Nhất thời cả hai bên đều bất động.
Tống Thành Uy thấy cảnh sát bắt đầu phân bố đội hình, tay cầm súng của ông ta dùng thêm lực, giọng nói lạnh lẽo: “Chúng mày dừng hết lại! Muốn nó sống thì để bọn tao đi ngay bây giờ!”
Đội trưởng Cố khẽ vung tay lên, ý bảo nhóm Tiêu Y Đình nhường đường xuống núi cho bọn người Tống Thành Uy.
Tống Thành Uy kéo theo Diệp Thanh Hòa chậm rãi đi về phía thuyền.
Tiêu Y Đình trầm mặc, mắt anh chỉ hướng về Diệp Thanh Hòa, dáng vẻ mệt mỏi và đau đớn đã thay thế đi sự xinh đẹp ngày thường……
Reidar giúp Tống Thành Uy kéo Diệp Thanh Hòa, Cương Tử cũng có một khẩu súng lục, còn Đặng Tử thì có vẻ rất sợ hãi.
Diệp Thanh Hòa bị kéo đi nhưng vẫn cố gắng quan sát tình huống của mình.
Cả người cô bị trói chặt, vết thương do lúc chạy trốn cùng họng súng đen ngòm trên đỉnh đầu cô là cái mọi người e ngại nhất, cảnh sát cũng vì thế mà ở thế bị động, lúc này chỉ có cô mới có thể chủ động…..
Lúc này có một người đi tới trước mặt mọi người, cả người đều đồ đỏ, càng ngày càng tiến gần tới….
Là cậu ấy…..
Là người mà cô đã gặp ở khu thương mại, người đi với Phạm Trọng…….
Sao cậu ấy lại tới đây? Tìm Phạm Trọng?
Người kia giống như không hề quan tâm bất kì ai, chỉ đi thằng, vẻ mặt lạnh lẽo.
Lúc này Tống Thành Uy vô cùng rối loạn, quát lên với cậu ấy: “Mày tới đây làm gì? Cút!”
Người này dừng lại, đứng bên cạnh Phạm Trọng, “Tôi không cút.” Khi Tống Thành Uy hỏi cậu đến đây làm gì chính cậu cũng không biết lí do…..
Dường như Tống Thành Uy hiểu ra gì đó, gật gật đầu, căm giận nói: “Tao hiểu rồi! Khó trách sao cảnh sát tìm ra chỗ này nhanh vậy! Thì ra là tại mày! Được lắm!”
“Ông coi lại bản thân đi!” Người kia lạnh lùng nói với ông ta.
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
“Tống Tử Hành! Mày đúng là nghiệp chướng!” Tống Thành Uy quát lớn.
Tên là Tống Tử Hành… họ Tống?
Tống Tử Hành nói, “Tôi không mang họ Tống!”
“Món nợ này ông đây sẽ tính với mày sau! Mày cút đi chỗ khác cho ông!” Tống Thành Uy hung tợn quát.
“Sẽ không!” Tống Tử Hành không hề có ý định lùi lại, bình tĩnh bước từng bước về phía trước, “Hôm nay tôi đến đây chỉ với một mục đích, đó là nhìn thấy kết cục này của ông! Mẹ tôi ở trên trời cũng sẽ thấy được kẻ lòng lang dạ sói như ông gặp quả báo!”
“Mày muốn làm gì?” Mặt Tống Thành Uy biến sắc, “Mày muốn hại người đẻ ra mày sao?” Nói xong ông ta vô thức dùng lực tay nhiều hơn.
Tống Tử Hành cười lạnh, “Tôi muốn làm gì? Ông không cần làm vẻ! Tất cả của ông đã tan tành rồi! Muốn nổ súng thì cứ việc! Ông dùng người phụ nữ này uy hiếp cảnh sát, uy hiếp được người khác chứ tôi thì không hề! Tôi là người như thế nào ông không biết sao? Ngày nào ông cũng chửi tôi là đồ máu lạnh mà? Mạng của một người phụ nữ xa lạ thì liên quan quái gì đến tôi! Mục đích sống duy nhất của tôi là báo
Tống Thành Uy thấy cảnh sát bắt đầu phân bố đội hình, tay cầm súng của ông ta dùng thêm lực, giọng nói lạnh lẽo: “Chúng mày dừng hết lại! Muốn nó sống thì để bọn tao đi ngay bây giờ!”
