Editor: Tinh Di
Qua biết bao nhiều biến cố, hai người họ đều mất đi rất nhiều…..
Ông bà ngoại, người anh yêu, anh em của anh; cha của Tống Tử Hành, người cậu ấy yêu…….
Mọi chuyện ân oán rắc rối phức tạp thắt rồi lại mở nút, khiến con người ta thấy mông lung…..
Hai người ngồi lại bar, vừa uống vừa kể chuyện của mình, giống như mạnh mẽ kéo miệng vết thương chưa lành của mình, máu me nhầy nhụa chảy ra đau đớn, họ như đang tự thử thách khả năng chịu đựng nỗi đau đớn của bản thân…………
Dường như đã ‘nghiện’ nỗi đau.
Biết rõ ràng là đau, là cay nhưng vẫn cố nuốt xuống, cố làm bản thân đau đớn, hối hận……
Đến khi trở nên chai sạn, không còn cảm giác……..
Rượu càng uống càng không còn vị, giống như nước lã, một ly lại một ly…….
Tống Tử Hành kể cho Tiêu Y Đình nghe về khoảng thời gian sống chung chưa bao lâu của cậu và Phạm Trọng, cậu kể không đầu không cuối, từ những câu chuyện nhỏ nhặt, giống như cậu và anh đã đi qua biết bao nhiêu kiếp người…… Rượu không làm cậu mê sảng, ngược lại càng say lại càng nhớ rõ hơn……
Tiêu Y Đình cũng kể……
“Hôm ấy trời mưa to, cậu ấy ngốc đến nỗi không biết nghĩ gì lại lôi tôi ra một gốc cây để kết bái, cậu ấy nói, không được sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm….” Nói đến đây Tiêu Y Đình lại nhớ đến Phạm Trọng từng nói lại câu ấy trước khi rời đi mãi mãi……..
Cuối cùng vẫn chỉ có cậu ấy giữ lời thề……..
“Anh là đồ khốn!” Tống Tử Hành mắng Tiêu Y Đình, “Cái anh ấy nói không phải ‘chết cùng ngày cùng tháng cùng năm’! Tôi nghe rất rõ! Một người tốt bụng như anh ấy sao có thể mong người mình đã cứu chết được chứ? Anh đúng là quá khốn nạn!”
Tiêu Y Đình giật mình…..
Lẽ nào anh đã nghe nhầm?
“Vậy mới nói anh chưa từng hiểu anh ấy! Tôi ngồi cùng anh hình như quá lãng phí thì giờ rồi!” Tống Tử Hành cười nhạt.
Nói vậy nhưng Tống Tử Hành không hề có ý định đứng lên, tiếp tục rót rượu cho cả hai. Cậu còn kể chuyện của mẹ, chuyện gia đình cậu, kể cậu hận Tống Thành Uy như thế nào…..
Tống Tử Hành thực sự cần lần để được nói ra, tuy cậu còn trẻ nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chắc chắn tâm lý rất áp lực…..
Tiêu Y Đình không chỉ là người lắng nghe của Tống Tử Hành, anh cũng là người kể, lúc đầu anh kể về Phạm Trọng. Cậu ấy là chủ đề chung duy nhất giữa hai người. Nhưng càng về sau anh cũng kể về em gái, hai người ấy, đan xen nhau xuất hiện trong những câu chuyện của anh……..
Tống Tử Hành không vạch trần Tiêu Y Đình vì thực sự cậu không chủ tâm nghe. Hai người này hôm nay ngồi đây, không phải mong được lắng nghe thấu hiểu mà chỉ đơn giản là được trải lòng. Giống như hai con chim đáng thương tìm nơi cư trú….
Cuộc nói chuyện kéo dài qua đêm, mãi cho đến khi quán tắt đèn, hai người mới biết đã bình minh……..
Tống Tử Hành cầm ly rượu của mình lên, “Tới, ly cuôi rồi, cạn chén!”
Hai người cụng ly, một hơi uống cạn.
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
“Đây sẽ là lần cuối cùng tôi uống rượu, về sau sẽ không, anh ấy không thích tôi say.” Tống Tử Hành cười khẽ, “Anh ấy thích nhất dáng vẻ tươi cười của tôi, anh ấy nói tôi khi đó giống như một đứa bé sạch sẽ tinh khôi, vì vậy tôi sẽ luôn cười để anh ấy thấy. Còn anh?”
Anh?
