Editor: Gà
Quý Phi Nhi còn muốn nói tiếp, đột nhiên cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng bước chân, còn có ngọn đèn dầu lập lòe.
Có người đến, đi mau. Nhất định là thị vệ canh giữ đến, cứ hai canh giờ sẽ tuần tra một lần.
Quý Phi Nhi vội vàng nói: Mẫu thân, người yên tâm, ngày mai con nhất định sẽ cứu người ra, người cố chịu đựng, chờ con!
Trước lúc những thị vệ kia đến, Túc Ly Mị đã ôm nàng nhanh chóng rời khỏi, xung quanh cũng khôi phục không gian đen kịt.
Bên trong Kim Sa Tráo, một nữ nhân yếu ớt dựa vào vách tường, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào, một nửa gương mặt bị hủy dung của bà ấy có vẻ kinh khủng dị thường, nước mắt tuôn rơi, nữ nhi, đừng đến đây nữa, mẫu thân muốn con sống thật tốt.
. . . . . .
Trời chưa sáng, một bóng áo trắng lặng lẽ ra khỏi điện công chúa, chạy thẳng đến tẩm điện của Nguyệt Vô Tu.
Nguyệt Vô Tu và Lam Nguyệt còn chưa rời giường, đã có người báo rằng có chuyện gấp muốn gặp họ, vốn Nguyệt Vô Tu không quan tâm, nhưng thị nữ lại nói là người bên cạnh Nguyệt Phi Yên, điều này khiến ông ta vui mừng trong lòng, chẳng lẽ Phi Yên đã hạ độc thành công?
Ông ta lập tức vội vã mặc y phục tử tế, nhanh chóng chạy đến tiền điện, vừa nhìn, quả nhiên là thị nữ áo trắng ngày đó đi theo Quý Phi Nhi, cho nên, ông ta càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng.
Là ngươi? Trời còn chưa sáng, ngươi đến gặp Bổn vương làm gì? Chẳng lẽ chủ nhân ngươi có dặn dò gì?
Chẳng những Mẫu Đơn không có sự cung kính mà thị nữ bình thường nên có, mà còn thoải mái nhàn nhã nhìn qua, bản thân tìm một cái ghế thuận mắt ngồi xuống, điều này khiến Lam Nguyệt lập tức giận dữ.
Ả nha đầu đáng chết này, có biết quy củ không, chẳng lẽ chủ nhân ngươi không dạy ngươi sao? Ở trước mặt chúng ta không quỳ xuống hành lễ thì thôi đi, còn dám càn rỡ như thế, không muốn sống nữa à?
Mẫu Đơn tựa tiếu phi tiếu: Nếu như Vương Hậu nương nương nhất định xem ta như nha đầu, vậy một lát nữa xem mạng có giữ được không đã, ta không dám đảm bảo đâu.
Lớn mật, ngươi nói gì?
Ngược lại Nguyệt Vô Tu phức tạp nhìn ả: Ngươi có ý gì?
Lần đầu gặp Mẫu Đơn, ông ta biết rõ ả hoàn toàn không giống một thị nữ, bây giờ nhìn lại, ông ta càng thêm chắc chắn suy nghĩ đó.
Hình như ả đến không phải để trả lời về chuyện Thương Mặc Tuyết, mà có mục đích khác.
Mẫu Đơn vô cùng ngạo mạn nhìn ông ta: Bản cô nương đi nửa ngày đường đến đây, chẳng lẽ ngay cả ngụm nước trà Hồ Vương cũng keo kiệt sao?
Đại Vương, ta nhìn nha đầu này thật sự không muốn sống nữa rồi, mau cho người kéo ả ra ngoài loạn côn đánh chết. Lam Nguyệt nổi giận, cho đến bây giờ đều là bà ta phách lối, bây giờ lại có người cưỡi đến trên đầu bà ta, thật buồn cười.
Nếu Hồ Vương và Vương Hậu muốn chôn cùng Mẫu Đơn, vậy thì động thủ đi, dù sao nếu ta không sống qua tối nay, thì các ngươi cũng càng không sống đến ngày mai.
Ả cố làm ra vẻ huyền bí nên càng khiến người ta tò mò, trời sinh tính Nguyệt Vô Tu đa nghi, tất nhiên mắc câu, ánh mắt ông ta híp lại nguy hiểm, chịu đựng tức giận: Người đâu, dâng trà cho Mẫu Đơn cô nương.
Trà thượng hạng đã được dâng lên, Mẫu Đơn thản nhiên liếc nhìn, nhưng không định uống: Nếu Hồ Vương có thành ý như thế, Mẫu Đơn sẽ nguyện ý nói hết mọi chuyện, chỉ là. . . . . .
Ánh mắt của ả liếc về phía vài thị nữ đang đứng bên trong phòng, Nguyệt Vô Tu lập tức hiểu rõ, vung tay lên,
Quý Phi Nhi còn muốn nói tiếp, đột nhiên cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng bước chân, còn có ngọn đèn dầu lập lòe.
