Lúc này Tiêu Y Đình mới nhớ tới tối hôm qua Tiêu Thành Trác cứ một mực ngồi xem phim ma trên máy tính, mặc cho anh năn nỉ đến gãy lưỡi, tiểu tử này cũng không nhường máy vi tính cho anh. . . . . .
"Sao lại không bắt tiểu tử thối này đi chứ! Mau cút ngay cho tôi!". Anh gấp gáp nói, tên nhóc này cứ như bạch tuộc quấn lấy anh, cũng sắp sửa chạm đến một chỗ nào đó rồi. . . . . Anh thật hối hận! Tối hôm qua mải mê bưng sủi cảo mà quên khóa trái cửa. . . . . .
Tiêu Thành Trác đang đắm chìm trong sự sợ hãi cương thi, nói thế nào cũng không chịu buông tay, dính chặt lấy anh, hai chân còn quấn lấy hông của anh nữa.
Bất chợt, Tiêu Thành Trác lại lần nữa bộc phát, rống to lên: "A ——"
Tiêu Y Đình rất muốn hôn mê, xong rồi, xong đời. . . . . .
Nhưng mà vào lúc này, chuyện thảm thiết đã hơn xảy ra. . . . . .
Ở cửa liền xuất hiện bóng dáng của ba người: Tiêu Thành Hưng, Khương Ngư Vãn, còn có cả Diệp Thanh Hòa. . . . . .
Ba người họ nghe Tiêu Thành Trác kêu thảm thiết, hơn nữa cửa phòng của Diệp Thanh Hòa còn bị đập thình thình, không biết đã xảy ra chuyện gì, liền lập tức rời giường ra xem thử, lại đối mặt với một màn này, lại càng không biết chuyện gì đang xảy ra. . . . . .
Chỉ thấy Tiêu Thành Trác từ trong chăn lập tức nhảy xuống giường, sau đó còn vén chăn lên, chỉ vào Tiêu Y Đình nói: " Tiêu Y Đình. . . . . . Cậu ấy. . . . . . Đái dầm! Lớn như vậy còn đái dầm. . . . . ."
Đáng thương thay cho Tiêu Y Đình, nửa thân trên trần trụi, cả người cũng chỉ mặc độc một cái quần lót, trên quần lót rõ ràng còn có ấn ký. . . . . .
Mặt của Diệp Thanh Hòa liền đỏ ửng, cúi đầu xuống không dám nhìn loạn nữa ;
Khương Ngư Vãn nhẹ nhàng ho một tiếng, kéo lấy tay Diệp Thanh Hòa.
Tiêu Thành Hưng nghiêm mặt lại, gầm lên với cậu con trai quý tử: "Còn không mau dậy? Chuẩn bị bài vở đi! Hôm nay làm bài thi không được thì xem tôi thu thập anh thế nào!"
Tiêu Y Đình kéo chăn che lấy thân mình, ngửa mặt lên trời thở dài, anh còn có mặt mũi ở lại cái nhà này nữa sao? Nhưng, may mắn trong bất hạnh, đó chính là anh vẫn còn mặc quần lót, thật may là. . . . . .
Tiêu Thành Trác thắc mắc không có cách nào giải đáp: "Cháu đái dầm à! Sao cha cháu thấy cháu đái dầm mà lại không đánh?"
"Tiêu Thành Trác, mau quay lại đây!". Anh nổi giận gầm lên, nhấc chăn ra quyết đi bắt người bằng được.
Tiêu Thành Trác cho đến bây giờ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thầm nghĩ thằng cháu này đái dầm bị mình vạch trần, liền thấy mất mặt, sau này khẳng định nhìn thấy cậu một lần sẽ đánh một lần, tốt hơn hết chạy là thượng sách. . . . . .
Tiêu Y Đình cũng không biết mình đã tắm rửa thay quần áo xuống lầu như thế nào, nghĩ đến chuyện phải đối mặt với cha mẹ, đối mặt Diệp Thanh Hòa, thật là sống còn khó chịu hơn chết! Đáng thương thay cho thời kỳ trưởng thành của anh! Rốt cuộc là đã trêu người nào chọc người nào? Tại sao một chút * cũng không may mắn?
