Diệp Thiệu mặc dù không muốn nói chuyện cùng Lệ Sâm nhưng Nam Ca đã ở đây, anh ta không có cách nào cự tuyệt khác. Vì vậy anh ta chỉ ở phía sau nói một câu: Chờ tôi về phòng thí nghiệm trước, đem nhiệm vụ phân phối cho vài trợ thủ một cái.
Lệ Sâm quay đầu cùng anh ta nói: Vậy chúng tôi đi về trước chờ anh.
Diệp Thiệu dặn dò nhiệm vụ cũng không cần thời gian bao lâu, mấy trợ thủ kia đều rất thông minh, một lần liền quen tay. Đồng dạng, khi bọn họ thấy phòng thí nghiệm lại có nhiều tinh hạch như vậy, miễn bàn có bao nhiêu khiếp sợ.
Hóa ra những người có dị năng trong căn cứ làm nhiệm vụ lấy được nhiều tinh hạch như vậy đều giao cho Diệp Thiệu sao?
Thời điểm Diệp Thiệu đi tìm Lệ Sâm, phát hiện anh ở trong phòng Nam Ca. Vừa nghĩ tới sáng nay thấy bộ dáng bọn họ từ trong phòng đi ra, Diệp Thiệu liền cảm thấy từng trận đau nhức.
Đẩy cửa tiến vào, anh ta lạnh như băng hỏi Lệ Sâm: Anh nhất định muốn tôi đến đây sao? Là muốn khoe khoang?
Lệ Sâm hiểu ra anh ta nói là có ý gì, cũng không giải thích mà chỉ là khẽ mỉm cười.
Diệp Thiệu còn muốn duỗi tay đánh Lệ Sâm, Lệ Sâm lại nhàn nhạt nói: Buổi sáng là nhường anh thôi, nếu không anh cho rằng mình có thể đánh tôi? Đây là phòng Nam Ca, anh không cần phá hư nó.
Một câu nói, giống như là một cây kim đâm xuống, đem Diệp Thiệu cái bóng cao su này chọc thủng. Anh ta suy sụp tinh thần tìm cái ghế ngồi xuống, phát hiện Nam Ca còn ngồi ở trên giường loay hoay làm gì đó.
Diệp Thiệu đau lòng nói một câu: Ca nhi, sao em lại đi theo một người cặn bã bại hoại như vậy.
Lệ Sâm nhướn mày, trong mắt mang theo tức giận.
Nam Ca nghe lời nói này mới quay đầu lại, tuy nhiên điểm cô chú ý hiển nhiên không đúng lắm: Anh mới phát hiện ra anh ấy là người cặn bã bại hoại à?
Lệ Sâm lúc này đã không phải là nhướng lông mày, anh cảm thấy gân xanh trên trán đều nhảy hai cái, đối với Nam Ca uy nghiêm nói: Em đem thứ tôi vừa mới đưa cho em trả đây.
Nam Ca gào ô một tiếng, lại phủ phục xuống. Mang thứ đó gắt gao ôm vào trong ngực sau đó nhìn Lệ Sâm nịnh nọt dựng thẳng ngón cái lên: Hắc hắc, vừa nãy tôi nói giỡn. Lệ Sâm, anh thật sự là người đàn ông tốt nhất trên cái thế giới này.
Biết thế là tốt. Lệ Sâm đâm gò má cô, tuy nhiên cũng không có hỏi tới.
Diệp Thiệu nghiêng đầu vừa nhìn mới phát hiện thứ Nam Ca che chở hóa ra là một nắm đồ trang sức đeo tay. Hơn nữa phía trên kia đều khảm nạm kim cương, có nhiều màu rất đẹp mắt.
Nếu là ở trước tận thế thì nhất định có thể có giá trị rất nhiều tiền. Nhưng bây giờ, đồ trang sức đeo tay không thể làm cơm ăn, cũng không thể giết Zombie, mọi người đang chạy trốn cũng sẽ không đi nhặt nó.
