"Diệp. . . . . . Thanh Hòa?", Giao Chân Ngôn nhìn thấy cô, mắt chữ O mồm chữ A ,hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc.
Phản ứng này thật sự khiến cho Diệp Thanh Hòa cảm thấy rất buồn cười, cô đáng sợ như thế sao? Chẳng phải anh ta còn đáng sợ hơn nhiều sao? Với thanh danh của mính, rất nhiều bạn học trong trường chỉ nghe đến tiếng "Giao" là lập tức biến sắc.
"Xin chào, Giao Chân Ngôn.", cô nhẹ nhàng gật đầu nói.
"Chuyện này. . . . . . người bạn nhỏ này là?", ông Giang cười hỏi.
"Ông nội, cậu ấy là bạn học của chúng cháu!", cô đơn giản giới thiệu, thấy ông Giang cũng không bị kinh sợ, cũng yên lòng.
"A? Vậy cùng đi uống trà chứ?", đây là thói quen của ông Giang, cứ đến khoảng ba giờ, sẽ đi chung quanh đây tìm một quán trà để thư giãn.
"Không ạ. . . . . " Giao Chân Ngôn cúi đầu xuống, đột nhiên cứ thế chạy ra, nhanh đến mức làm cho người ta không phản ứng kịp.
"Người bạn học này . . . . Thật là kỳ quái.", ông Giang lão không khỏi cười nhận xét.
Diệp Thanh Hòa cũng cảm thấy kinh ngạc, lúc này Giang Chi Vĩnh lại nói: "Có thể là cậu ấy cảm thấy tự ti!".
"Tự ti?" Diệp Thanh Hòa lập tức hiểu được ý của cậu ta: Giao Chân Ngôn vốn là học sinh đã thôi học, nên trước mặt bọn họ cảm thấy mất hết mặt mũi. . . . . .
Nhưng, có thật sự như vậy không? Giao Chân Ngôn thực sẽ nghĩ như vậy?
Cũng chưa hẳn . . .
Có điều đây chỉ là một người bạn học gặp thoáng qua ở trên đường, cho nên cô cũng không suy nghĩ sâu xa, cùng với ông Giang đi vào quán trà.
Quán trà này rất có cảm giác của Bắc Kinh xưa cũ, bàn cổ, tách trà có nắp đậy, cửa sổ thiết kế từ gỗ khắc hoa, trong hành lang còn có người kể chuyện, hát đại cổ. Lúc này ông Giang cũng rất hăng hái, ở bên ngoài nghe một khúc, nếu mệt mỏi, sẽ vào trong phòng, uống tách trà, trò chuyện với hai người bạn nhỏ.
Hôm nay, ông Giang vừa đến đã đi thẳng lên lầu hai, hiển nhiên là mệt mỏi.
Bởi vì là khách quen, cho nên nhân viên phục vụ cũng rất quen thuộc, lập tức liền mang lên một bình Long Tĩnh mà ông Giang vẫn yêu thích.
Sợ hai người bạn trẻ ngồi không uống trà sẽ không thú vị, nên lần nào ông Giang cũng sẽ gọi cho bọn họ chút đồ ăn vặt, có điều Diệp Thanh Hòa ăn rất ít.
Ông Giang nâng chung trà, nhẹ nhàng dùng nắp gảy gảy lá trà, làn khói trong chén vấn vít xung quanh, sau đó cười nói: "Cô bé à, có ngại ở chung với ông già buồn chán như ta không?".
"Ông nội, làm sao có thể chứ?", câu trả lời này của Diệp Thanh Hòa quả thật xuất phát từ nội tâm. Lúc mới đầu ra ngoài cùng với ông Giang là vì ngại mặt mũi của Tiêu Thành Hưng, nhưng qua mấy lần tiếp xúc, cô dần phát hiện ông Giang là người cơ trí từ ái, thông thái vô cùng, ở chung một chỗ với ông Giang, không chỉ có thể học được rất nhiều thứ, còn có cảm giác an ổn cùng với lệ thuộc không tài nào diễn tả được. Cô cũng không biết cảm giác này từ đâu mà đến, có lẽ là bởi vì không có gia đình, lại mất đi cha mẹ cho nên càng muốn ở chung với những người lớn tuổi.
"Vậy tại sao lại còn khách khí như vậy? Cảm thấy gò bó sao?", ông Giang rất yêu thích cô gái nhỏ dịu dàng ít nói trước mắt này, không giống như các đại đa số các cô gái cùng tuổi luôn luôn ầm ĩ. Nói thật, tuổi ông đã lớn, rất sợ ầm ĩ, ồn ào, chỉ thích không khí an tĩnh, mà cô gái này lại có phong thái đoan trang uyển chuyển hàm xúc, rồi lại làm cho không người nào có thể coi thường sự tồn tại của mình, nếu như, cô nhóc này có thể trở thành cháu gái của ông thì tốt biết bao nhiêu, không biết Chi Vĩnh lớn lên có khả năng này hay không.
"Ông nội, không phải đâu. Thanh Hòa rất thích nói chuyện với ông, mỗi lần đều kiếm được ích lợi không nhỏ."
Mặt mũi của ông Giang như nở hoa, nói: "Vậy thì tốt, bây giờ mọi người, đều bận rộn hết cả, ông lão này cũng bị lãng quên ở xó xỉnh nào rồi, khó có được hai người như các cháu không ngại buồn chán. Thanh Hòa, nhắc tới cũng thật là có duyên, ông cảm thấy cháu rất hợp ý, chúng ta như vậy là trở thành bạn vong niên rồi !"
"Đúng ạ thưa ông, Thanh Hòa cũng có cảm giác như vậy!", mắt thấy cốc trà của ông Giang đã vơi đi một nửa, cô liền đứng lên thuần thục rót thêm nước vào.
Ông Giang cười ha ha nói: "Đồng cảm cái gì? Đồng cảm ta là lão già à?"
"Ông nội. . . . . . Thanh Hòa không phải ý này!", cô vội vã giải thích, lộ ra tính các của cô gái nhỏ khó có được.
