Ngày hôm sau, khi Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình bước vào phòng học, hành động đầu tiên đó chính là đưa mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Vương Triết.
Khi nhìn thấy cậu thanh niên gầy gò, da hơi đen, đang ngồi thẳng tắp trên chỗ của mình thì hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Tô Chỉ San hiện đứng ở bên cạnh, không biết đang nói với gì với cậu ta, nụ cười trên môi như đóa hoa bách hợp nở rộ trong sương sớm . . . . .
"Tiểu tử cậu! Cuối cùng cũng đến rồi!", Tiêu Y Đình rất hưng phấn, đạp lên bàn học, liên tục nhảy qua vài cái bàn đi tới bên cạnh Vương Triết, dùng phương thức chạm vai của nam sinh để chào hỏi.
Vương Triết ôm bả vai, toét miệng cười, trên mặt phảng phất nét ngây thơ xấu hổ đúng với độ tuổi của mình.
Tô Chỉ San dường như là người vui vẻ nhất, nắm tay Diệp Thanh Hòa, ánh mắt tha thiết, nói: "Thật tốt quá! Thanh Hòa! Chúng ta cùng nhau giúp bọn họ học tập được không? Mình tin rằng, chỉ cần bọn họ đủ cố gắng nhất định có thể đuổi kịp rất nhanh!".
Diệp Thanh Hòa nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, dáng vẻ trầm ổn đoan trang, khác hẳn với sự hoạt bát nhanh nhẹn của Tô Chỉ San.
Vương Triết quay trở lại lớp không bao lâu đã tới ngày thi cuối kỳ, quả nhiên những ngày Diệp Thanh Hòa "Nghiền ép" Tiêu Y Đình không hề uổng phí, những cố gắng của anh cũng không uổng phí tí nào, thành tích trong cuộc thi rất có tiến triển, lý hoá đạt tiêu chuẩn, tiếng Anh được những bảy mươi điểm, còn những môn khác tất cả đều vượt trên tám mươi.
Thành tích này đối với Tiêu Thành Hưng mà nói là một tin cực kỳ vui, lần đầu tiên ông cất lời khen ngợi con trai, dĩ nhiên, đối với Diệp Thanh Hòa lại càng thêm tán thưởng, coi tất cả công lao này đều thuộc về cô.
Thấy con trai được Tiêu Thành Hưng khích lệ, trong lòng Khương Ngư Vãn cũng rất vui mừng, ngày nhận được phiếu báo điểm liền tự mình xuống bếp làm vài món ăn, coi như khao thưởng hai đứa bé.
Về phần Vương Triết, vì học chậm hơn một chút, nên cuộc thi lần này vẫn không có gì khởi sắc, có điều dưới ánh mắt khích lệ của ba người bạn học, cậu ta cũng không thoái chí, đồng ý với bọn họ trong kỳ nghỉ đông nhất định sẽ cố gắng.
Nương theo hơi thở mùa xuân dần dần dày đặc, mọi học sinh chính thức bước vào kỳ nghỉ đông.
Kỳ nghỉ đông này Tiêu Thành Trác muốn đi Tân Cương đón lễ mừng năm mới, cho nên vừa buông sách vở xuống liền không chút lưu luyến mà thẳng bước đi. Cái gọi là lưu luyến không rời, kỳ thực là không nỡ rời Diệp Thanh Hòa mà thôi, trước khi đi còn vào phòng cô hồi lâu, nếu không phải nửa năm không được gặp người cha mà mình thương nhớ thì cậu bé tuyệt sẽ không rời đi.
Tiêu Y Đình thi cuối kỳ đạt được chút thành tích, cho nên Tiêu Thành Hưng càng kiên định muốn con trai mình quyết tâm hơn, liền lệnh cho Diệp Thanh Hòa trong ký nghỉ đông này lập cho anh một chế độ học tập cặn kẽ.
Vừa vặn Vương Triết cũng cần phải trau dồi thêm, Tô Chỉ San liền mời hai người đến nhà Vương Triết cùng nhau học.
Tiêu Y Đình là con trai, nên tâm tư không được tinh tế cho lắm, cũng không màng suy nghĩ tại sao Tô Chỉ San nhất định phải đến nhà Vương Triết, nhưng Diệp Thanh Hòa thì lại rất hiểu, chỉ có như vậy thì Vương Triết mới có thể tự tại hơn.
Vương Triết không hoạt bát như Tiêu Y Đình, hầu hết thời điểm đều trầm mặc ít nói, lòng tự ái lại cực lớn, vô luận là đến nhà họ Tô hay là nhà họ Tiêu, cũng đều có hoàn cảnh ưu việt nên có thể sẽ khiến Vương Triết không được tự nhiên, Tô Chỉ San thận trọng như vậy tất cả đều là đứng trên góc độ của Vương Triết mà suy nghĩ.
