Một tay Lộ Ký Thu đang cầm điện thoại, nghe anh nói như vậy thì tay còn lại vô thức đặt trên cổ.
Anh nhìn xuống đường viền cổ của chiếc váy này vẫn còn bảo thủ, thì thầm: “Ồ…”
Có lẽ bởi vì Lục Nhất Hành đang ở chỗ thiếu sáng nên chất lượng video không rõ.
“Anh còn ở trong căn hộ sao?” Lộ Ký Thu nhẹ giọng hỏi.
Lục Nhất Hành cầm điện thoại đi tới bên cửa kính, để cho cô có thể nhìn thấy rõ anh đang ở đâu, sau đó mới trả lời: “Vẫn chưa trở lại đâu. Tối hôm qua anh với Phan Mậu gặp nhau, hôm nay còn có chuyện khác.”
Lục Nhất Hành cố gắng ‘giấu diếm’, vì muốn cho cô một bất ngờ lớn.
Vừa khéo chính là, Lộ Ký Thu cũng đang muốn như vậy.
“Hôm nay quay có thuận lợi không?” Lục Nhất Hành nhìn cô trong video, ánh mắt chưa dời đi bất kỳ phút giây nào.
Lộ Ký Thu nghiêng đầu nhìn phòng trang điểm cách đó không xa, nhân viên vẫn đang ra ra vào vào, hiển nhiên là chuyện phát sinh còn chưa có giải quyết xong.
“Còn chưa bắt đầu quay của ngày hôm nay. Hình như máy quạt có vấn đề,” Lộ Ký Thu vừa nói vừa thu hồi tầm mắt, nhìn anh trong video nói: “Nhưng mà cũng sẽ nhanh thôi.
—— Nhanh một chút thì có thể sớm đi tìm anh.
Nói chuyện vài câu, Lộ Ký Thu mới chú ý tới trong mắt anh có tơ máu đỏ, nghĩ là anh không có nghỉ ngơi tốt, không kìm lòng được mà hỏi: “Tối qua, hai giờ rồi mà anh chưa ngủ sao?”
Lục Nhất Hành đưa điện thoại lại gần một chút, giả vờ vô tội, cười nói: “Tối qua anh mất ngủ.”
Thật ra, cả đêm anh không ngủ.
Ngược lại, Lộ Ký Thu không hề cảm thấy anh đang nói đùa, nhất là khi nhớ tới trong lần cắm trại dã ngoại kia, nhân viên công tác cũng đã nói là anh bị mất ngủ.
Mặc dù biết mất ngủ là một vấn đề nan giải nhưng Lộ Ký Thu vẫn buột miệng hỏi: “Sao anh lại mất ngủ vậy?”
Vẻ mặt Lục Nhất Hành rất thoải mái, nhún vai nói: “Quên cầm theo bút ghi âm.”
Nghe vậy thì Lộ Ký Thu giật mình.
Bút ghi âm, cái bút ghi âm kia chỉ có một bản demo của cô. Cho nên… nếu như lặp đi lặp lại bài hát demo của cô thì anh sẽ tương đối dễ dàng đi vào giấc ngủ hơn sao?
Lộ Ký Thu đoán như thế nên liền hỏi anh.
Lục Nhất Hành gật đầu, không có phủ nhận.
Tay đang cầm điện thoại của Lộ Ký Thu đột nhiên có chút tê dại, muốn sờ vành tai đang nóng lên của mình nhưng lại bị đôi bông tai ngăn lại.
“Cái kia, sao anh lại tìm được cái bản demo kia?” Lộ Ký Thu nhẹ giọng hỏi anh.
Cô đã so sánh với phiên bản phát hành, nó đã có thay đổi rất lớn, còn bản demo thì từ giai điệu đến mức độ xử lý đều rất thuần túy, nhưng cũng chính vì vô cùng đơn giản cho nên thầy giáo chuyên môn đã giúp điều chỉnh trước khi phát hành.
Lộ Ký Thu tò mò, không biết Lục Nhất Hành tìm thấy phiên bản này từ đâu.
Lục Nhất Hành nhếch miệng cười cười, “Bí mật.”