Giang Chi Vĩnh vừa nhìn thấy thế, liền lặng lẽ cười cười.
"Thanh Hòa, thư pháp cùng với hội họa của cậu đều có cơ sở rất tốt, không muốn tiếp tục học sao?", Giang Chi Vĩnh đã nhìn qua bức thư pháp của cô, đã từng nhìn thấy bài mỹ thuật rất đẹp của cô nữa, vì hiểu rõ cho nên mới sợ hãi than thầm rằng cô gái này thật đa nghệ đa tài, sở trường nào cũng giỏi cả.
Diệp Thanh Hòa lắc đầu đáp: "Không có."
"Tại sao lại không muốn học tiếp chứ? Ông nội Giang thu cháu làm đồ thì sao?", ông Giang cũng đã nghe cháu trai nhắc qua việc này, từ sớm đã có dự tính thu nhận người học trò này.
Mắt Diệp Thanh Hòa vẫn đặt lên ly trà ở trước mặt, lá trà xanh biếc xoay tròn trong chén rồi chìm xuống dưới đáy, suy nghĩ của cô cũng theo đó mà chìm vào những hồi ức kia: "Cám ơn ông nội Giang, Thanh Hòa học nghệ không tinh, lại sợ chịu khổ, thư pháp ... học khi còn bé cũng chỉ vì muốn rèn luyện tính tình, giảm bớt nóng nảy mà thôi, thực không hề có chút thiên phú nào, có lẽ ông nội Giang quá coi trọng rồi."
Lời này, coi như là đang uyển chuyển cự tuyệt chăng.
Nói bản thân mình không có thiên phú, sợ chịu khổ, thật sự là cái cớ quá tệ.
Tuy thế nhưng ông Giang cũng không cưỡng cầu, nhớ nhân viên phục vụ lấy cờ vây ra, đánh ván bài cùng Giang Chi Vĩnh.
Cờ vây này, Diệp Thanh Hòa thật sự không tinh thông, nhưng cũng không cảm thấy nhàm chán, lẳng lặng nhìn một lát, cũng dần dần có thể hiểu một chút, có lúc không để ý quy củ cắt đứt ván cờ hỏi vài vấn đề hơi ngốc nghếch, thường chọc cho hai ông cháu họ bật cười, không khí quả thật rất vui vẻ.
Thời gian một buổi chiều trôi qua rất nhanh, lần nào ông Giang cũng đều mời cô cùng đi ăn tối, nhưng cô luôn cự tuyệt, vì vậy không thể làm gì khác hơn là đưa cô về tận nhà.
Mới ra khỏi quán trà, Diệp Thanh Hòa loáng thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, vừa trốn vào trong góc.
Cô nhíu nhíu mày, cùng với ông Giang và Giang Chi Vĩnh ra tới đầu đường.
Nhưng, đi được một đoạn ngắn, vẫn luôn cảm giác có người đi theo đằng sau, cô nghi ngờ quay đầu nhìn lại, lại không thấy ai cả.
Ông Giang dường như cũng phát hiện ra, nói với cô: “Thanh Hòa, người bạn nhỏ kia tìm cháu kìa?”
Lời này của ông Giang đã xác nhận suy đoán của cô, quả thật là Giao Chân Ngôn…
Cô xoay người, quay về phía con hẻm nhỏ vắng lặng hô to: “Giao Chân Ngôn, cậu đi ra đi!”
Vẫn tĩnh lặng như cũ.
Mấy giây sau, một bóng dáng từ đằng sau tường đi ra. Gầy, cao lênh lheenh, áo sơ mi mở cổ rộng, hai tay đút ở trong túi quần, tóc ngắn xốc xếch bay bay trong gió, có mấy sợi rủ xuống che đi ánh mắt của cậu ấy, khiến cho khuôn mặt tho gầy mang theo sắc thái chán chường.
Cậu ta đi về phía cô, mấy lần định lùi bước lại, cũng có thể nói gương mặt kia còn mang theo vài phần sợ sệt.
Đi đến chỗ cách cô khoảng hai mét, cậu ta liền đứng lại. Không lên tiếng, cũng không đi về phía trước nữa.
“Cậu đang tìm tôi sao?” Diệp Thanh Hòa đứng ở phía đối diện, hỏi.
Cậu ta gẩy vài sợi tóc dính trên trán lên, người con gái ở trong tầm mắt càng thêm rõ ràng, sau đó trầm mặc, liếc mắt về phía hai ông cháu nhà họ Giang.
Ông Giang là người thông minh, liền hiểu đây là ý gì, cười nói: “Lão già này cản trở hai người các cháu nói chuyện sao? Vậy chúng ta về trước đây, cậu phải phụ trách đưa Thanh Hòa về nhà đấy!”
Giang Chi Vĩnh nghe thấy thế vội la lên: “Không được! Ông nội! Không thể để cho Thanh Hòa ở cùng một chỗ với cậu ta được! Cậu ta sẽ bắt nạt Thanh Hòa đấy!”
“Hả?”. ông Giang đưa mắt dò hỏi Giao Chân Ngôn, dĩ nhiên, trong ánh mắt nhiều thêm vài tia sắc bén.
“Cháu sẽ không đánh cô ấy!”, lần đầu tiên Giao Chân Ngôn mở miệng nói chuyện, tốc đọ rất chậm, trầm trầm, giống như vùng khí áp thấp trong thời tiết rét lạnh vậy.
“Chẳng lẽ cậu muốn xin lỗi?” ông Giang lại mỉm cười hỏi.
Giao Chân Ngôn cúi đầu lần nữa, di di mũi chân của mình không lên tiếng.
Diệp Thanh Hòa cũng cho là như vậy, chỉnh lại khăn quàng cổ đang rung rinh trong gió, nói: “Nếu như muốn nói xin lỗi thì không cần đâu, Giao Chân Ngôn, tất cả đều đã qua hết rồi”.
Giao Chân Ngôn vẫn như cũ không lên tiếng, nhưng cũng không chịu rời đi, cố chấp đứng ở đó, cách xa cô tầm hai mét.
