Editor: Hạ Y Lan
Thật ra thì bị cậu ấy nói như vậy, cũng có chút mất mặt, dù sao, cho tới bây giờ người ta đâu có thổ lộ, có vẻ là cô tự mình đa tình.
Chỉ là, không còn mặt mũi cũng đỡ hơn hậu hoạn về sau, dù cô nhạy cảm, hay Ngô Triều không muốn thừa nhận, cũng phải ngưng hẳn mọi khả năng, thế là tốt nhất.
“Tiểu Hà, lúc nhà trọ của tôi sửa sang lại, không phải cô đã giúp tôi nghĩ ra rất nhiều điểm quan trọng sao? Những cái này, khách đến đều rất thích, cô giúp tôi việc lớn như vậy, tôi rất cảm kích cô. Cho nên. . . . . .” Cậu có chút câu nệ, “Cho nên, tôi chỉ là muốn. . . . . . Chúng ta. . . . . . Có thể trở thành hàng xóm cũng là duyên phận, chiếu cố lẫn nhau chẳng lẽ không được sao?”
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, mỉm cười, “Có thể, đương nhiên được.” Cảm thấy hơi lúng túng, nhưng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngô Triều nói xong những lời này hình như cũng cảm thấy thoải mái, nhưng tiếp tục ở đây cũng không biết nói gì, vì vậy chỉ nói với cô, nhà trọ còn có chút việc, đi trước.
Rốt cuộc Diệp Thanh Hòa cũng có chút thời gian suy nghĩ lần gặp nhau của cô và Tiêu Y Đình trong trò chơi, phải dùng tâm trạng gì đối mặt đây.
Ngồi trước máy tính, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trò chơi, phảng phất như đó là một cơ quan thần bí, chạm vào là có thể mở ra một thế giới khác. . . . .
Thế giới của Tiêu thiếu gia và Nhất Nhất Phong Hà, chẳng phải nên cất giấu mãi mãi sao?
Bỗng dưng, trong gió đêm truyền đến tiếng leng keng của đàn tranh cổ.
Bờ sông có một chủ quán rất có tài nghệ, khi màn đêm buông xuống sẽ tấu chút nhạc khúc, ví dụ như 《 Xuân Gi¬ang Hoa Nguyệt Dạ 》 hoặc là 《 Mai Hoa Tam Lộng , làm tiết mục trợ hứng cho tiệm, tạo không khí cho khách hàng.
Chân cô bất tiện, không biết những bài hát này xuất phát từ đâu, cũng không đi hỏi thăm, có một số việc, mờ mờ ảo ảo là đẹp nhất, biết quá cụ thể sẽ mất đi ý cảnh, hơn nữa, lúc trước, khi cô ngủ nghe được những khúc này, trong lúc mơ màng đã tự nghĩ là tiểu thư khuê các nhà ai, đến tháng khai hoa nở nhuỵ, tố khúc tương tư. . . . . .
Nghĩ và lắng nghe, cũng là một việc thú vị của cuộc sống ở Giang Nam.
Không biết, tối nay, sẽ tấu khúc gì?
Gió đêm hè nhẹ nhàng thổi đưa, đưa tới hương vị của trứng từ cửa hàng, mùi thơm mềm dẻo của bánh ngọt chưng gạo nếp, cũng không biết nhà ai, nấu ra hương vị thịt giò dầm tương, cô không cảm thấy những mùi vị này tục, đây là mùi vị của khói lửa, hương vị nhân gi¬an, gió sông Lý Đắc có chút vị này, mới là Gi¬ang Nam hoàn chỉnh.
Tiếng đàn, chậm rãi vang lên giữa chốn bụi trần, như gạt đi áng mây che khuất ánh trăng nhàn nhạt, như bao trọn tiểu trấn vào âm thanh cổ xưa của Giang Nam.
Mà hôm nay, bài hát vang lên, lại là 《 Uổng Ngưng Mi 》. . . . . .
Cô ngơ ngẩn. . . . . .
Vĩnh viễn cũng sẽ không quên một khúc tuyệt tấu năm mười tám tuổi ấy, réo rắt thảm thiết, nội liễm, thâm hậu, chấp nhất, cũng vĩnh viễn không bao giờ quên một lần nước mắt chảy đầy mặt kia. . . . . .
