Editor: Gà
Ở Yêu ma giới này, có người dốc lòng tu luyện, dựa vào ngộ tính của mình để thăng cấp tu vi, có người chỉ vì cái lợi trước mắt, muốn một bước lên trời, nếu có thể hấp thụ tinh hoa của tiên tử Tiên giới, như vậy nhất định công lực sẽ nhanh chóng tăng cường, nếu không phải Túc Ly Mị có lòng giúp ả che giấu, Mẫu Đơn khẳng định sẽ bị Nguyệt Vô Tu để mắt đến.
Nguyệt Vô Tu nhìn ả chằm chằm hồi lâu, cuối cùng không nhìn ra gì, âm thầm đè xuống nghi ngờ trong lòng, sai người đưa bọn họ về phòng.
Ông ta vốn vô cùng lo lắng cho Nguyệt Lưu Sương, nhưng nhìn thấy Thương Mặc Tuyết đi theo Quý Phi Nhi đến Hồ Tộc, thì cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không thể hiểu rõ.
Sau khi bọn họ rời đi, Lam Nguyệt lập tức tức giận đến dậm chân: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao ông không hỏi tung tích của Sương nhi?
Thật ra ta muốn hỏi ngược lại, Lang Vương ở bên cạnh nó, làm sao ta có thể mở miệng, thật sự kỳ quái, Thương Mặc Tuyết cùng nó trở về, đây chẳng lẽ là âm mưu của Túc Ly Mị?
Thiếp mặc kệ âm mưu hay dương mưu gì, thiếp chỉ muốn nữ nhi trở về. Kiến thức nữ nhân thật thiển cận, thích giận dỗi, hoàn toàn không suy tính đến cái khác.
Nguyệt Vô Tu đành phải an ủi bà ta: Nàng yên tâm, ta sẽ tìm người giữ chân Thương Mặc Tuyết, sau đó đi tìm Phi Yên, nhất định sẽ hỏi ra tung tích của Sương nhi.”
Mẫu Đơn nhìn gian phòng rách nát bẩn thỉu trước mắt, lập tức kinh hô: Không phải chứ, trước đây cô nương ở đây à?
Quý Phi Nhi nhìn vô cùng kinh ngạc, nàng biết Nguyệt Phi Yên không được sủng ái, nhưng không khó coi như vậy chứ, xem ra, gian phòng này đã thật lâu không có người đến quét dọn, mạng nhện trên nóc đã giăng đầy, không lẽ để nàng ở đây sao?
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến âm thanh nhốn nháo, là Lam Nguyệt mang theo một đám thị nữ đi vào.
Phi Yên, ngươi xem trí nhớ của mẫu hậu này, ngươi trở lại, mà không cho người nhanh chóng quét dọn gian phòng, các ngươi, còn không mau làm đi.
Vì vậy, rất nhanh những thị nữ kia bắt đầu quét dọn, phía sau còn lục tục có người đưa đến chậu đồng, chăn bông và màn.
Chỉ chốc lát sau, căn phòng cũ nát đã được quét dọn sạch sẽ, đệm giường, màn trướng, bàn ghế, tất cả đều đổi thành cái mới, thảm trải trên đất, an thần hương trong lư hương lượn lờ, tản ra khói xanh, mùi hương lập tức xua tan khí tức ẩm ướt của gian phòng.
Như vậy, đã có dáng vẻ của một gian phòng rồi.
Lam Nguyệt ra vẻ thân thiết đi đến, kéo tay nàng: Ai nha, gả cho Đế Quân có khác, nhìn khí sắc tốt hơn nhiều, càng ngày càng đẹp nha.