Lệ Sâm ngược lại hiểu được Nam Ca thích cái gì, tìm cho cô nhiều như thế. Lúc này Nam Ca còn đang tự mình đeo chiếc nhẫn kim cương đâu, một cái hai cái... Mười đầu ngón tay đều mang lên, còn khoe khoang giơ cho Lệ Sâm xem.
Lệ Sâm rõ ràng là cùng Diệp Thiệu nói chuyện, lại cảm giác được Nam Ca dựa vào gần còn đưa tay sờ sờ đầu cô.
Diệp Thiệu xem hai người ăn ý như thế, trái tim lại trầm xuống.
Nói đi, tới tìm tôi đến cùng là chuyện gì. Nếu như là vì thuốc thử thì anh không cần nghĩ, tôi cùng căn cứ có hiệp nghị giữ bí mật, không thể nói. Thật ra trên người Diệp Thiệu còn mang theo một phần thuốc thử đấy.
Nam Ca một bên loay hoay dây chuyền kim cương, một bên còn lẩm bẩm: Nhưng mà chúng tôi đã biết thuốc thử kia là thuốc kích thích tiềm năng người bình thường nha.
Cái gì? Diệp Thiệu thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên: Làm sao em biết?
Anh ta xác thực không cùng Nam Ca nói qua!
Nam Ca quay đầu, rất muốn nói là tôi nghe lén được. Cũng may hiện tại cô có chút cơ trí, trong nháy mắt đổi giọng: Tôi phân tích qua thành phần bên trong.
Diệp Thiệu thật là không hề nghĩ đến, hóa ra tạo thành hết thảy chuyện này lại còn là chính mình.
Việc đã đến nước này, anh ta cũng không có biện pháp nào. Chỉ có thể thở dài nói: Chuyện này nhất định phải giữ bí mật.
Lệ Sâm mặc dù chướng mắt Diệp Thiệu, nhưng tính tình coi như là sòng phẳng: Đạo lý thất phu vô tội, người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội chúng ta vẫn hiểu. Lần này tìm anh lại đây vì chúng tôi chuẩn bị cùng anh chào từ biệt.
Các người định rời đi sao? Diệp Thiệu hiển nhiên vội vàng: Nhưng mà tôi đã nói qua, tôi muốn cùng nhóm anh cùng đi!
Chúng tôi muốn đi Bắc Hải, không muốn mang anh. Lệ Sâm không muốn để Diệp Thiệu làm kỳ đà. Tuy nhiên anh đối với thuốc thử này ngược lại rất cảm thấy hứng thú, còn đang suy nghĩ làm thế nào cùng Diệp Thiệu mở miệng.
Mà Nam Ca quả nhiên là bảo bối của Lệ Sâm, chính mình còn chưa châm chước xong, cô đã bắt đầu khờ dại bổ đao: Bác sĩ Diệp cũng đừng đi theo chúng tôi, chúng tôi là có chính sự. Đối với thuốc thử của anh tôi thấy thật thú vị, anh cho chúng tôi một chút thôi.
Nói xong còn đi gẩy túi áo Lệ Sâm, Diệp Thiệu đầu tiên là nghe được âm thanh ào ào thanh thúy, sau đó liền thấy Nam Ca từ bên trong xuất ra một cái túi nhỏ: Tinh hạch chúng tôi có thể cung cấp cho anh.
Mới vừa nói xong, cô liền nâng nâng cái túi trong tay nghi ngờ hỏi Lệ Sâm: Khuya ngày hôm trước tôi còn mở qua mà. Bên trong này sao nhiều tinh hạch hơn rồi?
Lệ Sâm bóp cổ tay tinh tế của cô, đem túi tinh hạch bỏ xuống không sợ hãi giải thích: Ngày hôm qua thời điểm em ở căn cứ đại xuất danh tiếng, tôi giết Zombie lấy được.
Nam Ca quyết đoán câm miệng lại.
Diệp Thiệu cũng cự tuyệt Nam Ca không được cho nên giờ phút này Nam Ca nói xong, anh ta do dự cũng không có, chỉ nhu hòa cười một tiếng. Ánh mắt cũng mềm mại rất nhiều: Được, các người cần bao nhiêu?