Nện bước nặng ngàn cân xuống lầu dưới, nhìn quanh quẩn khắp mọi nơi rồi âm thầm thở phào một cái, cha mẹ anh hiện tại đều không ở nhà? Tiểu tử Tiêu Thành Trác kia cũng đi học rồi, chỉ có Diệp Thanh Hòa mặt không đổi sắc ngồi ở cạnh bàn ăn, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Mặc dù áp lực nhỏ đi rất nhiều, nhưng anh vẫn không có đủ can đảm để cùng ngồi ăn sáng với cô, mặt âm trầm giả vờ lạnh lùng, đeo cặp sách lên đi thẳng ra khỏi nhà.
Cô thấy thế, liền cầm bữa ăn sáng đã gói đâu vào đấy, xách cặp đuổi theo.
Lúc cô ném bữa ăn sáng cho anh, ánh mắt cũng tỏ ra tránh né, giống như anh là bệnh dịch vậy.
Đầu óc anh như bị rút gân, bụng đầy oán khí, đột nhiên lại giải thích một câu: "Tôi không có đái dầm."
Nếu như chuyện tới đây kết thúc, thì không nói làm gì, nhưng đúng lúc này cô lại nói tiếp một câu: "Tôi biết. . . . . ."
Anh cảm thấy thật may mắn vì mình không húp cháo, nếu không nhất định sẽ phun vào mặt cô mất. . . . . .
Cô thì biết cái gì? Biết anh xuất tinh trong mơ sao? Cái này so với việc đái dầm cũng chẳng vinh quang bao nhiêu!
"Đều do cô cả! Cô quả thực là cơn ác mộng của tôi!". Anh xấu hổ không thôi, không có chỗ phát tiết, chỉ có thể giận cá chém thớt lên cô, dùng tức giận để che dấu bối rối của mình.
Người thông minh như cô, cũng chỉ có thể đẩy đẩy gọng kính, thật sự không hiểu lời này của anh là có ý gì. Lại nói cô cũng đã từng học qua sinh học có được hay không? Cũng biết xuất tinh trong mơ đối với nam sinh mà nói là một hiện tượng bình thường, có quan hệ gì tới cô chứ?
"Sao lại không bắt tiểu tử thối này đi chứ! Mau cút ngay cho tôi!". Anh gấp gáp nói, tên nhóc này cứ như bạch tuộc quấn lấy anh, cũng sắp sửa chạm đến một chỗ nào đó rồi. . . . . Anh thật hối hận! Tối hôm qua mải mê bưng sủi cảo mà quên khóa trái cửa. . . . . .
Tiêu Thành Trác đang đắm chìm trong sự sợ hãi cương thi, nói thế nào cũng không chịu buông tay, dính chặt lấy anh, hai chân còn quấn lấy hông của anh nữa.
Bất chợt, Tiêu Thành Trác lại lần nữa bộc phát, rống to lên: "A ——"
Tiêu Y Đình rất muốn hôn mê, xong rồi, xong đời. . . . . .
Nhưng mà vào lúc này, chuyện thảm thiết đã hơn xảy ra. . . . . .
Ở cửa liền xuất hiện bóng dáng của ba người: Tiêu Thành Hưng, Khương Ngư Vãn, còn có cả Diệp Thanh Hòa. . . . . .
Ba người họ nghe Tiêu Thành Trác kêu thảm thiết, hơn nữa cửa phòng của Diệp Thanh Hòa còn bị đập thình thình, không biết đã xảy ra chuyện gì, liền lập tức rời giường ra xem thử, lại đối mặt với một màn này, lại càng không biết chuyện gì đang xảy ra. . . . . .
Chỉ thấy Tiêu Thành Trác từ trong chăn lập tức nhảy xuống giường, sau đó còn vén chăn lên, chỉ vào Tiêu Y Đình nói: " Tiêu Y Đình. . . . . . Cậu ấy. . . . . . Đái dầm! Lớn như vậy còn đái dầm. . . . . ."
Đáng thương thay cho Tiêu Y Đình, nửa thân trên trần trụi, cả người cũng chỉ mặc độc một cái quần lót, trên quần lót rõ ràng còn có ấn ký. . . . . .