Lộ Ký Thu dựa người vào góc tường, lòng hiếu kỳ còn đang vờn quanh, nhưng chưa kịp tiếp tục truy hỏi anh thì đã thấy tổng giám Lý đi tới.
“Ký Thu —— “
Nghe thấy âm thanh, Lộ Ký Thu vội vàng hạ điện thoại xuống thấp một chút, trả lời: “Tổng giám Lý!”
Tổng giám Lý liếc nhìn điện thoại trong tay Lộ Ký Thu, mặc dù không nhìn thấy rõ mặt người trong màn hình đó là ai nhưng cũng có thể đoán được vài phần.
“Khoảng mười lăm phút nữa là có thể quay,” Tổng giám Lý vừa nói vừa làm động tác gọi điện thoại, thấp giọng nói: “Không sao, cô nói chuyện với bạn trai trước, một lát nữa tôi sẽ cho người tới gọi cô.”
Mặc dù tổng giám Lý cố ý hạ giọng nhưng Lục Nhất Hành ở đầu bên kia điện thoại đều có thể nghe rõ từng chữ một.
Lúc Lộ Ký Thu đưa điện thoại lên một lần nữa thì chợt nghe Lục Nhất Hành nói: “Chỉ có mười lăm phút.”
Lộ Ký Thu gật đầu, nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, chính xác mà nói thì chỉ còn mười bốn phút nữa.
Lục Nhất Hành cầm điện thoại trở về phòng, hình ảnh video đột nhiên bị rung, đến khi hình ảnh ổn định thì thấy Lục Nhất Hành đã đặt đầu trên gối mềm.
Lộ Ký Thu nghĩ là anh mệt mỏi, mím môi nói: “Anh ngủ một lát nhé?”
Lục Nhất Hành chỉ để lộ nửa khuôn mặt, vươn tay cầm điện thoại, nói với cô trong video: “Anh muốn nghe em hát, còn có mười ba phút, Lúc đó chắc anh ngủ được rồi.”
Đây là một lần nữa, Lộ Ký Thu cảm thấy anh đang ‘làm nũng’, rất nghiêm túc làm nũng.
Tay cầm điện thoại lúc này đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Hơi sửng sốt một lúc, rồi cũng không dám nhìn thẳng vào anh thêm phút giây nào. Lộ Ký Thu đưa điện thoại trước ngực. Im lặng trong chốc lát rồi mới đưa điện thoại tới gần bên miệng, cất giọng hát bài hát kia.
Bài hát mà hai người đã cùng nhau nghe trong hai đêm, lúc này đây, cô hát cho anh nghe qua cuộc điện thoại video.
Lộ Ký Thu không nhìn thấy, ngay khi cô hát câu đầu tiên thì nụ cười bên khóe miệng của Lục Nhất Hành ở trong video chưa bao giờ tắt.
Lộ Ký Thu sợ mình sẽ quên lời hoặc lạc giai điệu, lại càng sợ anh nhìn thấy được vẻ mặt khẩn trương của mình cho nên hướng điện thoại lên trên, còn cô thì dựa lưng vào tường thấp giọng hát. Cuối cùng, cô nhắm mắt lại, cố gắng thoát khỏi những ‘tạp niệm’ trong lòng, tập trung vào bài hát.
(1) Tạp niệm: những suy nghĩ mung lung, hỗn độn.
Mãi cho đến khi Miêu Nhị tới tìm cô thì Lộ Ký Thu mới dừng lại, nhìn anh đang nhắm mắt trong, không nói gì, bộ dáng như đang ngủ.
Cũng không đánh thức anh, cô cúp điện thoại rồi đưa nó cho Miêu Nhị.
Miêu Nhị liếc mắt nhìn điện thoại một chút, không khỏi nhiều chuyện: “Chị Ký Thu, chị…”
Lộ Ký Thu biết cô nàng muốn hỏi gì, đưa tay cắt lời: “Đi quay trước.”
Nói xong cũng cất bước đi trước Miêu Nhị, hiển nhiên là từ chối trả lời.
