Lộ Ký Thu cầm điện thoại di động, động tác trả lời tin nhắn dừng lại, đi vào phòng trang điểm, muốn tìm hiểu đến cùng.
Lúc này trợ lý của tổng giám Lý đang đứng giữa phòng trang điểm, hai tay chống nạnh, nói ngang với những người trong phòng: “Có cần tôi báo giá đôi bông tai cho các người biết không? Nếu việc này bị tổng giám Lý truy cứu tới, ai trong các người cũng không thể chạy thoát được!”
Chị Kiều, chuyên viên trang điểm ngồi xếp bằng trên ghế, lập tờ tạp chí trên tay, có chút không nhịn được mà nói: “Tiểu Trương, em xác định là mình đã làm mất trong phòng trang điểm này sao? Ngoài ra, nếu có việc thì cứ nói, không nên trưng vẻ mặt này cho mọi người xem, không ai nuốt trôi bộ dạng này của em.”
Dù sao chị Kiều cũng là tiền bối, Tiểu Trương không dám chống đối chị ấy, chỉ có thể thả tay xuống, bĩu môi nói: “Chị Kiều, chị không phải không biết nếu bị mất đồ thì sẽ lớn chuyện đến như thế nào…”
Ngụ ý đang nói chị Kiều không hiểu chuyện.
Chị Kiều liếc mắt nhìn cô ta một cái, rồi từ từ đứng dậy, chỉ vào Tiểu Trương, nói: “Hửm, em khoan hãy nói, tôi đương nhiên biết này nghiêm trọng như thế nào, nhưng em là người phụ trách trông coi, em không nên ném đông ném tây, lại còn nghĩ là mọi người chúng ta lấy trộm.”
Thấy bầu không khí trong phòng trang điểm không đúng lắm, Lộ Ký Thu bước lên ngắt lời: “Là đánh mất một đôi bông tai sao? Có phải là trong bộ sưu tập Kim Xán vừa rồi không?”
Chị Kiều thấy Lộ Ký Thu tới thì cũng kiềm cơn tức giận của mình lại, chủ động giải thích: “Đúng vậy, Tiểu Trương đang nôn nóng muốn tìm.”
Lộ Ký Thu đi tới bên cạnh bàn trang điểm rồi ngồi xuống, nhớ lại thời điểm cuối cùng mà cô nhìn thấy đôi bông tai, “Tôi nhớ là, khi bộ thứ nhất quay xong, Tiểu Trương, không phải là cô lấy lại sao?”
Cô nhìn thấy Tiểu Trương đặt đôi bông tai vào khay trang sức.
Tiểu Trương đi tới, mở khay trang sức ra, có chút tức giận, nói: “Vừa rồi em sửa sang lại thì mới phát hiện không nhìn thấy đôi bông tai đâu cả.”
“Tổng giám Lý còn chưa biết sao?” Lộ Ký Thu khó hiểu hỏi.
Nhìn thấy biểu cảm của Tiểu Trương thì lúc này mới nhận ra rằng Tiểu Trương còn chưa nói cho tổng giám Lý biết, đoán chừng là sợ làm lớn chuyện này lên thì tổng giám Lý sẽ trách tội.
Lúc anh Cát đi toilet trở lại, lấy kem dưỡng da tay thoa lên tay, thấy bầu không khí có vẻ không đúng nên có chút kinh ngạc hỏi: “Còn chưa tìm được sao? Tiểu Trương, em nhanh lên một chút!”
Nói xong thì cất tuýp kem dưỡng da tay, cầm túi xách lên rồi nói: “Tôi đi trước nhé! Chị Kiều, Ký Thu, hẹn gặp lại —— “
Buổi tối anh Cát còn có một hoạt động tạo kiểu tóc khác nên đã đến lúc cần phải rời đi.
Anh biết, giọng nói của anh Cát còn chưa dứt thì đã bị Tiểu Trương gọi lại.
“Không thể đi!”
Tiểu Trương nói xong thì tới cửa phòng trang điểm, đứng chặn lại ở đó: “Bông tai còn chưa tìm được, ai cũng không được rời đi.”
Anh Cát gia nhập giới giải trí này cũng không phải ngày một ngày hai, không thể nói rằng địa vị của anh rất lớn nhưng tuyệt đối sẽ không chịu thua với tính khí của nha đầu Tiểu Trương này.
“Ý cô là gì? Cô cảm thấy tôi là người đã lấy bông tai sao?” Anh Cát hiển nhiên có chút tức giận, hai tay khoanh trước ngực, chất vấn cô ta.
“Anh Cát, em không có ý này, nhưng trách nhiệm này em không kham nổi. Nếu không… Anh mở túi ra cho em xem.”
Tiểu Trương vừa nói xong, mọi người trong phòng trang điểm không khỏi xì xào bàn tán.
“Tại sao chúng ta lại bị coi là ‘kẻ tình nghi’?”
“Đúng vậy, rõ ràng là cô ta sơ suất, cô ta phải chịu trách nhiệm, chưa biết rõ sự tình mà cứ như vậy…”
Ít nhiều thì Lộ Ký Thu có thể hiểu được trong lòng của Tiểu Trương đang nghĩ gì. Nếu như không tìm thấy được bông tai, có thể Tiểu Trương sẽ bị mất việc, thậm chí còn phải bồi thường.