Mối quan hệ của bọn họ dần dần thân mật, cũng hiểu rõ tâm tính của nhau hơn, Diệp Thanh Hòa cũng càng ngày càng thích Tô Chỉ San. Tính tình cô trong trẻo lạnh lùng không thích hợp để kết giao bạn bè, nhưng Tô Chỉ San thì lại nhiệt tình vô cùng, trùng hợp bổ sung cho nhau. Mỗi lần Tô Chỉ San nói chuyện mặt mày hớn hở, cô đều an tĩnh lắng nghe, tính cách đặc biệt yên tĩnh cùng trầm ổn này, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ có tín nhiệm.
"Thanh Hòa, cậu thật tốt. . . . . . tôi chơi với rấy nhiều bạn trong lớp, nhưng chân chính có thể bộc bạch nỗi lòng , cũng chỉ có cậu. . . . . .", có lúc Tô Chỉ San còn ôm thân hình gầy nhỏ của cô, vai kề vai, đầu cụng đầu mà tâm sự.
Diệp Thanh Hòa tuy không quá vui vẻ và thân mật cùng với người khác nhưng khi Tô Chỉ San làm vậy với mình, cô cũng không cảm thấy chán ghét, ngược lại sẽ hơi tươi cười.
Trong bầu không khí hữu nghị đó, Tô Chỉ San đã nói với cô một bí mật, "Thanh Hòa, mình thích Vương Triết rồi, cậu ngàn vạn đừng nói cho người khác biết nhé!".
Diệp Thanh Hòa mím môi cười, còn đừng nói cho người khác biết sao? Ai nấy đều thấy rõ ràng rồi có được hay không?
"Cậu cười cái gì? Không được cười mình!", Tô Chỉ San xấu hổ đỏ bừng mặt, đưa tay ra chọc chọc vào người cô.
Cô sợ nhất là bị nhột, trốn đi trốn lại, bị cù cho cười ha ha hi hi không ngừng, cuối cùng liền đầu hàng xin tha, "Được được được, mình không cười nữa! Mình thật sự không cười cậu đâu!".
"Thanh Hòa, cậu ấy là ân nhân cứu mạng của mình. Cậu biết không? Ngày đó người lẽ ra bị đâm vốn là mình mới đúng, nhưng Vương Triết, đã bất chấp tất cả đỡ thay một dao, một khắc kia, mình cảm thấy cậu ấy thật man, thật đẹp trai. . . . . .". Ánh mắt của Tô Chỉ San long lanh sáng chói như lưu ly, tràn ngập ước ao và sùng bái, cả người tràn ngập trong một tầng ánh sáng như mộng ảo, cực kỳ xinh đẹp. . . . . .
Anh hùng cứu mỹ nhân, xưa nay vẫn thế.
Thiếu nữ mười bảy tuổi, chính là độ tuổi mơ mộng, Tô Chỉ San một phút trước còn thích Tiêu Y Đình, giờ phút này lại hâm mộ Vương Triết, cũng chẳng có gì kì quái, thuở thanh xuân vốn là như vậy, rực rỡ chói lóa, trái tim nở rộ thành những đóa hoa, cho dù chỉ trong một khoảnh khắc, hoặc là lâu hơn, thì sau này khi bọn họ trưởng thành, có gặp được một người khác, một tình yêu khác đi chăng nữa cũng không thể nào quên được tuổi thanh xuân vụng dại đó.
Diệp Thanh Hòa đưa mắt nhìn nụ cười tươi rói của Tô Chỉ San thầm nghĩ như thế.
Cũng không phải là cô không có lòng tin với Vương Triết và Tô Chỉ San, mà sự chững chạc hơn tuổi thực của mình khiến cho cô cảm thấy tình cảm khi mười bảy, mười tám mặc dù rất đẹp, nhưng cũng không đủ đáng tin…
“Thanh Hòa, mình đang nói chuyện với cậu đấy!”, lần đầu tiên Tô Chỉ San thổ lộ tâm sự của mình trước mặt bạn tốt, rất muốn nghe được vài lời đánh giá.
Diệp Thanh Hòa trước sau như một vẫn trấn định tỉnh táo, đẩy đẩy gọng kính, nói: “Chỉ San, chúng ta chuẩn bị lên lớp mười hai, cho nên phải…”
“Ai da, Thanh Hòa à…” Tô Chỉ San vừa nghe nửa câu đầu đã biết cô muốn nói gì, kéo tay cô nũng nịu nói tiếp: “Đừng nói với mình bằng giọng điệu của thầy Trần nữa! Mình biết rõ! Cho nên sẽ học tập thật tốt lên! Cậu cũng không cần mất hứng! Mình muôn dùng hành động thực tế để chứng minh, tình yêu của học sinh trung học bọn mình cũng rất đáng tin đấy!”
Diệp Thanh Hòa không thể làm gì khác hơn là tiếp tục trầm lặng. Cô cũng không chắc tình cảm của học sinh cấp ba có đáng tin cậy không, nhưng trước mắt, khi Tô Chỉ San và Vương Triết ở chung một chỗ ít nhất vẫn có tác dụng tốt.
“Thanh Hòa, cậu có tán thành không? Tại sao lại không nói gì?” Tô Chỉ San đỏ mặt khẽ cong môi lên.
