Edit: Lạc Thần
Sau khi trở lại phòng, Nguyệt Vô Tu nhịn không được lại truy hỏi: Sao nàng lại chạy đến hậu cung? Chỗ kia vừa bẩn vừa đổ nát, cho dù là xử phạt thị nữ thì nàng cũng không cần thiết tự mình động thủ.
Lam Nguyệt bị hỏi phiền lòng, không bình tĩnh trả lời một câu: Rốt cuộc chàng nhắc đến con tiện nhân kia làm cái gì?
Nguyệt Vô Tu không rõ vì sao nàng tức giận lớn đến như vậy, cũng đơn giản không hề nhắc đến chuyện này nữa.
Nguyệt nhi, bổn vương đã hứa với nàng, nhất định sẽ làm cho nàng và Sương nhi trải qua cuộc sống tốt nhất tôn quý nhất, nguyện vọng này rất nhanh sẽ thực hiện được, đợi ta tiến đánh vào đế đô, giết chết Túc Ly Mị, về sau thân phận đế quân chính là Nguyệt Vô Tu ta.
Lam Nguyệt lần đầu tiên nghe hắn nói như vậy, nhất thời hoảng sợ: Chàng chàng nói cái gì? Chàng muốn làm đế quân?
Đúng vậy, có phải thật cao hứng hay không, đợi bổn vương trở thành đế quân, nàng chính là Đế hậu, Sương nhi cũng sẽ là công chúa tôn quý nhất yêu ma giới.
Ánh mắt Lam Nguyệt khác thường nhìn hắn: Không phải là chàng điên rồi đấy chứ? Đế quân pháp lực cao cường, làm sao chàng có thể là đối thủ của hắn, hơn nữa, lúc trước thiếp hy vọng chàng có thể trở thành chúa tể yêu ma giới, nhưng mà hiện tại, đế quân yêu ma giới rất nhanh sẽ trở thành con rể của Lam Nguyệt thiếp, tại sao chàng có thể phá hư hạnh phúc của nữ nhi?
Nguyệt Vô Tu nghe vậy cảm thấy thật là khó hiểu: Nàng nói cái gì vậy, đúng rồi, Sương nhi đâu?
Lam Nguyệt uống một ngụm nước trà thị nữ rót, miễn cưỡng mở miệng: Bảy ngày trước, nó đã đi đế đô rồi.
Cái gì? Sắc mặt Nguyệt Vô Tu đại biến, vỗ mạnh bàn: Tại sao có thể để cho Sương nhi đi đến loại địa phương đó?
Lam Nguyệt sợ tới mức lập tức bị sặc, không ngừng mà ho khan, sau đó nàng cũng không cam chịu yếu thế cãi lại: Dù thế nào, cho phép con tiểu tiện nhân Nguyệt Phi Yên làm Đế hậu, còn Sương nhi chúng ta thì không sao? Sương nhi đi, tất nhiên là vì đoạt lại vị trí Đế hậu, thiếp thấy chờ sau nó trở lại, chúng ta sẽ đổi xưng hô với nó.
Nguyệt Vô Tu giận dữ: Đáng chết, cơ bản là nàng không rõ tình hình, nàng đây là làm cho Sương nhi đi chịu chết.
Nghe được chữ Chết này, Lam Nguyệt hoảng sợ, rốt cục an tĩnh lại, truy hỏi chuyện gì xảy ra.
Ta nói thật với nàng, sau khi tiên ma đại chiến, yêu ma giới nguyên khí đại thương, Túc Ly Mị cũng mất tích không thấy, mấy trăm năm trôi qua, ta vẫn âm thầm tìm cách muốn soán vị, cũng không nghĩ rằng ngay lúc ta đã chuẩn bị tốt hết thảy, thế nhưng Túc Ly Mị đã trở lại. Hơn nữa luôn luôn chèn ép ta, cho nên ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, mấy năm nay ta vẫn tu luyện ma công, tăng tu vi lên, vì muốn đối kháng với Túc Ly Mị, ta an bài Phi Yên gả vào đế cung, vì gia hại Túc Ly Mị, ngày đó sau khi triều bái, ta đưa cho nó chất lỏng kịch độc của U Minh hoa, để cho nó hạ độc Túc Ly Mị, một tháng sẽ nhanh đến, tin tưởng ta rất nhanh sẽ thu được kết quả.
