Không, Cảnh Hiên, là ta sai lầm rồi, là ta luôn lừa gạt ngươi, luôn luôn lợi dụng ngươi. Quý Phi Nhi ôm hắn khóc lớn ra tiếng: Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi.
Nàng rất muốn nói ra chuyện mình không phải là Nguyệt Phi Yên, nhưng bây giờ nhìn bộ dáng hắn thế này sao có thể nhận thêm một đả kích nữa đây?
Cảnh Hiên cười cười, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại.
Cảnh Hiên, Cảnh Hiên. Trưởng công chúa sợ hãi kêu: Hắn. . . . . . Không phải là chết rồi chứ?
Quý Phi Nhi đưa tay ra dò hơi thở của hắn, mặc dù vẫn còn thở nhưng rất yếu ớt, nhìn vết thương chồng chất trên thân thể hắn, rõ ràng là mất máu quá nhiều.
Không có, hắn không có việc gì, người đâu, tìm ngự y.
Sau khi chờ nàng hết bận chuyện Cảnh Hiên mới phát hiện người chung quanh đều đã rời đi, mặc dù Túc Ly Mị vẫn không hiện thân, nhưng mà nàng biết, bây giờ hắn thật sự không có ở đây, theo tính cách của hắn, nhất định lại tức giận, ai. . . . . .
Phi Yên, ngươi. . . . . . ngươi không theo chúng ta trở về một lúc sao? Nếu Cảnh Hiên tỉnh lại, hắn nhất định rất muốn nhìn thấy ngươi ngay lập tức.
Không cần, ngươi chăm sóc tốt cho Cảnh Hiên. Quý Phi Nhi cự tuyệt.
Có phải ngươi vẫn còn giận ta hay không? Phi Yên thật xin lỗi, cô cô biết lúc trước làm sai, nếu ngươi và Cảnh Hiên thật sự có tình cảm thì ta sẽ không bao giờ ngăn cản các ngươi ở chung một chỗ nữa.
Không phải như vậy, cô cô, ta đã lập gia đình, phu quân của ta đối xử rất tốt với ta, ta trải qua hết sức vui vẻ, sau này ta sẽ xem Cảnh Hiên biểu ca trở thành huynh trưởng mà đối đãi, sẽ không có cảm tình khác. Ta đã bỏ xuống rồi, hi vọng Cảnh Hiên biểu ca cũng có thể bỏ xuống.
Trưởng công chúa nhìn dáng vẻ Cảnh Hiên hôm nay, hết sức đau lòng và hối hận, nàng đã làm cái ra tội ác gì đây, thiếu chút nữa hại chết con trai bảo bối của mình.
Bây giờ Quý Phi Nhi từ chối, nếu như Cảnh Hiên tỉnh lại nhất định sẽ rất đau lòng, nhưng mà nàng có thể làm gì được chứ?
Đã năn nỉ người ta đến cứu mạng nhi tử của mình rồi, bây giờ người ta đã có nơi trở về rất tốt, làm sao nàng còn có thể miễn cưỡng nữa.
Khe khẽ thở dài: Ta biết rồi, Phi Yên, ngươi là một nữ tử tốt, trước đây là cô cô có mắt không tròng, bây giờ nói gì đều đã muộn, ta sẽ khuyên nhủ Cảnh Hiên thật tốt, cũng hi vọng ngươi có thể trôi qua hạnh phúc.
Quý Phi Nhi gật đầu một cái: Chuyện đã kết thúc không sai biệt lắm, mẫu thân của ta trúng độc, mạng sống chỉ còn lại không tới hai ngày, ta lần này trở lại chỉ muốn cứu nàng, nhưng cuối cùng không nghĩ chính là hại nàng, nếu như Nguyệt Vô Tu còn không chịu giao ra thuốc giải, vậy ta chỉ có thể cùng mẫu thân của ta vượt qua thời gian hai ngày cuối cùng này.