Muốn cô nói gì đây? Diệp Thanh Hòa chỉ có thể thở dài đáp “Không có, mình đang cảm thán, anh hai của mình lại thất tình…”
Tô Chỉ San vừa nghe đến đây, mặt đỏ như gấc, cầm cánh tay nhỏ của cô nói: “Cậu đừng nói bậy! Mình nhưng không có thích anh hai nhà cậu đâu…” Nói xong thấy vẻ mặt sáng tỏ của Diệp Thanh Hòa, không thể làm gì khác hơn là thừa nhận. “Được rồi, mình thừa nhận, mình đã từng thích anh hai của cậu, ai bảo anh hai của cậu là nam sinh vạn người mê, nhưng người này, mặc dù sáng sủa nhiệt tình, nhưng nếu muốn tiếp cận cậu ấy, có làm thế nào cũng không gần được… Trừ cậu ra, tôi thấy không có bất kì nữ sinh nào có thể gần gũi cậu ấy, mặc dù mình sớm đã nghe nói cậu ấy là người đào hoa, trước đó đã có không biết đã có bao nhiêu bạn gái rồi, nhưng tôi thấy cậu ấy chả đặt ai vào lòng cả!”
Diệp Thanh Hòa thấy đề tài đã chuyển tới bản thân, gương mặt khẽ nóng lên, cúi đầu xuống đáp, “Mình là em gái anh ấy mà!”
“Đúng vậy! Cậu là em gái mà cậu ấy yêu thương nhất!” Tô Chỉ San cười nói, “Cậu không biết đau, trước đây mình đã hâm mộ cậu biết bao! Hâm mộ cậu có thể cùng cậu ấy đi học rồi lại cùng nhau về nhà, có thể cùng cậu ấy uống một chai nước, ăn chung một chén cơm, có thể cầm cặp sách cho cậu ấy…”
“Đợi chút…” Diệp Thanh Hòa đẩy gọng kính lên nói: “Cái này mà cậu cũng hâm mộ? Làm sao cậu không nói sớm chứ? Mình sẽ lập tức đưa cặp sách cho cậu đeo!”
“Ha ha ha…” Tô Chỉ San không nhịn được cười lớn.
Diệp Thanh Hòa đeo cặp kính lớn, cũng cong môi phối hợp với tiếng cười của Tô Chỉ San.
Mà thời gian này họ cũng không dành tất cả cho việc học tập, Diệp Thanh Hòa đã đồng ý với Tiêu Y Đình, trong kì nghỉ đông được phép chơi trò chơi, cho nên bọn họ chỉ học ở chỗ Vương Triết vào buổi sáng, đến trưa, hai anh em họ sẽ trở về nhà mình. Tiêu Y Đình hoặc chơi trò chơi, hoặc luyện chữ, nếu muốn anh đọc sách anh cũng rất vui lòng. Có người bạn như Vương Triết, Tiêu Y Đình so với trước càng thêm cố gắng hơn…
Trước Tết âm lịch, Tiêu Thành Hưng muốn mở tiệc mời một người bạn mới quen đức cao vọng trọng đến chơi, vì thế trong nhà từ sáng sớm đã tất bật chuẩn bị cho bữa tiệc này.
Buổi tối, khi vị khách kia đến dự tiệc, cả nhà họ Tiêu, bao gồm cả Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa đều đi ra nghênh đón, nhưng vị khách này, lại khiến cho Diệp Thanh Hòa thất kinh! Người đến chính là Giang Chi Vĩnh cùng một người đàn ông lớn tuổi, chắc hắn đây là người bạn mà Tiêu Thành Hưng đã nhắc tới.
Giang Chi Vĩnh cũng rất mừng, sau khi các trưởng bối giới thiệu nhau xong, không nhịn được chen lời: “Ông nội, đay chính là Diệp Thanh Hòa lần trước cháu đã nhắc với ông, người chọn ngọc thạch để làm con dấu kia”.
Ông nội chỉ nói hôm nay dẫn cậu tới dự tiệc, cũng không có nói tới nhà ai, trước kia cũng không nghe qua ông nội và nhà họ Tiêu có giao tình, lần này vô tình gặp được, thật là làm cho người ta mừng rỡ.
Tiêu Thành Hưng nghe nói hai đứa trẻ nhà mình là bạn học của cháu trai ông Giang cũng rất mừng, lúc họp phụ huynh cũng nghe thấy tên của Giang Chi Vĩnh, là một nhân tài có thành tích nổi trội, rất được Tiêu Thành Hưng tán thưởng, dĩ nhiên, cũng chưa từng quên dặn dò Tiêu Y Đình học tập theo người ta.
Tiêu Y Đình dĩ nhiên không phục, nhưng vẫn cố tình giả vờ khiêm tốn, tuy hết sức ấm ức.
Ông Giang cười ha hả tán dương Diệp Thanh Hòa, khen ngợi cô mới chính là nhân trung long phượng.
Các gia đình gặp gỡ nhau chính là như vậy, đều tán dương đứa trẻ của đối phương, rồi lại bỡn cợt con cái nhà mình không đáng giá một đồng, thành công thể hiện sự khiêm tốn của mình, Diệp Thanh Hòa vẫn tỏ ra thản nhiên, Tiêu Y Đình thì lại không thoải mái như vậy.