“…” Diệp Thanh Hòa đợi mấy giây, thấy cậu ta không phản ứng gì liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Vừa mới rục rịch, lại nghe Giao Chân Ngôn lên tiếng giữ lại: “Diệp Thanh Hòa, đợi chút”
Cô dừng bước quay đầu lại.
Giao Chân Ngôn bước lên trước hai bước, đi tới bên cạnh cô, ánh mắt vội vàng: “Diệp Thanh Hòa, tôi có việc cần nói cho cậu biết”.
Rốt cuộc cũng thấy sốt ruột sao.
Cô âm thầm lắc đầu, nói với ông cháu nhà họ Giang, “Ông nội Giang, Giang Chi Vĩnh, cháu muốn ở lại một lát, hai người cứ đi trước đi, không có việc gì đâu ạ”.
Giang Chi Vĩnh dù thế nào cũng không yên tâm để cô ở lại một mình, tiếng tăm của Giao Chân Ngôn ở trường học quá tệ: “Thanh Hòa, tôi ở lại cùng với cậu”.
“Không cần đâu, Giang Chi Vĩnh, tôi không sao đâu! Cho dù thật sự có người muốn đánh tôi thì Giao Chân Ngôn khẳng định lợi hại hơn cậu nhiều! Cậu cùng ông nội đi trước đi!”
Giang Chi Vĩnh không muốn nói, người cậu ta sợ chính là Giao Chân Ngôn kia chứ chắng phải ai khác?
Nhưng thái độ của Diệp Thanh Hòa kiên quyết như thế, sự kiên trì của cậu ta có hữu dụng không?
Cuối cùng, vô cùng không cam lòng ra về với ông nội mình, còn vừa không ngừng quay đầu nhìn lại.
“Được rồi, Giao Chân Ngôn, có gì thì cứ nói đi!” Cô đứng đối diện với cậu ta, tóc mái bị thổi bay tán loạn.
Cậu ta nhìn thấy khuôn mặt bị kính mắt che khuất lạnh đến đỏ bừng của cô, nhìn thấy cô lúc nói chuyện trong miệng thở ra từng làn khói trắng, không nhị được, hỏi, “Cậu có lạnh hay không? Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói đi”.
Diệp Thanh Hòa dĩ nhiên là rất lạnh, mùa đông gió rét căm căm này, hai người đứng ở trên đường nói chuyện phiếm, đừng nói người khác, ngay cả chính cô cũng sẽ cho rằng mình có bệnh!
Cho nên cô cũng không cự tuyệt, đi theo Giao Chân tới một quán cơm nhỏ.
Giao Chân Ngôn nhường cô gọi thức ăn.
Nói thật, cô cũng không muốn ăn cơm ở bên ngoài, nhưng đã vào đây, cũng không thể chỉ uống chén nước được? Qua loa gọi hai món ăn khiến cho Giao Chân Ngôn rất mất hứng: “Cậu định tiết kiệm tiền cho tôi sao?”
“Không phải, chỉ có hai người ăn mà thôi, không cần thiết lãng phí. Hơn nữa tôi ăn rất ít!”. Đây là một nguyên nhân trong số đó, nguyên nhân nữa là vì cô không muốn thiếu nợ Giao Chân Ngôn cái gì….
Sau khi nghe cô nói những lời này, Giao Chân Ngôn liền tỏ vẻ đồng ý, “Cũng đúng, cậu nên ăn nhiều một chút, cho béo lên, hiện tại quá gầy! Gầy đến…”, cậu ta định nói, gầy đến mức cậu ta không xuống tay được. Nhưng câu này ở quẩn quanh ở trong miệng một vòng lại nuốt trở về.
Nhớ lại mục đích của mình đến tìm cô, chần chừ một lát, mới lấy dũng khí nói: “Diệp Thanh Hòa, tôi muốn xin lỗi cậu!”
Lời này trước đó cô đã dự liệu được, lắc đầu đáp: “Không cần phải thế đâu, Giao Chân Ngôn, tôi đã nói rồi, tất cả đã qua hết rồi!”
“Không, tói xin lỗi không chỉ vì chuyện đánh nhau ngày đó, mà còn vì tôi đã che giấu một sự thật!”
Diệp Thanh Hòa cảm thấy suy nghĩ của cậu ta rất kỳ quái, nếu biết không nên giấu diếm thì tại sao phải giấu diếm chứ? Nếu che giấu, hiện tại lại tới nói xin lỗi, thì giấu diếm lại có ý nghĩa gì? Cô lại lắc đầu nói: “Thôi, Giao Chân Ngôn, tôi tin cậu giấu diếm nhất định là có lí do, không cần thiết phải nói xin lỗi”. Dù sao hiện tại Trương Manh cùng với Mặc Phi cũng đã bình thưởng trở lại, hơn nữa vừa nhìn thấy cô và Tiêu Y Đình thì liền tránh như tránh cọp vậy.
Vốn chỉ là một qua loa lấy lệ, không ngờ Giao Chân Ngôn lại nghĩ là thật, giương mắt kỳ quái lóe sáng nhìn cô, lại bị mấy sợi tóc trên trán che kín: “Diệp Thanh Hòa, bọn họ đều nói cậu không giống những cô gái bình thường, quả thật vậy…”
“…” Nào có gì không giống chứ? Nhiều hơn một cái mũi hay nhiều hơn một cái mồm?
“Thật đấy, từ xưa đến nay chưa từng có ai nói với tôi như thế, ở trong mắt mọi người, tất cả mọi chuyện tôi làm đều là sai, nói tóm lại lỗi lầm đều do tôi cả!” Cậu ta vuốt vuốt tóc, hất hết những sơi tóc dính vào trong mắt ra: “Diệp Thanh Hòa, cám ơn cậu đã chịu nghe tôi giải thích. Tôi giấu diếm, là bởi vì tôi đã đồng ý với bọn họ sẽ không nói tên của họ ra. Chuyện mà Giao Chân Ngôn tối đáp ứng nhất định sẽ làm được!”
Quả nhiên là logic kì quái….