Miêu Nhị híp mắt cười, đi theo sau lưng cô, nhỏ giọng nói: “Chị Ký Thu, chị không cần xấu hổ nha. Em với bạn trai em cũng như vậy, không gặp nhau thì sẽ nhớ, có đôi khi bận rộn cả ngày thì cũng không muốn nói chuyện gì, chỉ cần gọi video, nhìn nhau để cảm nhận được sự tồn tại của đối phương thì cũng đã rất an tâm…”
Lộ Ký Thu không tự chủ được mà thả chậm bước chân.
Hiện tại, cô cảm thấy nhìn anh ở trong video thì chưa đủ, cô rất muốn nhìn thấy anh.
Rất muốn.
Ba giờ chiều, cuối cùng Lộ Ký Thu cũng đã quay xong cảnh trong nhà và ngoài trời cho bộ thứ nhất.
Sau khi ăn bữa cơm đơn giản, cô được chỉnh lại lớp trang điểm. Vì bộ trang sức thứ hai có thiết kế tinh tế và đơn giản hơn nên phần trang điểm cũng phải hòa hợp.
Bộ trang sức này có tên là Tìm Mộng, điều mà nhà thiết kế muốn biểu đạt chính là bản thân đang mê man và bối rối tìm kiếm chính mình, hay là tìm ra hướng đi cho bản thân. Bối cảnh của cảnh quay là cảm giác trong mơ huyền ảo, có đầy khói và bong bóng trong nhà kho rộng 30 mét vuông.
Ngay cả trang phục của Lộ Ký Thu cũng đổi thành váy ren. Để phù hợp với tổng thể, anh Cát – chuyên gia tạo mẫu tóc đã tết mái tóc dài của Lộ Ký Thu thành đuôi cá rối.
“Bên này của mọi người xong chưa? Đạo cụ đã chuẩn bị xong.” Nhân viên đứng trước cửa phòng trang điểm, vội vàng thúc giục.
“Lập tức xong ngay!”
Vừa dứt lời thì chiếc bông tai cuối cùng đã được điều chỉnh xong vị trí.
Lộ Ký Thu nắm lấy tà váy phía trước, Miêu Nhị ôm phần đuôi váy phía sau, mọi người bước nhanh đi tới phòng quay quảng cáo.
Vừa đi tới phòng qua thì hai ba cái máy phun tạo sương mù làm cho Lộ Ký Thu rùng mình một cái, xoa xoa lòng bàn tay với nhau rồi đi đến bên cạnh đạo diễn Vương.
Miêu Nhị bỏ tà váy xuống, trở về phòng trang điểm cầm áo khoác cho Lộ Ký Thu.
Đạo diễn Vương nói sơ qua về trình tự các vị trí di chuyển, sau khi xác định đã kiểm tra đèn xong thì Miêu Nhị nhanh chóng phủ thêm áo khoác cho Lộ Ký Thu.
Lộ Ký Thu kéo cổ áo khoác, nhắc nhở Miêu Nhị: “Em đi nhanh qua một bên chờ chị, ở chỗ này lạnh lắm.”
Dòng sản phẩm Tìm Mộng này chính là dòng mà thương hiệu JM coi trọng nhất. Trong quá khứ, JM chủ yếu được thiết kế cho phụ nữ trên ba mươi, trí thức và gợi cảm. Nhưng với Tìm Mộng thì sẽ là bước đột phá không nhỏ của JM lần này, thiết kế rất đơn và concept trẻ trung, cũng không sử dụng quá nhiều kim cương để tạo cảm giác cao cấp mà thay vào đó là những viên pha lê cao cấp.
Với sự kết hợp của pha lê và kim cương như vậy thì thật khó để người dùng không thích.
Từ tờ mờ sáng tới khi tối mịt, có thể thấy thương hiệu rất quan tâm đến hiệu ứng của lần quay quảng cáo này. Các chi tiết về tư thế giống nhau cũng bắt phải thực hiện nhiều lần.
Sau khi đạo diễn Vương và tổng giám Lý xác nhận cảnh quay cuối cùng thì họ mới tuyên bố kết thúc công việc.
Lộ Ký Thu cúi đầu nói cảm ơn với tất cả nhân viên. Mọi người vỗ tay, đây chỉnh là một ngày quay toàn bộ đúng nghĩa.
