Cách tử hình của Hồ Tộc cực kỳ tàn nhẫn, cho dù chết cũng không thể cho một nhát sảng khoái, người chịu hình phải chịu đựng sự đau đớn róc xương lóc thịt.
Khi Quý Phi Nhi chạy đến, Cảnh Hiên đã bị cột lên trụ hành hình, nhìn thấy bộ dạng cả người toàn máu của hắn, nàng vô cùng đau lòng, vội vàng hô to dừng tay.
Nguyệt Vô Tu và Lam Nguyệt nhìn, thấy Túc Ly Mị không tới thì hoàn toàn không kiêng nể gì, Mau ra tay, không cần để ý tới nó.
Quý Phi Nhi vô cùng tức giận, Dừng tay, mau thả người ra!
Ha ha ha, nơi này chính là Hồ Tộc, là địa bàn của Bổn vương, ngươi định làm loạn gì ở đây? A...... Lần trước Bổn vương không thể giết chết ngươi, không ngờ hiện tại ngươi dám tự mò tới? Rất tốt, vậy hôm nay ngươi chết cùng Cảnh Hiên đi!
Phi Yên, đi mau, nơi này nguy hiểm, nàng không cần phải lo cho ta. Cảnh Hiên chỉ sợ nàng sẽ xảy ra chuyện, muốn nàng nhanh chóng rời đi, bởi vì bây giờ Nguyệt Vô Tu đã là lục thân bất nhận (không nhận người thân).
Lam Nguyệt nhìn trưởng công chúa thì biết rõ nhất định là bà đi tìm Quý Phi Nhi tới giúp đỡ, lập tức cười lạnh một tiếng, Đại Vương thấy không, đây chính là lòng tốt của muội muội người, theo ta thấy, mẫu tử các nàng không có một người nào tốt, rõ ràng là đã thông đồng từ trước.
Trưởng công chúa cực kỳ tức giận, không thèm khách khí với bà ta nữa, Lam Nguyệt, ngươi đừng có mà châm ngòi ly gián, Vương huynh biến thành như bây giờ, ngươi không thể không liên quan, ta đối xử tốt với ngươi như thế, vậy mà ngươi hoàn toàn không để ý tình cảm tỷ muội, còn muốn giết con trai của ta, nhất định ngươi sẽ gặp phải báo ứng.
Trước mặt loại người không nói lí lẽ này, lôi thân phận ra không có bao nhiêu tác dụng, nhất là Túc Ly Mị còn không ở bên người, Quý Phi Nhi có chút tức giận, nàng còn tưởng rằng nhất định hắn sẽ theo tới, nhưng rõ ràng hắn không theo tới đây chứ sao.
Đao phủ giơ đại đao lên, muốn chém về phía Cảnh Hiên, ngay lúc quan trọng, một luồng sáng bạc thoáng qua, dây thừng trên người Cảnh Hiên đột nhiên tự động rơi ra, hắn lập tức phản ứng, giơ chân đá văng bàn tay của đao phủ.
Quý Phi Nhi nhìn xung quanh, vừa rồi...... Đó là Túc Ly Mị sao? Nhưng tại sao hắn không hiện thân?
Sắc mặt Nguyệt Vô Tu đại biến, ông ta biết nhất định là Túc Ly Mị tới, tức giận kêu to, Túc Ly Mị, Bổn vương xử lý chuyện trong tộc mình, chẳng có quan hệ gì với ngươi, vậy mà ngươi lại chõ mõm vào nhiều như vậy, không ngờ ngươi rộng lượng như thế, ngay cả tình địch của mình cũng cứu.
Túc Ly Mị vẫn không hiện thân, nhưng hiện trường lại vang vọng tiếng nói của hắn, Nguyệt Vô Tu, đừng tưởng rằng Bổn vương không dám giết ngươi, Bổn vương lấy thân phận Đế Quân tuyên bố, từ giờ trở đi, ngươi đã không còn là Hồ Tộc vương, tất cả Hồ Tộc không có bất cứ quan hệ gì với ngươi, sau này Bổn vương tự sẽ chọn người có đức hạnh tài năng làm Hồ vương, người nào còn dám thông đồng làm bậy với Nguyệt Vô Tu, Bổn vương sẽ giết không tha.