Quý Phi Nhi âm thầm liếc mắt, nói nhảm a, vốn Nguyệt Phi Yên ở Hồ Tộc, sắp không xong rồi, chắc hẳn đãi ngộ cũng không tốt đẹp gì, sau này Túc Ly
Ở Yêu ma giới này, có người dốc lòng tu luyện, dựa vào ngộ tính của mình để thăng cấp tu vi, có người chỉ vì cái lợi trước mắt, muốn một bước lên trời, nếu có thể hấp thụ tinh hoa của tiên tử Tiên giới, như vậy nhất định công lực sẽ nhanh chóng tăng cường, nếu không phải Túc Ly Mị có lòng giúp ả che giấu, Mẫu Đơn khẳng định sẽ bị Nguyệt Vô Tu để mắt đến.
Nguyệt Vô Tu nhìn ả chằm chằm hồi lâu, cuối cùng không nhìn ra gì, âm thầm đè xuống nghi ngờ trong lòng, sai người đưa bọn họ về phòng.
Ông ta vốn vô cùng lo lắng cho Nguyệt Lưu Sương, nhưng nhìn thấy Thương Mặc Tuyết đi theo Quý Phi Nhi đến Hồ Tộc, thì cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không thể hiểu rõ.
Sau khi bọn họ rời đi, Lam Nguyệt lập tức tức giận đến dậm chân: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao ông không hỏi tung tích của Sương nhi?
Thật ra ta muốn hỏi ngược lại, Lang Vương ở bên cạnh nó, làm sao ta có thể mở miệng, thật sự kỳ quái, Thương Mặc Tuyết cùng nó trở về, đây chẳng lẽ là âm mưu của Túc Ly Mị?
Thiếp mặc kệ âm mưu hay dương mưu gì, thiếp chỉ muốn nữ nhi trở về. Kiến thức nữ nhân thật thiển cận, thích giận dỗi, hoàn toàn không suy tính đến cái khác.
Nguyệt Vô Tu đành phải an ủi bà ta: Nàng yên tâm, ta sẽ tìm người giữ chân Thương Mặc Tuyết, sau đó đi tìm Phi Yên, nhất định sẽ hỏi ra tung tích của Sương nhi.”
Mẫu Đơn nhìn gian phòng rách nát bẩn thỉu trước mắt, lập tức kinh hô: Không phải chứ, trước đây cô nương ở đây à?
Quý Phi Nhi nhìn vô cùng kinh ngạc, nàng biết Nguyệt Phi Yên không được sủng ái, nhưng không khó coi như vậy chứ, xem ra, gian phòng này đã thật lâu không có người đến quét dọn, mạng nhện trên nóc đã giăng đầy, không lẽ để nàng ở đây sao?
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến âm thanh nhốn nháo, là Lam Nguyệt mang theo một đám thị nữ đi vào.
Phi Yên, ngươi xem trí nhớ của mẫu hậu này, ngươi trở lại, mà không cho người nhanh chóng quét dọn gian phòng, các ngươi, còn không mau làm đi.
Vì vậy, rất nhanh những thị nữ kia bắt đầu quét dọn, phía sau còn lục tục có người đưa đến chậu đồng, chăn bông và màn.
Chỉ chốc lát sau, căn phòng cũ nát đã được quét dọn sạch sẽ, đệm giường, màn trướng, bàn ghế, tất cả đều đổi thành cái mới, thảm trải trên đất, an thần hương trong lư hương lượn lờ, tản ra khói xanh, mùi hương lập tức xua tan khí tức ẩm ướt của gian phòng.
Như vậy, đã có dáng vẻ của một gian phòng rồi.
Lam Nguyệt ra vẻ thân thiết đi đến, kéo tay nàng: Ai nha, gả cho Đế Quân có khác, nhìn khí sắc tốt hơn nhiều, càng ngày càng đẹp nha.
Quý Phi Nhi âm thầm liếc mắt, nói nhảm a, vốn Nguyệt Phi Yên ở Hồ Tộc, sắp không xong rồi, chắc hẳn đãi ngộ cũng không tốt đẹp gì, sau này Túc Ly
/120
|