Editor: Tinh Di
Vì sắp đến Tết Âm lịch nên hôm nay Tiêu Y Đình mua nhiều quà hơn mọi khi để đến thăm nhà họ Phạm.
Đi tới cửa Tiêu Y Đình không khỏi ngạc nhiên vì ngày thường nhà Phạm Trọng luôn yên ắng, hôm nay lại có tiếng cười nói huyên náo?
Tiêu Y Đình sau khi vào nhà mới hiểu ra nguyên nhân, là vì trong nhà có một cậu bé mười mấy tuổi.
“Y Đình lại đây!” Bác trai thấy Tiêu Y Đình tới liền vui vẻ gọi lại giới thiệu, “Đây là cháu nhà bác vừa từ dưới quê lên, thằng bé lên Bắc Kinh để ôn thi đại học. Lần trước hai bác lỡ hẹn với cháu là vì đi đón thằng bé, xin lỗi cháu.”
Cậu bé cũng rất lễ phép, đứng lên chào Tiêu Y Đình: “Chào anh.”
Tiêu Y Đình gật đầu khen thằng bé một chút, sau đó nói với bác trai: “Bác đừng nói vậy.”
Bản thân Tiêu Y Đình thấy sự có mặt của thằng bé rất ý nghĩa, ít nhất thì căn nhà đã trở nên náo nhiệt và ấm áp hơn……
Anh ở lại ăn cơm tối với nhà họ Phạm sau đó lái xe về.
Trên đường về anh đi rất chậm, nhạc trong xe vẫn là bài hát ‘Loving you’……
Die nd da nl e q uuydo n
Mùa đông rất lạnh nên người đi ngoài đường vào giờ này không quá đông đúc. Anh vô tình đưa mắt sang thì bắt gặp Tiểu Ngư, con bé đang ôm một hộp hoa lớn đi vào một ngõ nhỏ.
Anh nhớ lại lần nói chuyện hôm đó với con bé trong văn phòng, trong lòng có chút dao động liền tìm chỗ đỗ xe, sau đó đi theo con bé vào ngõ nhỏ.
Tiểu Ngư vì phải ôm theo hộp hoa nên không đi quá nhanh, Tiêu Y Đình đã đuổi kịp, đi ngay sau con bé.
Tiểu Ngư đi vào một quán tạp hoá khá lớn.
Tiêu Y Đình cũng vào theo.
Tiểu Ngư đi vào một gian phòng, không hề biết Tiêu Y Đình đi sau mình, khi con bé quay người lại nhìn thấy anh kinh ngạc đến mức đánh rơi đồ trong tay, miệng lắp bắp: “Anh… Anh Đình….”
Chưa nói xong con bé đã ngồi sụp xuống nhặt đồ trên mặt đất.
Tiêu Y Đình đưa mắt nhìn gian phòng, rộng khoảng hơn 10m2, ở giữa có một cái mành ngăn, phía trong chắc là giường, bên ngoài là một cái bàn và hai cái ghế, một chiếc tủ đồ nhỏ, tất cả đều rất cũ….
“Ông nội em đâu?” Tiêu Y Đình hỏi.
“Ông… đang ngủ….” Tiểu Ngư chỉ về phía sau tấm mành.
“Hai ông cháu không định về quê sao?” Anh lại hỏi.
Tiểu Ngư cúi đầu không trả lời.
“Không mua được vé tàu? Không ….. đủ tiền?” Tuy anh biết hỏi như vậy là không hay nhưng anh không còn cách nào khác ngoài đi trực tiếp vào vấn đề.
“Không! Ông nội có tiền!” Tiểu Ngư vội vàng nói, sau đó chạy lại chỗ tủ, lấy ra một chiếc hộp, con bé mở ra trước mặt Tiêu Y Đình, “Đây… Anh Đình, cho anh….”
“Chuyện gì đây?” Con bé muốn trả lại tiền cho anh?