Buổi chiều La Mẫn bận rộn chuyện khác nên phải rời đi, đến lúc này mới vừa trở về.
“Em đi thay quần áo trước, chị trò chuyện với tổng giám Lý vài câu thì đi.” La Mẫn giúp Lộ Ký Thu kéo chặt áo khoác, ra hiệu cho Miêu Nhị đưa Lộ Ký Thu qua phòng trang điểm trước.
Cả ngày nay Lộ Ký Thu đều đi giày cao gót, lúc này chân đã không trụ vững, khoác tay Miêu Nhị, thở dài một hơi.
Miêu Nhị nhắt túi sưởi vào tay cô, cười hỏi: “Chị Mẫn nói đã đặt chuyến bay tối nay cho chị. Sau khi ăn tối với bên nhãn hàng thì chị sẽ cùng tổ tiết mục trở về…”
Lộ Ký Thu mím môi, cười gật đầu, rồi hỏi: “Điện thoại của chị đâu?”
Miêu Nhị cúi đầu, lấy điện thoại của Lộ Ký Thu từ trong balo đeo trước ngực ra đưa cho cô: “Một giờ trước, thầy Lục nhắn tin, nói là thầy ấy đã lên máy bay, sẽ liên lạc với chị sau khi xuống máy bay.”
Lộ Ký Thu click vào tin nhắn đó, đoán chắc là anh quay về căn hộ 901.
Đối mặt với máy quay cả ngày, nhận thức của Lộ Ký Thu bây giờ đã mơ hồ, căn bản không có ý thức được, phòng làm việc của Lục Nhất Hành ở chung thành phố với chỗ ở của chương trình, chỉ cách có một hai giờ lái xe, làm sao mà cần phải lên máy bay cơ chứ?
Hai người vừa nói vừa đi vào phòng trang điểm.
“Tôi nhớ rất rõ ràng, bông tai cởi ra thì bỏ vào trong cái khay này. Ai trong các người đã cầm đi, nhanh trả lại đây cho tôi!”
Tiếng chất vấn bén ngọt và chói tai vang lên trong phòng hóa trang. Trong nháy mắt, bầu không khí trong phòng hóa trang trở nên nghiêm túc cực kỳ.
Anh nhìn xuống đường viền cổ của chiếc váy này vẫn còn bảo thủ, thì thầm: “Ồ…”
Có lẽ bởi vì Lục Nhất Hành đang ở chỗ thiếu sáng nên chất lượng video không rõ.
“Anh còn ở trong căn hộ sao?” Lộ Ký Thu nhẹ giọng hỏi.
Lục Nhất Hành cầm điện thoại đi tới bên cửa kính, để cho cô có thể nhìn thấy rõ anh đang ở đâu, sau đó mới trả lời: “Vẫn chưa trở lại đâu. Tối hôm qua anh với Phan Mậu gặp nhau, hôm nay còn có chuyện khác.”
Lục Nhất Hành cố gắng ‘giấu diếm’, vì muốn cho cô một bất ngờ lớn.
Vừa khéo chính là, Lộ Ký Thu cũng đang muốn như vậy.
“Hôm nay quay có thuận lợi không?” Lục Nhất Hành nhìn cô trong video, ánh mắt chưa dời đi bất kỳ phút giây nào.
Lộ Ký Thu nghiêng đầu nhìn phòng trang điểm cách đó không xa, nhân viên vẫn đang ra ra vào vào, hiển nhiên là chuyện phát sinh còn chưa có giải quyết xong.
“Còn chưa bắt đầu quay của ngày hôm nay. Hình như máy quạt có vấn đề,” Lộ Ký Thu vừa nói vừa thu hồi tầm mắt, nhìn anh trong video nói: “Nhưng mà cũng sẽ nhanh thôi.
—— Nhanh một chút thì có thể sớm đi tìm anh.
Nói chuyện vài câu, Lộ Ký Thu mới chú ý tới trong mắt anh có tơ máu đỏ, nghĩ là anh không có nghỉ ngơi tốt, không kìm lòng được mà hỏi: “Tối qua, hai giờ rồi mà anh chưa ngủ sao?”
Lục Nhất Hành đưa điện thoại lại gần một chút, giả vờ vô tội, cười nói: “Tối qua anh mất ngủ.”