Dù sao Lệ Sâm cùng Nam Ca rời đi cũng cần xe, anh ta muốn cùng rất dễ dàng.
Nam Ca nhìn thoáng qua Lệ Sâm, liền nghe Lệ Sâm nói: Trước cho chúng ta năm mươi viên đi.
Năm mươi? Diệp Thiệu dở khóc dở cười: Các người thật đúng là công phu sư tử ngoạm, coi như là vài trợ thủ của tôi không ngủ không nghỉ. Một ngày cũng chỉ làm được năm viên. Kia xem ra, các người còn phải ở trong căn cứ đợi thêm vài ngày nữa.
Lệ Sâm chờ nhiều ngày như thế cũng không quan tâm mười ngày tiếp theo cho nên anh chỉ nói: Vừa vặn chúng tôi cũng muốn xem một chút hiệu quả.
Nếu bọn họ cũng đã biết nội tình thuốc thử, Diệp Thiệu liền làm ra quyết định: Hôm nay vừa vặn muốn tiến hành thí nghiệm lần đầu tiên, hai người sang đây xem đi.
Lúc tối, Lệ Sâm quả nhiên mang Nam Ca đi. Chỗ này là căn cứ cực cơ mật, không phải là quyền hạn đến độ cao nhất định thì không vào được.
Mà mười người bình thường, Nhạc Văn Phong tuyển ra chín người. Còn người còn lại chính là Diệp Thiệu. Lâm tiên sinh cùng Nhạc Văn Phong chứng kiến Lệ Sâm cùng Nam Ca, hiển nhiên rất là nghi hoặc.
Bọn họ có chút tức giận hỏi Diệp Thiệu: Đây là có chuyện gì?
Diệp Thiệu rộng rãi thừa nhận: Sư muội của tôi quá thành thạo về dược học, bí mật của chúng ta không gạt được cô ấy.
Hóa ra lại là tự mình phân tích ra được ? Vài người ngoài nghề khác đều sùng bái lại khiếp sợ nhìn Nam Ca. Cô gái này không chỉ thân thủ tốt mà ngay cả y thuật cũng lợi hại như thế!
Trong lòng Nhạc Văn Phong có so đo. Vốn là anh ta còn muốn dàn xếp cho Nam Ca, bây giờ nhìn lại. Mặc kệ trả giá cao như nào cũng muốn giữ cô ta ở lại căn cứ. Nếu cô ta không chịu, vậy cũng đừng trách anh ta hạ sát thủ.
Mười bình thuốc thử đều chuẩn bị tốt, mỗi tổ đều có ba thứ: thuốc thử, ống nghiệm cùng với giấy thử.
Thuốc thử là kích thích tiềm năng con người, giấy thử chính là khảo nghiệm dị năng cuối cùng.
Bởi vì Diệp Thiệu cũng là lần đầu tiên nếm thử thuốc thử này, nói với mọi người: Sau khi dùng qua thuốc thử có thể sẽ ngủ say một đoạn thời gian, mọi người không nên kinh hoảng. Coi như là không có thức tỉnh dị năng cũng sẽ không có tổn thương thân thể.
Thấy tất cả mọi người bày tỏ tín nhiệm nhìn anh ta, Diệp Thiệu nói với trợ thủ của mình: Bắt đầu đi.
Vài trợ thủ theo thứ tự tiến lên, tiêm thuốc thử vào cánh tay bọn họ, sau đó dán giấy thử lên.
Mười người quả nhiên rất nhanh liền ngủ say, Nam Ca liên tục tò mò nhìn chằm chằm Diệp Thiệu, đột nhiên phát giác Lệ Sâm đụng tay mình một cái.
Ngày hôm qua tìm trở về cho cô những thứ đồ trang sức đeo tay kia, lúc này cô đang mang một cái dây chuyền, còn có một chiếc nhẫn. Giờ phút này Lệ Sâm liền đem chiếc nhẫn trên ngón giữa cô chuyển đến ngón vô danh.
