Từ sau chuyện đó Tiêu Y Đình không gặp mặt hai người anh em thực ra vì anh không dám…..
Ba người họ quá quen thuộc nên chỉ cần một cái liếc mắt họ đã có thể thấy được đau khổ trong lòng anh, mà điều anh không muốn nhất là bị người khác nhìn thấy. Anh không muốn nhận ánh mắt thương hại của người khác. Anh sợ, bản thân sẽ thấy mình đáng thương, khi đó mọi hi vọng của anh sẽ chết rụi…….
Hôm nay gặp mặt may mắn không ai nhắc chuyện đó. Nhưng chính anh chưa hề nhìn thẳng vào mắt hai người họ……
Rượu giống như một sự cứu rỗi với anh khi đó!
Anh uống rất nhiều……
Đúng là được uống cùng anh em chí cốt!
Dù có say cũng không cần người nhặt xác!
Đột nhiên có người nói: “A, em gái Thanh Hòa, đến tìm lão Nhị hả?” doạ anh mất sạch hồn vía! Nhất thời không rõ thực hư, vô tri vô giác ngẩn người……
Tiêu Y Đình lờ mờ trong sương mũ, miệng bèm nhèm: “Em gái, anh không uống nhiều, là Tả Thần An…. Tả Thần An ép anh uống… đừng phạt anh….. phạt lão Tam…. Phạt cậu ấy bị vẽ tiểu Ô Quy……”
“…..” Tả Thần An không nói được gì, cậu là người gánh tội cũng được, chỉ cần người anh em của anh cảm thấy bớt nặng nề……
Ninh Chấn Khiêm đã say nằm vật ra bàn. Tả Thần An nhìn qua Mạnh Thanh Thiển, chắc chắn không đỡ nổi Tiêu Y Đình liền gọi người phục vụ giúp đưa Tiêu Y Đình vào xe. Mạnh Thanh Thiển cầm theo chìa khoá xe của Tiêu Y Đình.
Tiêu Y Đình được người phục vụ đỡ đứng chờ xe, nhưng anh cứ nhìn chằm chằm theo lưng Tả Thần An, đi về phía đó.
“Ây, xe của anh sắp tới rồi!” Người phục vụ ngăn anh lại.
Tiêu Y Đình vẫn cố chấp đi, còn suýt ngã.
Người phục đành đi đến đỡ anh đến chỗ xe của Tả Thần An.
Tiêu Y Đình mở cửa xe tự mình ngồi vào.
Tả Thần An lúc này vừa đỡ Ninh Chấn Khiêm vào trong xe, nhìn thấy Tiêu Y Đình liền la lên: “Anh trai ơi! Anh nhầm xe rồi!”
Tiêu Y Đình mơ mơ màng màng trả lời: “Ưm…. Uống rượu say…. Em gái không cho lái xe……”
“……”
Tả Thần An cảm thấy tranh luận với một con ma men là vô ích, quyết định mặc kệ Tiêu Y Đình. Anh giúp Tiêu Y Đình ngồi lại sau đó đi đến bên cạnh xe của Tiêu Y Đình, nói với Mạnh Thanh Thiển: “Xin lỗi cô, lão Nhị say quá làm loạn, để tôi đưa cả hai về, xe để lại đây cũng được, tôi gọi xe cho cô được không?”
Mạnh Thanh Thiển mỉm cười xuống xe đưa lại chìa khoá cho Tả Thần An, “Không cần cảm ơn anh, tôi tự bắt xe cũng được.”
Tả Thần An đứng lại nhìn theo đến tận khi Mạnh Thanh Thiển lên taxi rời đi mới trở lại xe của mình.
Ninh Chấn Khiêm say đến quên trời đất. Tiêu Y Đình mắt nhắm nhưng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Lão Tam lừa đảo! Em gái đâu có đến, đúng là doạ người…..”
“…..” Tả Thần An không có ý định trả lời một con ma men…..
Tiêu Y Đình không biết mệt: “Tiểu Tam, về đến nhà súc miệng cho tôi trước….”
“….” Sợ em gái ngửi thấy mình uống rượu sao? Tả Thần An nghe xong có chút ê ẩm. Từ khi quen biết Diệp Thanh Hòa, anh chưa nghĩ tới cô gái nhỏ bé đó lại có sức ảnh hưởng đến lão Nhị nhiều như vậy……
Tả Thần An lơ đãng nhìn ra ngoài cửa xe, thấy bên đường có một cô bé tầm mười hai tuổi, hai tay ôm mấy bó hoa…..
Tả Thần An do dự một chút, quyết định xuống xe mua hộ cô bé chỗ hoa kia.
Không ngờ đến cô bé từ chối, ôm hoa đi đến chỗ xe anh đậu.
Tả Thần An không hiểu chuyện gì………
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Lại một đêm say……
Quả nhiên say vẫn là cách đi ngủ tốt nhất!
Tiêu Y Đình đi xuống lầu, bắt gặp Khương Vãn Ngư nhìn anh cười tít mắt.
“Mẹ, con đi làm.” Anh nói.
“Y Đình!” Khương Vãn Ngư gọi anh lại, “Đồ hôm qua mẹ mua cho con đâu?”