Thật ra, cả đêm anh không ngủ.
Ngược lại, Lộ Ký Thu không hề cảm thấy anh đang nói đùa, nhất là khi nhớ tới trong lần cắm trại dã ngoại kia, nhân viên công tác cũng đã nói là anh bị mất ngủ.
Mặc dù biết mất ngủ là một vấn đề nan giải nhưng Lộ Ký Thu vẫn buột miệng hỏi: “Sao anh lại mất ngủ vậy?”
Vẻ mặt Lục Nhất Hành rất thoải mái, nhún vai nói: “Quên cầm theo bút ghi âm.”
Nghe vậy thì Lộ Ký Thu giật mình.
Bút ghi âm, cái bút ghi âm kia chỉ có một bản demo của cô. Cho nên… nếu như lặp đi lặp lại bài hát demo của cô thì anh sẽ tương đối dễ dàng đi vào giấc ngủ hơn sao?
Lộ Ký Thu đoán như thế nên liền hỏi anh.
Lục Nhất Hành gật đầu, không có phủ nhận.
Tay đang cầm điện thoại của Lộ Ký Thu đột nhiên có chút tê dại, muốn sờ vành tai đang nóng lên của mình nhưng lại bị đôi bông tai ngăn lại.
“Cái kia, sao anh lại tìm được cái bản demo kia?” Lộ Ký Thu nhẹ giọng hỏi anh.
Cô đã so sánh với phiên bản phát hành, nó đã có thay đổi rất lớn, còn bản demo thì từ giai điệu đến mức độ xử lý đều rất thuần túy, nhưng cũng chính vì vô cùng đơn giản cho nên thầy giáo chuyên môn đã giúp điều chỉnh trước khi phát hành.
Lộ Ký Thu tò mò, không biết Lục Nhất Hành tìm thấy phiên bản này từ đâu.
Lục Nhất Hành nhếch miệng cười cười, “Bí mật.”
Lộ Ký Thu dựa người vào góc tường, lòng hiếu kỳ còn đang vờn quanh, nhưng chưa kịp tiếp tục truy hỏi anh thì đã thấy tổng giám Lý đi tới.
“Ký Thu —— “
Nghe thấy âm thanh, Lộ Ký Thu vội vàng hạ điện thoại xuống thấp một chút, trả lời: “Tổng giám Lý!”
Tổng giám Lý liếc nhìn điện thoại trong tay Lộ Ký Thu, mặc dù không nhìn thấy rõ mặt người trong màn hình đó là ai nhưng cũng có thể đoán được vài phần.
“Khoảng mười lăm phút nữa là có thể quay,” Tổng giám Lý vừa nói vừa làm động tác gọi điện thoại, thấp giọng nói: “Không sao, cô nói chuyện với bạn trai trước, một lát nữa tôi sẽ cho người tới gọi cô.”
Mặc dù tổng giám Lý cố ý hạ giọng nhưng Lục Nhất Hành ở đầu bên kia điện thoại đều có thể nghe rõ từng chữ một.
Lúc Lộ Ký Thu đưa điện thoại lên một lần nữa thì chợt nghe Lục Nhất Hành nói: “Chỉ có mười lăm phút.”
Lộ Ký Thu gật đầu, nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, chính xác mà nói thì chỉ còn mười bốn phút nữa.
Lục Nhất Hành cầm điện thoại trở về phòng, hình ảnh video đột nhiên bị rung, đến khi hình ảnh ổn định thì thấy Lục Nhất Hành đã đặt đầu trên gối mềm.
Lộ Ký Thu nghĩ là anh mệt mỏi, mím môi nói: “Anh ngủ một lát nhé?”
Lục Nhất Hành chỉ để lộ nửa khuôn mặt, vươn tay cầm điện thoại, nói với cô trong video: “Anh muốn nghe em hát, còn có mười ba phút, Lúc đó chắc anh ngủ được rồi.”
Đây là một lần nữa, Lộ Ký Thu cảm thấy anh đang ‘làm nũng’, rất nghiêm túc làm nũng.