Nghe đến mấy câu sau, những tướng sĩ Hồ Tộc kia không biết nên nghe ai, đứng đó bàn luận xôn xao.
Đế Quân có pháp lực cao cường thế kia, đối nghịch với ngài sẽ chết rất thê thảm.
Đúng vậy, mặc dù chúng ta có Đại Vương, nhưng là cả Giới yêu ma đều thuộc về Đế Quân, chúng ta không thể cãi mệnh lệnh của ngài ấy, nếu không chẳng phải sẽ là phản đồ của Giới yêu ma sao?
Nhìn tình hình của đại vương cũng không có kết quả gì, chúng ta đều là dũng sĩ chính nghĩa, tuyệt đối không thể làm phản đồ của Giới yêu ma.
Vì vậy, tất cả bọn họ đều buông vũ khí xuống, quỳ trên mặt đất, Tất cả nghe theo Đế Quân sai bảo.
Nguyệt Vô Tu tức giận cắn răng, không ngờ ngay cả thân phận của ông ta mà Túc Ly Mị cũng tước đoạt, đáng chết.
Thật ra thì ông ta nên cảm thấy may mắn, nếu như không phải là bởi vì ông ta dùng tính mạng của Tố Hoa ra uy hiếp, ông ta hoàn toàn không thể sống được đến bây giờ.
Lam Nguyệt không dám tin, Cái gì? Tước đoạt thân phận của chúng ta? Vậy chẳng phải sau này ta không thể làm Vương Hậu sao, sao có thể như vậy? Đế Quân, ngươi dám làm như vậy, tính mạng của Tố Hoa đang nằm trong tay chúng ta, chẳng lẽ các ngươi muốn ả ta chết sao?
Quý Phi Nhi cười lạnh, Cùng một điều kiện còn có thể uy hiếp ta hai lần sao? Thức thời một chút, giao thuốc giải ra,
Khi Quý Phi Nhi chạy đến, Cảnh Hiên đã bị cột lên trụ hành hình, nhìn thấy bộ dạng cả người toàn máu của hắn, nàng vô cùng đau lòng, vội vàng hô to dừng tay.
Nguyệt Vô Tu và Lam Nguyệt nhìn, thấy Túc Ly Mị không tới thì hoàn toàn không kiêng nể gì, Mau ra tay, không cần để ý tới nó.
Quý Phi Nhi vô cùng tức giận, Dừng tay, mau thả người ra!
Ha ha ha, nơi này chính là Hồ Tộc, là địa bàn của Bổn vương, ngươi định làm loạn gì ở đây? A...... Lần trước Bổn vương không thể giết chết ngươi, không ngờ hiện tại ngươi dám tự mò tới? Rất tốt, vậy hôm nay ngươi chết cùng Cảnh Hiên đi!
Phi Yên, đi mau, nơi này nguy hiểm, nàng không cần phải lo cho ta. Cảnh Hiên chỉ sợ nàng sẽ xảy ra chuyện, muốn nàng nhanh chóng rời đi, bởi vì bây giờ Nguyệt Vô Tu đã là lục thân bất nhận (không nhận người thân).
Lam Nguyệt nhìn trưởng công chúa thì biết rõ nhất định là bà đi tìm Quý Phi Nhi tới giúp đỡ, lập tức cười lạnh một tiếng, Đại Vương thấy không, đây chính là lòng tốt của muội muội người, theo ta thấy, mẫu tử các nàng không có một người nào tốt, rõ ràng là đã thông đồng từ trước.
Trưởng công chúa cực kỳ tức giận, không thèm khách khí với bà ta nữa, Lam Nguyệt, ngươi đừng có mà châm ngòi ly gián, Vương huynh biến thành như bây giờ, ngươi không thể không liên quan, ta đối xử tốt với ngươi như thế, vậy mà ngươi hoàn toàn không để ý tình cảm tỷ muội, còn muốn giết con trai của ta, nhất định ngươi sẽ gặp phải báo ứng.