Tiêu Y Đình cười khổ, rượu đã không còn cay khi trong lòng đều là cái đắng, về sau anh muốn cười thật tươi, sống thật tốt, chuyện này cũng không phải dễ mà…..
Tiêu Y Đình gật gật đầu: “Tôi học được cách cười rồi….” Mỗi người anh đều cười đó thôi?
“Được rồi, không hẹn gặp lại! Anh thanh toán!” Tống Tử Hành đứng lên, người có chút đứng không vững, cậu chống tay vào bàn, thở dài, “Hình như không lái xe được rồi, anh ấy ghét nhất là tôi say mà lái xe, đây là chuyện duy nhất anh ấy không dung túng tôi……”
Tiêu Y Đình cười khẽ, vẫy tay gọi người phục vụ để thanh toán: “Ít vậy sao?”
Anh nhìn lại đống vỏ chai trên bàn, nhiêu đây sao chỉ hết như vậy được……
Người phục vụ trả lời, “Thực ra chỉ có mấy chai rượu lúc đầu thôi, về sau ông chủ kêu lấy nước lọc cho hai vị.”
Ồ! Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt thật!
“Ông chủ của chúng tôi có quen biết với anh Phạm, cũng biết chuyện của anh ấy nên rất lo cho cậu Tống….” Người phục vụ nói thêm.
Ra là vậy……
Nói như vậy thì đúng là hai người anh say thật rồi, say đến không phân biệt được rượu với nước nữa!
Tiêu Y Đình thanh toán xong liền rời đi, vừa đứng lên cũng có chút choáng váng.
Anh để xe lại quán, gọi xe đến thẳng văn phòng Luật.
Về phần Tống Tử Hành, thực ra cậu sẽ không đi Hà Lan, cậu sẽ bắt đầu lại cuộc sống của riêng mình, và rồi một mình đi đến đích của cuộc đời….
Chưa đến giờ làm nên trong văn phòng không có người, đột nhiên có một dáng người nho nhỏ chậm rãi xoa các bức tường ngoài hành lang……
Tiêu Y Đình có chút lờ đờ, nhìn thế nào cũng thấy dáng người kia rất quen thuộc…..
“Ai vậy?” Anh hỏi.
Người đó quay đầu lại, là Tiểu Ngư…..
Hai người vẫn chưa gặp nhau từ sau
Qua biết bao nhiều biến cố, hai người họ đều mất đi rất nhiều…..
Ông bà ngoại, người anh yêu, anh em của anh; cha của Tống Tử Hành, người cậu ấy yêu…….
Mọi chuyện ân oán rắc rối phức tạp thắt rồi lại mở nút, khiến con người ta thấy mông lung…..
Hai người ngồi lại bar, vừa uống vừa kể chuyện của mình, giống như mạnh mẽ kéo miệng vết thương chưa lành của mình, máu me nhầy nhụa chảy ra đau đớn, họ như đang tự thử thách khả năng chịu đựng nỗi đau đớn của bản thân…………
Dường như đã ‘nghiện’ nỗi đau.
Biết rõ ràng là đau, là cay nhưng vẫn cố nuốt xuống, cố làm bản thân đau đớn, hối hận……
Đến khi trở nên chai sạn, không còn cảm giác……..
Rượu càng uống càng không còn vị, giống như nước lã, một ly lại một ly…….
Tống Tử Hành kể cho Tiêu Y Đình nghe về khoảng thời gian sống chung chưa bao lâu của cậu và Phạm Trọng, cậu kể không đầu không cuối, từ những câu chuyện nhỏ nhặt, giống như cậu và anh đã đi qua biết bao nhiêu kiếp người…… Rượu không làm cậu mê sảng, ngược lại càng say lại càng nhớ rõ hơn……
Tiêu Y Đình cũng kể……
“Hôm ấy trời mưa to, cậu ấy ngốc đến nỗi không biết nghĩ gì lại lôi tôi ra một gốc cây để kết bái, cậu ấy nói, không được sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm….” Nói đến đây Tiêu Y Đình lại nhớ đến Phạm Trọng từng nói lại câu ấy trước khi rời đi mãi mãi……..
Cuối cùng vẫn chỉ có cậu ấy giữ lời thề……..
“Anh là đồ khốn!” Tống Tử Hành mắng Tiêu Y Đình, “Cái anh ấy nói không phải ‘chết cùng ngày cùng tháng cùng năm’! Tôi nghe rất rõ! Một người tốt bụng như anh ấy sao có thể mong người mình đã cứu chết được chứ? Anh đúng là quá khốn nạn!”
