Tiêu Y Đình đặt bút vẽ xuống, trong lòng thầm nói, em gái, anh phải làm việc, lát nữa sẽ chơi với em tiếp…..
Anh mở máy tính.
Đồng hồ điểm hơn 17h thì Khương Vãn Ngư gọi điện tới, “Y Đình, con ổn chứ? Sau sáng nay mẹ không gọi được cho con? Nên mẹ phải gọi đến văn phòng...”
Tiêu Y Đình ngó qua, thì ra di động anh đã hết pin.
“Mẹ, di động con hết pin, con sắp xong việc rồi.” Anh tắt máy tính, sắp xếp một chút tài liệu.
Xe đậu bên đường, hôm nay chỉ có Khương Vãn Ngư và Tiêu Y Đình ăn tối.
“Cha đâu?” Anh hỏi.
“Cha con hôm nay có tiệc xã giao, chỉ hai mẹ con mình con thấy sao?” Khương Vãn Ngư vui vẻ nói đùa.
“Tất nhiên là tốt rồi!” Tiêu Y Đình hùa theo.
“Y Đình, con vẫn chưa thay quần áo sao? Râu cũng chưa cạo, con soi gương đi! Tóc cũng lộn xộn nữa!” Khương Vãn Ngư cười khi nhìn kĩ bộ dạng lúc này của anh.
Tiêu Y Đình né tránh: “Mẹ, không sao đâu!” Bây giờ anh còn quan tâm mấy chuyện đó nữa sao? Dù sao cũng là đi ăn cơm với mẫu thân đại nhân, hình tượng…… cho qua đi!
Nhưng Khương Vãn Ngư không để anh toại nguyện, bà nhất quyết lôi kéo, “Vẫn còn sớm, chúng ta đi ‘trùng tu’ một chút!”
Tiêu Y Đình đành phải nghe theo.
Khương Vãn Ngư kéo Tiêu Y Đình sang một bên, mãn nguyện gật gật đầu: “Đây mới là con trai mẹ chứ! Đi thôi, chúng ta đi ăn!”
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
Hai người đi đến một nhà hàng, Khương Vãn Ngư khoác tay anh đi vào.
Ban đầu Tiêu Y Đình nghĩ rằng đây chỉ đơn thuần là bữa tối của hai mẹ con, nhưng khi cửa phòng ăn mở ra, bên trong còn có một người phụ nữ trung niên và một cô gái trẻ…..
Người phụ nữ kia chắc là bạn của mẹ……
Trong lòng Tiêu Y Đình trầm xuống……..
“Tới rồi!” Bạn Khương Vãn Ngư vui vẻ chào hai mẹ con.
“Trên đường đến bị kẹt xe một chút, xin lỗi đã để hai mẹ con chờ lâu!” Khương Vãn
Anh mở máy tính.
Đồng hồ điểm hơn 17h thì Khương Vãn Ngư gọi điện tới, “Y Đình, con ổn chứ? Sau sáng nay mẹ không gọi được cho con? Nên mẹ phải gọi đến văn phòng...”
Tiêu Y Đình ngó qua, thì ra di động anh đã hết pin.
“Mẹ, di động con hết pin, con sắp xong việc rồi.” Anh tắt máy tính, sắp xếp một chút tài liệu.
Xe đậu bên đường, hôm nay chỉ có Khương Vãn Ngư và Tiêu Y Đình ăn tối.
“Cha đâu?” Anh hỏi.
“Cha con hôm nay có tiệc xã giao, chỉ hai mẹ con mình con thấy sao?” Khương Vãn Ngư vui vẻ nói đùa.
“Tất nhiên là tốt rồi!” Tiêu Y Đình hùa theo.
“Y Đình, con vẫn chưa thay quần áo sao? Râu cũng chưa cạo, con soi gương đi! Tóc cũng lộn xộn nữa!” Khương Vãn Ngư cười khi nhìn kĩ bộ dạng lúc này của anh.
Tiêu Y Đình né tránh: “Mẹ, không sao đâu!” Bây giờ anh còn quan tâm mấy chuyện đó nữa sao? Dù sao cũng là đi ăn cơm với mẫu thân đại nhân, hình tượng…… cho qua đi!
Nhưng Khương Vãn Ngư không để anh toại nguyện, bà nhất quyết lôi kéo, “Vẫn còn sớm, chúng ta đi ‘trùng tu’ một chút!”
Tiêu Y Đình đành phải nghe theo.
Khương Vãn Ngư kéo Tiêu Y Đình sang một bên, mãn nguyện gật gật đầu: “Đây mới là con trai mẹ chứ! Đi thôi, chúng ta đi ăn!”
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
Hai người đi đến một nhà hàng, Khương Vãn Ngư khoác tay anh đi vào.
Ban đầu Tiêu Y Đình nghĩ rằng đây chỉ đơn thuần là bữa tối của hai mẹ con, nhưng khi cửa phòng ăn mở ra, bên trong còn có một người phụ nữ trung niên và một cô gái trẻ…..
Người phụ nữ kia chắc là bạn của mẹ……
Trong lòng Tiêu Y Đình trầm xuống……..
“Tới rồi!” Bạn Khương Vãn Ngư vui vẻ chào hai mẹ con.
“Trên đường đến bị kẹt xe một chút, xin lỗi đã để hai mẹ con chờ lâu!” Khương Vãn
/362
|