Editor: Sam Sam
Nàng ta vẫn hồn nhiên chẳng biết gì.
Không, nàng không cam lòng, tại sao nàng bị đùa bỡn, bị người ta lừa gạt, tiện nhân Nguyệt Phi Yên kia lại làm Đế Hậu tôn quý, có cuộc sống cao cao tại thượng.
Thương Mặc Tuyết vừa chuẩn bị ra ngoài thì Nguyệt Lưu Sương liền gọi to, “Nguyệt Phi Yên đâu? Kêu nó đến đây, ta có lời muốn nói.”
“Ngươi đừng nghĩ đến việc gặp lại nàng ấy.”
“Không, nhất định ta phải gặp nó, mạng của mẫu thân nó còn nằm trong tay ta, nếu các ngươi dám đối xử tệ với ta, ta sẽ giết mẫu thân của nó.”
Thương Mặc Tuyết suy nghĩ một chút, lần này Quý Phi Nhi đến Hồ tộc chủ yếu vì cứu người, nhiều ngày như vậy mà cũng không có tin tức, không biết Mị xảy ra chuyện gì rồi, chỉ lo lắng bọn họ không cứu được người.
“Mẫu thân của nàng ấy ở đâu? Bây giờ ngươi khai ra thì bổn vương có thể tha cho ngươi một mạng.”
“A… Đừng mơ tưởng, trừ khi Phi Yên tự mình tới đây, nếu không có chết ta cũng không nói.”
Thật ra thì nàng muốn giết Nguyệt Phi Yên, bây giờ nàng trở nên như thế, còn Phi Yên có cuộc sống vui sướng như vậy, có chết nàng cũng không nhắm được mắt, tính tình của Nguyệt Lưu Sương giống mẫu thân, hoàn toàn xấu xa.
“Ngươi… Được, ngươi không nói cũng được, bổn vương nói cho ngươi biết, Đế Hậu đã đi tới Hồ tộc, cái chính là để cứu mẫu thân của mình, sau khi cứu xong cũng sẽ giết chết phụ thân Nguyệt Vô Tu của ngươi, bổn vương muốn giữ mạng sống cho ngươi, ngươi không quý trọng thì chờ chết ở đây đi.”
Thương Mặc Tuyết hoàn toàn không có kiên nhẫn phất tay áo bỏ đi.
Nguyệt Lưu Sương co người ngồi dưới đất, lệ rơi đầy mặt, đáy mắt toàn hận ý, Nguyệt Phi Yên, ta có chết cũng không bỏ qua cho ngươi.
…
Ban đêm, nhóm người Quý Phi Nhi cũng không nhàn rỗi, bởi vì theo kế hoạch thì sáng mai đã phải thực hiện rồi, nhưng bởi vì sợ Nguyệt Lưu Sương không giữ chữ tín nên muốn đích thân đi điều tra một phen.
Vốn là Túc Ly Mị dự tính mình sẽ đi, nhưng Quý Phi Nhi nói muốn đi theo, cuối cùng, hắn không cưỡng lại được, không thể làm gì khác hơn là đưa nàng theo.
Dù sao có hắn thì nàng sẽ được bảo vệ, không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Quý Phi Nhi ngoan ngoãn để hắn ôm, trong lòng có chút cảm giác bất an, “Tiểu Bạch, chàng nói thật sự Vương Phi ở đây sao? Có phải công dã tràng rồi không?”
“Không phải đi sẽ biết sao?”
“Ôi, nếu thật sự thấy bà, thiếp cũng sẽ không nhận ra đâu, hơn nữa đừng nói là thiếp, coi như là Nguyệt Phi Yên thật sự cũng sẽ không biết, bởi vì hai mẫu nữ (mẫu thân – nữ nhi) hai người đã bị chia lìa từ lúc mới sinh ra.”
“Nếu như vậy, nàng cố chấp mọi thứ cứu người xa lạ như thế làm gì?”
“Ách…Dù nói thế nào, Nguyệt Phi Yên chết cũng có liên quan đến chúng ta, nếu lần này không giúp nàng ta, trong lòng thiếp sẽ không yên.”
“Nàng đó, quá thiện lương rồi.” Túc Ly Mị không có cách nào với nàng nữa.
Lãnh cung lớn như vậy mà tối đen như mực, hết sức đáng sợ, hơn nữa vô cùng quỷ dị, giống như
Nàng ta vẫn hồn nhiên chẳng biết gì.
