi có bán đứng ông hay không?”
“Reidar, sao cậu lại nói vậy?” Tống Thành Uy cười nói, “Chúng ta quen biết không phải ngày một ngày hai, tôi còn không hiểu cậu? Đều mệt và đói bụng rồi thì mau vào thôi, ăn uống rồi nghỉ ngơi cho tốt!”
Reidar vẫn cười lạnh, “Đúng là rất đói!”
Tống Thành Uy dẫn người vào thiền phòng (phòng ăn).
Đèn vừa bật lên trong lòng Diệp Thanh Hòa thầm cười lạnh, ‘thiền phòng’ này dùng tiêu chuẩn của khách sạn 5 sao chứ không ít…..
Đặng Tử và Cương Tử ném cô xuống ghế, dùng dây thừng trói lại, vừa trói vừa quát lớn: “Mẹ kiếp! Mang theo cô ta đúng là nặng muốn chết!”
Ánh mắt Tống Thành Uy âm trầm lướt qua Đặng Tử, cười nói: “Các cậu cũng vất vả rồi, đưa được cô ta đến tận đây thật không dễ dàng gì…. Uống chút nước trước đi!”
Lúc này có một người ăn mặc kiểu tăng ni đi vào, cầm theo nước uống.
Diệp Thanh Hòa quan sát người này, tuy đầu cạo trạo nhưng không hề có thụ giới*, hiển nhiên là giả mạo.
*Dấu hiệu từng chịu qua giới Luật Phật giáo (cái này mình cũng không rõ lắm ^^)
Một cốc nước được đặt trước mặt cô, Cương Tử tháo lỏng dây trói ở tay để cô tự uống.
Tình huông này cũng giống như khi chúng giam cô ở căn phòng nhỏ kia, không trói tay để cô tự ăn uống, đây là tin chắc cô không thể trốn thoát được.
Diệp Thanh Hòa đang rất khát, cầm cốc nước lên chậm rãi uống, nước dần thấm vào cơ thể, xoa dịu đi không ít.
Cô yên lặng nhắm mắt tĩnh dưỡng.
Bọn người kia nhìn ra cô không có ý định chạy trốn, cô cũng không ngốc đến mức cô trốn trong khi bị bằng này người nhìn chằm chằm…..
Sau đó, người ‘tăng ni’ lại trở lại, lần này mang theo đồ ăn, có gà và thịt, còn có rượu.
Tất cả đều rất đói, nhào vào ăn ngay lập tức.
Đặng Tử với lấy bình rượu liền bị Tống Thành Uy ngăn lại: “Không nên uống thì hơn! Lúc này cần phải tỉnh táo!”
Đặng Tử có chút khó chịu nhưng vẫn nghe theo, bực bội đặt chai rượu xuống.
Diệp Thanh Hòa đương nhiên cũng sẽ không ngược đãi bản thân, bình tĩnh cầm bát cơm được đưa đến trước mặt lên bắt đầu ăn. Đặng Tử vốn đã bực bội thấy cô như thế liền phát hoả, đi đến cướp lấy bát của cô, quát: “Đối với cô mới không cần khách khí! Cô coi cô là ai hả! Muốn ăn ngon như bọn này sao? Cho cô một cái mạng đã là nhân từ rồi! Còn coi bản thân như khách quý!”
Cũng may là Diệp Thanh Hòa đã ăn được một ít, nhưng cô vẫn không hiểu vì sao Đặng Tử lại có thành kiến với cô nhiều như vậy? Theo lý mà nói cô còn có chút ơn với anh ta, đã không cảm ơn lại còn thường xuyên nhắm vào cô……
Reidar không để ý hành động của Đặng Tử, đi sang một góc bàn chuyện với Tống Thành Uy.
“Tạm thời chúng ta có thể ở lại đây, ngay cả sóng điện thoại cũng không có, chắc chắn cảnh sát không mò tới được.” Tống Thành Uy đưa điện thoại đến trước mặt Reidar, “Vì vậy mới có chuyện cậu không gọi được cho tôi, không nên tức giận, thực sự không hề có tín hiệu.”
Nghe được những lời này lòng Diệp Thanh Hòa lạnh hơn nửa. Rốt cuộc là chỗ rừng sâu núi thẳm nào chứ? Cô từng nghĩ đến sẽ dùng được điện thoại để liên lạc với bên
/362
|