Nam Ca còn nghi ngờ nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: Anh đụng đến nhẫn tôi làm cái gì?
Lệ Sâm cười cười, thuần lương nói: Em không biết là đeo nhẫn vào ngón áp út đẹp hơn sao?
Dù sao Nam Ca cũng không thèm để ý cái này, thích ngón tay nào liền mang vào ngón tay đó. Cô ngược lại lại hỏi Lệ Sâm: Bọn họ muốn ngủ say bao lâu nha.
Lệ Sâm lắc đầu: Tôi cũng không biết, trước quan sát một lát đi. Hai người đều rất có kiên nhẫn, Lâm tiên sinh cùng Nhạc Văn Phong lại có chút bận tâm.
Thật vất vả trải qua ba giờ, mọi người cuối cùng từ từ tỉnh lại.
Diệp Thiệu trước tiên xem chính là giấy thử của mình, mặc dù đã làm tốt chuẩn bị tâm lý nhưng trên giấy thử không có bất kỳ biến hóa nào vẫn làm anh ta thất lạc cực độ.
Một lát sau bảy người còn lại đã tỉnh lại cũng không có thức tỉnh dị năng. Còn hai người mặc dù còn đang ngủ say, nhưng giấy thử đã biến sắc. Có một người thậm chí còn thức tỉnh ra phong hỏa song hệ dị năng!
Lâm tiên sinh cùng Nhạc Văn Phong chứng kiến kết quả cũng cao hứng đến hỏng. Bởi vì Diệp Thiệu nói, giấy thử thành công chỉ có mười phần trăm, bọn họ còn tưởng rằng trong mười người thức tỉnh một người đã không sai, không nghĩ tới có hai người!
Vậy nếu như tiêm thuốc thuốc thử cho toàn bộ người trong căn cứ, căn cứ Tân Bình sẽ cường hãn tới trình độ nào?
Hiện thời Zombie tiến hóa càng lúc càng nhanh, nhân loại cùng chúng nó so sánh đã chậm một nhịp. Hiện tại tốt lắm, bọn họ có thể từ số lượng giành thắng lợi!
Nhạc Văn Phong vốn là muốn bày tỏ cảm tạ với Diệp Thiệu một chút, có lẽ anh ta cũng phát hiện. Diệp Thiệu bởi vì không thức tỉnh dị năng mà có chút thất lạc. Vì vậy anh ta chỉ đi tới, ngắn gọn nói hai câu nói: Vất vả rồi, bác sĩ Diệp.
Diệp Thiệu gật đầu, thật thâm sâu đưa mắt nhìn Nam Ca một cái mới rời đi. Nam Ca cùng Lệ Sâm xem như chính mắt chứng kiến hiệu quả thuốc thử, Lệ Sâm lúc này liền đưa ra quyết định, muốn lất năm mươi viên rời đi.
Vì vậy trong cuộc sống chờ đợi, Lệ Sâm liền ra ngoài một mình giết Zombie, Nam Ca lúc nào cũng vào buổi sáng mới phát hiện Lệ Sâm đã đi.
Hai người đều thân cận vào buổi tối mỗi ngày, Nam Ca sẽ đếm số tinh hạch của Lệ Sâm. Phát hiện thành quả Lệ Sâm cũng quá khả quan rồi. Cùng người có dị năng khác so sánh, số lượng tinh hạch anh lấy được dĩ nhiên là hơn vài lần. Hơn mười mấy lần đấy!
Hơn nữa có lúc Lệ Sâm trở về mặc dù chật vật, nhưng nửa điểm bị thương cũng chưa từng chịu qua!
Nam Ca lúc ban ngày ở căn cứ chờ Lệ Sâm trở về còn tiếp nhận một ủy thác, đó chính là chỉ đạo những người bình thường trong căn cứ kia rèn luyện thân thể.
Nam Ca không có tính nhẫn nại của Lệ Sâm, cô cũng không giảng bài. Vì vậy phương pháp rèn luyện của cô chỉ có một cái, đó chính là cùng cô đánh nhau.