“Cái đó…
Ba người họ quá quen thuộc nên chỉ cần một cái liếc mắt họ đã có thể thấy được đau khổ trong lòng anh, mà điều anh không muốn nhất là bị người khác nhìn thấy. Anh không muốn nhận ánh mắt thương hại của người khác. Anh sợ, bản thân sẽ thấy mình đáng thương, khi đó mọi hi vọng của anh sẽ chết rụi…….
Hôm nay gặp mặt may mắn không ai nhắc chuyện đó. Nhưng chính anh chưa hề nhìn thẳng vào mắt hai người họ……
Rượu giống như một sự cứu rỗi với anh khi đó!
Anh uống rất nhiều……
Đúng là được uống cùng anh em chí cốt!
Dù có say cũng không cần người nhặt xác!
Đột nhiên có người nói: “A, em gái Thanh Hòa, đến tìm lão Nhị hả?” doạ anh mất sạch hồn vía! Nhất thời không rõ thực hư, vô tri vô giác ngẩn người……
Tiêu Y Đình lờ mờ trong sương mũ, miệng bèm nhèm: “Em gái, anh không uống nhiều, là Tả Thần An…. Tả Thần An ép anh uống… đừng phạt anh….. phạt lão Tam…. Phạt cậu ấy bị vẽ tiểu Ô Quy……”
“…..” Tả Thần An không nói được gì, cậu là người gánh tội cũng được, chỉ cần người anh em của anh cảm thấy bớt nặng nề……
Ninh Chấn Khiêm đã say nằm vật ra bàn. Tả Thần An nhìn qua Mạnh Thanh Thiển, chắc chắn không đỡ nổi Tiêu Y Đình liền gọi người phục vụ giúp đưa Tiêu Y Đình vào xe. Mạnh Thanh Thiển cầm theo chìa khoá xe của Tiêu Y Đình.
Tiêu Y Đình được người phục vụ đỡ đứng chờ xe, nhưng anh cứ nhìn chằm chằm theo lưng Tả Thần An, đi về phía đó.
“Ây, xe của anh sắp tới rồi!” Người phục vụ ngăn anh lại.
Tiêu Y Đình vẫn cố chấp đi, còn suýt ngã.
Người phục đành đi đến đỡ anh đến chỗ xe của Tả Thần An.
Tiêu Y Đình mở cửa xe tự mình ngồi vào.
Tả Thần An lúc này vừa đỡ Ninh Chấn Khiêm vào trong xe, nhìn thấy Tiêu Y Đình liền la lên: “Anh trai ơi! Anh nhầm xe rồi!”
Tiêu Y Đình mơ mơ màng màng trả lời: “Ưm…. Uống rượu say…. Em gái không cho lái xe……”
“……”
Tả Thần An cảm thấy tranh luận với một con ma men là vô ích, quyết định mặc kệ Tiêu Y Đình. Anh giúp Tiêu Y Đình ngồi lại sau đó đi đến bên cạnh xe của Tiêu Y Đình, nói với Mạnh Thanh Thiển: “Xin lỗi cô, lão Nhị say quá làm loạn, để tôi đưa cả hai về, xe để lại đây cũng được, tôi gọi xe cho cô được không?”
Mạnh Thanh Thiển mỉm cười xuống xe đưa lại chìa khoá cho Tả Thần An, “Không cần cảm ơn anh, tôi tự bắt xe cũng được.”
Tả Thần An đứng lại nhìn theo đến tận khi Mạnh Thanh Thiển lên taxi rời đi mới trở lại xe của mình.
Ninh Chấn Khiêm say đến quên trời đất. Tiêu Y Đình mắt nhắm nhưng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Lão Tam lừa đảo! Em gái đâu có đến, đúng là doạ người…..”
“…..” Tả Thần An không có ý định trả lời một con ma men…..
Tiêu Y Đình không biết mệt: “Tiểu Tam, về đến nhà súc miệng cho tôi trước….”
“….” Sợ em gái ngửi thấy mình uống rượu sao? Tả Thần An nghe xong có chút ê ẩm. Từ khi quen biết Diệp Thanh Hòa, anh chưa nghĩ tới cô gái nhỏ bé đó lại có sức ảnh hưởng đến lão Nhị nhiều như vậy……
Tả Thần An lơ đãng nhìn ra ngoài cửa xe, thấy bên đường có một cô bé tầm mười hai tuổi, hai tay ôm mấy bó hoa…..
Tả Thần An do dự một chút, quyết định xuống xe mua hộ cô bé chỗ hoa kia.
Không ngờ đến cô bé từ chối, ôm hoa đi đến chỗ xe anh đậu.
Tả Thần An không hiểu chuyện gì………
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Lại một đêm say……
Quả nhiên say vẫn là cách đi ngủ tốt nhất!
Tiêu Y Đình đi xuống lầu, bắt gặp Khương Vãn Ngư nhìn anh cười tít mắt.
“Mẹ, con đi làm.” Anh nói.
“Y Đình!” Khương Vãn Ngư gọi anh lại, “Đồ hôm qua mẹ mua cho con đâu?”
“Cái đó…
/362
|