Diệp Thanh Hòa cảm thấy tức giận, không phải bởi vì hành động kia của anh, mà bởi vì chính bản thân mình. Tính tình của anh như thế nào cô đã sớm biết rõ ràng, nhất thời khinh thường nên mới bị mắc bẫy của anh, vô duyên vô cớ bị anh mang ra đùa giỡn. Cần phải tỉnh táo lại, nếu bản thân cô không đủ trầm tĩnh, sẽ bị anh nhiễu loạn mất, lại còn đỏ nữa chứ, chỉ riêng cái này đã đủ để cho cô phải đặt ra yêu cầu cho chính bản thân mình rồi —— Mọi chuyện đều không nóng không vội, không loạn sẽ không sợ hãi.
Mà lúc này Tiêu Y Đình vừa chạy về phòng của mình, vui vẻ một lúc lâu vẫn có không cách nào trở lại được như bình thường.
Cho đến khi ăn sủi cảo xong, anh mới nhớ tới mục đích mình đến tìm cô, vì muốn hỏi rốt cuộc cô và Giang Chi Vĩnh tại sao lại về muộn như thế, kết quả lại bị một chén sủi cảo kia làm cho quên khuấy đi mất. . . . . .
Ngoại trừ anh ra, ở trong lớp học cũng chỉ còn có Giang Chi Vĩnh là nam sinh tương đối được chú ý, mấy nữ sinh không hiểu chuyện hâm mộ cậu ta, dĩ nhiên, chủ yếu là bởi vì tiểu tử này có thành tích học tập tốt, nếu không thì thì làm sao so được với anh chứ.
Lại nói Giang Chi Vĩnh yêu ai, ở chung một chỗ với ai, không hề liên quan gì tới anh, nhưng nếu muốn đụng tới cô em gái này, thì anh không thể không nhúng tay được.
Vì anh đã cam kết trước mặt cha, nhất định sẽ bảo vệ em gái thật tốt. Cha đã từng dặn dò như chém đinh chặt sắt, cô em gái này thành tích ưu tú, lại đa tài đa nghệ, về sau sẽ có tiền đồ rộng mở, ngàn vạn đừng có dạy hư.
Cho nên, nếu anh đã không thể dạy hư, thì sao có thể để cho người khác đến phá hư chứ?
Xem ra lần sau cần phải nói chuyện với tên Giang Chi Vĩnh kia một chút, dĩ nhiên cũng phải gõ chuông báo động với em gái nữa, nhưng cứ chờ thi giữa kỳ xong rồi hãy nói.
Ngày mai sẽ phải thi giữa kỳ, cô em gái của anh nhất định luôn muốn có thành tích tốt, cho nên bây giờ tạm thời không ảnh hưởng đến cô nữa, về phần mình, dù cho đọc sách nhiều năm như vậy, nhưng trong tự điển vẫn chưa bao giờ tồn tại hai từ học tập này . . . . .
Anh đặt chén sủi cảo xuống, lấy hộp quà từ trong cặp xách ra ngoài, cái này ngày hôm nay Tô Chỉ San vừa tặng anh, vẫn còn chưa kịp bóc.
Tô Chỉ San thích anh, anh biết;
Trong lớp lời đồn hai người bọn họ yêu sớm, anh cũng biết.
Tô Chỉ San?
Trong đầu anh liền hiện ra gương mặt thanh xuân động lòng người, cũng không tệ lắm. . . . . .
Anh tiện tay để quà tặng xuống, ngáp một cái, ăn no, liền buồn ngủ. . . . . .
Thanh thiếu niên trong thời kỳ trưởng thành, luôn có những buổi tối lo lắng bất an như thế, không biết ngủ đến khi nào, cảm giác xao động quen thuộc đó lại bắt đầu, trong giấc mộng, người anh mơ thấy chính là Tô Chỉ San.
Thân hình nóng bỏng của mấy cô gái trên tạp chí lượn lờ xung quanh, sau đó chính là khuôn mặt của Tô Chỉ San, mộng cảnh xa hoa.
Lúc Tô Chỉ San và anh chậm rãi tới gần nhau đột nhiên, mặt của cô gái trước mắt liền thay đổi, biến thành một cô gái để tóc mái bằng che trước trán, ngay trên sống mũi còn mang một gọng kính to. . . . . .
Em gái!
Anh sợ tới mức giật nảy mình, vội vàng đẩy người kia ra.
Mà ở trong khoảnh khắc chớp nhoáng này, cảm giác phun trào liền ập đến. . . . . .
Lúc anh tỉnh lại, đã là bình minh, tim của anh vẫn còn đập cuồng loạn trong lồng ngực, tại sao có thể như vậy chứ? Làm sao cô em gái này lại xuất hiện trong giấc mơ của anh? Hơn nữa còn loại mộng. . . . . .
Vậy về sau nhìn thấy em gái anh phải tự xử như thế nào?