Ông Giang hiển nhiên cảm thấy hứng thú với Diệp Thanh Hòa nhất, sau khi hàn huyên, liền lôi kéo Diệp Thanh Hòa ngồi bên cạnh mình, nói chuyện về ngọc, nói về vẽ, nói về thư pháp.
Diệp Thanh Hòa tự nhiên trả lời, tựa như thẳng thắn nói chuyện không hề có ý khoe khoang, phần lớn thời gian chỉ lắng nghe, nghiêm túc như đnag nghe giảng trên lớp vậy, để tỏ lòng tôn trọng của mình đối với “thầy giáo”, thỉnh thoảng sẽ trả lời, không ngây thơ, không khoe khoang, tất cả đều hết sức đúng mực.
Ông Giang hiển nhiên rất vui, hưng phấn nói với Tiêu Thành Hưng: “Đã sớm dự liệu cô nhóc này không đơn giản, quả nhiên rất có phong phạm, nhà họ Tiêu giaos dục trẻ con thật làm cho người ta không thể khinh thường!”
Tiêu Thành Hưng cực kì hả hê, rõ ràng đã quên mất đây không phải là con gái ruột của mình: “Cháu nó còn nhỏ, chỉ thích mò mẫm đọc sách suy nghĩ, đã bêu xấu trước mặt ông Giang đây rồi!”
“Mò mẫm suy nghĩ có thể biết lùi biết tiến giống như con bé sao? Nghiêm túc còn được? Cô bé Thanh Hòa này, đã từng nghĩ sau khi tốt nghiệp trung học sẽ thi ngành gì chưa? Thư pháp? Hay là mỹ thuật đây?”. Ông Giang đã biết thư pháp của con bé tương đối khá, nghe nói hội họa cũng rất khá, hạt giống tốt như vậy, ông rất muốn nhìn thấy cô trở thành một nhà thư pháp hoặc họa sĩ trẻ tuổi.
Diệp Thanh Hòa thì lại chưa từng nghĩ tới muốn thi thư pháp hoặc là mỹ thuật, học hai thứ này, cho tới bây giờ chỉ với mục đích giống như Tiêu Y Đình, chính là tu thân dưỡng tính, hun đúc tình cảm…
Vì vậy cười nói: “Ông nội Giang, bây giờ vẫn còn sớm mà, sang năm rồi hãy nói thì tốt hơn!”
“Có lẽ thế…Thì cái gì cũng là quyết định của nhà họ Tiêu…”, ông Giang nghe xong liền tỏ vẻ không vui, lí tưởng của cô bé này không nằm ở nơi này: “Có điều, cô nhóc à, lão già ta khó có khi gặp được một tri kỉ như cháu, bạn vong niên, cháu có thể đáp ứng bồi ông nội chơi nhiều một chút đấy!”
“Cái này… Được ạ…” Diệp Thanh Hòa cũng không thể không đồng ý.
Có hứa hẹn này, vào tầm xế chiều Diệp Thanh Hòa không thể không thường lên xe của nhà họ Giang, bồi ông Giang đi xem đồ cổ, thưởng tranh chữ.
Những lúc như thế, Giang Chi Vĩnh hiển nhiên cũng đi theo, còn mang theo một quyển vở nhỏ, ghi chép lại cuộc nói chuyện của bọn họ.
Hôm nay, Diệp Thanh Hòa đang đi dạo phố ở chỗ mua bán ngọc thì nhìn thấy một người – Giao Chân Ngôn.
Cậu ta nghiêm túc chen chúc trong đám người, nghe một người trung niên nói về cách giám ddingj Ngọc Thạch và nhận biết đồ cổ, người nọ còn tâng bốc bản thân mình lên tận cấp chuyên gia.
Giao Chân Ngôn đã nghỉ học, lại ở chỗ này làm gì?
Cô không tự chủ thả chậm bước chân, nghe người trung niên kia thổi phồng.
Tất nhiên ông ta nói cũng không sai, nhưng những thứ đó chỉ là những kiến thức đơn thuần mà thôi.
Có một số người hiểu biết vây đến xem liền phản bác lại, người nọ nổi giận, chuẩn bị xông lên cãi vã, đám người vây xem thấy vậy cũng tự khắc giải tán, trên đường lớn có chút hỗn loạn.
“Ông nội, cẩn thận!”, Diệp Thanh Hòa đỡ tay ông Giang, chỉ sợ sẽ có xô phải ông.
Càng lo lắng cái gì, thì việc đó càng muốn xảy ra, Giao Chân Ngôn bị mấy người chạy tán loạn đẩy ra, liền ngã về phía của ông Giang ở bên này.
“Giao Chân Ngôn, cẩn thận!” Diệp Thanh Hòa hô lên, Giang Chi Vĩnh cũng vội vàng đỡ cánh tay kia của ông nội mình.
Giao Chân Ngôn cảm thấy giọng nói này thật quen tai, rất vất vả mới đứng vững, sau đó liền quay đầu nhìn lại.