Tay cầm điện thoại lúc này đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Hơi sửng sốt một lúc, rồi cũng không dám nhìn thẳng vào anh thêm phút giây nào. Lộ Ký Thu đưa điện thoại trước ngực. Im lặng trong chốc lát rồi mới đưa điện thoại tới gần bên miệng, cất giọng hát bài hát kia.
Bài hát mà hai người đã cùng nhau nghe trong hai đêm, lúc này đây, cô hát cho anh nghe qua cuộc điện thoại video.
Lộ Ký Thu không nhìn thấy, ngay khi cô hát câu đầu tiên thì nụ cười bên khóe miệng của Lục Nhất Hành ở trong video chưa bao giờ tắt.
Lộ Ký Thu sợ mình sẽ quên lời hoặc lạc giai điệu, lại càng sợ anh nhìn thấy được vẻ mặt khẩn trương của mình cho nên hướng điện thoại lên trên, còn cô thì dựa lưng vào tường thấp giọng hát. Cuối cùng, cô nhắm mắt lại, cố gắng thoát khỏi những ‘tạp niệm’ trong lòng, tập trung vào bài hát.
(1) Tạp niệm: những suy nghĩ mung lung, hỗn độn.
Mãi cho đến khi Miêu Nhị tới tìm cô thì Lộ Ký Thu mới dừng lại, nhìn anh đang nhắm mắt trong, không nói gì, bộ dáng như đang ngủ.
Cũng không đánh thức anh, cô cúp điện thoại rồi đưa nó cho Miêu Nhị.
Miêu Nhị liếc mắt nhìn điện thoại một chút, không khỏi nhiều chuyện: “Chị Ký Thu, chị…”
Lộ Ký Thu biết cô nàng muốn hỏi gì, đưa tay cắt lời: “Đi quay trước.”
Nói xong cũng cất bước đi trước Miêu Nhị, hiển nhiên là từ chối trả lời.
Miêu Nhị híp mắt cười, đi theo sau lưng cô, nhỏ giọng nói: “Chị Ký Thu, chị không cần xấu hổ nha. Em với bạn trai em cũng như vậy, không gặp nhau thì sẽ nhớ, có đôi khi bận rộn cả ngày thì cũng không muốn nói chuyện gì, chỉ cần gọi video, nhìn nhau để cảm nhận được sự tồn tại của đối phương thì cũng đã rất an tâm…”
Lộ Ký Thu không tự chủ được mà thả chậm bước chân.
Hiện tại, cô cảm thấy nhìn anh ở trong video thì chưa đủ, cô rất muốn nhìn thấy anh.
Rất muốn.
Ba giờ chiều, cuối cùng Lộ Ký Thu cũng đã quay xong cảnh trong nhà và ngoài trời cho bộ thứ nhất.
Sau khi ăn bữa cơm đơn giản, cô được chỉnh lại lớp trang điểm. Vì bộ trang sức thứ hai có thiết kế tinh tế và đơn giản hơn nên phần trang điểm cũng phải hòa hợp.
Bộ trang sức này có tên là Tìm Mộng, điều mà nhà thiết kế muốn biểu đạt chính là bản thân đang mê man và bối rối tìm kiếm chính mình, hay là tìm ra hướng đi cho bản thân. Bối cảnh của cảnh quay là cảm giác trong mơ huyền ảo, có đầy khói và bong bóng trong nhà kho rộng 30 mét vuông.
Ngay cả trang phục của Lộ Ký Thu cũng đổi thành váy ren. Để phù hợp với tổng thể, anh Cát – chuyên gia tạo mẫu tóc đã tết mái tóc dài của Lộ Ký Thu thành đuôi cá rối.
“Bên này của mọi người xong chưa? Đạo cụ đã chuẩn bị xong.” Nhân viên đứng trước cửa phòng trang điểm, vội vàng thúc giục.
“Lập tức xong ngay!”
Vừa dứt lời thì chiếc bông tai cuối cùng đã được điều chỉnh xong vị trí.
Lộ Ký Thu nắm lấy tà váy phía trước, Miêu Nhị ôm phần đuôi váy phía sau, mọi người bước nhanh đi tới phòng quay quảng cáo.