Một bên hoa nở vườn tiên, một bên ngọc đẹp không hoen ố màu, bảo rằng chẳng có duyên, vì sao lại gặp nhau kiếp này, bảo rằng chẳng có duyên, vì sao ai lại đổi thay lời nguyền. . . . . .
Một bên ngầm ngấm than phiền, một bên đeo đẳng hão huyền uổng công, một bên trăng rọi trên sông, một bên hoa nở bóng lồng trong gương. . . . . .
Không biết thân này thế nào, không biết giờ phút này ra sao, thậm chí, khúc hát cũng chẳng lọt tai, đến tột cùng là tiếng đàn hồ hay đàn tranh, lại càng không biết, con chuột đã mở trò chơi, núi cao chảy qua đám mây hồng, tiếng leng keng trong trò chơi cắt đứt tiếng đàn, cô rơi vào phồn hoa phố xá.
Dưới trời sao phố xá, đèn đỏ treo trên cao, người người nhốn nháo, cô đứng ở trong đám người, xa xa, mảng lớn hoa kim sắc bay nhanh như gió, tóc như tuyết, quần áo như máu, binh khí trong ngực là một Ngọc Cầm, cũng Hồng Quang chói mắt, như gào thét trước mắt cô, đi theo sau anh vẫn luôn là Nhất Nhất Phong Hà, cũng một thân hồng y như anh, vũ khí trong tay là “Trăng rằm” hồng đến muốn nhỏ máu. . . . . .
Thì ra trang bị tình lữ anh muốn làm tối qua. . . . . .
Thật đẹp. . . . . .
Ngay cả vũ khí cũng biến hóa thành bề ngoài tuyệt mỹ như thế . . . . .
Mở bảng xếp hạng, một thân Hồng Y như máu đứng đầu bảng, mà sau khi đổi vũ khí, tâm tình của anh lại viết: đàn đứt có ai nghe. . . . . .
Năm chữ, đánh trúng nội tâm mềm mại của cô.
Lòng cô lại lắng đọng lại. . . . . .
Phảng phất như trở lại năm mười tám tuổi, thiếu niên ngang ngược dẫn cô bay qua Thiên Sơn, u buồn xúc động như đứa trẻ, cô độc tấu đàn nhị. . . . . .
Khóe mắt ẩm ướt, cũng không phải là nước mắt chua xót, đáy lòng nhẹ nhàng kích thích, xao động, nháy mắt, thế giới như được khai sáng trở nên tươi đẹp. . . . . .
Đàn đứt, cũng có người nghe, ở góc rất xa, ngay bên cạnh anh, lẳng lặng lắng nghe. . . . . .
“Thành chiến! Nhanh chóng tập họp!” Trưởng lão trong bang thay anh ra lệnh.
. . . . . .
Vốn cô kiên quyết không muốn đấu , nhưng sao cô dám nói? Nhưng lúc này cô lại thay đổi chủ ý, chỉ là bởi vì câu đàn đứt có ai nghe. . . . . .
Cô đeo tai nghe, chỉ nghe mọi người nói chuyện trong kênh.
Tiến vào trong bang, thành chiến sắp tới, bọn họ kiểm lại nhân số, không biết ai nói một câu, “Ah, hôm nay Đại Tỷ của chúng ta không login?”
Rồi sau đó, trong kênh liền vang lên tiếng nói quen thuộc, “Tùy tiện tìm người tăng máu là được!”
Trấn định, lạnh nhạt, không có tình cảm. . . . . .
Quen thuộc như vậy, quen thuộc như chưa từng rời khỏi cô, vẫn ở bên tai cô than nhẹ cười yếu ớt, rồi lại xa lạ như thế, âm thanh xa lạ rõ ràng bên tai, nhưng lại cách đâu chỉ Thiên Sơn Vạn Thủy. . . . . .
Trong phút chốc, nước mắt vọt vào hốc mắt. Cô che miệng lại, không ngừng thút thít , cô không biết, là bởi vì lại một lần nữa nghe được giọng nói này, hay bởi vì sự xa lạ mà quen thuộc này. . . . . .
Người năm đó cười lên như ánh mặt trời rực rỡ, người con trai nóng nảy hay nổi trận lôi đình?
Sao lại?