Đội trưởng Cố khẽ vung tay lên, ý bảo nhóm Tiêu Y Đình nhường đường xuống núi cho bọn người Tống Thành Uy.
Tống Thành Uy kéo theo Diệp Thanh Hòa chậm rãi đi về phía thuyền.
Tiêu Y Đình trầm mặc, mắt anh chỉ hướng về Diệp Thanh Hòa, dáng vẻ mệt mỏi và đau đớn đã thay thế đi sự xinh đẹp ngày thường……
Reidar giúp Tống Thành Uy kéo Diệp Thanh Hòa, Cương Tử cũng có một khẩu súng lục, còn Đặng Tử thì có vẻ rất sợ hãi.
Diệp Thanh Hòa bị kéo đi nhưng vẫn cố gắng quan sát tình huống của mình.
Cả người cô bị trói chặt, vết thương do lúc chạy trốn cùng họng súng đen ngòm trên đỉnh đầu cô là cái mọi người e ngại nhất, cảnh sát cũng vì thế mà ở thế bị động, lúc này chỉ có cô mới có thể chủ động…..
Lúc này có một người đi tới trước mặt mọi người, cả người đều đồ đỏ, càng ngày càng tiến gần tới….
Là cậu ấy…..
Là người mà cô đã gặp ở khu thương mại, người đi với Phạm Trọng…….
Sao cậu ấy lại tới đây? Tìm Phạm Trọng?
Người kia giống như không hề quan tâm bất kì ai, chỉ đi thằng, vẻ mặt lạnh lẽo.
Lúc này Tống Thành Uy vô cùng rối loạn, quát lên với cậu ấy: “Mày tới đây làm gì? Cút!”
Người này dừng lại, đứng bên cạnh Phạm Trọng, “Tôi không cút.” Khi Tống Thành Uy hỏi cậu đến đây làm gì chính cậu cũng không biết lí do…..
Dường như Tống Thành Uy hiểu ra gì đó, gật gật đầu, căm giận nói: “Tao hiểu rồi! Khó trách sao cảnh sát tìm ra chỗ này nhanh vậy! Thì ra là tại mày! Được lắm!”
“Ông coi lại bản thân đi!” Người kia lạnh lùng nói với ông ta.
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
“Tống Tử Hành! Mày đúng là nghiệp chướng!” Tống Thành Uy quát lớn.
Tên là Tống Tử Hành… họ Tống?
Tống Tử Hành nói, “Tôi không mang họ Tống!”
“Món nợ này ông đây sẽ tính với mày sau! Mày cút đi chỗ khác cho ông!” Tống Thành Uy hung tợn quát.
“Sẽ không!” Tống Tử Hành không hề có ý định lùi lại, bình tĩnh bước từng bước về phía trước, “Hôm nay tôi đến đây chỉ với một mục đích, đó là nhìn thấy kết cục này của ông! Mẹ tôi ở trên trời cũng sẽ thấy được kẻ lòng lang dạ sói như ông gặp quả báo!”
“Mày muốn làm gì?” Mặt Tống Thành Uy biến sắc, “Mày muốn hại người đẻ ra mày sao?” Nói xong ông ta vô thức dùng lực tay nhiều hơn.
Tống Tử Hành cười lạnh, “Tôi muốn làm gì? Ông không cần làm vẻ! Tất cả của ông đã tan tành rồi! Muốn nổ súng thì cứ việc! Ông dùng người phụ nữ này uy hiếp cảnh sát, uy hiếp được người khác chứ tôi thì không hề! Tôi là người như thế nào ông không biết sao? Ngày nào ông cũng chửi tôi là đồ máu lạnh mà? Mạng của một người phụ nữ xa lạ thì liên quan quái gì đến tôi! Mục đích sống duy nhất của tôi là báo
/362
|