Trong mơ mơ màng màng, nàng vô lực ngăn cản Cảnh Hiên giúp nàng bắt mạch.
Cảnh hiên hiểu sơ một chút y thuật, cũng chỉ có thể giúp nàng xem trước một chút.
Thân thể mệt mỏi, linh khí trống rỗng, còn có. . . . . . Hắn khiếp sợ mở to hai mắt, sau đó nhìn nàng. . . . . .
Nhược Khê, ngươi. . . . . . Ngươi chưa thành thân, làm sao lại. . . . . . Sao lại có thể có hỉ mạch?
Nhược Khê vốn đang hôn mê nhưng lúc nghe được những lời này của hắn, lập tức bị sợ đến hồn bay phách tán, nhanh chóng rút tay mình về, sắc mặt từ trắng xanh giờ trở nên trắng bệch. Nàng nhìn Cảnh Hiên, vẻ mặt từ từ biến thành sợ hãi.
Hai người cứ như vậy nhìn đối phương, giằng co, thân thể Nhược Khê bắt đầu run rẩy kịch liệt, nàng tỉ mỉ bảo vệ bí mật này, cuối cùng vẫn là bị phát hiện.
Nàng đột nhiên đứng dậy xuống đất, sau đó quỳ xuống không ngừng dập đầu: Ta van ngài, van cầu ngài, đừng nói cho người khác biết chuyện này.
Nàng chết không có gì đáng tiếc, nhưng nếu như bởi vì chuyện này mà làm liên lụy tới Tinh Linh tộc, chẳng phải nàng sẽ phạm tội lớn sao. Hơn nữa Thương Mặc Tuyết chán ghét nàng như vậy, nhất định sẽ bắt nàng bỏ đứa bé này, dù là liều mạng, nàng cũng sẽ bảo vệ con của mình.
Cảnh Hiên vội vàng dìu nàng: Ngươi đừng như vậy, ta sẽ không nói cho người khác biết.
Thấy nàng quỳ nghiêm trọng như thế, xem ra đã bị dọa sợ rồi.
Nhược Khê năn nỉ lôi kéo ống tay áo của hắn, Nếu như chuyện này bị người khác biết, ta sẽ chết mất, ngài nhất định phải giữ kín bí mật này.
Yên tâm đi, ta đồng ý ngươi. Nhìn ánh mắt Cảnh Hiên chân thành, dòng suy nghĩ của nàng từ từ tỉnh táo lại.
Nhược Khê, ta bảo đảm với ngươi, tuyệt đối sẽ không đem chuyện này nói cho bất luận kẻ nào, chỉ là ngươi không thể không vì mình tính xem, ngươi có thể có thể lừa gạt được nhất thời, nhưng không lừa được cả đời, nhìn mạch tượng hình như đã mang thai được ba tháng, về sau bụng sẽ từ từ lớn, ngươi định giấu giếm như thế nào, nếu đứa bé ra đời ngươi nên làm cái gì?
Nhược Khê khổ sở che đầu: Ta không biết, ta thật sự không biết, nhưng ai cũng đừng nghĩ làm hại con của ta.
Cảnh Hiên thật là không có nghĩ đến, hắn thật vất vả mới được nhàn nhạ như ngày hôm nay, thế nhưng lại liên quan đến chuyện như vậy, công chúa Tinh Linh tộc nhu nhược nhút nhát, lại có thai, nghĩ đến những lời nói Thương Mặc Tuyết trước đó, chẳng lẽ việc này cùng hắn có liên quan gì đó.
Nhược Khê, con của ngươi, sẽ không phải là. . . . . . Hắn còn chưa nói ra ba chữ đó, đã bị tiếng nói của Nhược Khê cắt đứt.
Không...không nên nói, không phải của người kia, tuyệt đối không phải là người kia. Phản ứng của nàng đã chứng minh thực ý tưởng trong lòng hắn là đúng.
Quả nhiên là hắn.
Nhược Khê ôm mình thành một đoàn rúc ở trong góc, nước mắt rơi lã chã: Không. . . . . . Không phải, không cần nói ra .
Cảnh Hiên khẽ thở dài một cái: Ngươi tội gì phải như vậy? Ta xem giữa các ngươi có hiểu lầm rất sâu, ngươi đã có đứa bé của hắn, vậy càng cần giải thích rõ ràng, ngươi không vì nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho đứa bé. Ta hiểu nỗi băn khoăn của ngươi, ngươi là công chúa Tinh linh tộc, chưa hôn phối đã có thai, nếu truyền ra ngoài dù đối với ngươi hay Tinh linh tộc cũng đều hết sức bất lợi, nhưng cuối cùng ngươi vẫn không thể nào giấu đi được, cần phải tìm hắn đòi một danh phận.
Nhược Khê hoảng sợ mở to hai mắt: Không thể, ta cái gì cũng không muốn, không thể bị hắn biết, nếu không hắn nhất định sẽ hận ta, hắn sẽ giết chết đứa bé của ta, tuyệt đối không thể.
Cảnh hiên khẽ cau mày: Cái này. . . . . . Không đến nỗi như vậy chứ? Dù nói thế nào, cũng là con của hắn, hắn có độc ác đi nữa nhưng làm sao có thể tổn thương tới con của mình ?
Nghĩ tới tính khí của Thương Mặc Tuyết, hắn cũng biết, mặc dù là có chút nỏng nảy, nhưng cũng là người chính nghĩa, không phải là loại người lòng dạ độc ác.
Bí mật của nàng đã bị Cảnh Hiên biết nhiều như vậy rồi, cũng không cần giấu diếm đối phương nữa.
