Tiêu Y Đình từ từ nhắm mắt, thuyết phục bản thân chưa nghe thấy gì……….
Có tiếng gõ cửa: “Con trai, con ngủ chưa?”
Tiêu Y Đình trầm xuống, nghĩ một chút rồi đứng dậy mở cửa, dù sao anh cũng cần nói rõ với mẹ chuyện này…..
“Con trai…..” Khương Vãn Ngư nhẹ nhàng gọi anh.
“Mẹ.” Anh đứng nghiêng người để Khương Vãn Ngư đi vào.
Khương Vãn Ngư ngồi xuống bàn đọc sách, nhìn anh: “Con trai, con giận mẹ đó hả?”
Tiêu Y Đình lắc đầu, “Con không giận, nhưng mẹ làm như vậy con không vui, con là người có gia đình, mẹ làm vậy không phải là làm hại con gái nhà người ta sao?”
“Nhưng…. Thanh Hòa….”
Tiêu Y Đình không thể nghe tiếp, anh chen ngang: “Mẹ, chưa có kết luận gì mà! Chỉ là chưa tìm được cô ấy thôi! Con cảm giác được! Nhất định cô ấy đang ở một nơi nào đó chờ con đến đón!”
Khương Vãn Ngư thở dài, “Con trai, mẹ hiểu tâm trạng của con, nhưng chính tâm trạng này mới khiến mẹ nghĩ đến chuyện giới thiệu người khác cho con! Mẹ cũng không mong chuyện gì phát triển, nhưng ít nhất con sẽ có thêm một người bạn, sau này có thể cùng nhau ra ngoài, vui vẻ ăn uống đi chơi hay gì đó, tốt hơn là ru rú một chỗ! Y Đình, cả ngày nhìn con không vui mẹ cũng không cười nổi….”
“Mẹ!” Tiêu Y Đình nghe xong có chút khó chịu, “Mẹ không cần lo cho con mấy chuyện này, con không phải trẻ con, con biết phải làm như thế nào. Không có em gái ở nhà nhưng con vẫn làm việc chăm chỉ đấy thôi? Mẹ, bây giờ chúng con vẫn là vợ chồng, sau này vẫn như thế! Chuyện như hôm nay sẽ không tiếp diễn được không ạ? Mẹ làm vậy chỉ khiến con khổ sở hơn thôi….”
Khương Vãn Ngư gần như khóc, “Vậy con định cả đời sẽ tiếp tục như vậy?”
Tiêu Y Đình không trả lời, anh đứng một lúc lâu, “Mẹ, phần đời còn lại là của con có được không? Con biết mẹ muốn tốt cho con, cũng biết mẹ thương con hơn ai hết, nhưng nếu mẹ thực sự yêu thương con thì đừng bắt con làm những chuyện con không muốn, được không mẹ? Không ép con….”
“Mẹ ép con sao?” Khương Vãn Ngư đau lòng vô cùng, “Được, sau này mẹ sẽ không quản chuyện của con nữa. Nhưng mẹ muốn nhắc con, Thanh Hòa con bé không còn nữa, con không chỉ là chồng con bé mà còn là con trai của
Có tiếng gõ cửa: “Con trai, con ngủ chưa?”
Tiêu Y Đình trầm xuống, nghĩ một chút rồi đứng dậy mở cửa, dù sao anh cũng cần nói rõ với mẹ chuyện này…..
“Con trai…..” Khương Vãn Ngư nhẹ nhàng gọi anh.
“Mẹ.” Anh đứng nghiêng người để Khương Vãn Ngư đi vào.
Khương Vãn Ngư ngồi xuống bàn đọc sách, nhìn anh: “Con trai, con giận mẹ đó hả?”
Tiêu Y Đình lắc đầu, “Con không giận, nhưng mẹ làm như vậy con không vui, con là người có gia đình, mẹ làm vậy không phải là làm hại con gái nhà người ta sao?”
“Nhưng…. Thanh Hòa….”
Tiêu Y Đình không thể nghe tiếp, anh chen ngang: “Mẹ, chưa có kết luận gì mà! Chỉ là chưa tìm được cô ấy thôi! Con cảm giác được! Nhất định cô ấy đang ở một nơi nào đó chờ con đến đón!”
Khương Vãn Ngư thở dài, “Con trai, mẹ hiểu tâm trạng của con, nhưng chính tâm trạng này mới khiến mẹ nghĩ đến chuyện giới thiệu người khác cho con! Mẹ cũng không mong chuyện gì phát triển, nhưng ít nhất con sẽ có thêm một người bạn, sau này có thể cùng nhau ra ngoài, vui vẻ ăn uống đi chơi hay gì đó, tốt hơn là ru rú một chỗ! Y Đình, cả ngày nhìn con không vui mẹ cũng không cười nổi….”
“Mẹ!” Tiêu Y Đình nghe xong có chút khó chịu, “Mẹ không cần lo cho con mấy chuyện này, con không phải trẻ con, con biết phải làm như thế nào. Không có em gái ở nhà nhưng con vẫn làm việc chăm chỉ đấy thôi? Mẹ, bây giờ chúng con vẫn là vợ chồng, sau này vẫn như thế! Chuyện như hôm nay sẽ không tiếp diễn được không ạ? Mẹ làm vậy chỉ khiến con khổ sở hơn thôi….”
Khương Vãn Ngư gần như khóc, “Vậy con định cả đời sẽ tiếp tục như vậy?”
Tiêu Y Đình không trả lời, anh đứng một lúc lâu, “Mẹ, phần đời còn lại là của con có được không? Con biết mẹ muốn tốt cho con, cũng biết mẹ thương con hơn ai hết, nhưng nếu mẹ thực sự yêu thương con thì đừng bắt con làm những chuyện con không muốn, được không mẹ? Không ép con….”
“Mẹ ép con sao?” Khương Vãn Ngư đau lòng vô cùng, “Được, sau này mẹ sẽ không quản chuyện của con nữa. Nhưng mẹ muốn nhắc con, Thanh Hòa con bé không còn nữa, con không chỉ là chồng con bé mà còn là con trai của
/362
|