Dù sao về sau ra ngoài săn giết Zombie cũng cần thực chiến. Đánh với cô thất bại nhiều thì sẽ có thêm kinh nghiệm thôi.
Lệ Sâm quay đầu cùng anh ta nói: Vậy chúng tôi đi về trước chờ anh.
Diệp Thiệu dặn dò nhiệm vụ cũng không cần thời gian bao lâu, mấy trợ thủ kia đều rất thông minh, một lần liền quen tay. Đồng dạng, khi bọn họ thấy phòng thí nghiệm lại có nhiều tinh hạch như vậy, miễn bàn có bao nhiêu khiếp sợ.
Hóa ra những người có dị năng trong căn cứ làm nhiệm vụ lấy được nhiều tinh hạch như vậy đều giao cho Diệp Thiệu sao?
Thời điểm Diệp Thiệu đi tìm Lệ Sâm, phát hiện anh ở trong phòng Nam Ca. Vừa nghĩ tới sáng nay thấy bộ dáng bọn họ từ trong phòng đi ra, Diệp Thiệu liền cảm thấy từng trận đau nhức.
Đẩy cửa tiến vào, anh ta lạnh như băng hỏi Lệ Sâm: Anh nhất định muốn tôi đến đây sao? Là muốn khoe khoang?
Lệ Sâm hiểu ra anh ta nói là có ý gì, cũng không giải thích mà chỉ là khẽ mỉm cười.
Diệp Thiệu còn muốn duỗi tay đánh Lệ Sâm, Lệ Sâm lại nhàn nhạt nói: Buổi sáng là nhường anh thôi, nếu không anh cho rằng mình có thể đánh tôi? Đây là phòng Nam Ca, anh không cần phá hư nó.
Một câu nói, giống như là một cây kim đâm xuống, đem Diệp Thiệu cái bóng cao su này chọc thủng. Anh ta suy sụp tinh thần tìm cái ghế ngồi xuống, phát hiện Nam Ca còn ngồi ở trên giường loay hoay làm gì đó.
Diệp Thiệu đau lòng nói một câu: Ca nhi, sao em lại đi theo một người cặn bã bại hoại như vậy.
Lệ Sâm nhướn mày, trong mắt mang theo tức giận.
Nam Ca nghe lời nói này mới quay đầu lại, tuy nhiên điểm cô chú ý hiển nhiên không đúng lắm: Anh mới phát hiện ra anh ấy là người cặn bã bại hoại à?
Lệ Sâm lúc này đã không phải là nhướng lông mày, anh cảm thấy gân xanh trên trán đều nhảy hai cái, đối với Nam Ca uy nghiêm nói: Em đem thứ tôi vừa mới đưa cho em trả đây.
Nam Ca gào ô một tiếng, lại phủ phục xuống. Mang thứ đó gắt gao ôm vào trong ngực sau đó nhìn Lệ Sâm nịnh nọt dựng thẳng ngón cái lên: Hắc hắc, vừa nãy tôi nói giỡn. Lệ Sâm, anh thật sự là người đàn ông tốt nhất trên cái thế giới này.
Biết thế là tốt. Lệ Sâm đâm gò má cô, tuy nhiên cũng không có hỏi tới.
Diệp Thiệu nghiêng đầu vừa nhìn mới phát hiện thứ Nam Ca che chở hóa ra là một nắm đồ trang sức đeo tay. Hơn nữa phía trên kia đều khảm nạm kim cương, có nhiều màu rất đẹp mắt.
Nếu là ở trước tận thế thì nhất định có thể có giá trị rất nhiều tiền. Nhưng bây giờ, đồ trang sức đeo tay không thể làm cơm ăn, cũng không thể giết Zombie, mọi người đang chạy trốn cũng sẽ không đi nhặt nó.
Lệ Sâm ngược lại hiểu được Nam Ca thích cái gì, tìm cho cô nhiều như thế. Lúc này Nam Ca còn đang tự mình đeo chiếc nhẫn kim cương đâu, một cái hai cái... Mười đầu ngón tay đều mang lên, còn khoe khoang giơ cho Lệ Sâm xem.