Miêu Nhị đang giúp cô tháo tết tóc, nhỏ giọng nói: “Việc lục túi xách này thì cũng phải do tổng giám Lý thực hiện…”
Quả thực, chẳng qua Tiểu Trương cũng chỉ là một trợ lý, nếu như việc lục soát túi là cách giải quyết hợp lý thì cũng không có ai nghe theo cô ta. Nhất là khi cô ta có thái độ không tốt như vậy.
Anh Cát bị ngăn lại ở cửa, giọng nói tức giận: “Lục soát túi? Vậy cô còn muốn lục soát người nữa không?”
Sau khi anh Cát nói xong thì những người khác cũng phụ họa: “Tổng giám Lý còn chưa có đặc quyền này, cô dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi đi? Cái quái gì…”
Ngay lập tức, phòng trang điểm nhốn nháo.
Miêu Nhị cúi người đặt dây buộc tóc trên bàn trang điểm, bất giác liếc nhìn Tiểu Trương. Cũng rất đúng lúc, Tiểu Trương cũng đang nhìn cô ấy.
“Cô! Nhất định là cô đã lấy!”
Lúc này, Tiểu Trương giống như nổi cơn điên rồ, xông lại kéo tay Miêu Nhị, nói bậy bạ: “Chính là cô đã lấy! Cô mau giao ra đây!”
Miêu Nhị hoảng sợ, có chút luống cuống nghiêng người về phía Lộ Ký Thu.
“Cô đang nói cái gì? Dựa vào cái gì mà nói tôi cầm?” Miêu Nhị không ngờ mũi nhọn lại đột nhiên chĩa về phía mình.
Một khía cạnh khác trong tính cách của Lộ Ký Thu ít biểu lộ là —— đặc biệt ‘bao che cho con’.
Cô đứng dậy, đứng chắn trước người Miêu Nhị, cau mày nói: “Tiểu Trương, cô nói chuyện gì cũng phải có chứng cứ, phải chịu trách nhiệm, không nên muốn nói gì thì nói.”
Tiểu Trương lùi về phía sau một bước, có chút khinh thường, cười nói: “Sáng hôm nay, cô ta nói đôi bông tai kia đẹp, còn đưa tay đụng vào, cô ta có động cơ!”
Dĩ nhiên Lộ Ký Thu không đồng tình với cái lý do đưa ra nửa chừng này, kéo Miêu Nhị ra phía sau một chút, hỏi ngược lại: “Như vậy cũng không có ý nghĩa gì, tôi cũng nghĩ đôi bông tai kia rất đẹp, chỉ là tôi không chỉ động vào mà còn đeo cả nửa ngày đấy. Nói như vậy, tôi là đối tượng nghi ngờ lớn nhất đúng không?”
Tiểu Trương nhếch miệng nói: “Cô ta không giống, cô ta không mua nổi, nên mới trộm.”
Đây đúng là nói xấu!
Lộ Ký Thu có chút không dám tin mà nhìn Tiểu Trương. Vừa rồi cô còn hết lòng đồng tình và thông cảm với cô ta, nhưng vào lúc này, đều đã biến mất không còn một chút nào.
“Được. Cô không thể đưa ra bằng chứng, tôi cũng không muốn đấu khẩu với cô,” Lộ Ký Thu xoay người nói với anh Cát ở cửa: “Anh Cát, phiền anh mời tổng giám Lý tới đây một chút.”
Vừa nghe Lộ Ký Thu muốn gọi tổng giám Lý tới thì rõ ràng Tiểu Trương bị luống cuống.
Anh Cát cũng đang muốn như vậy, nên đồng ý đi tìm tổng giám Lý.
Lộ Ký Thu kéo tay Tiểu Trương: “Cô không phải sợ, anh Cát sẽ không bỏ chạy, chúng tôi cũng không bỏ chạy. Chờ tổng giám Lý tới, nếu như còn không tìm được thì báo cảnh sát.”
Mọi người trong phòng trang điểm nhìn Lộ Ký Thu nói chuyện, nên cũng không thèm nghe Tiểu Trương, kiên định chờ tổng giám Lý tới để trả lại sự trong sạch cho mọi người.
Miêu Nhị vẫn im lặng, tức giận đến run tay. Lộ Ký Thu vỗ vỗ tay em ấy, ý bảo em ấy không nên gấp.
Cô tuyệt đối sẽ không để cho người của mình chịu một tí ấm ức nào.
Muốn nói vì sao Lộ Ký Thu lại tin tưởng Miêu Nhị như vậy ư? Có ba nguyên nhân. Thứ nhất là cô biết rõ nhân phẩm của Miêu Nhị, hai là tiền thưởng phúc lợi hằng năm, thậm chí là hằng quý mà Lộ Ký Thu trả cho Miêu Nhị cũng cao hơn bất kỳ trợ lý nghệ sĩ khác. Bên cạnh đó, điều kiện gia đình của Miêu Nhị cũng không kém, em ấy không cần thiết phải làm như vậy.
Mà nguyên nhân quan trọng nhất, là Miêu Nhị tuyệt đối sẽ không làm chuyện ảnh hưởng tới danh tiếng của cô. Đây là một loại tín nhiệm.