“Cho nên, dù cho có sai cậu cũng muốn làm?” Cô không nhịn được hỏi ngược lại.
Cậu ta mở to hai mắt đáp: “Tôi đã từng làm lúc nào chứ?”
“……..” Được rồi, cô bỏ qua đối thoại với cậu ta, cúi đầu uống nước.
“Diệp Thanh Hòa, tôi biết rõ là mình sai, cho nên tôi mới nghỉ học”.
Cô vừa uống một ngụm nước thiếu chút nữa là phun ra ngoài: “Cậu nghỉ học… là do biết sai mà sửa sao?” Logic hiện tại của cô cũng hỗn loạn theo rồi? Rốt cuộc như thế nào mới đúng?
“Không phải… Tôi muốn nói, tôi nghỉ học là vì trừng phạt bản thân mình”. Cậu ta liền lên tiếng giải thích.
“….” Trừng phạt này hình như cũng hơi quá mức rồi…….. Chẳng lẽ cậu ta là người cuồng tự ngược sao? “Giao Chân Ngôn, cậu không cần thiết phải làm như vậy, sắp sửa phải thi tốt nghiệp trung học rồi…’
“Dù sao thì tôi cũng thi…..!”
“…..” Đây là lần thứ hai cô nghe được lời như thế này, nhưng nghĩ lại không thể không thừa nhận đó là sự thật, Vương Triết còn một năm rưỡi để có thể cố gắng, còn Giao Chân Ngôn … “Vậy, cậu định như thế nào?” Tuy không thích xen vào chuyện của người khác nhưng cô không khỏi hỏi nhiều thêm một câu, cậu ta đứng ở trong chợ mua bán ngọc thạch, là muốn chuyển sang nghề này sao?
Ánh mắt cậu ta sáng lên: “Đây chính là mục đích thứ hai tôi tìm gặp câu. Diệp Thanh Hòa, cậu làm sư phụ cho tôi đi!”
“Sư! Phụ!” Cô đang nghe lầm sao?
“Đúng! Tôi bái cậu làm thầy, có điều hiện tôi không có tiền, nếu cậu không chê thì chờ sau này tôi kiếm được nhiều tiền, sẽ báo đáp cậu gấp bội!”
Diệp Thanh Hòa lúc này mới thật sự tin rằng mình thật sự không nghe lầm: “Nhưng… Tôi có thể dạy được cho cậu cái gì?”
“Ngọc! Diệp Thanh Hòa, cậu am hiểu về ngọc! Có đúng hay không?” Giao Chân Ngôn đưa ánh mắt cuồng nhiệt đánh giá về phía cô, quả thật đã xem cô thành thần tượng để sùng bái.
“Tôi… chỉ biết sơ sơ mà thôi… Thật đấy…” Cô cảm thấy mình nói chuyện cũng khó khăn, bình thường cũng chưa từng khoe khoang bao giờ, sao Giao Chân Ngôn lại biết cô hiểu biết về ngọc chứ?
“So với tôi không biết chút gì thì tốt hơn nhiều rồi! Sư phụ! Cứ quyết định như vậy nhé! Tôi sẽ gọi cậu là sư phụ! Giao Chân Ngôn tôi là một người khoáng đạt! Về sau nhất định sẽ hiếu kính cậu thật tốt!”
“…” Còn có chuyện nào buồn cười hơn chuyện này sao? Cơ mặt cô co quắp đến đáng thương: “Giao Chân Ngôn, tôi mới 16 tuổi, thật sự không cần ai hiếu kính…”
“Vậy tôi sẽ bảo vệ cậu! Có tôi ở đây, về sau ai cũng không thể khi dễ cậu nữa! Như thế nào?”
“… Giao Chân Ngôn, tại sao cậu lại thấy hứng thú với ngọc như vậy?”, cô có chút tò mò hỏi.
Thế nhưng lúc này Giao Chân Ngôn lại trầm mặc đáp: “Tôi xem cậu như thầy của mình mới nói sự thật này. Tôi không phải là con ruột của ba mẹ tôi, chỉ là một đứ trẻ mồ côi được bọn họ nhận tuef viện Phúc Lơi, cha mẹ đối với tôi rất tốt, mặc dù thu nhập không tốt, nhưng đều tạo điều kiện cho tôi những thứ tốt nhất, bọn họ trông cậy vào tiền đồ sau này của tôi. Đáng tiếc, tôi không phải là người ham học, khiến cha mẹ thất vọng. Sau này, mẹ lại sinh thêm em gái, con bé thông minh xinh đẹp, học hành thành tích cũng tố, mẹ tôi liền chuyển tất cả yêu thương sang cho con bé. Từ lúc đó trở đi, tôi bắt đầu thay đổi, trở nên hư hỏng, chơi bời với đám người bên ngoài xã hội, cả ngày gây chuyện, chỉ vì hi vọng có thể được mẹ tôi chú ý hơn, lại quan tâm đến tôi…
Những lời này đã khơi gợi lên từng gợn sóng lăn tăn trong lòng Diệp Thanh Hòa, thì ra là, cậu ấy cũng như cô, cũng là đứa bé không có cha mẹ….
“Chẳng qua tôi biết, đây cũng là bởi vì tôi không có tiền đồ nào mới thế, sau này tôi cũng đã thử cố gắng, muốn có thành tích tốt như em gái để cho cha mẹ chú ý, nhưng bất luận tôi có cố gắng cỡ nào, thì những bài giảng của thầy giáo ở trên lớp vẫn nghe không hiểu, bài thi đối với tôi mà nói chẳng khác nào với sách trời…”
Giao Chân Ngôn rũ mí mắt xuống không nói tiếp.
Diệp Thanh Hòa không dám nhìn cậu ấy như vậy, sợ ở trên mặt của cậu lại thấy một “phiên bản” khác của mình. Cô cũng không biết trong đôi mắt đang rũ xuống kia, có nước mắt hay không, ít nhất, sau cặp kính cận của cô là có…
Cô là một người trong trẻo lạnh lùng, nhưng tính tình không hẳn đã thế, chỉ cần đánh trúng điểm yếu ớt nhất trong lòng cô thì nước mắt cũng từ đó giãy giụa theo ra…
Phản ứng này thật sự khiến cho Diệp Thanh Hòa cảm thấy rất buồn cười, cô đáng sợ như thế sao? Chẳng phải anh ta còn đáng sợ hơn nhiều sao? Với thanh danh của mính, rất nhiều bạn học trong trường chỉ nghe đến tiếng "Giao" là lập tức biến sắc.