Mặt của Diệp Thanh Hòa liền đỏ ửng, cúi đầu xuống không dám nhìn loạn nữa ;
Khương Ngư Vãn nhẹ nhàng ho một tiếng, kéo lấy tay Diệp Thanh Hòa.
Tiêu Thành Hưng nghiêm mặt lại, gầm lên với cậu con trai quý tử: "Còn không mau dậy? Chuẩn bị bài vở đi! Hôm nay làm bài thi không được thì xem tôi thu thập anh thế nào!"
Tiêu Y Đình kéo chăn che lấy thân mình, ngửa mặt lên trời thở dài, anh còn có mặt mũi ở lại cái nhà này nữa sao? Nhưng, may mắn trong bất hạnh, đó chính là anh vẫn còn mặc quần lót, thật may là. . . . . .
Tiêu Thành Trác thắc mắc không có cách nào giải đáp: "Cháu đái dầm à! Sao cha cháu thấy cháu đái dầm mà lại không đánh?"
"Tiêu Thành Trác, mau quay lại đây!". Anh nổi giận gầm lên, nhấc chăn ra quyết đi bắt người bằng được.
Tiêu Thành Trác cho đến bây giờ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thầm nghĩ thằng cháu này đái dầm bị mình vạch trần, liền thấy mất mặt, sau này khẳng định nhìn thấy cậu một lần sẽ đánh một lần, tốt hơn hết chạy là thượng sách. . . . . .
Tiêu Y Đình cũng không biết mình đã tắm rửa thay quần áo xuống lầu như thế nào, nghĩ đến chuyện phải đối mặt với cha mẹ, đối mặt Diệp Thanh Hòa, thật là sống còn khó chịu hơn chết! Đáng thương thay cho thời kỳ trưởng thành của anh! Rốt cuộc là đã trêu người nào chọc người nào? Tại sao một chút * cũng không may mắn?
Nện bước nặng ngàn cân xuống lầu dưới, nhìn quanh quẩn khắp mọi nơi rồi âm thầm thở phào một cái, cha mẹ anh hiện tại đều không ở nhà? Tiểu tử Tiêu Thành Trác kia cũng đi học rồi, chỉ có Diệp Thanh Hòa mặt không đổi sắc ngồi ở cạnh bàn ăn, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Mặc dù áp lực nhỏ đi rất nhiều, nhưng anh vẫn không có đủ can đảm để cùng ngồi ăn sáng với cô, mặt âm trầm giả vờ lạnh lùng, đeo cặp sách lên đi thẳng ra khỏi nhà.
Cô thấy thế, liền cầm bữa ăn sáng đã gói đâu vào đấy, xách cặp đuổi theo.
Lúc cô ném bữa ăn sáng cho anh, ánh mắt cũng tỏ ra tránh né, giống như anh là bệnh dịch vậy.
Đầu óc anh như bị rút gân, bụng đầy oán khí, đột nhiên lại giải thích một câu: "Tôi không có đái dầm."
Nếu như chuyện tới đây kết thúc, thì không nói làm gì, nhưng đúng lúc này cô lại nói tiếp một câu: "Tôi biết. . . . . ."
Anh cảm thấy thật may mắn vì mình không húp cháo, nếu không nhất định sẽ phun vào mặt cô mất. . . . . .
Cô thì biết cái gì? Biết anh xuất tinh trong mơ sao? Cái này so với việc đái dầm cũng chẳng vinh quang bao nhiêu!
"Đều do cô cả! Cô quả thực là cơn ác mộng của tôi!". Anh xấu hổ không thôi, không có chỗ phát tiết, chỉ có thể giận cá chém thớt lên cô, dùng tức giận để che dấu bối rối của mình.
Người thông minh như cô, cũng chỉ có thể đẩy đẩy gọng kính, thật sự không hiểu lời này của anh là có ý gì. Lại nói cô cũng đã từng học qua sinh học có được hay không? Cũng biết xuất tinh trong mơ đối với nam sinh mà nói là một hiện tượng bình thường, có quan hệ gì tới cô chứ?
/362
|