Trong mấy phút đồng hồ đợi tổng giám Lý, tất cả mọi người đều tỏ ý rằng bản thân họ đồng ý bỏ đồ trong túi xách của mình ra nhưng là phải đợi tổng giám Lý tới thì mới thực hiện được.
Rất nhanh, tổng giám Lý và La Mẫn đều tới.
“Chuyện gì xảy ra?” Tổng giám Lý nhìn Tiểu Trương một chút, bước nhanh tới kiểm tra đồ trong hộp trang sức, “Làm sao lại mất được?”
Thấy thái độ của tổng giám Lý, chắc là trước đó anh Cát đã nói cho ông ấy biết chuyện gì đang xảy ra.
Tổng giám Lý đã tới, Tiểu Trương chỉ có thể kể từ đầu đến cuối những chuyện đã xảy ra, nhưng cũng đưa nhiều cảm xúc, thái độ cá nhân vào, đặc biệt là lúc nói đến Miêu Nhị.
“… Cô ta là kẻ đáng nghi nhất, nhiều lần khen ngợi vẻ đẹp của đôi bông tai, với lại đã có đụng vào đôi bông tai…”
Vừa nói vừa nhìn phía Lộ Ký Thu, “Hơn nữa, bông tai vẫn luôn do cô Lộ đeo, trong lúc quay, người có nhiều cơ hội tiếp cận với đôi bông tai, thậm chí có khả năng trộm đôi bông tai nhất chính là trợ lý của cô Lộ…”
La Mẫn đứng bên cạnh, nghe Tiểu Trương ‘trần thuật’ xong thì không kìm lòng được mà nói: “Cô gái, cô không phải mới vừa nói —— là cô bỏ đôi bông tai vào hộp trang sức sao? Thế nào bây giờ còn nói là trong lúc quay có thể đã bị ‘trộm’ mất.”
Nghe vậy, tổng giám Lý trừng mắt nhìn Tiểu Trường, lập tức cười xả lả với La Mẫn và Lộ Ký Thu: “Thật sự xin lỗi hai vị, đôi bông tai của chúng tôi đúng là không thấy nữa, bây giờ mọi người chia nhau ra tìm, có thể…”
Tổng giám Lý nói được phân nửa thì đưa mắt quét một vòng mọi người trong phòng, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Miêu Nhị, cười ha hả nói: “Có thể một lát nữa, đôi bông tai sẽ tự mình ‘chạy’ ra đấy!”
Lộ Ký Thu đã quay một ngày đêm, bản thân vốn đã mệt rã đến mức không muốn nói chuyện, nhưng lúc này lại xảy ra chuyện. Vừa nghe giọng nói âm dương quái khí đầy ám chỉ của tổng giám Lý thì ngọn lửa lại bùng phát.
“Tổng giám Lý, lời này của ông là có ý gì?” Lộ Ký Thu kéo tà váy, tiến lên, nghiêm giọng nói: “Nếu như nhãn hàng nghi ngờ tôi và nhân viên cộng tác của tôi, thì nói thẳng đi, không cần phải đánh đố cái gì.”
Tất cả mọi người đều nghe ra, tổng giám Lý cũng cho rằng đôi bông tai bị trộm, thậm chỉ muốn mọi người phân công ra tìm, làm bộ như bắt cho người ăn trộm một cái thang để người ăn trộm trả lại?
Buồn cười đến cực điểm.
La Mẫn cũng giống như vậy, vô cùng tức giận, nhưng chuyện gì vậy cũng chẳng phải lần đầu tiên gặp phải trong giới giải trí này. Vì thế đi lên vỗ vai Lộ Ký Thu, ý bảo cô yên tĩnh một chút.
Lộ Ký Thu phiền nhất là bị nói xấu, chuyện này so với đánh cho cô một cái tát còn khó chịu.
Hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn La Mẫn, nói cho cô biết bản thân không sao, sau đó quay đầu nói với tổng giám Lý: “Như vậy, bỏ qua vấn đề tín nhiệm, nếu muốn lục soát túi xách, lục soát người thì tôi chấp nhận, thế nhưng —— “
Lộ Ký Thu lôi kéo Miêu Nhị với đôi mắt đã sớm đỏ hoe qua gần mình, nhìn Tiểu Trương đang ‘chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng’ (1), nói: “Tôi có lý do để nghi ngờ cô ta tự ý giấu bông tai đi. Cô giúp tôi tháo xuống, lại thất trách làm cho đôi bông tai không cánh mà bay.”
(1) Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng: ỷ vào thế có lợi của mình mà hung hăng, bắt nạt người.
“Bây giờ tôi cho rằng, là cô cố ý giấu đi, sau đó bịa ra rằng nó đã bị đánh cắp.”
“Tôi không có!” Tiểu Trương nóng nảy, cảm giác bị vu oan rõ ràng khiến cho cô ta muốn nhảy dựng.
“Cô không có? Được, lục soát túi xách của cô trước, rồi lục soát cả người cô, có thể chứ?” Lộ Ký Thu đi về phía trước, ngẩng đầu nhìn tổng giám Lý cả nửa ngày vẫn không nói câu gì, muốn ông ta lên tiếng.
Tổng giám Lý nói năng không kiêng dè, lại thêm còn chưa nói tới giao tình với Tiểu Trương cho nên gật đầu nhận lời.