Khi nhìn thấy cậu thanh niên gầy gò, da hơi đen, đang ngồi thẳng tắp trên chỗ của mình thì hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Tô Chỉ San hiện đứng ở bên cạnh, không biết đang nói với gì với cậu ta, nụ cười trên môi như đóa hoa bách hợp nở rộ trong sương sớm . . . . .
"Tiểu tử cậu! Cuối cùng cũng đến rồi!", Tiêu Y Đình rất hưng phấn, đạp lên bàn học, liên tục nhảy qua vài cái bàn đi tới bên cạnh Vương Triết, dùng phương thức chạm vai của nam sinh để chào hỏi.
Vương Triết ôm bả vai, toét miệng cười, trên mặt phảng phất nét ngây thơ xấu hổ đúng với độ tuổi của mình.
Tô Chỉ San dường như là người vui vẻ nhất, nắm tay Diệp Thanh Hòa, ánh mắt tha thiết, nói: "Thật tốt quá! Thanh Hòa! Chúng ta cùng nhau giúp bọn họ học tập được không? Mình tin rằng, chỉ cần bọn họ đủ cố gắng nhất định có thể đuổi kịp rất nhanh!".
Diệp Thanh Hòa nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, dáng vẻ trầm ổn đoan trang, khác hẳn với sự hoạt bát nhanh nhẹn của Tô Chỉ San.
Vương Triết quay trở lại lớp không bao lâu đã tới ngày thi cuối kỳ, quả nhiên những ngày Diệp Thanh Hòa "Nghiền ép" Tiêu Y Đình không hề uổng phí, những cố gắng của anh cũng không uổng phí tí nào, thành tích trong cuộc thi rất có tiến triển, lý hoá đạt tiêu chuẩn, tiếng Anh được những bảy mươi điểm, còn những môn khác tất cả đều vượt trên tám mươi.
Thành tích này đối với Tiêu Thành Hưng mà nói là một tin cực kỳ vui, lần đầu tiên ông cất lời khen ngợi con trai, dĩ nhiên, đối với Diệp Thanh Hòa lại càng thêm tán thưởng, coi tất cả công lao này đều thuộc về cô.
Thấy con trai được Tiêu Thành Hưng khích lệ, trong lòng Khương Ngư Vãn cũng rất vui mừng, ngày nhận được phiếu báo điểm liền tự mình xuống bếp làm vài món ăn, coi như khao thưởng hai đứa bé.
Về phần Vương Triết, vì học chậm hơn một chút, nên cuộc thi lần này vẫn không có gì khởi sắc, có điều dưới ánh mắt khích lệ của ba người bạn học, cậu ta cũng không thoái chí, đồng ý với bọn họ trong kỳ nghỉ đông nhất định sẽ cố gắng.
Nương theo hơi thở mùa xuân dần dần dày đặc, mọi học sinh chính thức bước vào kỳ nghỉ đông.
Kỳ nghỉ đông này Tiêu Thành Trác muốn đi Tân Cương đón lễ mừng năm mới, cho nên vừa buông sách vở xuống liền không chút lưu luyến mà thẳng bước đi. Cái gọi là lưu luyến không rời, kỳ thực là không nỡ rời Diệp Thanh Hòa mà thôi, trước khi đi còn vào phòng cô hồi lâu, nếu không phải nửa năm không được gặp người cha mà mình thương nhớ thì cậu bé tuyệt sẽ không rời đi.
Tiêu Y Đình thi cuối kỳ đạt được chút thành tích, cho nên Tiêu Thành Hưng càng kiên định muốn con trai mình quyết tâm hơn, liền lệnh cho Diệp Thanh Hòa trong ký nghỉ đông này lập cho anh một chế độ học tập cặn kẽ.
Vừa vặn Vương Triết cũng cần phải trau dồi thêm, Tô Chỉ San liền mời hai người đến nhà Vương Triết cùng nhau học.
Tiêu Y Đình là con trai, nên tâm tư không được tinh tế cho lắm, cũng không màng suy nghĩ tại sao Tô Chỉ San nhất định phải đến nhà Vương Triết, nhưng Diệp Thanh Hòa thì lại rất hiểu, chỉ có như vậy thì Vương Triết mới có thể tự tại hơn.
Vương Triết không hoạt bát như Tiêu Y Đình, hầu hết thời điểm đều trầm mặc ít nói, lòng tự ái lại cực lớn, vô luận là đến nhà họ Tô hay là nhà họ Tiêu, cũng đều có hoàn cảnh ưu việt nên có thể sẽ khiến Vương Triết không được tự nhiên, Tô Chỉ San thận trọng như vậy tất cả đều là đứng trên góc độ của Vương Triết mà suy nghĩ.
Mối quan hệ của bọn họ dần dần thân mật, cũng hiểu rõ tâm tính của nhau hơn, Diệp Thanh Hòa cũng càng ngày càng thích Tô Chỉ San. Tính tình cô trong trẻo lạnh lùng không thích hợp để kết giao bạn bè, nhưng Tô Chỉ San thì lại nhiệt tình vô cùng, trùng hợp bổ sung cho nhau. Mỗi lần Tô Chỉ San nói chuyện mặt mày hớn hở, cô đều an tĩnh lắng nghe, tính cách đặc biệt yên tĩnh cùng trầm ổn này, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ có tín nhiệm.