Tiểu Ngư vẫn không dám nhìn anh, “Anh Đình, em biết nhiêu đây còn thiều rất nhiều nhưng đây là tất cả những gì em
Vì sắp đến Tết Âm lịch nên hôm nay Tiêu Y Đình mua nhiều quà hơn mọi khi để đến thăm nhà họ Phạm.
Đi tới cửa Tiêu Y Đình không khỏi ngạc nhiên vì ngày thường nhà Phạm Trọng luôn yên ắng, hôm nay lại có tiếng cười nói huyên náo?
Tiêu Y Đình sau khi vào nhà mới hiểu ra nguyên nhân, là vì trong nhà có một cậu bé mười mấy tuổi.
“Y Đình lại đây!” Bác trai thấy Tiêu Y Đình tới liền vui vẻ gọi lại giới thiệu, “Đây là cháu nhà bác vừa từ dưới quê lên, thằng bé lên Bắc Kinh để ôn thi đại học. Lần trước hai bác lỡ hẹn với cháu là vì đi đón thằng bé, xin lỗi cháu.”
Cậu bé cũng rất lễ phép, đứng lên chào Tiêu Y Đình: “Chào anh.”
Tiêu Y Đình gật đầu khen thằng bé một chút, sau đó nói với bác trai: “Bác đừng nói vậy.”
Bản thân Tiêu Y Đình thấy sự có mặt của thằng bé rất ý nghĩa, ít nhất thì căn nhà đã trở nên náo nhiệt và ấm áp hơn……
Anh ở lại ăn cơm tối với nhà họ Phạm sau đó lái xe về.
Trên đường về anh đi rất chậm, nhạc trong xe vẫn là bài hát ‘Loving you’……
Die nd da nl e q uuydo n
Mùa đông rất lạnh nên người đi ngoài đường vào giờ này không quá đông đúc. Anh vô tình đưa mắt sang thì bắt gặp Tiểu Ngư, con bé đang ôm một hộp hoa lớn đi vào một ngõ nhỏ.
Anh nhớ lại lần nói chuyện hôm đó với con bé trong văn phòng, trong lòng có chút dao động liền tìm chỗ đỗ xe, sau đó đi theo con bé vào ngõ nhỏ.
Tiểu Ngư vì phải ôm theo hộp hoa nên không đi quá nhanh, Tiêu Y Đình đã đuổi kịp, đi ngay sau con bé.
Tiểu Ngư đi vào một quán tạp hoá khá lớn.
Tiêu Y Đình cũng vào theo.
Tiểu Ngư đi vào một gian phòng, không hề biết Tiêu Y Đình đi sau mình, khi con bé quay người lại nhìn thấy anh kinh ngạc đến mức đánh rơi đồ trong tay, miệng lắp bắp: “Anh… Anh Đình….”
Chưa nói xong con bé đã ngồi sụp xuống nhặt đồ trên mặt đất.
Tiêu Y Đình đưa mắt nhìn gian phòng, rộng khoảng hơn 10m2, ở giữa có một cái mành ngăn, phía trong chắc là giường, bên ngoài là một cái bàn và hai cái ghế, một chiếc tủ đồ nhỏ, tất cả đều rất cũ….
“Ông nội em đâu?” Tiêu Y Đình hỏi.
“Ông… đang ngủ….” Tiểu Ngư chỉ về phía sau tấm mành.
“Hai ông cháu không định về quê sao?” Anh lại hỏi.
Tiểu Ngư cúi đầu không trả lời.
“Không mua được vé tàu? Không ….. đủ tiền?” Tuy anh biết hỏi như vậy là không hay nhưng anh không còn cách nào khác ngoài đi trực tiếp vào vấn đề.
“Không! Ông nội có tiền!” Tiểu Ngư vội vàng nói, sau đó chạy lại chỗ tủ, lấy ra một chiếc hộp, con bé mở ra trước mặt Tiêu Y Đình, “Đây… Anh Đình, cho anh….”
“Chuyện gì đây?” Con bé muốn trả lại tiền cho anh?
Tiểu Ngư vẫn không dám nhìn anh, “Anh Đình, em biết nhiêu đây còn thiều rất nhiều nhưng đây là tất cả những gì em
/362
|