Hoá ra là như vậy. Rốt cuộc Lam Nguyệt cân bằng được một chút, thì ra chàng muốn đưa Nguyệt Phi Yên đi chịu chết, mà không phải thiên vị nó.
Nhưng mà nàng, lại để cho Sương nhi làm càn, để cho nó đi đế cung, vốn là Túc Ly Mị nghĩ rằng đã loại bỏ được ta, nếu hiện tại hắn thật sự lấy Sương nhi làm uy hiếp, chúng ta phải làm gì đây?
Rốt cuộc Lam Nguyệt biết sợ, vẻ mặt cầu xin: Thiếp thiếp cũng không biết sẽ biến thành như vậy, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ, Sương nhi sẽ có nguy hiểm sao?
Nguyệt Vô Tu cau chặt mày: Cho dù tạm thời không có nguy hiểm, về sau cũng là lành ít dữ nhiều, Túc Ly Mị đã biết âm mưu của ta, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho Sương nhi.
Lam Nguyệt sợ tới mức xụi lơ, khóc lớn lên: Ta chỉ có một nữ nhi duy nhất là Sương nhi, nếu nó xảy ra chuyện, làm sao thiếp sống được đây?
Nguyệt Vô Tu nghe nàng khóc đến phiền lòng, vội vàng lớn tiếng quát lớn: Khóc khóc khóc, nàng chỉ biết khóc, có ích lợi gì? Còn không bằng cẩn thận suy nghĩ biện pháp.
Tuy rằng Nguyệt Vô Tu ngoan độc, nhưng mà hắn và Lam Nguyệt vẫn có tình cảm vợ chồng, Nguyệt Lưu Sương lại là nữ nhi hắn yêu mến, cho nên đãi ngộ đối với Nguyệt Phi Yên, tự nhiên khác nhau rất lớn.
Vì nữ nhi của mình, Lam Nguyệt
Sau khi trở lại phòng, Nguyệt Vô Tu nhịn không được lại truy hỏi: Sao nàng lại chạy đến hậu cung? Chỗ kia vừa bẩn vừa đổ nát, cho dù là xử phạt thị nữ thì nàng cũng không cần thiết tự mình động thủ.
Lam Nguyệt bị hỏi phiền lòng, không bình tĩnh trả lời một câu: Rốt cuộc chàng nhắc đến con tiện nhân kia làm cái gì?
Nguyệt Vô Tu không rõ vì sao nàng tức giận lớn đến như vậy, cũng đơn giản không hề nhắc đến chuyện này nữa.
Nguyệt nhi, bổn vương đã hứa với nàng, nhất định sẽ làm cho nàng và Sương nhi trải qua cuộc sống tốt nhất tôn quý nhất, nguyện vọng này rất nhanh sẽ thực hiện được, đợi ta tiến đánh vào đế đô, giết chết Túc Ly Mị, về sau thân phận đế quân chính là Nguyệt Vô Tu ta.
Lam Nguyệt lần đầu tiên nghe hắn nói như vậy, nhất thời hoảng sợ: Chàng chàng nói cái gì? Chàng muốn làm đế quân?
Đúng vậy, có phải thật cao hứng hay không, đợi bổn vương trở thành đế quân, nàng chính là Đế hậu, Sương nhi cũng sẽ là công chúa tôn quý nhất yêu ma giới.
Ánh mắt Lam Nguyệt khác thường nhìn hắn: Không phải là chàng điên rồi đấy chứ? Đế quân pháp lực cao cường, làm sao chàng có thể là đối thủ của hắn, hơn nữa, lúc trước thiếp hy vọng chàng có thể trở thành chúa tể yêu ma giới, nhưng mà hiện tại, đế quân yêu ma giới rất nhanh sẽ trở thành con rể của Lam Nguyệt thiếp, tại sao chàng có thể phá hư hạnh phúc của nữ nhi?