"Thanh Hòa, cậu thật tốt. . . . . . tôi chơi với rấy nhiều bạn trong lớp, nhưng chân chính có thể bộc bạch nỗi lòng , cũng chỉ có cậu. . . . . .", có lúc Tô Chỉ San còn ôm thân hình gầy nhỏ của cô, vai kề vai, đầu cụng đầu mà tâm sự.
Diệp Thanh Hòa tuy không quá vui vẻ và thân mật cùng với người khác nhưng khi Tô Chỉ San làm vậy với mình, cô cũng không cảm thấy chán ghét, ngược lại sẽ hơi tươi cười.
Trong bầu không khí hữu nghị đó, Tô Chỉ San đã nói với cô một bí mật, "Thanh Hòa, mình thích Vương Triết rồi, cậu ngàn vạn đừng nói cho người khác biết nhé!".
Diệp Thanh Hòa mím môi cười, còn đừng nói cho người khác biết sao? Ai nấy đều thấy rõ ràng rồi có được hay không?
"Cậu cười cái gì? Không được cười mình!", Tô Chỉ San xấu hổ đỏ bừng mặt, đưa tay ra chọc chọc vào người cô.
Cô sợ nhất là bị nhột, trốn đi trốn lại, bị cù cho cười ha ha hi hi không ngừng, cuối cùng liền đầu hàng xin tha, "Được được được, mình không cười nữa! Mình thật sự không cười cậu đâu!".
"Thanh Hòa, cậu ấy là ân nhân cứu mạng của mình. Cậu biết không? Ngày đó người lẽ ra bị đâm vốn là mình mới đúng, nhưng Vương Triết, đã bất chấp tất cả đỡ thay một dao, một khắc kia, mình cảm thấy cậu ấy thật man, thật đẹp trai. . . . . .". Ánh mắt của Tô Chỉ San long lanh sáng chói như lưu ly, tràn ngập ước ao và sùng bái, cả người tràn ngập trong một tầng ánh sáng như mộng ảo, cực kỳ xinh đẹp. . . . . .
Anh hùng cứu mỹ nhân, xưa nay vẫn thế.
Thiếu nữ mười bảy tuổi, chính là độ tuổi mơ mộng, Tô Chỉ San một phút trước còn thích Tiêu Y Đình, giờ phút này lại hâm mộ Vương Triết, cũng chẳng có gì kì quái, thuở thanh xuân vốn là như vậy, rực rỡ chói lóa, trái tim nở rộ thành những đóa hoa, cho dù chỉ trong một khoảnh khắc, hoặc là lâu hơn, thì sau này khi bọn họ trưởng thành, có gặp được một người khác, một tình yêu khác đi chăng nữa cũng không thể nào quên được tuổi thanh xuân vụng dại đó.
Diệp Thanh Hòa đưa mắt nhìn nụ cười tươi rói của Tô Chỉ San thầm nghĩ như thế.
Cũng không phải là cô không có lòng tin với Vương Triết và Tô Chỉ San, mà sự chững chạc hơn tuổi thực của mình khiến cho cô cảm thấy tình cảm khi mười bảy, mười tám mặc dù rất đẹp, nhưng cũng không đủ đáng tin…
“Thanh Hòa, mình đang nói chuyện với cậu đấy!”, lần đầu tiên Tô Chỉ San thổ lộ tâm sự của mình trước mặt bạn tốt, rất muốn nghe được vài lời đánh giá.
Diệp Thanh Hòa trước sau như một vẫn trấn định tỉnh táo, đẩy đẩy gọng kính, nói: “Chỉ San, chúng ta chuẩn bị lên lớp mười hai, cho nên phải…”
“Ai da, Thanh Hòa à…” Tô Chỉ San vừa nghe nửa câu đầu đã biết cô muốn nói gì, kéo tay cô nũng nịu nói tiếp: “Đừng nói với mình bằng giọng điệu của thầy Trần nữa! Mình biết rõ! Cho nên sẽ học tập thật tốt lên! Cậu cũng không cần mất hứng! Mình muôn dùng hành động thực tế để chứng minh, tình yêu của học sinh trung học bọn mình cũng rất đáng tin đấy!”
Diệp Thanh Hòa không thể làm gì khác hơn là tiếp tục trầm lặng. Cô cũng không chắc tình cảm của học sinh cấp ba có đáng tin cậy không, nhưng trước mắt, khi Tô Chỉ San và Vương Triết ở chung một chỗ ít nhất vẫn có tác dụng tốt.
“Thanh Hòa, cậu có tán thành không? Tại sao lại không nói gì?” Tô Chỉ San đỏ mặt khẽ cong môi lên.