Hiện tại Vương huynh đã trở thành bộ dáng này, lấy tính cách của hắn biết rõ giao ra thuốc giải sẽ chết không giao cũng sẽ chết, vậy chắc chắn hắn sẽ không giao ra, cho dù chết cũng tìm nhiều người chôn theo. Đều tại ta vô dụng, thân là trưởng công chúa, thế nhưng nhìn ca ca của mình biến thành bộ dáng này, trước còn cho rằng không có gì, chuyện đến trên người mình mới biết hắn làm nhiều chuyện trăm họ lầm than như vậy, bây giờ chính là báo ứng.
Quý Phi Nhi không nói thêm gì nữa, vỗ vai của nàng: Chăm sóc cho Cảnh Hiên thật tốt, hắn nhất định sẽ tìm được một nữ nhân tốt.
Nói xong câu đó, nàng liền đứng dậy rời khỏi nơi này, đây chính là lời dặn dò cuối cùng giữa nàng và Cảnh Hiên. Về sau, không ai thiếu nợ lẫn nhau.
... .....
Mẫu Đơn luôn ngây ngô ở trong phòng, nàng biết đã xảy ra chuyện, nhưng lại không nghĩ ra ngoài.
Lần trước Nguyệt Vô Tu và Lam Nguyệt lại đưa nàng ra ngoài cung, lần này nàng vẫn chưa đi ra được, bớt chạm vào mầm tai họa nào đó, dù sao bây giờ trên người nàng vẫn còn tổn thương mà, người khác chắc sẽ không nói gì.
Nhưng mà một lúc sau, chỉ có một mình Túc Ly Mị trở lại, không thấy bóng dáng của Quý Phi Nhi, hơn nữa nhìn thấy sắc mặt âm trầm rõ rệt kia, nàng không sai biệt lắm có thể đoán trước chuyện gì đã xảy ra.
Có người nam nhân nào nhìn nữ nhân mình thích nóng ruột nóng gan bỏ đi vì một người nam nhân khác như vậy , nhất là lòng tự ái cao giống như Túc
Nàng rất muốn nói ra chuyện mình không phải là Nguyệt Phi Yên, nhưng bây giờ nhìn bộ dáng hắn thế này sao có thể nhận thêm một đả kích nữa đây?
Cảnh Hiên cười cười, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại.
Cảnh Hiên, Cảnh Hiên. Trưởng công chúa sợ hãi kêu: Hắn. . . . . . Không phải là chết rồi chứ?
Quý Phi Nhi đưa tay ra dò hơi thở của hắn, mặc dù vẫn còn thở nhưng rất yếu ớt, nhìn vết thương chồng chất trên thân thể hắn, rõ ràng là mất máu quá nhiều.
Không có, hắn không có việc gì, người đâu, tìm ngự y.
Sau khi chờ nàng hết bận chuyện Cảnh Hiên mới phát hiện người chung quanh đều đã rời đi, mặc dù Túc Ly Mị vẫn không hiện thân, nhưng mà nàng biết, bây giờ hắn thật sự không có ở đây, theo tính cách của hắn, nhất định lại tức giận, ai. . . . . .
Phi Yên, ngươi. . . . . . ngươi không theo chúng ta trở về một lúc sao? Nếu Cảnh Hiên tỉnh lại, hắn nhất định rất muốn nhìn thấy ngươi ngay lập tức.
Không cần, ngươi chăm sóc tốt cho Cảnh Hiên. Quý Phi Nhi cự tuyệt.
Có phải ngươi vẫn còn giận ta hay không? Phi Yên thật xin lỗi, cô cô biết lúc trước làm sai, nếu ngươi và Cảnh Hiên thật sự có tình cảm thì ta sẽ không bao giờ ngăn cản các ngươi ở chung một chỗ nữa.
