Quý Phi Nhi nghe nói Cảnh Hiên và Nhược Khê nói chuyện rất hợp ý, thậm chí Cảnh Hiên còn đích thân đưa Nhược Khê về Lan U các, hai người còn đi vào trong nói chuyện, thật lâu cũng không ra ngoài, Quý Phi Nhi cũng có chút hưng phấn, vội vàng chia sẻ tin tức tốt này cho Túc Ly Mị.
Ngươi xem đi, ta đã nói hai người bọn họ rất hợp mà, quả nhiên không sai đi, chẳng qua ta ban đầu chỉ muốn xem bọn họ có duyên phận hay không, không ngờ lại phát triển nhanh như vậy rồi. Nang đúng là một bà mai ngoài dự đoán.
Sau khi Túc Ly Mị nghe xong chỉ cười: Tùy duyên thôi.
Nhưng hắn khẳng định mọi chuyện không phải như vậy, người trong lòng Nhược Khê là Thương Mặc Tuyết, làm sao có thể Cùng Cảnh Hiên lần đầu tiên gặp mặt đã xem vừa mắt nhau? Chỉ là chuyện này nếu như là thật, chưa chắc không phải một chuyện tốt.
Ta hi vọng bọn họ có thể ở chung một chỗ, sau khi Nguyệt Phi Yên chết, Cảnh Hiên vẫn buồn bực không vui, ta hi vọng có thể có một người thật lòng đối tốt với hắn, ở bên cạnh hắn, nếu như Nhược Khê và người nàng thích kia vô duyên, vậy tại sao thì không thể cùng Cảnh Hiên ở chung một chỗ đây?
Uh, có đạo lý. Túc Ly Mị gật đầu một cái, cũng có điểm tán thành.
Mặc dù bữa tiệc tối hôm nay cử hành vì ăn mừng thống nhất Hồ Tộc, nhân vật chính là Cảnh Hiên, nhưng ta cũng phải nghĩ biện pháp hành sự, an bài một chút cơ hội cho hắn và Nhược Khê.
Túc Ly Mị còn chưa nói gì, đã nghe được âm thanh giận dữ giận đùng đùng từ cửa truyền đến, Ngươi nói cái gì, chuyện tình Nhược Khê và Cảnh Hiên là ngươi tác hợp sao?
Quý Phi Nhi có chút mờ mịt nhìn chằm chằm Thương Mặc Tuyết đột nhiên xuất hiện, cảm thấy hết sức vô tội: Làm sao vậy?
Gần đây cảm giác Thương Mặc Tuyết có cái gì không đúng, giống như ăn phải thuốc nổ, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra làm cho tâm tình hắn không tốt, vẫn là tận lực tránh không khỏi rủi ro đi, có điều nàng rất khoan dung rộng lượng không trách hắn.
Thương Mặc Tuyết cười lạnh, A. . . . . . ngươi mở miệng đều nói suy nghĩ cho cảnh hiên, nhưng rõ ràng ngươi đang đẩy bằng hữu của mình vào hố lửa?
Túc Ly Mị nhíu mày, Quý Phi Nhi mặt đầy kinh ngạc.
Mặc Tuyết, ngươi đây là ý gì? Ta chỉ không muốn thấy Cảnh Hiên một thân một mình, Nhược Khê là một cô nương tốt, cho nên mới muốn ghép bọn họ thành một đôi, làm sao lại gọi đẩy vào hố lửa chứ.
Kiểu nữ nhân như vậy ngươi cũng dám đưa tới trước mặt Cảnh Hiên, thật sự coi chính mình đang làm chuyện tốt sao?
Cuối cùng Quý Phi Nhi cũng hiểu rõ người hắn nói là Nhược Khê, trong giọng nói còn có ý bất mãn, cảm thấy hết sức kỳ quái, trước kia Tiểu Bạch còn từng nói với nàng, Thương Mặc Tuyết rất hay khen Nhược Khê trước mặt hắn, sao bây giờ lại có mâu thuẫn lớn như vậy?
Nhược Khê là một cô nương tốt, ngươi đừng nói lung tung a. Mặc kệ như thế nào, nàng hay là muốn duy trì hình tượng tốt của Nhược Khê. Nghĩa muội Tiểu Bạch, thì cũng là muội muội của nàng.
Thương Mặc Tuyết cười lạnh nhìn Túc Ly Mị, Nghe nói ngươi nhận là nghĩa muội, thật đúng là buồn cười a.
Bởi vì ở trước mặt Quý Phi Nhi, có mấy lời Túc Ly Mị cũng không thể nói thẳng với hắn, nhưng mà cũng không đồng tình dáng vẻ hắn hôm nay: Mặc Tuyết, có lời gì có thể nói rõ ràng, không cần thiết như vậy. Chuyện tình Tinh linh tộc chắc hẳn ngươi cũng có thể biết được, không giống cái Vương tộc khác kiêu dũng thiện chiến, , Tinh linh tộc hết sức bình thản, cho nên mới phải chịu quản thúc của vương tộc khác, chịu hết khi dễ, Bổn vương thu Nhược Khê làm nghĩa muội, cũng là vì giải quyết nỗi sầu lo Tinh linh tộc hôm nay. Vả lại Tinh linh tộc lại xưa nay đối với chúng ta hết mực trung thành, cũng là vì kế sách tăng cường quan hệ tốt.
Thương Mặc Tuyết hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.
Túc Ly Mị không có ý tứ hỏi tới, nhưng mà Quý Phi Nhi rất bất bình cho Nhược Khê.