Muốn cô nói gì đây? Diệp Thanh Hòa chỉ có thể thở dài đáp “Không có, mình đang cảm thán, anh hai của mình lại thất tình…”
Tô Chỉ San vừa nghe đến đây, mặt đỏ như gấc, cầm cánh tay nhỏ của cô nói: “Cậu đừng nói bậy! Mình nhưng không có thích anh hai nhà cậu đâu…” Nói xong thấy vẻ mặt sáng tỏ của Diệp Thanh Hòa, không thể làm gì khác hơn là thừa nhận. “Được rồi, mình thừa nhận, mình đã từng thích anh hai của cậu, ai bảo anh hai của cậu là nam sinh vạn người mê, nhưng người này, mặc dù sáng sủa nhiệt tình, nhưng nếu muốn tiếp cận cậu ấy, có làm thế nào cũng không gần được… Trừ cậu ra, tôi thấy không có bất kì nữ sinh nào có thể gần gũi cậu ấy, mặc dù mình sớm đã nghe nói cậu ấy là người đào hoa, trước đó đã có không biết đã có bao nhiêu bạn gái rồi, nhưng tôi thấy cậu ấy chả đặt ai vào lòng cả!”
Diệp Thanh Hòa thấy đề tài đã chuyển tới bản thân, gương mặt khẽ nóng lên, cúi đầu xuống đáp, “Mình là em gái anh ấy mà!”
“Đúng vậy! Cậu là em gái mà cậu ấy yêu thương nhất!” Tô Chỉ San cười nói, “Cậu không biết đau, trước đây mình đã hâm mộ cậu biết bao! Hâm mộ cậu có thể cùng cậu ấy đi học rồi lại cùng nhau về nhà, có thể cùng cậu ấy uống một chai nước, ăn chung một chén cơm, có thể cầm cặp sách cho cậu ấy…”
“Đợi chút…” Diệp Thanh Hòa đẩy gọng kính lên nói: “Cái này mà cậu cũng hâm mộ? Làm sao cậu không nói sớm chứ? Mình sẽ lập tức đưa cặp sách cho cậu đeo!”
“Ha ha ha…” Tô Chỉ San không nhịn được cười lớn.
Diệp Thanh Hòa đeo cặp kính lớn, cũng cong môi phối hợp với tiếng cười của Tô Chỉ San.
Mà thời gian này họ cũng không dành tất cả cho việc học tập, Diệp Thanh Hòa đã đồng ý với Tiêu Y Đình, trong kì nghỉ đông được phép chơi trò chơi, cho nên bọn họ chỉ học ở chỗ Vương Triết vào buổi sáng, đến trưa, hai anh em họ sẽ trở về nhà mình. Tiêu Y Đình hoặc chơi trò chơi, hoặc luyện chữ, nếu muốn anh đọc sách anh cũng rất vui lòng. Có người bạn như Vương Triết, Tiêu Y Đình so với trước càng thêm cố gắng hơn…
Trước Tết âm lịch, Tiêu Thành Hưng muốn mở tiệc mời một người bạn mới quen đức cao vọng trọng đến chơi, vì thế trong nhà từ sáng sớm đã tất bật chuẩn bị cho bữa tiệc này.
Buổi tối, khi vị khách kia đến dự tiệc, cả nhà họ Tiêu, bao gồm cả Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa đều đi ra nghênh đón, nhưng vị khách này, lại khiến cho Diệp Thanh Hòa thất kinh! Người đến chính là Giang Chi Vĩnh cùng một người đàn ông lớn tuổi, chắc hắn đây là người bạn mà Tiêu Thành Hưng đã nhắc tới.
Giang Chi Vĩnh cũng rất mừng, sau khi các trưởng bối giới thiệu nhau xong, không nhịn được chen lời: “Ông nội, đay chính là Diệp Thanh Hòa lần trước cháu đã nhắc với ông, người chọn ngọc thạch để làm con dấu kia”.
Ông nội chỉ nói hôm nay dẫn cậu tới dự tiệc, cũng không có nói tới nhà ai, trước kia cũng không nghe qua ông nội và nhà họ Tiêu có giao tình, lần này vô tình gặp được, thật là làm cho người ta mừng rỡ.
Tiêu Thành Hưng nghe nói hai đứa trẻ nhà mình là bạn học của cháu trai ông Giang cũng rất mừng, lúc họp phụ huynh cũng nghe thấy tên của Giang Chi Vĩnh, là một nhân tài có thành tích nổi trội, rất được Tiêu Thành Hưng tán thưởng, dĩ nhiên, cũng chưa từng quên dặn dò Tiêu Y Đình học tập theo người ta.
Tiêu Y Đình dĩ nhiên không phục, nhưng vẫn cố tình giả vờ khiêm tốn, tuy hết sức ấm ức.
Ông Giang cười ha hả tán dương Diệp Thanh Hòa, khen ngợi cô mới chính là nhân trung long phượng.
Các gia đình gặp gỡ nhau chính là như vậy, đều tán dương đứa trẻ của đối phương, rồi lại bỡn cợt con cái nhà mình không đáng giá một đồng, thành công thể hiện sự khiêm tốn của mình, Diệp Thanh Hòa vẫn tỏ ra thản nhiên, Tiêu Y Đình thì lại không thoải mái như vậy.