Lệ Sâm rõ ràng là cùng Diệp Thiệu nói chuyện, lại cảm giác được Nam Ca dựa vào gần còn đưa tay sờ sờ đầu cô.
Diệp Thiệu xem hai người ăn ý như thế, trái tim lại trầm xuống.
Nói đi, tới tìm tôi đến cùng là chuyện gì. Nếu như là vì thuốc thử thì anh không cần nghĩ, tôi cùng căn cứ có hiệp nghị giữ bí mật, không thể nói. Thật ra trên người Diệp Thiệu còn mang theo một phần thuốc thử đấy.
Nam Ca một bên loay hoay dây chuyền kim cương, một bên còn lẩm bẩm: Nhưng mà chúng tôi đã biết thuốc thử kia là thuốc kích thích tiềm năng người bình thường nha.
Cái gì? Diệp Thiệu thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên: Làm sao em biết?
Anh ta xác thực không cùng Nam Ca nói qua!
Nam Ca quay đầu, rất muốn nói là tôi nghe lén được. Cũng may hiện tại cô có chút cơ trí, trong nháy mắt đổi giọng: Tôi phân tích qua thành phần bên trong.
Diệp Thiệu thật là không hề nghĩ đến, hóa ra tạo thành hết thảy chuyện này lại còn là chính mình.
Việc đã đến nước này, anh ta cũng không có biện pháp nào. Chỉ có thể thở dài nói: Chuyện này nhất định phải giữ bí mật.
Lệ Sâm mặc dù chướng mắt Diệp Thiệu, nhưng tính tình coi như là sòng phẳng: Đạo lý thất phu vô tội, người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội chúng ta vẫn hiểu. Lần này tìm anh lại đây vì chúng tôi chuẩn bị cùng anh chào từ biệt.
Các người định rời đi sao? Diệp Thiệu hiển nhiên vội vàng: Nhưng mà tôi đã nói qua, tôi muốn cùng nhóm anh cùng đi!
Chúng tôi muốn đi Bắc Hải, không muốn mang anh. Lệ Sâm không muốn để Diệp Thiệu làm kỳ đà. Tuy nhiên anh đối với thuốc thử này ngược lại rất cảm thấy hứng thú, còn đang suy nghĩ làm thế nào cùng Diệp Thiệu mở miệng.
Mà Nam Ca quả nhiên là bảo bối của Lệ Sâm, chính mình còn chưa châm chước xong, cô đã bắt đầu khờ dại bổ đao: Bác sĩ Diệp cũng đừng đi theo chúng tôi, chúng tôi là có chính sự. Đối với thuốc thử của anh tôi thấy thật thú vị, anh cho chúng tôi một chút thôi.
Nói xong còn đi gẩy túi áo Lệ Sâm, Diệp Thiệu đầu tiên là nghe được âm thanh ào ào thanh thúy, sau đó liền thấy Nam Ca từ bên trong xuất ra một cái túi nhỏ: Tinh hạch chúng tôi có thể cung cấp cho anh.
Mới vừa nói xong, cô liền nâng nâng cái túi trong tay nghi ngờ hỏi Lệ Sâm: Khuya ngày hôm trước tôi còn mở qua mà. Bên trong này sao nhiều tinh hạch hơn rồi?
Lệ Sâm bóp cổ tay tinh tế của cô, đem túi tinh hạch bỏ xuống không sợ hãi giải thích: Ngày hôm qua thời điểm em ở căn cứ đại xuất danh tiếng, tôi giết Zombie lấy được.
Nam Ca quyết đoán câm miệng lại.
Diệp Thiệu cũng cự tuyệt Nam Ca không được cho nên giờ phút này Nam Ca nói xong, anh ta do dự cũng không có, chỉ nhu hòa cười một tiếng. Ánh mắt cũng mềm mại rất nhiều: Được, các người cần bao nhiêu?
Dù sao Lệ Sâm cùng Nam Ca rời đi cũng cần xe, anh ta muốn cùng rất dễ dàng.