Tiêu Y Đình giật mình…..
Lẽ nào anh đã nghe nhầm?
“Vậy mới nói anh chưa từng hiểu anh ấy! Tôi ngồi cùng anh hình như quá lãng phí thì giờ rồi!” Tống Tử Hành cười nhạt.
Nói vậy nhưng Tống Tử Hành không hề có ý định đứng lên, tiếp tục rót rượu cho cả hai. Cậu còn kể chuyện của mẹ, chuyện gia đình cậu, kể cậu hận Tống Thành Uy như thế nào…..
Tống Tử Hành thực sự cần lần để được nói ra, tuy cậu còn trẻ nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chắc chắn tâm lý rất áp lực…..
Tiêu Y Đình không chỉ là người lắng nghe của Tống Tử Hành, anh cũng là người kể, lúc đầu anh kể về Phạm Trọng. Cậu ấy là chủ đề chung duy nhất giữa hai người. Nhưng càng về sau anh cũng kể về em gái, hai người ấy, đan xen nhau xuất hiện trong những câu chuyện của anh……..
Tống Tử Hành không vạch trần Tiêu Y Đình vì thực sự cậu không chủ tâm nghe. Hai người này hôm nay ngồi đây, không phải mong được lắng nghe thấu hiểu mà chỉ đơn giản là được trải lòng. Giống như hai con chim đáng thương tìm nơi cư trú….
Cuộc nói chuyện kéo dài qua đêm, mãi cho đến khi quán tắt đèn, hai người mới biết đã bình minh……..
Tống Tử Hành cầm ly rượu của mình lên, “Tới, ly cuôi rồi, cạn chén!”
Hai người cụng ly, một hơi uống cạn.
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
“Đây sẽ là lần cuối cùng tôi uống rượu, về sau sẽ không, anh ấy không thích tôi say.” Tống Tử Hành cười khẽ, “Anh ấy thích nhất dáng vẻ tươi cười của tôi, anh ấy nói tôi khi đó giống như một đứa bé sạch sẽ tinh khôi, vì vậy tôi sẽ luôn cười để anh ấy thấy. Còn anh?”
Anh?
Tiêu Y Đình cười khổ, rượu đã không còn cay khi trong lòng đều là cái đắng, về sau anh muốn cười thật tươi, sống thật tốt, chuyện này cũng không phải dễ mà…..
Tiêu Y Đình gật gật đầu: “Tôi học được cách cười rồi….” Mỗi người anh đều cười đó thôi?
“Được rồi, không hẹn gặp lại! Anh thanh toán!” Tống Tử Hành đứng lên, người có chút đứng không vững, cậu chống tay vào bàn, thở dài, “Hình như không lái xe được rồi, anh ấy ghét nhất là tôi say mà lái xe, đây là chuyện duy nhất anh ấy không dung túng tôi……”
Tiêu Y Đình cười khẽ, vẫy tay gọi người phục vụ để thanh toán: “Ít vậy sao?”
Anh nhìn lại đống vỏ chai trên bàn, nhiêu đây sao chỉ hết như vậy được……
Người phục vụ trả lời, “Thực ra chỉ có mấy chai rượu lúc đầu thôi, về sau ông chủ kêu lấy nước lọc cho hai vị.”
Ồ! Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt thật!
“Ông chủ của chúng tôi có quen biết với anh Phạm, cũng biết chuyện của anh ấy nên rất lo cho cậu Tống….” Người phục vụ nói thêm.
Ra là vậy……
Nói như vậy thì đúng là hai người anh say thật rồi, say đến không phân biệt được rượu với nước nữa!
Tiêu Y Đình thanh toán xong liền rời đi, vừa đứng lên cũng có chút choáng váng.
Anh để xe lại quán, gọi xe đến thẳng văn phòng Luật.
Về phần Tống Tử Hành, thực ra cậu sẽ không đi Hà Lan, cậu sẽ bắt đầu lại cuộc sống của riêng mình, và rồi một mình đi đến đích của cuộc đời….
Chưa đến giờ làm nên trong văn phòng không có người, đột nhiên có một dáng người nho nhỏ chậm rãi xoa các bức tường ngoài hành lang……
Tiêu Y Đình có chút lờ đờ, nhìn thế nào cũng thấy dáng người kia rất quen thuộc…..
“Ai vậy?” Anh hỏi.
Người đó quay đầu lại, là Tiểu Ngư…..
Hai người vẫn chưa gặp nhau từ sau
/362
|