Tiểu Trương cũng không thể từ chối, dù sao đây cũng là do cô ta đề nghị trước.
Tiểu Trương lấy tất cả đồ trong túi xách và túi áo của mình ra nhưng không có bông tai. Chuyện này thì Lộ Ký Thu đã sớm đoán được, cô ta sẽ không làm như vậy.
Lộ Ký Thu xoay người, đối diện với Miêu Nhị, hạ giọng nói: “Đại khái là chị có thể mua được đôi bông tai đó, nhưng nó không tốt cho em…”
“Chị Ký Thu, em không sao,” Miêu Nhị cắn môi gật đầu, “Em đi lấy túi.”
Mà sự thật chứng minh, Miêu Nhị cũng không có liên quan gì đến chuyện đôi bông tai bị mất.
Tổng giám Lý có chút khó chịu, nhỏ giọng lầm bầm, dĩ nhiên ông ta cũng không muốn chuyện này động tới cảnh sát.
Mọi người thấy thế đều tự mở túi xách của mình ra để chứng tỏ bản thân vô tội.
“Gọi cảnh sát đi!”
La Mẫn và tổng giám Lý là bạn, khuyên ông ta báo cảnh sát để giải quyết. Tổng giám Lý do dự ba lần bảy lượt không chịu gọi cảnh sát.
Tất cả mọi người trong phòng trang điểm vừa tìm vừa chờ, bởi vì Tiểu Trương nói đôi bông tai bị mất trong phòng trang điểm.
Lộ Ký Thu ngồi lại trên ghế, vừa nhìn Tiểu Trương đang tháo bộ trang sức Tìm Mộng xuống, vừa nhàn nhạt lên tiếng: “Cô lo lắng, tôi có thể hiểu, bởi vì quả thực đó là trách nhiệm của cô.”
Tiểu Trương tự biết mình đuối lý, vừa tháo trang sức vừa nén nước mắt.
“Đúng…”
Tiểu Trương nói lời xin lỗi còn chưa xong thì đã bị Lộ Ký Thu giơ tay cắt ngang, “Cô nên nói xin lỗi với trợ lý của tôi, chứ không phải nói với tôi.”
Nói xong, Lộ Ký Thu đặt vòng tay cuối cùng vào hộp trang sức, để lại một mình Miêu Nhị và Tiểu Trương tự mình khơi thông, còn chính mình thì đi vào phòng để thay quần áo.
Từ khi bước vào giới giải trí tới nay, cô không bao giờ muốn xù lông, thể hiện mình, bởi vì như vậy rất mệt, làm một người bình thường trong giới này, hiền hòa một chút thì sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi thay xong quần áo, vừa mới mở cửa phòng thay đồ ra thì Lộ Ký Thu thấy La Mẫn đang đứng bên ngoài chờ cô.
“Chị Mẫn!”
La Mẫn nhìn cô, nhún vai hỏi: “Còn tức giận à?”
“Không có,” Lộ Ký Thu cười lắc đầu, “Chẳng qua là cảm thấy, đồng đội tốt và đối tác tốt là vô cùng quan trọng.”
Vừa nói vừa đi tới nắm lấy tay La Mẫn, “Tối nay nhất định phải tham gia sao? Mọi chuyện đã như thế này…”
Bữa tiệc đêm nay bị một đôi bông tai làm cho cô làm thấy chán nản, không thú vị.
“Phải đi.”
La Mẫn chưa có cô cơ hội nói không, dẫn cô trở lại phòng trang điểm, phát hiện hai nhân viên đạo cụ đang ở trong đó.
“… Đúng vậy, cái túi nhung này rơi ở hành lang toilet, nếu chúng ta không nhặt được thì không chừng…”
Tổng giám Lý tỉ mỉ kiểm tra lại đôi bông tai, xoay người nổi giận đùng đùng với Tiểu Trương: “Đôi bông tai này tại sao lại rớt trên hành lang? Không phải cô nói chúng ở trong phòng trang điểm sao?”
Lúc này Tiểu Trương mới nhớ lại, cô lo lắng mình đi phòng rửa tay sẽ có người đánh chủ ý lên hộp trang sức, vì vậy cô mang theo hộp trang sức theo vào phòng rửa tay, nhưng không để ý là túi nhung nhỏ với đôi bông tai bị rớt giữa đường.
Sau khi ‘phá án’ rốt cuộc mọi người cũng thở phào một hơi.
Lộ Ký Thu và mọi người đứng dậy đi ra ngoài chờ xe, tổng giám Lý đã cố ý đến nhận lỗi. Với buổi tiệc lát nữa, hy vọng mọi người có thể không đề cập đến chuyện này, dù sao trên bữa tiệc cũng toàn là các ông chủ lớn.
Lộ Ký Thu chẳng phải là người bỏ đá xuống giếng (2), gật đầu nói đã biết.
(2) Bỏ đá xuống giếng: là câu thành ngữ có nghĩa tương tự như giậu đổ bìm leo, có nghĩa là chỉ người khi thấy người khác gặp khó khăn, không tìm cách giúp đỡ mà tìm mọi cách để tận dụng thời cơ nhằm tư lợi cho mình.
Vừa dứt lời, một chiếc xe thương vụ dừng trước mặt mọi người.
Cửa xe được người bên trong đẩy ra.
