Editor: Hạ Y Lan
“Có tôi”. Cuối cùng cô cũng đánh ra hai chữ này.
“500 sợi tơ cấp 1, 500 ngọc phiến cấp 1. Có không” Anh hỏi.
“Để tôi xem.” May là cô chưa bán bỏ. “Có”
“Giao dịch”. Anh ngồi trên lưng Kỳ Lân, lạnh lùng ra lệnh như một vương tử.
Không, anh vốn là Vương, từ trước đã vậy, còn bây giờ? Cô vụng trộm xem thông tin của anh, quả thật anh là Thành Chủ, còn Nhất Nhất Phong Hà….là thành chủ phu nhân.
Cô ngẩn ngơ nhìn trang bị nhẫn cưới của hai người, đã lên tới cấp cao nhất, nhất thời ngây dại...
Giao dịch ! Anh không kiên nhẫn nói.
Cô khẩn trương bỏ trang bị vào khung, giao dịch những thứ anh muốn qua đó.
Giao dịch xong, Kỳ Lân của anh di chuyển, vượt lửa mà đi, còn cô, vẫn đứng bên dòng sông này, nhìn hướng anh rời đi, Kỳ Lân tỏa ánh sáng làm cả con sông này cũng ánh kim quang, Phong Hà của anh ở phía sau, ngồi trên lưng Phượng Hoàng, theo anh bay lượn.
Ngay lúc kim quang biến mất, lòng cô cũng trống trải, đứng trong nước sông không nhúc nhích.
May mắn, cô không đăng ký bất kỳ thông tin gì liên quan đến lúc trướcbộ dáng cô như thế này, dù anh có Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tôn Ngộ Không cũng không nhận ra cô...
A...
Cô vô thức nở nụ cười, nội tâm vẫn có chút chua xót, ảm đạm, nhìn dòng nước xanh chảy dài, chảy qua trường bào màu đen của anh...
Người và người gặp lại, cuối cùng là vì sao? Vận mệnh đang trêu cợt cô ư? Không dám hẹn gặp lại, không dám chúc anh hạnh phúc, anh như vậy mang theo Phong Hà từ trên cao giáng xuống, là muốn làm gì đây? Vận mệnh lại tính làm gì ?
Này! Hộp thoại xuất hiện chữ.
Cô ngẩng đầu lên, hô hấp bị kiềm hãm, kim quang lấp lánh, anh lại trở lại...
Hạ Thiên, ngươi tính vẫn câu cá sao? Anh hỏi.
Có chuyện gì sao? Cô hỏi, một chút biểu tình cũng không hiện ra, bình tĩnh giống như bọn họ là người dưng...
Có! Ta cần nguyên liệu cấp 5! Nếu ngươi câu cá mà có, ta thu mua tất cả với giá cao! Anh nói.
Nguyên liệu cấp 5?
Cô hiểu rồi, anh đang muốn làm hoạt động tình nhân ...
Cô nhìn Phong Hà mang váy xanh ngọc phía sau anh, lại một lần nữa sững sờ. Lúc trước hỗn loạn, cố để mình không loạn tâm, vẫn cố trả lời anh, cũng chưa nhìn kỹ, Phong Hà này, mắt sáng lông mày rậm, mặt hạnh môi son, rõ ràng đó là bộ dáng của cô, không giống duy nhất, người trong đó không phải có mái tóc đen, mà cũng giống như anh, nhuộm thành màu bạc như muôn vàn phiền não...
Ý này là gì? Đầu bạc sao? Anh hai? Trong lòng cô nhẹ hỏi, nhẹ nhàng gọi. Đúng là, anh hai, anh như vậy là không được, anh đã có Thanh Thiển, sao bên cạnh lại có một Phong Hà? Chính anh đã từng nói, không thể cùng Nhất Nhất kết hôn, bởi vì, anh đã có người trong lòng rồi...
Hạ Thiên! Ngươi có còn ở đây không? Có thấy ta nói không? Anh đợi lâu vẫn không thấy trả lời, lại hỏi.
Ở đây! Thấy rồi ! Cô khẩn trương trả lời.
Ta nói ngươi không phải đánh chữ rất chậm chứ? Anh hồ nghi hỏi.
Không phải! Ta ở đây... Xem vợ ngươi, thật đẹp... Cô nhất định là động kinh, mới có thể nói như vậy...
Trước mắt bỗng nhiên kim quang chớp lóe, rồi sau đó rãnh máu của mình không còn, cô tội nghiệp nằm ở trong nước...