Trước mặt loại người không nói lí lẽ này, lôi thân phận ra không có bao nhiêu tác dụng, nhất là Túc Ly Mị còn không ở bên người, Quý Phi Nhi có chút tức giận, nàng còn tưởng rằng nhất định hắn sẽ theo tới, nhưng rõ ràng hắn không theo tới đây chứ sao.
Đao phủ giơ đại đao lên, muốn chém về phía Cảnh Hiên, ngay lúc quan trọng, một luồng sáng bạc thoáng qua, dây thừng trên người Cảnh Hiên đột nhiên tự động rơi ra, hắn lập tức phản ứng, giơ chân đá văng bàn tay của đao phủ.
Quý Phi Nhi nhìn xung quanh, vừa rồi...... Đó là Túc Ly Mị sao? Nhưng tại sao hắn không hiện thân?
Sắc mặt Nguyệt Vô Tu đại biến, ông ta biết nhất định là Túc Ly Mị tới, tức giận kêu to, Túc Ly Mị, Bổn vương xử lý chuyện trong tộc mình, chẳng có quan hệ gì với ngươi, vậy mà ngươi lại chõ mõm vào nhiều như vậy, không ngờ ngươi rộng lượng như thế, ngay cả tình địch của mình cũng cứu.
Túc Ly Mị vẫn không hiện thân, nhưng hiện trường lại vang vọng tiếng nói của hắn, Nguyệt Vô Tu, đừng tưởng rằng Bổn vương không dám giết ngươi, Bổn vương lấy thân phận Đế Quân tuyên bố, từ giờ trở đi, ngươi đã không còn là Hồ Tộc vương, tất cả Hồ Tộc không có bất cứ quan hệ gì với ngươi, sau này Bổn vương tự sẽ chọn người có đức hạnh tài năng làm Hồ vương, người nào còn dám thông đồng làm bậy với Nguyệt Vô Tu, Bổn vương sẽ giết không tha.
Nghe đến mấy câu sau, những tướng sĩ Hồ Tộc kia không biết nên nghe ai, đứng đó bàn luận xôn xao.
Đế Quân có pháp lực cao cường thế kia, đối nghịch với ngài sẽ chết rất thê thảm.
Đúng vậy, mặc dù chúng ta có Đại Vương, nhưng là cả Giới yêu ma đều thuộc về Đế Quân, chúng ta không thể cãi mệnh lệnh của ngài ấy, nếu không chẳng phải sẽ là phản đồ của Giới yêu ma sao?
Nhìn tình hình của đại vương cũng không có kết quả gì, chúng ta đều là dũng sĩ chính nghĩa, tuyệt đối không thể làm phản đồ của Giới yêu ma.
Vì vậy, tất cả bọn họ đều buông vũ khí xuống, quỳ trên mặt đất, Tất cả nghe theo Đế Quân sai bảo.
Nguyệt Vô Tu tức giận cắn răng, không ngờ ngay cả thân phận của ông ta mà Túc Ly Mị cũng tước đoạt, đáng chết.
Thật ra thì ông ta nên cảm thấy may mắn, nếu như không phải là bởi vì ông ta dùng tính mạng của Tố Hoa ra uy hiếp, ông ta hoàn toàn không thể sống được đến bây giờ.
Lam Nguyệt không dám tin, Cái gì? Tước đoạt thân phận của chúng ta? Vậy chẳng phải sau này ta không thể làm Vương Hậu sao, sao có thể như vậy? Đế Quân, ngươi dám làm như vậy, tính mạng của Tố Hoa đang nằm trong tay chúng ta, chẳng lẽ các ngươi muốn ả ta chết sao?
Quý Phi Nhi cười lạnh, Cùng một điều kiện còn có thể uy hiếp ta hai lần sao? Thức thời một chút, giao thuốc giải ra,
/120
|