Lộ Ký Thu nhìn thấy người bên trong xe thì không khỏi nhíu mày.
Lúc này trợ lý của tổng giám Lý đang đứng giữa phòng trang điểm, hai tay chống nạnh, nói ngang với những người trong phòng: “Có cần tôi báo giá đôi bông tai cho các người biết không? Nếu việc này bị tổng giám Lý truy cứu tới, ai trong các người cũng không thể chạy thoát được!”
Chị Kiều, chuyên viên trang điểm ngồi xếp bằng trên ghế, lập tờ tạp chí trên tay, có chút không nhịn được mà nói: “Tiểu Trương, em xác định là mình đã làm mất trong phòng trang điểm này sao? Ngoài ra, nếu có việc thì cứ nói, không nên trưng vẻ mặt này cho mọi người xem, không ai nuốt trôi bộ dạng này của em.”
Dù sao chị Kiều cũng là tiền bối, Tiểu Trương không dám chống đối chị ấy, chỉ có thể thả tay xuống, bĩu môi nói: “Chị Kiều, chị không phải không biết nếu bị mất đồ thì sẽ lớn chuyện đến như thế nào…”
Ngụ ý đang nói chị Kiều không hiểu chuyện.
Chị Kiều liếc mắt nhìn cô ta một cái, rồi từ từ đứng dậy, chỉ vào Tiểu Trương, nói: “Hửm, em khoan hãy nói, tôi đương nhiên biết này nghiêm trọng như thế nào, nhưng em là người phụ trách trông coi, em không nên ném đông ném tây, lại còn nghĩ là mọi người chúng ta lấy trộm.”
Thấy bầu không khí trong phòng trang điểm không đúng lắm, Lộ Ký Thu bước lên ngắt lời: “Là đánh mất một đôi bông tai sao? Có phải là trong bộ sưu tập Kim Xán vừa rồi không?”
Chị Kiều thấy Lộ Ký Thu tới thì cũng kiềm cơn tức giận của mình lại, chủ động giải thích: “Đúng vậy, Tiểu Trương đang nôn nóng muốn tìm.”
Lộ Ký Thu đi tới bên cạnh bàn trang điểm rồi ngồi xuống, nhớ lại thời điểm cuối cùng mà cô nhìn thấy đôi bông tai, “Tôi nhớ là, khi bộ thứ nhất quay xong, Tiểu Trương, không phải là cô lấy lại sao?”
Cô nhìn thấy Tiểu Trương đặt đôi bông tai vào khay trang sức.
Tiểu Trương đi tới, mở khay trang sức ra, có chút tức giận, nói: “Vừa rồi em sửa sang lại thì mới phát hiện không nhìn thấy đôi bông tai đâu cả.”
“Tổng giám Lý còn chưa biết sao?” Lộ Ký Thu khó hiểu hỏi.
Nhìn thấy biểu cảm của Tiểu Trương thì lúc này mới nhận ra rằng Tiểu Trương còn chưa nói cho tổng giám Lý biết, đoán chừng là sợ làm lớn chuyện này lên thì tổng giám Lý sẽ trách tội.
Lúc anh Cát đi toilet trở lại, lấy kem dưỡng da tay thoa lên tay, thấy bầu không khí có vẻ không đúng nên có chút kinh ngạc hỏi: “Còn chưa tìm được sao? Tiểu Trương, em nhanh lên một chút!”
Nói xong thì cất tuýp kem dưỡng da tay, cầm túi xách lên rồi nói: “Tôi đi trước nhé! Chị Kiều, Ký Thu, hẹn gặp lại —— “
Buổi tối anh Cát còn có một hoạt động tạo kiểu tóc khác nên đã đến lúc cần phải rời đi.
Anh biết, giọng nói của anh Cát còn chưa dứt thì đã bị Tiểu Trương gọi lại.
“Không thể đi!”
Tiểu Trương nói xong thì tới cửa phòng trang điểm, đứng chặn lại ở đó: “Bông tai còn chưa tìm được, ai cũng không được rời đi.”
Anh Cát gia nhập giới giải trí này cũng không phải ngày một ngày hai, không thể nói rằng địa vị của anh rất lớn nhưng tuyệt đối sẽ không chịu thua với tính khí của nha đầu Tiểu Trương này.
“Ý cô là gì? Cô cảm thấy tôi là người đã lấy bông tai sao?” Anh Cát hiển nhiên có chút tức giận, hai tay khoanh trước ngực, chất vấn cô ta.
“Anh Cát, em không có ý này, nhưng trách nhiệm này em không kham nổi. Nếu không… Anh mở túi ra cho em xem.”
Tiểu Trương vừa nói xong, mọi người trong phòng trang điểm không khỏi xì xào bàn tán.
“Tại sao chúng ta lại bị coi là ‘kẻ tình nghi’?”
“Đúng vậy, rõ ràng là cô ta sơ suất, cô ta phải chịu trách nhiệm, chưa biết rõ sự tình mà cứ như vậy…”
Ít nhiều thì Lộ Ký Thu có thể hiểu được trong lòng của Tiểu Trương đang nghĩ gì. Nếu như không tìm thấy được bông tai, có thể Tiểu Trương sẽ bị mất việc, thậm chí còn phải bồi thường.