Không phải như vậy, cô cô, ta đã lập gia đình, phu quân của ta đối xử rất tốt với ta, ta trải qua hết sức vui vẻ, sau này ta sẽ xem Cảnh Hiên biểu ca trở thành huynh trưởng mà đối đãi, sẽ không có cảm tình khác. Ta đã bỏ xuống rồi, hi vọng Cảnh Hiên biểu ca cũng có thể bỏ xuống.
Trưởng công chúa nhìn dáng vẻ Cảnh Hiên hôm nay, hết sức đau lòng và hối hận, nàng đã làm cái ra tội ác gì đây, thiếu chút nữa hại chết con trai bảo bối của mình.
Bây giờ Quý Phi Nhi từ chối, nếu như Cảnh Hiên tỉnh lại nhất định sẽ rất đau lòng, nhưng mà nàng có thể làm gì được chứ?
Đã năn nỉ người ta đến cứu mạng nhi tử của mình rồi, bây giờ người ta đã có nơi trở về rất tốt, làm sao nàng còn có thể miễn cưỡng nữa.
Khe khẽ thở dài: Ta biết rồi, Phi Yên, ngươi là một nữ tử tốt, trước đây là cô cô có mắt không tròng, bây giờ nói gì đều đã muộn, ta sẽ khuyên nhủ Cảnh Hiên thật tốt, cũng hi vọng ngươi có thể trôi qua hạnh phúc.
Quý Phi Nhi gật đầu một cái: Chuyện đã kết thúc không sai biệt lắm, mẫu thân của ta trúng độc, mạng sống chỉ còn lại không tới hai ngày, ta lần này trở lại chỉ muốn cứu nàng, nhưng cuối cùng không nghĩ chính là hại nàng, nếu như Nguyệt Vô Tu còn không chịu giao ra thuốc giải, vậy ta chỉ có thể cùng mẫu thân của ta vượt qua thời gian hai ngày cuối cùng này.
Hiện tại Vương huynh đã trở thành bộ dáng này, lấy tính cách của hắn biết rõ giao ra thuốc giải sẽ chết không giao cũng sẽ chết, vậy chắc chắn hắn sẽ không giao ra, cho dù chết cũng tìm nhiều người chôn theo. Đều tại ta vô dụng, thân là trưởng công chúa, thế nhưng nhìn ca ca của mình biến thành bộ dáng này, trước còn cho rằng không có gì, chuyện đến trên người mình mới biết hắn làm nhiều chuyện trăm họ lầm than như vậy, bây giờ chính là báo ứng.
Quý Phi Nhi không nói thêm gì nữa, vỗ vai của nàng: Chăm sóc cho Cảnh Hiên thật tốt, hắn nhất định sẽ tìm được một nữ nhân tốt.
Nói xong câu đó, nàng liền đứng dậy rời khỏi nơi này, đây chính là lời dặn dò cuối cùng giữa nàng và Cảnh Hiên. Về sau, không ai thiếu nợ lẫn nhau.
... .....
Mẫu Đơn luôn ngây ngô ở trong phòng, nàng biết đã xảy ra chuyện, nhưng lại không nghĩ ra ngoài.
Lần trước Nguyệt Vô Tu và Lam Nguyệt lại đưa nàng ra ngoài cung, lần này nàng vẫn chưa đi ra được, bớt chạm vào mầm tai họa nào đó, dù sao bây giờ trên người nàng vẫn còn tổn thương mà, người khác chắc sẽ không nói gì.
Nhưng mà một lúc sau, chỉ có một mình Túc Ly Mị trở lại, không thấy bóng dáng của Quý Phi Nhi, hơn nữa nhìn thấy sắc mặt âm trầm rõ rệt kia, nàng không sai biệt lắm có thể đoán trước chuyện gì đã xảy ra.
Có người nam nhân nào nhìn nữ nhân mình thích nóng ruột nóng gan bỏ đi vì một người nam nhân khác như vậy , nhất là lòng tự ái cao giống như Túc
/120
|