"Xin chào, Giao Chân Ngôn.", cô nhẹ nhàng gật đầu nói.
"Chuyện này. . . . . . người bạn nhỏ này là?", ông Giang cười hỏi.
"Ông nội, cậu ấy là bạn học của chúng cháu!", cô đơn giản giới thiệu, thấy ông Giang cũng không bị kinh sợ, cũng yên lòng.
"A? Vậy cùng đi uống trà chứ?", đây là thói quen của ông Giang, cứ đến khoảng ba giờ, sẽ đi chung quanh đây tìm một quán trà để thư giãn.
"Không ạ. . . . . " Giao Chân Ngôn cúi đầu xuống, đột nhiên cứ thế chạy ra, nhanh đến mức làm cho người ta không phản ứng kịp.
"Người bạn học này . . . . Thật là kỳ quái.", ông Giang lão không khỏi cười nhận xét.
Diệp Thanh Hòa cũng cảm thấy kinh ngạc, lúc này Giang Chi Vĩnh lại nói: "Có thể là cậu ấy cảm thấy tự ti!".
"Tự ti?" Diệp Thanh Hòa lập tức hiểu được ý của cậu ta: Giao Chân Ngôn vốn là học sinh đã thôi học, nên trước mặt bọn họ cảm thấy mất hết mặt mũi. . . . . .
Nhưng, có thật sự như vậy không? Giao Chân Ngôn thực sẽ nghĩ như vậy?
Cũng chưa hẳn . . .
Có điều đây chỉ là một người bạn học gặp thoáng qua ở trên đường, cho nên cô cũng không suy nghĩ sâu xa, cùng với ông Giang đi vào quán trà.
Quán trà này rất có cảm giác của Bắc Kinh xưa cũ, bàn cổ, tách trà có nắp đậy, cửa sổ thiết kế từ gỗ khắc hoa, trong hành lang còn có người kể chuyện, hát đại cổ. Lúc này ông Giang cũng rất hăng hái, ở bên ngoài nghe một khúc, nếu mệt mỏi, sẽ vào trong phòng, uống tách trà, trò chuyện với hai người bạn nhỏ.
Hôm nay, ông Giang vừa đến đã đi thẳng lên lầu hai, hiển nhiên là mệt mỏi.
Bởi vì là khách quen, cho nên nhân viên phục vụ cũng rất quen thuộc, lập tức liền mang lên một bình Long Tĩnh mà ông Giang vẫn yêu thích.
Sợ hai người bạn trẻ ngồi không uống trà sẽ không thú vị, nên lần nào ông Giang cũng sẽ gọi cho bọn họ chút đồ ăn vặt, có điều Diệp Thanh Hòa ăn rất ít.
Ông Giang nâng chung trà, nhẹ nhàng dùng nắp gảy gảy lá trà, làn khói trong chén vấn vít xung quanh, sau đó cười nói: "Cô bé à, có ngại ở chung với ông già buồn chán như ta không?".
"Ông nội, làm sao có thể chứ?", câu trả lời này của Diệp Thanh Hòa quả thật xuất phát từ nội tâm. Lúc mới đầu ra ngoài cùng với ông Giang là vì ngại mặt mũi của Tiêu Thành Hưng, nhưng qua mấy lần tiếp xúc, cô dần phát hiện ông Giang là người cơ trí từ ái, thông thái vô cùng, ở chung một chỗ với ông Giang, không chỉ có thể học được rất nhiều thứ, còn có cảm giác an ổn cùng với lệ thuộc không tài nào diễn tả được. Cô cũng không biết cảm giác này từ đâu mà đến, có lẽ là bởi vì không có gia đình, lại mất đi cha mẹ cho nên càng muốn ở chung với những người lớn tuổi.
"Vậy tại sao lại còn khách khí như vậy? Cảm thấy gò bó sao?", ông Giang rất yêu thích cô gái nhỏ dịu dàng ít nói trước mắt này, không giống như các đại đa số các cô gái cùng tuổi luôn luôn ầm ĩ. Nói thật, tuổi ông đã lớn, rất sợ ầm ĩ, ồn ào, chỉ thích không khí an tĩnh, mà cô gái này lại có phong thái đoan trang uyển chuyển hàm xúc, rồi lại làm cho không người nào có thể coi thường sự tồn tại của mình, nếu như, cô nhóc này có thể trở thành cháu gái của ông thì tốt biết bao nhiêu, không biết Chi Vĩnh lớn lên có khả năng này hay không.
"Ông nội, không phải đâu. Thanh Hòa rất thích nói chuyện với ông, mỗi lần đều kiếm được ích lợi không nhỏ."
Mặt mũi của ông Giang như nở hoa, nói: "Vậy thì tốt, bây giờ mọi người, đều bận rộn hết cả, ông lão này cũng bị lãng quên ở xó xỉnh nào rồi, khó có được hai người như các cháu không ngại buồn chán. Thanh Hòa, nhắc tới cũng thật là có duyên, ông cảm thấy cháu rất hợp ý, chúng ta như vậy là trở thành bạn vong niên rồi !"
"Đúng ạ thưa ông, Thanh Hòa cũng có cảm giác như vậy!", mắt thấy cốc trà của ông Giang đã vơi đi một nửa, cô liền đứng lên thuần thục rót thêm nước vào.
Ông Giang cười ha ha nói: "Đồng cảm cái gì? Đồng cảm ta là lão già à?"
"Ông nội. . . . . . Thanh Hòa không phải ý này!", cô vội vã giải thích, lộ ra tính các của cô gái nhỏ khó có được.
Giang Chi Vĩnh vừa nhìn thấy thế, liền lặng lẽ cười cười.