Có người đến, đi mau. Nhất định là thị vệ canh giữ đến, cứ hai canh giờ sẽ tuần tra một lần.
Quý Phi Nhi vội vàng nói: Mẫu thân, người yên tâm, ngày mai con nhất định sẽ cứu người ra, người cố chịu đựng, chờ con!
Trước lúc những thị vệ kia đến, Túc Ly Mị đã ôm nàng nhanh chóng rời khỏi, xung quanh cũng khôi phục không gian đen kịt.
Bên trong Kim Sa Tráo, một nữ nhân yếu ớt dựa vào vách tường, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào, một nửa gương mặt bị hủy dung của bà ấy có vẻ kinh khủng dị thường, nước mắt tuôn rơi, nữ nhi, đừng đến đây nữa, mẫu thân muốn con sống thật tốt.
. . . . . .
Trời chưa sáng, một bóng áo trắng lặng lẽ ra khỏi điện công chúa, chạy thẳng đến tẩm điện của Nguyệt Vô Tu.
Nguyệt Vô Tu và Lam Nguyệt còn chưa rời giường, đã có người báo rằng có chuyện gấp muốn gặp họ, vốn Nguyệt Vô Tu không quan tâm, nhưng thị nữ lại nói là người bên cạnh Nguyệt Phi Yên, điều này khiến ông ta vui mừng trong lòng, chẳng lẽ Phi Yên đã hạ độc thành công?
Ông ta lập tức vội vã mặc y phục tử tế, nhanh chóng chạy đến tiền điện, vừa nhìn, quả nhiên là thị nữ áo trắng ngày đó đi theo Quý Phi Nhi, cho nên, ông ta càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng.
Là ngươi? Trời còn chưa sáng, ngươi đến gặp Bổn vương làm gì? Chẳng lẽ chủ nhân ngươi có dặn dò gì?
Chẳng những Mẫu Đơn không có sự cung kính mà thị nữ bình thường nên có, mà còn thoải mái nhàn nhã nhìn qua, bản thân tìm một cái ghế thuận mắt ngồi xuống, điều này khiến Lam Nguyệt lập tức giận dữ.
Ả nha đầu đáng chết này, có biết quy củ không, chẳng lẽ chủ nhân ngươi không dạy ngươi sao? Ở trước mặt chúng ta không quỳ xuống hành lễ thì thôi đi, còn dám càn rỡ như thế, không muốn sống nữa à?
Mẫu Đơn tựa tiếu phi tiếu: Nếu như Vương Hậu nương nương nhất định xem ta như nha đầu, vậy một lát nữa xem mạng có giữ được không đã, ta không dám đảm bảo đâu.
Lớn mật, ngươi nói gì?
Ngược lại Nguyệt Vô Tu phức tạp nhìn ả: Ngươi có ý gì?
Lần đầu gặp Mẫu Đơn, ông ta biết rõ ả hoàn toàn không giống một thị nữ, bây giờ nhìn lại, ông ta càng thêm chắc chắn suy nghĩ đó.
Hình như ả đến không phải để trả lời về chuyện Thương Mặc Tuyết, mà có mục đích khác.
Mẫu Đơn vô cùng ngạo mạn nhìn ông ta: Bản cô nương đi nửa ngày đường đến đây, chẳng lẽ ngay cả ngụm nước trà Hồ Vương cũng keo kiệt sao?
Đại Vương, ta nhìn nha đầu này thật sự không muốn sống nữa rồi, mau cho người kéo ả ra ngoài loạn côn đánh chết. Lam Nguyệt nổi giận, cho đến bây giờ đều là bà ta phách lối, bây giờ lại có người cưỡi đến trên đầu bà ta, thật buồn cười.
Nếu Hồ Vương và Vương Hậu muốn chôn cùng Mẫu Đơn, vậy thì động thủ đi, dù sao nếu ta không sống qua tối nay, thì các ngươi cũng càng không sống đến ngày mai.
Ả cố làm ra vẻ huyền bí nên càng khiến người ta tò mò, trời sinh tính Nguyệt Vô Tu đa nghi, tất nhiên mắc câu, ánh mắt ông ta híp lại nguy hiểm, chịu đựng tức giận: Người đâu, dâng trà cho Mẫu Đơn cô nương.
Trà thượng hạng đã được dâng lên, Mẫu Đơn thản nhiên liếc nhìn, nhưng không định uống: Nếu Hồ Vương có thành ý như thế, Mẫu Đơn sẽ nguyện ý nói hết mọi chuyện, chỉ là. . . . . .
Ánh mắt của ả liếc về phía vài thị nữ đang đứng bên trong phòng, Nguyệt Vô Tu lập tức hiểu rõ, vung tay lên,
/120
|