Nguyệt Vô Tu nghe vậy cảm thấy thật là khó hiểu: Nàng nói cái gì vậy, đúng rồi, Sương nhi đâu?
Lam Nguyệt uống một ngụm nước trà thị nữ rót, miễn cưỡng mở miệng: Bảy ngày trước, nó đã đi đế đô rồi.
Cái gì? Sắc mặt Nguyệt Vô Tu đại biến, vỗ mạnh bàn: Tại sao có thể để cho Sương nhi đi đến loại địa phương đó?
Lam Nguyệt sợ tới mức lập tức bị sặc, không ngừng mà ho khan, sau đó nàng cũng không cam chịu yếu thế cãi lại: Dù thế nào, cho phép con tiểu tiện nhân Nguyệt Phi Yên làm Đế hậu, còn Sương nhi chúng ta thì không sao? Sương nhi đi, tất nhiên là vì đoạt lại vị trí Đế hậu, thiếp thấy chờ sau nó trở lại, chúng ta sẽ đổi xưng hô với nó.
Nguyệt Vô Tu giận dữ: Đáng chết, cơ bản là nàng không rõ tình hình, nàng đây là làm cho Sương nhi đi chịu chết.
Nghe được chữ Chết này, Lam Nguyệt hoảng sợ, rốt cục an tĩnh lại, truy hỏi chuyện gì xảy ra.
Ta nói thật với nàng, sau khi tiên ma đại chiến, yêu ma giới nguyên khí đại thương, Túc Ly Mị cũng mất tích không thấy, mấy trăm năm trôi qua, ta vẫn âm thầm tìm cách muốn soán vị, cũng không nghĩ rằng ngay lúc ta đã chuẩn bị tốt hết thảy, thế nhưng Túc Ly Mị đã trở lại. Hơn nữa luôn luôn chèn ép ta, cho nên ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, mấy năm nay ta vẫn tu luyện ma công, tăng tu vi lên, vì muốn đối kháng với Túc Ly Mị, ta an bài Phi Yên gả vào đế cung, vì gia hại Túc Ly Mị, ngày đó sau khi triều bái, ta đưa cho nó chất lỏng kịch độc của U Minh hoa, để cho nó hạ độc Túc Ly Mị, một tháng sẽ nhanh đến, tin tưởng ta rất nhanh sẽ thu được kết quả.
Hoá ra là như vậy. Rốt cuộc Lam Nguyệt cân bằng được một chút, thì ra chàng muốn đưa Nguyệt Phi Yên đi chịu chết, mà không phải thiên vị nó.
Nhưng mà nàng, lại để cho Sương nhi làm càn, để cho nó đi đế cung, vốn là Túc Ly Mị nghĩ rằng đã loại bỏ được ta, nếu hiện tại hắn thật sự lấy Sương nhi làm uy hiếp, chúng ta phải làm gì đây?
Rốt cuộc Lam Nguyệt biết sợ, vẻ mặt cầu xin: Thiếp thiếp cũng không biết sẽ biến thành như vậy, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ, Sương nhi sẽ có nguy hiểm sao?
Nguyệt Vô Tu cau chặt mày: Cho dù tạm thời không có nguy hiểm, về sau cũng là lành ít dữ nhiều, Túc Ly Mị đã biết âm mưu của ta, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho Sương nhi.
Lam Nguyệt sợ tới mức xụi lơ, khóc lớn lên: Ta chỉ có một nữ nhi duy nhất là Sương nhi, nếu nó xảy ra chuyện, làm sao thiếp sống được đây?
Nguyệt Vô Tu nghe nàng khóc đến phiền lòng, vội vàng lớn tiếng quát lớn: Khóc khóc khóc, nàng chỉ biết khóc, có ích lợi gì? Còn không bằng cẩn thận suy nghĩ biện pháp.
Tuy rằng Nguyệt Vô Tu ngoan độc, nhưng mà hắn và Lam Nguyệt vẫn có tình cảm vợ chồng, Nguyệt Lưu Sương lại là nữ nhi hắn yêu mến, cho nên đãi ngộ đối với Nguyệt Phi Yên, tự nhiên khác nhau rất lớn.
Vì nữ nhi của mình, Lam Nguyệt
/120
|