Xem cái bộ dáng của ngươi, nhất định là hiểu lầm nàng cái gì đó, nói rõ ràng cũng được, nhìn thân thể Nhược Khê suy yếu như vậy, ngươi cũng không nên đi trêu chọc nàng. Tiểu Bạch đã nói qua Nhược Khê có người trong lòng, nhưng có vẻ không thể ở chung với nhau, nàng nhất định là
Ngươi xem đi, ta đã nói hai người bọn họ rất hợp mà, quả nhiên không sai đi, chẳng qua ta ban đầu chỉ muốn xem bọn họ có duyên phận hay không, không ngờ lại phát triển nhanh như vậy rồi. Nang đúng là một bà mai ngoài dự đoán.
Sau khi Túc Ly Mị nghe xong chỉ cười: Tùy duyên thôi.
Nhưng hắn khẳng định mọi chuyện không phải như vậy, người trong lòng Nhược Khê là Thương Mặc Tuyết, làm sao có thể Cùng Cảnh Hiên lần đầu tiên gặp mặt đã xem vừa mắt nhau? Chỉ là chuyện này nếu như là thật, chưa chắc không phải một chuyện tốt.
Ta hi vọng bọn họ có thể ở chung một chỗ, sau khi Nguyệt Phi Yên chết, Cảnh Hiên vẫn buồn bực không vui, ta hi vọng có thể có một người thật lòng đối tốt với hắn, ở bên cạnh hắn, nếu như Nhược Khê và người nàng thích kia vô duyên, vậy tại sao thì không thể cùng Cảnh Hiên ở chung một chỗ đây?
Uh, có đạo lý. Túc Ly Mị gật đầu một cái, cũng có điểm tán thành.
Mặc dù bữa tiệc tối hôm nay cử hành vì ăn mừng thống nhất Hồ Tộc, nhân vật chính là Cảnh Hiên, nhưng ta cũng phải nghĩ biện pháp hành sự, an bài một chút cơ hội cho hắn và Nhược Khê.
Túc Ly Mị còn chưa nói gì, đã nghe được âm thanh giận dữ giận đùng đùng từ cửa truyền đến, Ngươi nói cái gì, chuyện tình Nhược Khê và Cảnh Hiên là ngươi tác hợp sao?
Quý Phi Nhi có chút mờ mịt nhìn chằm chằm Thương Mặc Tuyết đột nhiên xuất hiện, cảm thấy hết sức vô tội: Làm sao vậy?
Gần đây cảm giác Thương Mặc Tuyết có cái gì không đúng, giống như ăn phải thuốc nổ, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra làm cho tâm tình hắn không tốt, vẫn là tận lực tránh không khỏi rủi ro đi, có điều nàng rất khoan dung rộng lượng không trách hắn.
Thương Mặc Tuyết cười lạnh, A. . . . . . ngươi mở miệng đều nói suy nghĩ cho cảnh hiên, nhưng rõ ràng ngươi đang đẩy bằng hữu của mình vào hố lửa?
Túc Ly Mị nhíu mày, Quý Phi Nhi mặt đầy kinh ngạc.
Mặc Tuyết, ngươi đây là ý gì? Ta chỉ không muốn thấy Cảnh Hiên một thân một mình, Nhược Khê là một cô nương tốt, cho nên mới muốn ghép bọn họ thành một đôi, làm sao lại gọi đẩy vào hố lửa chứ.
Kiểu nữ nhân như vậy ngươi cũng dám đưa tới trước mặt Cảnh Hiên, thật sự coi chính mình đang làm chuyện tốt sao?
Cuối cùng Quý Phi Nhi cũng hiểu rõ người hắn nói là Nhược Khê, trong giọng nói còn có ý bất mãn, cảm thấy hết sức kỳ quái, trước kia Tiểu Bạch còn từng nói với nàng, Thương Mặc Tuyết rất hay khen Nhược Khê trước mặt hắn, sao bây giờ lại có mâu thuẫn lớn như vậy?
Nhược Khê là một cô nương tốt, ngươi đừng nói lung tung a. Mặc kệ như thế nào, nàng hay là muốn duy trì hình tượng tốt của Nhược Khê. Nghĩa muội Tiểu Bạch, thì cũng là muội muội của nàng.
Thương Mặc Tuyết cười lạnh nhìn Túc Ly Mị, Nghe nói ngươi nhận là nghĩa muội, thật đúng là buồn cười a.
Bởi vì ở trước mặt Quý Phi Nhi, có mấy lời Túc Ly Mị cũng không thể nói thẳng với hắn, nhưng mà cũng không đồng tình dáng vẻ hắn hôm nay: Mặc Tuyết, có lời gì có thể nói rõ ràng, không cần thiết như vậy. Chuyện tình Tinh linh tộc chắc hẳn ngươi cũng có thể biết được, không giống cái Vương tộc khác kiêu dũng thiện chiến, , Tinh linh tộc hết sức bình thản, cho nên mới phải chịu quản thúc của vương tộc khác, chịu hết khi dễ, Bổn vương thu Nhược Khê làm nghĩa muội, cũng là vì giải quyết nỗi sầu lo Tinh linh tộc hôm nay. Vả lại Tinh linh tộc lại xưa nay đối với chúng ta hết mực trung thành, cũng là vì kế sách tăng cường quan hệ tốt.
Thương Mặc Tuyết hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.
Túc Ly Mị không có ý tứ hỏi tới, nhưng mà Quý Phi Nhi rất bất bình cho Nhược Khê.
Xem cái bộ dáng của ngươi, nhất định là hiểu lầm nàng cái gì đó, nói rõ ràng cũng được, nhìn thân thể Nhược Khê suy yếu như vậy, ngươi cũng không nên đi trêu chọc nàng. Tiểu Bạch đã nói qua Nhược Khê có người trong lòng, nhưng có vẻ không thể ở chung với nhau, nàng nhất định là
/120
|