Miêu Nhị đang giúp cô tháo tết tóc, nhỏ giọng nói: “Việc lục túi xách này thì cũng phải do tổng giám Lý thực hiện…”
Quả thực, chẳng qua Tiểu Trương cũng chỉ là một trợ lý, nếu như việc lục soát túi là cách giải quyết hợp lý thì cũng không có ai nghe theo cô ta. Nhất là khi cô ta có thái độ không tốt như vậy.
Anh Cát bị ngăn lại ở cửa, giọng nói tức giận: “Lục soát túi? Vậy cô còn muốn lục soát người nữa không?”
Sau khi anh Cát nói xong thì những người khác cũng phụ họa: “Tổng giám Lý còn chưa có đặc quyền này, cô dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi đi? Cái quái gì…”
Ngay lập tức, phòng trang điểm nhốn nháo.
Miêu Nhị cúi người đặt dây buộc tóc trên bàn trang điểm, bất giác liếc nhìn Tiểu Trương. Cũng rất đúng lúc, Tiểu Trương cũng đang nhìn cô ấy.
“Cô! Nhất định là cô đã lấy!”
Lúc này, Tiểu Trương giống như nổi cơn điên rồ, xông lại kéo tay Miêu Nhị, nói bậy bạ: “Chính là cô đã lấy! Cô mau giao ra đây!”
Miêu Nhị hoảng sợ, có chút luống cuống nghiêng người về phía Lộ Ký Thu.
“Cô đang nói cái gì? Dựa vào cái gì mà nói tôi cầm?” Miêu Nhị không ngờ mũi nhọn lại đột nhiên chĩa về phía mình.
Một khía cạnh khác trong tính cách của Lộ Ký Thu ít biểu lộ là —— đặc biệt ‘bao che cho con’.
Cô đứng dậy, đứng chắn trước người Miêu Nhị, cau mày nói: “Tiểu Trương, cô nói chuyện gì cũng phải có chứng cứ, phải chịu trách nhiệm, không nên muốn nói gì thì nói.”
Tiểu Trương lùi về phía sau một bước, có chút khinh thường, cười nói: “Sáng hôm nay, cô ta nói đôi bông tai kia đẹp, còn đưa tay đụng vào, cô ta có động cơ!”
Dĩ nhiên Lộ Ký Thu không đồng tình với cái lý do đưa ra nửa chừng này, kéo Miêu Nhị ra phía sau một chút, hỏi ngược lại: “Như vậy cũng không có ý nghĩa gì, tôi cũng nghĩ đôi bông tai kia rất đẹp, chỉ là tôi không chỉ động vào mà còn đeo cả nửa ngày đấy. Nói như vậy, tôi là đối tượng nghi ngờ lớn nhất đúng không?”
Tiểu Trương nhếch miệng nói: “Cô ta không giống, cô ta không mua nổi, nên mới trộm.”
Đây đúng là nói xấu!
Lộ Ký Thu có chút không dám tin mà nhìn Tiểu Trương. Vừa rồi cô còn hết lòng đồng tình và thông cảm với cô ta, nhưng vào lúc này, đều đã biến mất không còn một chút nào.
“Được. Cô không thể đưa ra bằng chứng, tôi cũng không muốn đấu khẩu với cô,” Lộ Ký Thu xoay người nói với anh Cát ở cửa: “Anh Cát, phiền anh mời tổng giám Lý tới đây một chút.”
Vừa nghe Lộ Ký Thu muốn gọi tổng giám Lý tới thì rõ ràng Tiểu Trương bị luống cuống.
Anh Cát cũng đang muốn như vậy, nên đồng ý đi tìm tổng giám Lý.
Lộ Ký Thu kéo tay Tiểu Trương: “Cô không phải sợ, anh Cát sẽ không bỏ chạy, chúng tôi cũng không bỏ chạy. Chờ tổng giám Lý tới, nếu như còn không tìm được thì báo cảnh sát.”
Mọi người trong phòng trang điểm nhìn Lộ Ký Thu nói chuyện, nên cũng không thèm nghe Tiểu Trương, kiên định chờ tổng giám Lý tới để trả lại sự trong sạch cho mọi người.
Miêu Nhị vẫn im lặng, tức giận đến run tay. Lộ Ký Thu vỗ vỗ tay em ấy, ý bảo em ấy không nên gấp.
Cô tuyệt đối sẽ không để cho người của mình chịu một tí ấm ức nào.
Muốn nói vì sao Lộ Ký Thu lại tin tưởng Miêu Nhị như vậy ư? Có ba nguyên nhân. Thứ nhất là cô biết rõ nhân phẩm của Miêu Nhị, hai là tiền thưởng phúc lợi hằng năm, thậm chí là hằng quý mà Lộ Ký Thu trả cho Miêu Nhị cũng cao hơn bất kỳ trợ lý nghệ sĩ khác. Bên cạnh đó, điều kiện gia đình của Miêu Nhị cũng không kém, em ấy không cần thiết phải làm như vậy.
Mà nguyên nhân quan trọng nhất, là Miêu Nhị tuyệt đối sẽ không làm chuyện ảnh hưởng tới danh tiếng của cô. Đây là một loại tín nhiệm.
Trong mấy phút đồng hồ đợi tổng giám Lý, tất cả mọi người đều tỏ ý rằng bản thân họ đồng ý bỏ đồ trong túi xách của mình ra nhưng là phải đợi tổng giám Lý tới thì mới thực hiện được.