Không, nàng không cam lòng, tại sao nàng bị đùa bỡn, bị người ta lừa gạt, tiện nhân Nguyệt Phi Yên kia lại làm Đế Hậu tôn quý, có cuộc sống cao cao tại thượng.
Thương Mặc Tuyết vừa chuẩn bị ra ngoài thì Nguyệt Lưu Sương liền gọi to, “Nguyệt Phi Yên đâu? Kêu nó đến đây, ta có lời muốn nói.”
“Ngươi đừng nghĩ đến việc gặp lại nàng ấy.”
“Không, nhất định ta phải gặp nó, mạng của mẫu thân nó còn nằm trong tay ta, nếu các ngươi dám đối xử tệ với ta, ta sẽ giết mẫu thân của nó.”
Thương Mặc Tuyết suy nghĩ một chút, lần này Quý Phi Nhi đến Hồ tộc chủ yếu vì cứu người, nhiều ngày như vậy mà cũng không có tin tức, không biết Mị xảy ra chuyện gì rồi, chỉ lo lắng bọn họ không cứu được người.
“Mẫu thân của nàng ấy ở đâu? Bây giờ ngươi khai ra thì bổn vương có thể tha cho ngươi một mạng.”
“A… Đừng mơ tưởng, trừ khi Phi Yên tự mình tới đây, nếu không có chết ta cũng không nói.”
Thật ra thì nàng muốn giết Nguyệt Phi Yên, bây giờ nàng trở nên như thế, còn Phi Yên có cuộc sống vui sướng như vậy, có chết nàng cũng không nhắm được mắt, tính tình của Nguyệt Lưu Sương giống mẫu thân, hoàn toàn xấu xa.
“Ngươi… Được, ngươi không nói cũng được, bổn vương nói cho ngươi biết, Đế Hậu đã đi tới Hồ tộc, cái chính là để cứu mẫu thân của mình, sau khi cứu xong cũng sẽ giết chết phụ thân Nguyệt Vô Tu của ngươi, bổn vương muốn giữ mạng sống cho ngươi, ngươi không quý trọng thì chờ chết ở đây đi.”
Thương Mặc Tuyết hoàn toàn không có kiên nhẫn phất tay áo bỏ đi.
Nguyệt Lưu Sương co người ngồi dưới đất, lệ rơi đầy mặt, đáy mắt toàn hận ý, Nguyệt Phi Yên, ta có chết cũng không bỏ qua cho ngươi.
…
Ban đêm, nhóm người Quý Phi Nhi cũng không nhàn rỗi, bởi vì theo kế hoạch thì sáng mai đã phải thực hiện rồi, nhưng bởi vì sợ Nguyệt Lưu Sương không giữ chữ tín nên muốn đích thân đi điều tra một phen.
Vốn là Túc Ly Mị dự tính mình sẽ đi, nhưng Quý Phi Nhi nói muốn đi theo, cuối cùng, hắn không cưỡng lại được, không thể làm gì khác hơn là đưa nàng theo.
Dù sao có hắn thì nàng sẽ được bảo vệ, không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Quý Phi Nhi ngoan ngoãn để hắn ôm, trong lòng có chút cảm giác bất an, “Tiểu Bạch, chàng nói thật sự Vương Phi ở đây sao? Có phải công dã tràng rồi không?”
“Không phải đi sẽ biết sao?”
“Ôi, nếu thật sự thấy bà, thiếp cũng sẽ không nhận ra đâu, hơn nữa đừng nói là thiếp, coi như là Nguyệt Phi Yên thật sự cũng sẽ không biết, bởi vì hai mẫu nữ (mẫu thân – nữ nhi) hai người đã bị chia lìa từ lúc mới sinh ra.”
“Nếu như vậy, nàng cố chấp mọi thứ cứu người xa lạ như thế làm gì?”
“Ách…Dù nói thế nào, Nguyệt Phi Yên chết cũng có liên quan đến chúng ta, nếu lần này không giúp nàng ta, trong lòng thiếp sẽ không yên.”
“Nàng đó, quá thiện lương rồi.” Túc Ly Mị không có cách nào với nàng nữa.
Lãnh cung lớn như vậy mà tối đen như mực, hết sức đáng sợ, hơn nữa vô cùng quỷ dị, giống như
/120
|