Hắn. . . . . . Hắn đã có cô
Cảnh hiên hiểu sơ một chút y thuật, cũng chỉ có thể giúp nàng xem trước một chút.
Thân thể mệt mỏi, linh khí trống rỗng, còn có. . . . . . Hắn khiếp sợ mở to hai mắt, sau đó nhìn nàng. . . . . .
Nhược Khê, ngươi. . . . . . Ngươi chưa thành thân, làm sao lại. . . . . . Sao lại có thể có hỉ mạch?
Nhược Khê vốn đang hôn mê nhưng lúc nghe được những lời này của hắn, lập tức bị sợ đến hồn bay phách tán, nhanh chóng rút tay mình về, sắc mặt từ trắng xanh giờ trở nên trắng bệch. Nàng nhìn Cảnh Hiên, vẻ mặt từ từ biến thành sợ hãi.
Hai người cứ như vậy nhìn đối phương, giằng co, thân thể Nhược Khê bắt đầu run rẩy kịch liệt, nàng tỉ mỉ bảo vệ bí mật này, cuối cùng vẫn là bị phát hiện.
Nàng đột nhiên đứng dậy xuống đất, sau đó quỳ xuống không ngừng dập đầu: Ta van ngài, van cầu ngài, đừng nói cho người khác biết chuyện này.
Nàng chết không có gì đáng tiếc, nhưng nếu như bởi vì chuyện này mà làm liên lụy tới Tinh Linh tộc, chẳng phải nàng sẽ phạm tội lớn sao. Hơn nữa Thương Mặc Tuyết chán ghét nàng như vậy, nhất định sẽ bắt nàng bỏ đứa bé này, dù là liều mạng, nàng cũng sẽ bảo vệ con của mình.
Cảnh Hiên vội vàng dìu nàng: Ngươi đừng như vậy, ta sẽ không nói cho người khác biết.
Thấy nàng quỳ nghiêm trọng như thế, xem ra đã bị dọa sợ rồi.
Nhược Khê năn nỉ lôi kéo ống tay áo của hắn, Nếu như chuyện này bị người khác biết, ta sẽ chết mất, ngài nhất định phải giữ kín bí mật này.
Yên tâm đi, ta đồng ý ngươi. Nhìn ánh mắt Cảnh Hiên chân thành, dòng suy nghĩ của nàng từ từ tỉnh táo lại.
Nhược Khê, ta bảo đảm với ngươi, tuyệt đối sẽ không đem chuyện này nói cho bất luận kẻ nào, chỉ là ngươi không thể không vì mình tính xem, ngươi có thể có thể lừa gạt được nhất thời, nhưng không lừa được cả đời, nhìn mạch tượng hình như đã mang thai được ba tháng, về sau bụng sẽ từ từ lớn, ngươi định giấu giếm như thế nào, nếu đứa bé ra đời ngươi nên làm cái gì?
Nhược Khê khổ sở che đầu: Ta không biết, ta thật sự không biết, nhưng ai cũng đừng nghĩ làm hại con của ta.
Cảnh Hiên thật là không có nghĩ đến, hắn thật vất vả mới được nhàn nhạ như ngày hôm nay, thế nhưng lại liên quan đến chuyện như vậy, công chúa Tinh Linh tộc nhu nhược nhút nhát, lại có thai, nghĩ đến những lời nói Thương Mặc Tuyết trước đó, chẳng lẽ việc này cùng hắn có liên quan gì đó.
Nhược Khê, con của ngươi, sẽ không phải là. . . . . . Hắn còn chưa nói ra ba chữ đó, đã bị tiếng nói của Nhược Khê cắt đứt.
Không...không nên nói, không phải của người kia, tuyệt đối không phải là người kia. Phản ứng của nàng đã chứng minh thực ý tưởng trong lòng hắn là đúng.
Quả nhiên là hắn.
Nhược Khê ôm mình thành một đoàn rúc ở trong góc, nước mắt rơi lã chã: Không. . . . . . Không phải, không cần nói ra .
Cảnh Hiên khẽ thở dài một cái: Ngươi tội gì phải như vậy? Ta xem giữa các ngươi có hiểu lầm rất sâu, ngươi đã có đứa bé của hắn, vậy càng cần giải thích rõ ràng, ngươi không vì nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho đứa bé. Ta hiểu nỗi băn khoăn của ngươi, ngươi là công chúa Tinh linh tộc, chưa hôn phối đã có thai, nếu truyền ra ngoài dù đối với ngươi hay Tinh linh tộc cũng đều hết sức bất lợi, nhưng cuối cùng ngươi vẫn không thể nào giấu đi được, cần phải tìm hắn đòi một danh phận.
Nhược Khê hoảng sợ mở to hai mắt: Không thể, ta cái gì cũng không muốn, không thể bị hắn biết, nếu không hắn nhất định sẽ hận ta, hắn sẽ giết chết đứa bé của ta, tuyệt đối không thể.
Cảnh hiên khẽ cau mày: Cái này. . . . . . Không đến nỗi như vậy chứ? Dù nói thế nào, cũng là con của hắn, hắn có độc ác đi nữa nhưng làm sao có thể tổn thương tới con của mình ?
Nghĩ tới tính khí của Thương Mặc Tuyết, hắn cũng biết, mặc dù là có chút nỏng nảy, nhưng cũng là người chính nghĩa, không phải là loại người lòng dạ độc ác.
Bí mật của nàng đã bị Cảnh Hiên biết nhiều như vậy rồi, cũng không cần giấu diếm đối phương nữa.
Hắn. . . . . . Hắn đã có cô
/120
|