"Thanh Hòa, thư pháp cùng với hội họa của cậu đều có cơ sở rất tốt, không muốn tiếp tục học sao?", Giang Chi Vĩnh đã nhìn qua bức thư pháp của cô, đã từng nhìn thấy bài mỹ thuật rất đẹp của cô nữa, vì hiểu rõ cho nên mới sợ hãi than thầm rằng cô gái này thật đa nghệ đa tài, sở trường nào cũng giỏi cả.
Diệp Thanh Hòa lắc đầu đáp: "Không có."
"Tại sao lại không muốn học tiếp chứ? Ông nội Giang thu cháu làm đồ thì sao?", ông Giang cũng đã nghe cháu trai nhắc qua việc này, từ sớm đã có dự tính thu nhận người học trò này.
Mắt Diệp Thanh Hòa vẫn đặt lên ly trà ở trước mặt, lá trà xanh biếc xoay tròn trong chén rồi chìm xuống dưới đáy, suy nghĩ của cô cũng theo đó mà chìm vào những hồi ức kia: "Cám ơn ông nội Giang, Thanh Hòa học nghệ không tinh, lại sợ chịu khổ, thư pháp ... học khi còn bé cũng chỉ vì muốn rèn luyện tính tình, giảm bớt nóng nảy mà thôi, thực không hề có chút thiên phú nào, có lẽ ông nội Giang quá coi trọng rồi."
Lời này, coi như là đang uyển chuyển cự tuyệt chăng.
Nói bản thân mình không có thiên phú, sợ chịu khổ, thật sự là cái cớ quá tệ.
Tuy thế nhưng ông Giang cũng không cưỡng cầu, nhớ nhân viên phục vụ lấy cờ vây ra, đánh ván bài cùng Giang Chi Vĩnh.
Cờ vây này, Diệp Thanh Hòa thật sự không tinh thông, nhưng cũng không cảm thấy nhàm chán, lẳng lặng nhìn một lát, cũng dần dần có thể hiểu một chút, có lúc không để ý quy củ cắt đứt ván cờ hỏi vài vấn đề hơi ngốc nghếch, thường chọc cho hai ông cháu họ bật cười, không khí quả thật rất vui vẻ.
Thời gian một buổi chiều trôi qua rất nhanh, lần nào ông Giang cũng đều mời cô cùng đi ăn tối, nhưng cô luôn cự tuyệt, vì vậy không thể làm gì khác hơn là đưa cô về tận nhà.
Mới ra khỏi quán trà, Diệp Thanh Hòa loáng thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, vừa trốn vào trong góc.
Cô nhíu nhíu mày, cùng với ông Giang và Giang Chi Vĩnh ra tới đầu đường.
Nhưng, đi được một đoạn ngắn, vẫn luôn cảm giác có người đi theo đằng sau, cô nghi ngờ quay đầu nhìn lại, lại không thấy ai cả.
Ông Giang dường như cũng phát hiện ra, nói với cô: “Thanh Hòa, người bạn nhỏ kia tìm cháu kìa?”
Lời này của ông Giang đã xác nhận suy đoán của cô, quả thật là Giao Chân Ngôn…
Cô xoay người, quay về phía con hẻm nhỏ vắng lặng hô to: “Giao Chân Ngôn, cậu đi ra đi!”
Vẫn tĩnh lặng như cũ.
Mấy giây sau, một bóng dáng từ đằng sau tường đi ra. Gầy, cao lênh lheenh, áo sơ mi mở cổ rộng, hai tay đút ở trong túi quần, tóc ngắn xốc xếch bay bay trong gió, có mấy sợi rủ xuống che đi ánh mắt của cậu ấy, khiến cho khuôn mặt tho gầy mang theo sắc thái chán chường.
Cậu ta đi về phía cô, mấy lần định lùi bước lại, cũng có thể nói gương mặt kia còn mang theo vài phần sợ sệt.
Đi đến chỗ cách cô khoảng hai mét, cậu ta liền đứng lại. Không lên tiếng, cũng không đi về phía trước nữa.
“Cậu đang tìm tôi sao?” Diệp Thanh Hòa đứng ở phía đối diện, hỏi.
Cậu ta gẩy vài sợi tóc dính trên trán lên, người con gái ở trong tầm mắt càng thêm rõ ràng, sau đó trầm mặc, liếc mắt về phía hai ông cháu nhà họ Giang.
Ông Giang là người thông minh, liền hiểu đây là ý gì, cười nói: “Lão già này cản trở hai người các cháu nói chuyện sao? Vậy chúng ta về trước đây, cậu phải phụ trách đưa Thanh Hòa về nhà đấy!”
Giang Chi Vĩnh nghe thấy thế vội la lên: “Không được! Ông nội! Không thể để cho Thanh Hòa ở cùng một chỗ với cậu ta được! Cậu ta sẽ bắt nạt Thanh Hòa đấy!”
“Hả?”. ông Giang đưa mắt dò hỏi Giao Chân Ngôn, dĩ nhiên, trong ánh mắt nhiều thêm vài tia sắc bén.
“Cháu sẽ không đánh cô ấy!”, lần đầu tiên Giao Chân Ngôn mở miệng nói chuyện, tốc đọ rất chậm, trầm trầm, giống như vùng khí áp thấp trong thời tiết rét lạnh vậy.
“Chẳng lẽ cậu muốn xin lỗi?” ông Giang lại mỉm cười hỏi.
Giao Chân Ngôn cúi đầu lần nữa, di di mũi chân của mình không lên tiếng.
Diệp Thanh Hòa cũng cho là như vậy, chỉnh lại khăn quàng cổ đang rung rinh trong gió, nói: “Nếu như muốn nói xin lỗi thì không cần đâu, Giao Chân Ngôn, tất cả đều đã qua hết rồi”.
Giao Chân Ngôn vẫn như cũ không lên tiếng, nhưng cũng không chịu rời đi, cố chấp đứng ở đó, cách xa cô tầm hai mét.