Trong kênh người
Thật ra thì bị cậu ấy nói như vậy, cũng có chút mất mặt, dù sao, cho tới bây giờ người ta đâu có thổ lộ, có vẻ là cô tự mình đa tình.
Chỉ là, không còn mặt mũi cũng đỡ hơn hậu hoạn về sau, dù cô nhạy cảm, hay Ngô Triều không muốn thừa nhận, cũng phải ngưng hẳn mọi khả năng, thế là tốt nhất.
“Tiểu Hà, lúc nhà trọ của tôi sửa sang lại, không phải cô đã giúp tôi nghĩ ra rất nhiều điểm quan trọng sao? Những cái này, khách đến đều rất thích, cô giúp tôi việc lớn như vậy, tôi rất cảm kích cô. Cho nên. . . . . .” Cậu có chút câu nệ, “Cho nên, tôi chỉ là muốn. . . . . . Chúng ta. . . . . . Có thể trở thành hàng xóm cũng là duyên phận, chiếu cố lẫn nhau chẳng lẽ không được sao?”
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, mỉm cười, “Có thể, đương nhiên được.” Cảm thấy hơi lúng túng, nhưng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngô Triều nói xong những lời này hình như cũng cảm thấy thoải mái, nhưng tiếp tục ở đây cũng không biết nói gì, vì vậy chỉ nói với cô, nhà trọ còn có chút việc, đi trước.
Rốt cuộc Diệp Thanh Hòa cũng có chút thời gian suy nghĩ lần gặp nhau của cô và Tiêu Y Đình trong trò chơi, phải dùng tâm trạng gì đối mặt đây.
Ngồi trước máy tính, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trò chơi, phảng phất như đó là một cơ quan thần bí, chạm vào là có thể mở ra một thế giới khác. . . . .
Thế giới của Tiêu thiếu gia và Nhất Nhất Phong Hà, chẳng phải nên cất giấu mãi mãi sao?
Bỗng dưng, trong gió đêm truyền đến tiếng leng keng của đàn tranh cổ.
Bờ sông có một chủ quán rất có tài nghệ, khi màn đêm buông xuống sẽ tấu chút nhạc khúc, ví dụ như 《 Xuân Gi¬ang Hoa Nguyệt Dạ 》 hoặc là 《 Mai Hoa Tam Lộng , làm tiết mục trợ hứng cho tiệm, tạo không khí cho khách hàng.
Chân cô bất tiện, không biết những bài hát này xuất phát từ đâu, cũng không đi hỏi thăm, có một số việc, mờ mờ ảo ảo là đẹp nhất, biết quá cụ thể sẽ mất đi ý cảnh, hơn nữa, lúc trước, khi cô ngủ nghe được những khúc này, trong lúc mơ màng đã tự nghĩ là tiểu thư khuê các nhà ai, đến tháng khai hoa nở nhuỵ, tố khúc tương tư. . . . . .
Nghĩ và lắng nghe, cũng là một việc thú vị của cuộc sống ở Giang Nam.
Không biết, tối nay, sẽ tấu khúc gì?
Gió đêm hè nhẹ nhàng thổi đưa, đưa tới hương vị của trứng từ cửa hàng, mùi thơm mềm dẻo của bánh ngọt chưng gạo nếp, cũng không biết nhà ai, nấu ra hương vị thịt giò dầm tương, cô không cảm thấy những mùi vị này tục, đây là mùi vị của khói lửa, hương vị nhân gi¬an, gió sông Lý Đắc có chút vị này, mới là Gi¬ang Nam hoàn chỉnh.
Tiếng đàn, chậm rãi vang lên giữa chốn bụi trần, như gạt đi áng mây che khuất ánh trăng nhàn nhạt, như bao trọn tiểu trấn vào âm thanh cổ xưa của Giang Nam.
Mà hôm nay, bài hát vang lên, lại là 《 Uổng Ngưng Mi 》. . . . . .
Cô ngơ ngẩn. . . . . .
Vĩnh viễn cũng sẽ không quên một khúc tuyệt tấu năm mười tám tuổi ấy, réo rắt thảm thiết, nội liễm, thâm hậu, chấp nhất, cũng vĩnh viễn không bao giờ quên một lần nước mắt chảy đầy mặt kia. . . . . .