Nam Ca nhìn thoáng qua Lệ Sâm, liền nghe Lệ Sâm nói: Trước cho chúng ta năm mươi viên đi.
Năm mươi? Diệp Thiệu dở khóc dở cười: Các người thật đúng là công phu sư tử ngoạm, coi như là vài trợ thủ của tôi không ngủ không nghỉ. Một ngày cũng chỉ làm được năm viên. Kia xem ra, các người còn phải ở trong căn cứ đợi thêm vài ngày nữa.
Lệ Sâm chờ nhiều ngày như thế cũng không quan tâm mười ngày tiếp theo cho nên anh chỉ nói: Vừa vặn chúng tôi cũng muốn xem một chút hiệu quả.
Nếu bọn họ cũng đã biết nội tình thuốc thử, Diệp Thiệu liền làm ra quyết định: Hôm nay vừa vặn muốn tiến hành thí nghiệm lần đầu tiên, hai người sang đây xem đi.
Lúc tối, Lệ Sâm quả nhiên mang Nam Ca đi. Chỗ này là căn cứ cực cơ mật, không phải là quyền hạn đến độ cao nhất định thì không vào được.
Mà mười người bình thường, Nhạc Văn Phong tuyển ra chín người. Còn người còn lại chính là Diệp Thiệu. Lâm tiên sinh cùng Nhạc Văn Phong chứng kiến Lệ Sâm cùng Nam Ca, hiển nhiên rất là nghi hoặc.
Bọn họ có chút tức giận hỏi Diệp Thiệu: Đây là có chuyện gì?
Diệp Thiệu rộng rãi thừa nhận: Sư muội của tôi quá thành thạo về dược học, bí mật của chúng ta không gạt được cô ấy.
Hóa ra lại là tự mình phân tích ra được ? Vài người ngoài nghề khác đều sùng bái lại khiếp sợ nhìn Nam Ca. Cô gái này không chỉ thân thủ tốt mà ngay cả y thuật cũng lợi hại như thế!
Trong lòng Nhạc Văn Phong có so đo. Vốn là anh ta còn muốn dàn xếp cho Nam Ca, bây giờ nhìn lại. Mặc kệ trả giá cao như nào cũng muốn giữ cô ta ở lại căn cứ. Nếu cô ta không chịu, vậy cũng đừng trách anh ta hạ sát thủ.
Mười bình thuốc thử đều chuẩn bị tốt, mỗi tổ đều có ba thứ: thuốc thử, ống nghiệm cùng với giấy thử.
Thuốc thử là kích thích tiềm năng con người, giấy thử chính là khảo nghiệm dị năng cuối cùng.
Bởi vì Diệp Thiệu cũng là lần đầu tiên nếm thử thuốc thử này, nói với mọi người: Sau khi dùng qua thuốc thử có thể sẽ ngủ say một đoạn thời gian, mọi người không nên kinh hoảng. Coi như là không có thức tỉnh dị năng cũng sẽ không có tổn thương thân thể.
Thấy tất cả mọi người bày tỏ tín nhiệm nhìn anh ta, Diệp Thiệu nói với trợ thủ của mình: Bắt đầu đi.
Vài trợ thủ theo thứ tự tiến lên, tiêm thuốc thử vào cánh tay bọn họ, sau đó dán giấy thử lên.
Mười người quả nhiên rất nhanh liền ngủ say, Nam Ca liên tục tò mò nhìn chằm chằm Diệp Thiệu, đột nhiên phát giác Lệ Sâm đụng tay mình một cái.
Ngày hôm qua tìm trở về cho cô những thứ đồ trang sức đeo tay kia, lúc này cô đang mang một cái dây chuyền, còn có một chiếc nhẫn. Giờ phút này Lệ Sâm liền đem chiếc nhẫn trên ngón giữa cô chuyển đến ngón vô danh.
Nam Ca còn nghi ngờ nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: Anh đụng đến nhẫn tôi làm cái gì?
Lệ Sâm cười cười, thuần lương nói: Em không biết là đeo nhẫn vào ngón áp út đẹp hơn sao?