Cô liền sáng tỏ, cô
“Có tôi”. Cuối cùng cô cũng đánh ra hai chữ này.
“500 sợi tơ cấp 1, 500 ngọc phiến cấp 1. Có không” Anh hỏi.
“Để tôi xem.” May là cô chưa bán bỏ. “Có”
“Giao dịch”. Anh ngồi trên lưng Kỳ Lân, lạnh lùng ra lệnh như một vương tử.
Không, anh vốn là Vương, từ trước đã vậy, còn bây giờ? Cô vụng trộm xem thông tin của anh, quả thật anh là Thành Chủ, còn Nhất Nhất Phong Hà….là thành chủ phu nhân.
Cô ngẩn ngơ nhìn trang bị nhẫn cưới của hai người, đã lên tới cấp cao nhất, nhất thời ngây dại...
Giao dịch ! Anh không kiên nhẫn nói.
Cô khẩn trương bỏ trang bị vào khung, giao dịch những thứ anh muốn qua đó.
Giao dịch xong, Kỳ Lân của anh di chuyển, vượt lửa mà đi, còn cô, vẫn đứng bên dòng sông này, nhìn hướng anh rời đi, Kỳ Lân tỏa ánh sáng làm cả con sông này cũng ánh kim quang, Phong Hà của anh ở phía sau, ngồi trên lưng Phượng Hoàng, theo anh bay lượn.
Ngay lúc kim quang biến mất, lòng cô cũng trống trải, đứng trong nước sông không nhúc nhích.
May mắn, cô không đăng ký bất kỳ thông tin gì liên quan đến lúc trướcbộ dáng cô như thế này, dù anh có Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tôn Ngộ Không cũng không nhận ra cô...
A...
Cô vô thức nở nụ cười, nội tâm vẫn có chút chua xót, ảm đạm, nhìn dòng nước xanh chảy dài, chảy qua trường bào màu đen của anh...
Người và người gặp lại, cuối cùng là vì sao? Vận mệnh đang trêu cợt cô ư? Không dám hẹn gặp lại, không dám chúc anh hạnh phúc, anh như vậy mang theo Phong Hà từ trên cao giáng xuống, là muốn làm gì đây? Vận mệnh lại tính làm gì ?
Này! Hộp thoại xuất hiện chữ.
Cô ngẩng đầu lên, hô hấp bị kiềm hãm, kim quang lấp lánh, anh lại trở lại...
Hạ Thiên, ngươi tính vẫn câu cá sao? Anh hỏi.
Có chuyện gì sao? Cô hỏi, một chút biểu tình cũng không hiện ra, bình tĩnh giống như bọn họ là người dưng...
Có! Ta cần nguyên liệu cấp 5! Nếu ngươi câu cá mà có, ta thu mua tất cả với giá cao! Anh nói.
Nguyên liệu cấp 5?
Cô hiểu rồi, anh đang muốn làm hoạt động tình nhân ...
Cô nhìn Phong Hà mang váy xanh ngọc phía sau anh, lại một lần nữa sững sờ. Lúc trước hỗn loạn, cố để mình không loạn tâm, vẫn cố trả lời anh, cũng chưa nhìn kỹ, Phong Hà này, mắt sáng lông mày rậm, mặt hạnh môi son, rõ ràng đó là bộ dáng của cô, không giống duy nhất, người trong đó không phải có mái tóc đen, mà cũng giống như anh, nhuộm thành màu bạc như muôn vàn phiền não...
Ý này là gì? Đầu bạc sao? Anh hai? Trong lòng cô nhẹ hỏi, nhẹ nhàng gọi. Đúng là, anh hai, anh như vậy là không được, anh đã có Thanh Thiển, sao bên cạnh lại có một Phong Hà? Chính anh đã từng nói, không thể cùng Nhất Nhất kết hôn, bởi vì, anh đã có người trong lòng rồi...
Hạ Thiên! Ngươi có còn ở đây không? Có thấy ta nói không? Anh đợi lâu vẫn không thấy trả lời, lại hỏi.
Ở đây! Thấy rồi ! Cô khẩn trương trả lời.
Ta nói ngươi không phải đánh chữ rất chậm chứ? Anh hồ nghi hỏi.
Không phải! Ta ở đây... Xem vợ ngươi, thật đẹp... Cô nhất định là động kinh, mới có thể nói như vậy...
Trước mắt bỗng nhiên kim quang chớp lóe, rồi sau đó rãnh máu của mình không còn, cô tội nghiệp nằm ở trong nước...
Cô liền sáng tỏ, cô
/362
|