Editor: Tinh Di
Nhưng Reidar vốn không quen thuộc vùng núi này, Tống Thành Uy thì sợ hãi chỉ biết lùi về phía sau trong vô thức, không ai biết sẽ lùi đến đâu……
Phía trước bọn người Tống Thành Uy là vòng vây gắt gao của cảnh sát, phía sau là vách núi dựng đứng, đúng là cùng đường tuyệt lộ……..
“Làm sao… làm sao bây giờ? Đại ca?” Đặng Tử rất hoảng loạn, hết nhìn cảnh sát lại nhìn Tống Thành Uy, tay cầm súng không ngừng run rẩy.
Làm sao bây giờ? Không ai nghĩ được cách lúc này…..
“Còn hỏi làm sao? Cái đầu để làm gì hả? Nghĩ cách mau!” Tống Thành Uy quát lớn, nhưng không giấu được sự lo lắng trong giọng nói…..
Tay cầm dao của Reidar dùng thêm sức, nhìn Tống Thành Uy, “Đại ca, hay là…. đến đường cùng rồi, chúng ta.. đầu hàng đi….”
“Khốn kiếp!” Tống Thành Uy nghe xong liền phát hoả, “Bây giờ mày cũng muốn giống như thằng Cương? Nó đầu hàng mày cũng đầu hàng? Đừng quên mày và nó không giống nhau, mày chính là thủ phạm! Toàn bộ đều là mưu kế của mày! Bị bắt chính là ở tù mọt gông! Còn nữa, chuyện xấu mày làm cho tao mấy năm qua còn ít sao?”
Reidar do dự, không nói thêm gì nữa…..
“Còn tôi… tôi … thì sao..” Đặng Tử rất sợ hãi, nói chuyện cũng run run.
“Mày? Đừng quên mày là người bắn ná!” Tống Thành Uy cả giận mắng vào mặt Đặng Tử.
Đặng Tử càng hoảng sợ hơn.
Cảnh sát vẫn từ từ tiếp sát đám người đó.
Đúng lúc này điện thoại của Tiêu Y Đình vang lên.
“Không ai được tới đây!” Đặng Tử rối loạn.
Tiêu Y Đình lấy điện thoại, nhẹ nhàng đưa lên nghe, “Alo?” sau đó mắt anh nhìn về phía Đặng Tử, “Tiểu Ngư? Ba cháu đang ở đây, cháu muốn nói chuyện với ba?”
Đặng Tử nhìn chằm chằm Tiêu Y Đình, ánh mắt phức tạp.
Tiêu Y Đình biết ý, bật loa ngoài lên, giọng bé gái dễ thương liền vang lên, “Ba…”
“Tiểu… Tiểu Ngư….” Đặng Tử sắp nức nở….
Trong điện thoại vẫn không ngừng vang lên tiếng nói chuyện của Tiểu Ngư, nhưng trên núi có gió nên không nghe rõ được. Tiêu Y Đình đưa hai tay lên ý muốn nói bản thân không mang theo vũ khí, từng bước đi về phía Đặng Tử….
Đặng Tử rât mơ hồ, tiếng Tiểu Ngư lúc gần lúc xa khiến mặt anh ta càng lộ rõ vẻ không đành lòng….
Tiêu Y Đình càng đến gần, tiếng nói chuyện nghe rõ hơn, nhưng giọng đứa nhỏ rât yếu “Ba, con được ra
Nhưng Reidar vốn không quen thuộc vùng núi này, Tống Thành Uy thì sợ hãi chỉ biết lùi về phía sau trong vô thức, không ai biết sẽ lùi đến đâu……
Phía trước bọn người Tống Thành Uy là vòng vây gắt gao của cảnh sát, phía sau là vách núi dựng đứng, đúng là cùng đường tuyệt lộ……..
“Làm sao… làm sao bây giờ? Đại ca?” Đặng Tử rất hoảng loạn, hết nhìn cảnh sát lại nhìn Tống Thành Uy, tay cầm súng không ngừng run rẩy.
Làm sao bây giờ? Không ai nghĩ được cách lúc này…..
“Còn hỏi làm sao? Cái đầu để làm gì hả? Nghĩ cách mau!” Tống Thành Uy quát lớn, nhưng không giấu được sự lo lắng trong giọng nói…..
Tay cầm dao của Reidar dùng thêm sức, nhìn Tống Thành Uy, “Đại ca, hay là…. đến đường cùng rồi, chúng ta.. đầu hàng đi….”
“Khốn kiếp!” Tống Thành Uy nghe xong liền phát hoả, “Bây giờ mày cũng muốn giống như thằng Cương? Nó đầu hàng mày cũng đầu hàng? Đừng quên mày và nó không giống nhau, mày chính là thủ phạm! Toàn bộ đều là mưu kế của mày! Bị bắt chính là ở tù mọt gông! Còn nữa, chuyện xấu mày làm cho tao mấy năm qua còn ít sao?”
Reidar do dự, không nói thêm gì nữa…..
“Còn tôi… tôi … thì sao..” Đặng Tử rất sợ hãi, nói chuyện cũng run run.
“Mày? Đừng quên mày là người bắn ná!” Tống Thành Uy cả giận mắng vào mặt Đặng Tử.
Đặng Tử càng hoảng sợ hơn.
Cảnh sát vẫn từ từ tiếp sát đám người đó.
Đúng lúc này điện thoại của Tiêu Y Đình vang lên.
“Không ai được tới đây!” Đặng Tử rối loạn.
Tiêu Y Đình lấy điện thoại, nhẹ nhàng đưa lên nghe, “Alo?” sau đó mắt anh nhìn về phía Đặng Tử, “Tiểu Ngư? Ba cháu đang ở đây, cháu muốn nói chuyện với ba?”
Đặng Tử nhìn chằm chằm Tiêu Y Đình, ánh mắt phức tạp.
Tiêu Y Đình biết ý, bật loa ngoài lên, giọng bé gái dễ thương liền vang lên, “Ba…”
“Tiểu… Tiểu Ngư….” Đặng Tử sắp nức nở….
Trong điện thoại vẫn không ngừng vang lên tiếng nói chuyện của Tiểu Ngư, nhưng trên núi có gió nên không nghe rõ được. Tiêu Y Đình đưa hai tay lên ý muốn nói bản thân không mang theo vũ khí, từng bước đi về phía Đặng Tử….
Đặng Tử rât mơ hồ, tiếng Tiểu Ngư lúc gần lúc xa khiến mặt anh ta càng lộ rõ vẻ không đành lòng….
Tiêu Y Đình càng đến gần, tiếng nói chuyện nghe rõ hơn, nhưng giọng đứa nhỏ rât yếu “Ba, con được ra
/362
|