Vừa đi tới phòng qua thì hai ba cái máy phun tạo sương mù làm cho Lộ Ký Thu rùng mình một cái, xoa xoa lòng bàn tay với nhau rồi đi đến bên cạnh đạo diễn Vương.
Miêu Nhị bỏ tà váy xuống, trở về phòng trang điểm cầm áo khoác cho Lộ Ký Thu.
Đạo diễn Vương nói sơ qua về trình tự các vị trí di chuyển, sau khi xác định đã kiểm tra đèn xong thì Miêu Nhị nhanh chóng phủ thêm áo khoác cho Lộ Ký Thu.
Lộ Ký Thu kéo cổ áo khoác, nhắc nhở Miêu Nhị: “Em đi nhanh qua một bên chờ chị, ở chỗ này lạnh lắm.”
Dòng sản phẩm Tìm Mộng này chính là dòng mà thương hiệu JM coi trọng nhất. Trong quá khứ, JM chủ yếu được thiết kế cho phụ nữ trên ba mươi, trí thức và gợi cảm. Nhưng với Tìm Mộng thì sẽ là bước đột phá không nhỏ của JM lần này, thiết kế rất đơn và concept trẻ trung, cũng không sử dụng quá nhiều kim cương để tạo cảm giác cao cấp mà thay vào đó là những viên pha lê cao cấp.
Với sự kết hợp của pha lê và kim cương như vậy thì thật khó để người dùng không thích.
Từ tờ mờ sáng tới khi tối mịt, có thể thấy thương hiệu rất quan tâm đến hiệu ứng của lần quay quảng cáo này. Các chi tiết về tư thế giống nhau cũng bắt phải thực hiện nhiều lần.
Sau khi đạo diễn Vương và tổng giám Lý xác nhận cảnh quay cuối cùng thì họ mới tuyên bố kết thúc công việc.
Lộ Ký Thu cúi đầu nói cảm ơn với tất cả nhân viên. Mọi người vỗ tay, đây chỉnh là một ngày quay toàn bộ đúng nghĩa.
Buổi chiều La Mẫn bận rộn chuyện khác nên phải rời đi, đến lúc này mới vừa trở về.
“Em đi thay quần áo trước, chị trò chuyện với tổng giám Lý vài câu thì đi.” La Mẫn giúp Lộ Ký Thu kéo chặt áo khoác, ra hiệu cho Miêu Nhị đưa Lộ Ký Thu qua phòng trang điểm trước.
Cả ngày nay Lộ Ký Thu đều đi giày cao gót, lúc này chân đã không trụ vững, khoác tay Miêu Nhị, thở dài một hơi.
Miêu Nhị nhắt túi sưởi vào tay cô, cười hỏi: “Chị Mẫn nói đã đặt chuyến bay tối nay cho chị. Sau khi ăn tối với bên nhãn hàng thì chị sẽ cùng tổ tiết mục trở về…”
Lộ Ký Thu mím môi, cười gật đầu, rồi hỏi: “Điện thoại của chị đâu?”
Miêu Nhị cúi đầu, lấy điện thoại của Lộ Ký Thu từ trong balo đeo trước ngực ra đưa cho cô: “Một giờ trước, thầy Lục nhắn tin, nói là thầy ấy đã lên máy bay, sẽ liên lạc với chị sau khi xuống máy bay.”
Lộ Ký Thu click vào tin nhắn đó, đoán chắc là anh quay về căn hộ 901.
Đối mặt với máy quay cả ngày, nhận thức của Lộ Ký Thu bây giờ đã mơ hồ, căn bản không có ý thức được, phòng làm việc của Lục Nhất Hành ở chung thành phố với chỗ ở của chương trình, chỉ cách có một hai giờ lái xe, làm sao mà cần phải lên máy bay cơ chứ?
Hai người vừa nói vừa đi vào phòng trang điểm.
“Tôi nhớ rất rõ ràng, bông tai cởi ra thì bỏ vào trong cái khay này. Ai trong các người đã cầm đi, nhanh trả lại đây cho tôi!”
Tiếng chất vấn bén ngọt và chói tai vang lên trong phòng hóa trang. Trong nháy mắt, bầu không khí trong phòng hóa trang trở nên nghiêm túc cực kỳ.
/97
|