Ông Giang hiển nhiên cảm thấy hứng thú với Diệp Thanh Hòa nhất, sau khi hàn huyên, liền lôi kéo Diệp Thanh Hòa ngồi bên cạnh mình, nói chuyện về ngọc, nói về vẽ, nói về thư pháp.
Diệp Thanh Hòa tự nhiên trả lời, tựa như thẳng thắn nói chuyện không hề có ý khoe khoang, phần lớn thời gian chỉ lắng nghe, nghiêm túc như đnag nghe giảng trên lớp vậy, để tỏ lòng tôn trọng của mình đối với “thầy giáo”, thỉnh thoảng sẽ trả lời, không ngây thơ, không khoe khoang, tất cả đều hết sức đúng mực.
Ông Giang hiển nhiên rất vui, hưng phấn nói với Tiêu Thành Hưng: “Đã sớm dự liệu cô nhóc này không đơn giản, quả nhiên rất có phong phạm, nhà họ Tiêu giaos dục trẻ con thật làm cho người ta không thể khinh thường!”
Tiêu Thành Hưng cực kì hả hê, rõ ràng đã quên mất đây không phải là con gái ruột của mình: “Cháu nó còn nhỏ, chỉ thích mò mẫm đọc sách suy nghĩ, đã bêu xấu trước mặt ông Giang đây rồi!”
“Mò mẫm suy nghĩ có thể biết lùi biết tiến giống như con bé sao? Nghiêm túc còn được? Cô bé Thanh Hòa này, đã từng nghĩ sau khi tốt nghiệp trung học sẽ thi ngành gì chưa? Thư pháp? Hay là mỹ thuật đây?”. Ông Giang đã biết thư pháp của con bé tương đối khá, nghe nói hội họa cũng rất khá, hạt giống tốt như vậy, ông rất muốn nhìn thấy cô trở thành một nhà thư pháp hoặc họa sĩ trẻ tuổi.
Diệp Thanh Hòa thì lại chưa từng nghĩ tới muốn thi thư pháp hoặc là mỹ thuật, học hai thứ này, cho tới bây giờ chỉ với mục đích giống như Tiêu Y Đình, chính là tu thân dưỡng tính, hun đúc tình cảm…
Vì vậy cười nói: “Ông nội Giang, bây giờ vẫn còn sớm mà, sang năm rồi hãy nói thì tốt hơn!”
“Có lẽ thế…Thì cái gì cũng là quyết định của nhà họ Tiêu…”, ông Giang nghe xong liền tỏ vẻ không vui, lí tưởng của cô bé này không nằm ở nơi này: “Có điều, cô nhóc à, lão già ta khó có khi gặp được một tri kỉ như cháu, bạn vong niên, cháu có thể đáp ứng bồi ông nội chơi nhiều một chút đấy!”
“Cái này… Được ạ…” Diệp Thanh Hòa cũng không thể không đồng ý.
Có hứa hẹn này, vào tầm xế chiều Diệp Thanh Hòa không thể không thường lên xe của nhà họ Giang, bồi ông Giang đi xem đồ cổ, thưởng tranh chữ.
Những lúc như thế, Giang Chi Vĩnh hiển nhiên cũng đi theo, còn mang theo một quyển vở nhỏ, ghi chép lại cuộc nói chuyện của bọn họ.
Hôm nay, Diệp Thanh Hòa đang đi dạo phố ở chỗ mua bán ngọc thì nhìn thấy một người – Giao Chân Ngôn.
Cậu ta nghiêm túc chen chúc trong đám người, nghe một người trung niên nói về cách giám ddingj Ngọc Thạch và nhận biết đồ cổ, người nọ còn tâng bốc bản thân mình lên tận cấp chuyên gia.
Giao Chân Ngôn đã nghỉ học, lại ở chỗ này làm gì?
Cô không tự chủ thả chậm bước chân, nghe người trung niên kia thổi phồng.
Tất nhiên ông ta nói cũng không sai, nhưng những thứ đó chỉ là những kiến thức đơn thuần mà thôi.
Có một số người hiểu biết vây đến xem liền phản bác lại, người nọ nổi giận, chuẩn bị xông lên cãi vã, đám người vây xem thấy vậy cũng tự khắc giải tán, trên đường lớn có chút hỗn loạn.
“Ông nội, cẩn thận!”, Diệp Thanh Hòa đỡ tay ông Giang, chỉ sợ sẽ có xô phải ông.
Càng lo lắng cái gì, thì việc đó càng muốn xảy ra, Giao Chân Ngôn bị mấy người chạy tán loạn đẩy ra, liền ngã về phía của ông Giang ở bên này.
“Giao Chân Ngôn, cẩn thận!” Diệp Thanh Hòa hô lên, Giang Chi Vĩnh cũng vội vàng đỡ cánh tay kia của ông nội mình.
Giao Chân Ngôn cảm thấy giọng nói này thật quen tai, rất vất vả mới đứng vững, sau đó liền quay đầu nhìn lại.
/362
|