Anh nằm ở trên giường ảo não, đột nhiên, nghe thấy tiếng gọi lanh lảnh của Tiêu Thành Trá, rồi sau là tiếng đập cửa rầm rầm, hình như là đang gõ cửa phòng của em gái, anh đang muốn rời giường đi ra xem một chút, thì "Rình" một tiếng, cửa phòng liền bị đẩy ra, Tiêu Thành Trác như quả bóng lăn tới đây, còn chui vào chăn của anh, ôm lấy anh nói lảm nhảm: "Tới rồi, tới rồi, tới. . . . . ."
Mà lúc này Tiêu Y Đình vừa chạy về phòng của mình, vui vẻ một lúc lâu vẫn có không cách nào trở lại được như bình thường.
Cho đến khi ăn sủi cảo xong, anh mới nhớ tới mục đích mình đến tìm cô, vì muốn hỏi rốt cuộc cô và Giang Chi Vĩnh tại sao lại về muộn như thế, kết quả lại bị một chén sủi cảo kia làm cho quên khuấy đi mất. . . . . .
Ngoại trừ anh ra, ở trong lớp học cũng chỉ còn có Giang Chi Vĩnh là nam sinh tương đối được chú ý, mấy nữ sinh không hiểu chuyện hâm mộ cậu ta, dĩ nhiên, chủ yếu là bởi vì tiểu tử này có thành tích học tập tốt, nếu không thì thì làm sao so được với anh chứ.
Lại nói Giang Chi Vĩnh yêu ai, ở chung một chỗ với ai, không hề liên quan gì tới anh, nhưng nếu muốn đụng tới cô em gái này, thì anh không thể không nhúng tay được.
Vì anh đã cam kết trước mặt cha, nhất định sẽ bảo vệ em gái thật tốt. Cha đã từng dặn dò như chém đinh chặt sắt, cô em gái này thành tích ưu tú, lại đa tài đa nghệ, về sau sẽ có tiền đồ rộng mở, ngàn vạn đừng có dạy hư.
Cho nên, nếu anh đã không thể dạy hư, thì sao có thể để cho người khác đến phá hư chứ?
Xem ra lần sau cần phải nói chuyện với tên Giang Chi Vĩnh kia một chút, dĩ nhiên cũng phải gõ chuông báo động với em gái nữa, nhưng cứ chờ thi giữa kỳ xong rồi hãy nói.
Ngày mai sẽ phải thi giữa kỳ, cô em gái của anh nhất định luôn muốn có thành tích tốt, cho nên bây giờ tạm thời không ảnh hưởng đến cô nữa, về phần mình, dù cho đọc sách nhiều năm như vậy, nhưng trong tự điển vẫn chưa bao giờ tồn tại hai từ học tập này . . . . .
Anh đặt chén sủi cảo xuống, lấy hộp quà từ trong cặp xách ra ngoài, cái này ngày hôm nay Tô Chỉ San vừa tặng anh, vẫn còn chưa kịp bóc.
Tô Chỉ San thích anh, anh biết;
Trong lớp lời đồn hai người bọn họ yêu sớm, anh cũng biết.
Tô Chỉ San?
Trong đầu anh liền hiện ra gương mặt thanh xuân động lòng người, cũng không tệ lắm. . . . . .
Anh tiện tay để quà tặng xuống, ngáp một cái, ăn no, liền buồn ngủ. . . . . .
Thanh thiếu niên trong thời kỳ trưởng thành, luôn có những buổi tối lo lắng bất an như thế, không biết ngủ đến khi nào, cảm giác xao động quen thuộc đó lại bắt đầu, trong giấc mộng, người anh mơ thấy chính là Tô Chỉ San.
Thân hình nóng bỏng của mấy cô gái trên tạp chí lượn lờ xung quanh, sau đó chính là khuôn mặt của Tô Chỉ San, mộng cảnh xa hoa.
Lúc Tô Chỉ San và anh chậm rãi tới gần nhau đột nhiên, mặt của cô gái trước mắt liền thay đổi, biến thành một cô gái để tóc mái bằng che trước trán, ngay trên sống mũi còn mang một gọng kính to. . . . . .
Em gái!
Anh sợ tới mức giật nảy mình, vội vàng đẩy người kia ra.
Mà ở trong khoảnh khắc chớp nhoáng này, cảm giác phun trào liền ập đến. . . . . .
Lúc anh tỉnh lại, đã là bình minh, tim của anh vẫn còn đập cuồng loạn trong lồng ngực, tại sao có thể như vậy chứ? Làm sao cô em gái này lại xuất hiện trong giấc mơ của anh? Hơn nữa còn loại mộng. . . . . .
Vậy về sau nhìn thấy em gái anh phải tự xử như thế nào?
Anh nằm ở trên giường ảo não, đột nhiên, nghe thấy tiếng gọi lanh lảnh của Tiêu Thành Trá, rồi sau là tiếng đập cửa rầm rầm, hình như là đang gõ cửa phòng của em gái, anh đang muốn rời giường đi ra xem một chút, thì "Rình" một tiếng, cửa phòng liền bị đẩy ra, Tiêu Thành Trác như quả bóng lăn tới đây, còn chui vào chăn của anh, ôm lấy anh nói lảm nhảm: "Tới rồi, tới rồi, tới. . . . . ."
/362
|