Rất nhanh, tổng giám Lý và La Mẫn đều tới.
“Chuyện gì xảy ra?” Tổng giám Lý nhìn Tiểu Trương một chút, bước nhanh tới kiểm tra đồ trong hộp trang sức, “Làm sao lại mất được?”
Thấy thái độ của tổng giám Lý, chắc là trước đó anh Cát đã nói cho ông ấy biết chuyện gì đang xảy ra.
Tổng giám Lý đã tới, Tiểu Trương chỉ có thể kể từ đầu đến cuối những chuyện đã xảy ra, nhưng cũng đưa nhiều cảm xúc, thái độ cá nhân vào, đặc biệt là lúc nói đến Miêu Nhị.
“… Cô ta là kẻ đáng nghi nhất, nhiều lần khen ngợi vẻ đẹp của đôi bông tai, với lại đã có đụng vào đôi bông tai…”
Vừa nói vừa nhìn phía Lộ Ký Thu, “Hơn nữa, bông tai vẫn luôn do cô Lộ đeo, trong lúc quay, người có nhiều cơ hội tiếp cận với đôi bông tai, thậm chí có khả năng trộm đôi bông tai nhất chính là trợ lý của cô Lộ…”
La Mẫn đứng bên cạnh, nghe Tiểu Trương ‘trần thuật’ xong thì không kìm lòng được mà nói: “Cô gái, cô không phải mới vừa nói —— là cô bỏ đôi bông tai vào hộp trang sức sao? Thế nào bây giờ còn nói là trong lúc quay có thể đã bị ‘trộm’ mất.”
Nghe vậy, tổng giám Lý trừng mắt nhìn Tiểu Trường, lập tức cười xả lả với La Mẫn và Lộ Ký Thu: “Thật sự xin lỗi hai vị, đôi bông tai của chúng tôi đúng là không thấy nữa, bây giờ mọi người chia nhau ra tìm, có thể…”
Tổng giám Lý nói được phân nửa thì đưa mắt quét một vòng mọi người trong phòng, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Miêu Nhị, cười ha hả nói: “Có thể một lát nữa, đôi bông tai sẽ tự mình ‘chạy’ ra đấy!”
Lộ Ký Thu đã quay một ngày đêm, bản thân vốn đã mệt rã đến mức không muốn nói chuyện, nhưng lúc này lại xảy ra chuyện. Vừa nghe giọng nói âm dương quái khí đầy ám chỉ của tổng giám Lý thì ngọn lửa lại bùng phát.
“Tổng giám Lý, lời này của ông là có ý gì?” Lộ Ký Thu kéo tà váy, tiến lên, nghiêm giọng nói: “Nếu như nhãn hàng nghi ngờ tôi và nhân viên cộng tác của tôi, thì nói thẳng đi, không cần phải đánh đố cái gì.”
Tất cả mọi người đều nghe ra, tổng giám Lý cũng cho rằng đôi bông tai bị trộm, thậm chỉ muốn mọi người phân công ra tìm, làm bộ như bắt cho người ăn trộm một cái thang để người ăn trộm trả lại?
Buồn cười đến cực điểm.
La Mẫn cũng giống như vậy, vô cùng tức giận, nhưng chuyện gì vậy cũng chẳng phải lần đầu tiên gặp phải trong giới giải trí này. Vì thế đi lên vỗ vai Lộ Ký Thu, ý bảo cô yên tĩnh một chút.
Lộ Ký Thu phiền nhất là bị nói xấu, chuyện này so với đánh cho cô một cái tát còn khó chịu.
Hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn La Mẫn, nói cho cô biết bản thân không sao, sau đó quay đầu nói với tổng giám Lý: “Như vậy, bỏ qua vấn đề tín nhiệm, nếu muốn lục soát túi xách, lục soát người thì tôi chấp nhận, thế nhưng —— “
Lộ Ký Thu lôi kéo Miêu Nhị với đôi mắt đã sớm đỏ hoe qua gần mình, nhìn Tiểu Trương đang ‘chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng’ (1), nói: “Tôi có lý do để nghi ngờ cô ta tự ý giấu bông tai đi. Cô giúp tôi tháo xuống, lại thất trách làm cho đôi bông tai không cánh mà bay.”
(1) Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng: ỷ vào thế có lợi của mình mà hung hăng, bắt nạt người.
“Bây giờ tôi cho rằng, là cô cố ý giấu đi, sau đó bịa ra rằng nó đã bị đánh cắp.”
“Tôi không có!” Tiểu Trương nóng nảy, cảm giác bị vu oan rõ ràng khiến cho cô ta muốn nhảy dựng.
“Cô không có? Được, lục soát túi xách của cô trước, rồi lục soát cả người cô, có thể chứ?” Lộ Ký Thu đi về phía trước, ngẩng đầu nhìn tổng giám Lý cả nửa ngày vẫn không nói câu gì, muốn ông ta lên tiếng.
Tổng giám Lý nói năng không kiêng dè, lại thêm còn chưa nói tới giao tình với Tiểu Trương cho nên gật đầu nhận lời.
Tiểu Trương cũng không thể từ chối, dù sao đây cũng là do cô ta đề nghị trước.