“…” Diệp Thanh Hòa đợi mấy giây, thấy cậu ta không phản ứng gì liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Vừa mới rục rịch, lại nghe Giao Chân Ngôn lên tiếng giữ lại: “Diệp Thanh Hòa, đợi chút”
Cô dừng bước quay đầu lại.
Giao Chân Ngôn bước lên trước hai bước, đi tới bên cạnh cô, ánh mắt vội vàng: “Diệp Thanh Hòa, tôi có việc cần nói cho cậu biết”.
Rốt cuộc cũng thấy sốt ruột sao.
Cô âm thầm lắc đầu, nói với ông cháu nhà họ Giang, “Ông nội Giang, Giang Chi Vĩnh, cháu muốn ở lại một lát, hai người cứ đi trước đi, không có việc gì đâu ạ”.
Giang Chi Vĩnh dù thế nào cũng không yên tâm để cô ở lại một mình, tiếng tăm của Giao Chân Ngôn ở trường học quá tệ: “Thanh Hòa, tôi ở lại cùng với cậu”.
“Không cần đâu, Giang Chi Vĩnh, tôi không sao đâu! Cho dù thật sự có người muốn đánh tôi thì Giao Chân Ngôn khẳng định lợi hại hơn cậu nhiều! Cậu cùng ông nội đi trước đi!”
Giang Chi Vĩnh không muốn nói, người cậu ta sợ chính là Giao Chân Ngôn kia chứ chắng phải ai khác?
Nhưng thái độ của Diệp Thanh Hòa kiên quyết như thế, sự kiên trì của cậu ta có hữu dụng không?
Cuối cùng, vô cùng không cam lòng ra về với ông nội mình, còn vừa không ngừng quay đầu nhìn lại.
“Được rồi, Giao Chân Ngôn, có gì thì cứ nói đi!” Cô đứng đối diện với cậu ta, tóc mái bị thổi bay tán loạn.
Cậu ta nhìn thấy khuôn mặt bị kính mắt che khuất lạnh đến đỏ bừng của cô, nhìn thấy cô lúc nói chuyện trong miệng thở ra từng làn khói trắng, không nhị được, hỏi, “Cậu có lạnh hay không? Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói đi”.
Diệp Thanh Hòa dĩ nhiên là rất lạnh, mùa đông gió rét căm căm này, hai người đứng ở trên đường nói chuyện phiếm, đừng nói người khác, ngay cả chính cô cũng sẽ cho rằng mình có bệnh!
Cho nên cô cũng không cự tuyệt, đi theo Giao Chân tới một quán cơm nhỏ.
Giao Chân Ngôn nhường cô gọi thức ăn.
Nói thật, cô cũng không muốn ăn cơm ở bên ngoài, nhưng đã vào đây, cũng không thể chỉ uống chén nước được? Qua loa gọi hai món ăn khiến cho Giao Chân Ngôn rất mất hứng: “Cậu định tiết kiệm tiền cho tôi sao?”
“Không phải, chỉ có hai người ăn mà thôi, không cần thiết lãng phí. Hơn nữa tôi ăn rất ít!”. Đây là một nguyên nhân trong số đó, nguyên nhân nữa là vì cô không muốn thiếu nợ Giao Chân Ngôn cái gì….
Sau khi nghe cô nói những lời này, Giao Chân Ngôn liền tỏ vẻ đồng ý, “Cũng đúng, cậu nên ăn nhiều một chút, cho béo lên, hiện tại quá gầy! Gầy đến…”, cậu ta định nói, gầy đến mức cậu ta không xuống tay được. Nhưng câu này ở quẩn quanh ở trong miệng một vòng lại nuốt trở về.
Nhớ lại mục đích của mình đến tìm cô, chần chừ một lát, mới lấy dũng khí nói: “Diệp Thanh Hòa, tôi muốn xin lỗi cậu!”
Lời này trước đó cô đã dự liệu được, lắc đầu đáp: “Không cần phải thế đâu, Giao Chân Ngôn, tôi đã nói rồi, tất cả đã qua hết rồi!”
“Không, tói xin lỗi không chỉ vì chuyện đánh nhau ngày đó, mà còn vì tôi đã che giấu một sự thật!”
Diệp Thanh Hòa cảm thấy suy nghĩ của cậu ta rất kỳ quái, nếu biết không nên giấu diếm thì tại sao phải giấu diếm chứ? Nếu che giấu, hiện tại lại tới nói xin lỗi, thì giấu diếm lại có ý nghĩa gì? Cô lại lắc đầu nói: “Thôi, Giao Chân Ngôn, tôi tin cậu giấu diếm nhất định là có lí do, không cần thiết phải nói xin lỗi”. Dù sao hiện tại Trương Manh cùng với Mặc Phi cũng đã bình thưởng trở lại, hơn nữa vừa nhìn thấy cô và Tiêu Y Đình thì liền tránh như tránh cọp vậy.
Vốn chỉ là một qua loa lấy lệ, không ngờ Giao Chân Ngôn lại nghĩ là thật, giương mắt kỳ quái lóe sáng nhìn cô, lại bị mấy sợi tóc trên trán che kín: “Diệp Thanh Hòa, bọn họ đều nói cậu không giống những cô gái bình thường, quả thật vậy…”
“…” Nào có gì không giống chứ? Nhiều hơn một cái mũi hay nhiều hơn một cái mồm?
“Thật đấy, từ xưa đến nay chưa từng có ai nói với tôi như thế, ở trong mắt mọi người, tất cả mọi chuyện tôi làm đều là sai, nói tóm lại lỗi lầm đều do tôi cả!” Cậu ta vuốt vuốt tóc, hất hết những sơi tóc dính vào trong mắt ra: “Diệp Thanh Hòa, cám ơn cậu đã chịu nghe tôi giải thích. Tôi giấu diếm, là bởi vì tôi đã đồng ý với bọn họ sẽ không nói tên của họ ra. Chuyện mà Giao Chân Ngôn tối đáp ứng nhất định sẽ làm được!”
Quả nhiên là logic kì quái….
“Cho nên, dù cho có sai cậu cũng muốn làm?” Cô không nhịn được hỏi ngược lại.