Một bên hoa nở vườn tiên, một bên ngọc đẹp không hoen ố màu, bảo rằng chẳng có duyên, vì sao lại gặp nhau kiếp này, bảo rằng chẳng có duyên, vì sao ai lại đổi thay lời nguyền. . . . . .
Một bên ngầm ngấm than phiền, một bên đeo đẳng hão huyền uổng công, một bên trăng rọi trên sông, một bên hoa nở bóng lồng trong gương. . . . . .
Không biết thân này thế nào, không biết giờ phút này ra sao, thậm chí, khúc hát cũng chẳng lọt tai, đến tột cùng là tiếng đàn hồ hay đàn tranh, lại càng không biết, con chuột đã mở trò chơi, núi cao chảy qua đám mây hồng, tiếng leng keng trong trò chơi cắt đứt tiếng đàn, cô rơi vào phồn hoa phố xá.
Dưới trời sao phố xá, đèn đỏ treo trên cao, người người nhốn nháo, cô đứng ở trong đám người, xa xa, mảng lớn hoa kim sắc bay nhanh như gió, tóc như tuyết, quần áo như máu, binh khí trong ngực là một Ngọc Cầm, cũng Hồng Quang chói mắt, như gào thét trước mắt cô, đi theo sau anh vẫn luôn là Nhất Nhất Phong Hà, cũng một thân hồng y như anh, vũ khí trong tay là “Trăng rằm” hồng đến muốn nhỏ máu. . . . . .
Thì ra trang bị tình lữ anh muốn làm tối qua. . . . . .
Thật đẹp. . . . . .
Ngay cả vũ khí cũng biến hóa thành bề ngoài tuyệt mỹ như thế . . . . .
Mở bảng xếp hạng, một thân Hồng Y như máu đứng đầu bảng, mà sau khi đổi vũ khí, tâm tình của anh lại viết: đàn đứt có ai nghe. . . . . .
Năm chữ, đánh trúng nội tâm mềm mại của cô.
Lòng cô lại lắng đọng lại. . . . . .
Phảng phất như trở lại năm mười tám tuổi, thiếu niên ngang ngược dẫn cô bay qua Thiên Sơn, u buồn xúc động như đứa trẻ, cô độc tấu đàn nhị. . . . . .
Khóe mắt ẩm ướt, cũng không phải là nước mắt chua xót, đáy lòng nhẹ nhàng kích thích, xao động, nháy mắt, thế giới như được khai sáng trở nên tươi đẹp. . . . . .
Đàn đứt, cũng có người nghe, ở góc rất xa, ngay bên cạnh anh, lẳng lặng lắng nghe. . . . . .
“Thành chiến! Nhanh chóng tập họp!” Trưởng lão trong bang thay anh ra lệnh.
. . . . . .
Vốn cô kiên quyết không muốn đấu , nhưng sao cô dám nói? Nhưng lúc này cô lại thay đổi chủ ý, chỉ là bởi vì câu đàn đứt có ai nghe. . . . . .
Cô đeo tai nghe, chỉ nghe mọi người nói chuyện trong kênh.
Tiến vào trong bang, thành chiến sắp tới, bọn họ kiểm lại nhân số, không biết ai nói một câu, “Ah, hôm nay Đại Tỷ của chúng ta không login?”
Rồi sau đó, trong kênh liền vang lên tiếng nói quen thuộc, “Tùy tiện tìm người tăng máu là được!”
Trấn định, lạnh nhạt, không có tình cảm. . . . . .
Quen thuộc như vậy, quen thuộc như chưa từng rời khỏi cô, vẫn ở bên tai cô than nhẹ cười yếu ớt, rồi lại xa lạ như thế, âm thanh xa lạ rõ ràng bên tai, nhưng lại cách đâu chỉ Thiên Sơn Vạn Thủy. . . . . .
Trong phút chốc, nước mắt vọt vào hốc mắt. Cô che miệng lại, không ngừng thút thít , cô không biết, là bởi vì lại một lần nữa nghe được giọng nói này, hay bởi vì sự xa lạ mà quen thuộc này. . . . . .
Người năm đó cười lên như ánh mặt trời rực rỡ, người con trai nóng nảy hay nổi trận lôi đình?
Sao lại?
Trong kênh người
/362
|