Tiểu Trương lấy tất cả đồ trong túi xách và túi áo của mình ra nhưng không có bông tai. Chuyện này thì Lộ Ký Thu đã sớm đoán được, cô ta sẽ không làm như vậy.
Lộ Ký Thu xoay người, đối diện với Miêu Nhị, hạ giọng nói: “Đại khái là chị có thể mua được đôi bông tai đó, nhưng nó không tốt cho em…”
“Chị Ký Thu, em không sao,” Miêu Nhị cắn môi gật đầu, “Em đi lấy túi.”
Mà sự thật chứng minh, Miêu Nhị cũng không có liên quan gì đến chuyện đôi bông tai bị mất.
Tổng giám Lý có chút khó chịu, nhỏ giọng lầm bầm, dĩ nhiên ông ta cũng không muốn chuyện này động tới cảnh sát.
Mọi người thấy thế đều tự mở túi xách của mình ra để chứng tỏ bản thân vô tội.
“Gọi cảnh sát đi!”
La Mẫn và tổng giám Lý là bạn, khuyên ông ta báo cảnh sát để giải quyết. Tổng giám Lý do dự ba lần bảy lượt không chịu gọi cảnh sát.
Tất cả mọi người trong phòng trang điểm vừa tìm vừa chờ, bởi vì Tiểu Trương nói đôi bông tai bị mất trong phòng trang điểm.
Lộ Ký Thu ngồi lại trên ghế, vừa nhìn Tiểu Trương đang tháo bộ trang sức Tìm Mộng xuống, vừa nhàn nhạt lên tiếng: “Cô lo lắng, tôi có thể hiểu, bởi vì quả thực đó là trách nhiệm của cô.”
Tiểu Trương tự biết mình đuối lý, vừa tháo trang sức vừa nén nước mắt.
“Đúng…”
Tiểu Trương nói lời xin lỗi còn chưa xong thì đã bị Lộ Ký Thu giơ tay cắt ngang, “Cô nên nói xin lỗi với trợ lý của tôi, chứ không phải nói với tôi.”
Nói xong, Lộ Ký Thu đặt vòng tay cuối cùng vào hộp trang sức, để lại một mình Miêu Nhị và Tiểu Trương tự mình khơi thông, còn chính mình thì đi vào phòng để thay quần áo.
Từ khi bước vào giới giải trí tới nay, cô không bao giờ muốn xù lông, thể hiện mình, bởi vì như vậy rất mệt, làm một người bình thường trong giới này, hiền hòa một chút thì sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi thay xong quần áo, vừa mới mở cửa phòng thay đồ ra thì Lộ Ký Thu thấy La Mẫn đang đứng bên ngoài chờ cô.
“Chị Mẫn!”
La Mẫn nhìn cô, nhún vai hỏi: “Còn tức giận à?”
“Không có,” Lộ Ký Thu cười lắc đầu, “Chẳng qua là cảm thấy, đồng đội tốt và đối tác tốt là vô cùng quan trọng.”
Vừa nói vừa đi tới nắm lấy tay La Mẫn, “Tối nay nhất định phải tham gia sao? Mọi chuyện đã như thế này…”
Bữa tiệc đêm nay bị một đôi bông tai làm cho cô làm thấy chán nản, không thú vị.
“Phải đi.”
La Mẫn chưa có cô cơ hội nói không, dẫn cô trở lại phòng trang điểm, phát hiện hai nhân viên đạo cụ đang ở trong đó.
“… Đúng vậy, cái túi nhung này rơi ở hành lang toilet, nếu chúng ta không nhặt được thì không chừng…”
Tổng giám Lý tỉ mỉ kiểm tra lại đôi bông tai, xoay người nổi giận đùng đùng với Tiểu Trương: “Đôi bông tai này tại sao lại rớt trên hành lang? Không phải cô nói chúng ở trong phòng trang điểm sao?”
Lúc này Tiểu Trương mới nhớ lại, cô lo lắng mình đi phòng rửa tay sẽ có người đánh chủ ý lên hộp trang sức, vì vậy cô mang theo hộp trang sức theo vào phòng rửa tay, nhưng không để ý là túi nhung nhỏ với đôi bông tai bị rớt giữa đường.
Sau khi ‘phá án’ rốt cuộc mọi người cũng thở phào một hơi.
Lộ Ký Thu và mọi người đứng dậy đi ra ngoài chờ xe, tổng giám Lý đã cố ý đến nhận lỗi. Với buổi tiệc lát nữa, hy vọng mọi người có thể không đề cập đến chuyện này, dù sao trên bữa tiệc cũng toàn là các ông chủ lớn.
Lộ Ký Thu chẳng phải là người bỏ đá xuống giếng (2), gật đầu nói đã biết.
(2) Bỏ đá xuống giếng: là câu thành ngữ có nghĩa tương tự như giậu đổ bìm leo, có nghĩa là chỉ người khi thấy người khác gặp khó khăn, không tìm cách giúp đỡ mà tìm mọi cách để tận dụng thời cơ nhằm tư lợi cho mình.
Vừa dứt lời, một chiếc xe thương vụ dừng trước mặt mọi người.
Cửa xe được người bên trong đẩy ra.
Lộ Ký Thu nhìn thấy người bên trong xe thì không khỏi nhíu mày.
/97
|