Cậu ta mở to hai mắt đáp: “Tôi đã từng làm lúc nào chứ?”
“……..” Được rồi, cô bỏ qua đối thoại với cậu ta, cúi đầu uống nước.
“Diệp Thanh Hòa, tôi biết rõ là mình sai, cho nên tôi mới nghỉ học”.
Cô vừa uống một ngụm nước thiếu chút nữa là phun ra ngoài: “Cậu nghỉ học… là do biết sai mà sửa sao?” Logic hiện tại của cô cũng hỗn loạn theo rồi? Rốt cuộc như thế nào mới đúng?
“Không phải… Tôi muốn nói, tôi nghỉ học là vì trừng phạt bản thân mình”. Cậu ta liền lên tiếng giải thích.
“….” Trừng phạt này hình như cũng hơi quá mức rồi…….. Chẳng lẽ cậu ta là người cuồng tự ngược sao? “Giao Chân Ngôn, cậu không cần thiết phải làm như vậy, sắp sửa phải thi tốt nghiệp trung học rồi…’
“Dù sao thì tôi cũng thi…..!”
“…..” Đây là lần thứ hai cô nghe được lời như thế này, nhưng nghĩ lại không thể không thừa nhận đó là sự thật, Vương Triết còn một năm rưỡi để có thể cố gắng, còn Giao Chân Ngôn … “Vậy, cậu định như thế nào?” Tuy không thích xen vào chuyện của người khác nhưng cô không khỏi hỏi nhiều thêm một câu, cậu ta đứng ở trong chợ mua bán ngọc thạch, là muốn chuyển sang nghề này sao?
Ánh mắt cậu ta sáng lên: “Đây chính là mục đích thứ hai tôi tìm gặp câu. Diệp Thanh Hòa, cậu làm sư phụ cho tôi đi!”
“Sư! Phụ!” Cô đang nghe lầm sao?
“Đúng! Tôi bái cậu làm thầy, có điều hiện tôi không có tiền, nếu cậu không chê thì chờ sau này tôi kiếm được nhiều tiền, sẽ báo đáp cậu gấp bội!”
Diệp Thanh Hòa lúc này mới thật sự tin rằng mình thật sự không nghe lầm: “Nhưng… Tôi có thể dạy được cho cậu cái gì?”
“Ngọc! Diệp Thanh Hòa, cậu am hiểu về ngọc! Có đúng hay không?” Giao Chân Ngôn đưa ánh mắt cuồng nhiệt đánh giá về phía cô, quả thật đã xem cô thành thần tượng để sùng bái.
“Tôi… chỉ biết sơ sơ mà thôi… Thật đấy…” Cô cảm thấy mình nói chuyện cũng khó khăn, bình thường cũng chưa từng khoe khoang bao giờ, sao Giao Chân Ngôn lại biết cô hiểu biết về ngọc chứ?
“So với tôi không biết chút gì thì tốt hơn nhiều rồi! Sư phụ! Cứ quyết định như vậy nhé! Tôi sẽ gọi cậu là sư phụ! Giao Chân Ngôn tôi là một người khoáng đạt! Về sau nhất định sẽ hiếu kính cậu thật tốt!”
“…” Còn có chuyện nào buồn cười hơn chuyện này sao? Cơ mặt cô co quắp đến đáng thương: “Giao Chân Ngôn, tôi mới 16 tuổi, thật sự không cần ai hiếu kính…”
“Vậy tôi sẽ bảo vệ cậu! Có tôi ở đây, về sau ai cũng không thể khi dễ cậu nữa! Như thế nào?”
“… Giao Chân Ngôn, tại sao cậu lại thấy hứng thú với ngọc như vậy?”, cô có chút tò mò hỏi.
Thế nhưng lúc này Giao Chân Ngôn lại trầm mặc đáp: “Tôi xem cậu như thầy của mình mới nói sự thật này. Tôi không phải là con ruột của ba mẹ tôi, chỉ là một đứ trẻ mồ côi được bọn họ nhận tuef viện Phúc Lơi, cha mẹ đối với tôi rất tốt, mặc dù thu nhập không tốt, nhưng đều tạo điều kiện cho tôi những thứ tốt nhất, bọn họ trông cậy vào tiền đồ sau này của tôi. Đáng tiếc, tôi không phải là người ham học, khiến cha mẹ thất vọng. Sau này, mẹ lại sinh thêm em gái, con bé thông minh xinh đẹp, học hành thành tích cũng tố, mẹ tôi liền chuyển tất cả yêu thương sang cho con bé. Từ lúc đó trở đi, tôi bắt đầu thay đổi, trở nên hư hỏng, chơi bời với đám người bên ngoài xã hội, cả ngày gây chuyện, chỉ vì hi vọng có thể được mẹ tôi chú ý hơn, lại quan tâm đến tôi…
Những lời này đã khơi gợi lên từng gợn sóng lăn tăn trong lòng Diệp Thanh Hòa, thì ra là, cậu ấy cũng như cô, cũng là đứa bé không có cha mẹ….
“Chẳng qua tôi biết, đây cũng là bởi vì tôi không có tiền đồ nào mới thế, sau này tôi cũng đã thử cố gắng, muốn có thành tích tốt như em gái để cho cha mẹ chú ý, nhưng bất luận tôi có cố gắng cỡ nào, thì những bài giảng của thầy giáo ở trên lớp vẫn nghe không hiểu, bài thi đối với tôi mà nói chẳng khác nào với sách trời…”
Giao Chân Ngôn rũ mí mắt xuống không nói tiếp.
Diệp Thanh Hòa không dám nhìn cậu ấy như vậy, sợ ở trên mặt của cậu lại thấy một “phiên bản” khác của mình. Cô cũng không biết trong đôi mắt đang rũ xuống kia, có nước mắt hay không, ít nhất, sau cặp kính cận của cô là có…
Cô là một người trong trẻo lạnh lùng, nhưng tính tình không hẳn đã thế, chỉ cần đánh trúng điểm yếu ớt nhất trong lòng cô thì nước mắt cũng từ đó giãy giụa theo ra…
/362
|