Dù sao Nam Ca cũng không thèm để ý cái này, thích ngón tay nào liền mang vào ngón tay đó. Cô ngược lại lại hỏi Lệ Sâm: Bọn họ muốn ngủ say bao lâu nha.
Lệ Sâm lắc đầu: Tôi cũng không biết, trước quan sát một lát đi. Hai người đều rất có kiên nhẫn, Lâm tiên sinh cùng Nhạc Văn Phong lại có chút bận tâm.
Thật vất vả trải qua ba giờ, mọi người cuối cùng từ từ tỉnh lại.
Diệp Thiệu trước tiên xem chính là giấy thử của mình, mặc dù đã làm tốt chuẩn bị tâm lý nhưng trên giấy thử không có bất kỳ biến hóa nào vẫn làm anh ta thất lạc cực độ.
Một lát sau bảy người còn lại đã tỉnh lại cũng không có thức tỉnh dị năng. Còn hai người mặc dù còn đang ngủ say, nhưng giấy thử đã biến sắc. Có một người thậm chí còn thức tỉnh ra phong hỏa song hệ dị năng!
Lâm tiên sinh cùng Nhạc Văn Phong chứng kiến kết quả cũng cao hứng đến hỏng. Bởi vì Diệp Thiệu nói, giấy thử thành công chỉ có mười phần trăm, bọn họ còn tưởng rằng trong mười người thức tỉnh một người đã không sai, không nghĩ tới có hai người!
Vậy nếu như tiêm thuốc thuốc thử cho toàn bộ người trong căn cứ, căn cứ Tân Bình sẽ cường hãn tới trình độ nào?
Hiện thời Zombie tiến hóa càng lúc càng nhanh, nhân loại cùng chúng nó so sánh đã chậm một nhịp. Hiện tại tốt lắm, bọn họ có thể từ số lượng giành thắng lợi!
Nhạc Văn Phong vốn là muốn bày tỏ cảm tạ với Diệp Thiệu một chút, có lẽ anh ta cũng phát hiện. Diệp Thiệu bởi vì không thức tỉnh dị năng mà có chút thất lạc. Vì vậy anh ta chỉ đi tới, ngắn gọn nói hai câu nói: Vất vả rồi, bác sĩ Diệp.
Diệp Thiệu gật đầu, thật thâm sâu đưa mắt nhìn Nam Ca một cái mới rời đi. Nam Ca cùng Lệ Sâm xem như chính mắt chứng kiến hiệu quả thuốc thử, Lệ Sâm lúc này liền đưa ra quyết định, muốn lất năm mươi viên rời đi.
Vì vậy trong cuộc sống chờ đợi, Lệ Sâm liền ra ngoài một mình giết Zombie, Nam Ca lúc nào cũng vào buổi sáng mới phát hiện Lệ Sâm đã đi.
Hai người đều thân cận vào buổi tối mỗi ngày, Nam Ca sẽ đếm số tinh hạch của Lệ Sâm. Phát hiện thành quả Lệ Sâm cũng quá khả quan rồi. Cùng người có dị năng khác so sánh, số lượng tinh hạch anh lấy được dĩ nhiên là hơn vài lần. Hơn mười mấy lần đấy!
Hơn nữa có lúc Lệ Sâm trở về mặc dù chật vật, nhưng nửa điểm bị thương cũng chưa từng chịu qua!
Nam Ca lúc ban ngày ở căn cứ chờ Lệ Sâm trở về còn tiếp nhận một ủy thác, đó chính là chỉ đạo những người bình thường trong căn cứ kia rèn luyện thân thể.
Nam Ca không có tính nhẫn nại của Lệ Sâm, cô cũng không giảng bài. Vì vậy phương pháp rèn luyện của cô chỉ có một cái, đó chính là cùng cô đánh nhau.
Dù sao về sau ra ngoài săn giết Zombie cũng cần thực chiến. Đánh với cô thất bại nhiều thì sẽ có thêm kinh nghiệm thôi.
/182
|