Thân là thần thoại thời đại mới của đại lục Nạp Lan, hắn tự nhiên có vốn gốc để ngông cuồng. Thậm chí, cái vốn gốc đó của hắn so với bất cứ kẻ nào càng thêm lớn, cơ hồ khiến hắn tự tin đến mù quáng, tự biến nó thành tín ngưỡng chính bản thân mình.
Hoàng Thiên làm sao không nhìn ra được điểm này, thậm chí ở một góc độ nào đó, hắn thấy Đặng Côn thật có vài nét giống như Cao Vô Cầu. Nếu như chẳng phải bản ngã khác biệt hoàn toàn, chỉ sợ đại lục Nạp Lan không lâu sau liền có một “Cao Vô Cầu” giống như Tuyết Vũ.
Nhàn nhạt lườm đối phương, hắn mở lời:
- Tại sao ta phải chấp nhận khiêu chiến của ngươi?
Đặng Côn vẫn giữ lấy nét đắc ý trên khuôn mặt, không có trả lời Hoàng Thiên mà hỏi vặn lại:
- Làm sao? Ngươi không dám ứng chiến? Thân là tu sỹ thiên tài, chẳng lẽ lại e sợ cùng người chiến đấu hay sao?
Một lời vừa mang theo sự khinh thị, cũng có cả khích tướng, nếu đổi lại là một tên thiên tài khác chỉ sợ sẽ không chút do sự đáp ứng hắn. Nhưng rất tiếc cho hắn là, người mà hắn khiêu khích lại là Hoàng Thiên:
- Vấn đề không nằm ở việc ta có dám chiến hay không, mà nằm ở chỗ trận chiến này có đáng để ta ra tay. Ngươi muốn khiêu chiến ta, trước tiên phải bỏ ra một cái giá đủ để cho ta xuất thủ, nếu không bỏ được thì trở về đi thôi, đừng ở nơi này làm trò hề.
Âm thanh đạm nhiên, nhưng hàm ý so với lời khiêu khích vừa nãy của Đặng Côn càng thêm thâm. Đặng Côn bị một lời này khiến cho tức nghẹn, nắm tay siết đến trắng dã, nói ra:
- Một trận sinh tử chiến còn không đủ hay sao?
Hai chữ “sinh tử” được hắn đặc biệt gằn lên, như bao hàm vô cùng lửa giận và nộ ý. Đặng Côn hắn từ khi tung hoành đại lục, còn chưa bao giờ bị một người làm tức giận đến vậy. Hắn thậm chí đã thề trong lòng, nhất quyết phải khiến cho Hoàng Thiên sống không bằng chết mới thôi.
- Mạng của ngươi đối với ta không chút giá trị nào.
Hoàng Thiên nhếch lên khoé môi, miệng nói thản nhiên, nhưng trong lòng đã sớm có chủ ý. Đã tìm hắn gây phiền phức, không khiến bọn chúng mất chút da thịt quả thực hổ thẹn với lòng mình.
- Ngươi... được… được… vậy ngươi muốn đánh cược phải không?
Đặng Côn quả thực giận đến xanh mặt, nhưng rốt cục vẫn nhìn ra được ý định của Hoàng Thiên. Hắn nói mà trong lòng đã sớm lạnh lẽo đến băng hàn, không chỉ muốn Hoàng Thiên sống dở chết dở mà còn phải khiến cho đối phương táng gia bại sản, phải hối hận vì đã xem thường Đặng Côn hắn.
Hoàng Thiên mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Đặng Côn gắng để bản thân mình tĩnh lại, lấy ra một cái nhẫn trữ vật, cung kính đưa về phía Khương Tử Diệp:
- Bên trong là một gốc sâm Ngọc Linh[1] năm ngàn năm tuổi trên Ngọc Linh sơn, không biết đã đủ khiến ngươi hài lòng?
Quả nhiên, Khương Tử Diệp sau khi tiếp nhận nhẫn liền lấy ra một gốc sâm, phần củ chỉ lớn hơn ngón tay người trưởng thành đôi chút, tản ra ánh sáng an hoà. Gốc sâm đã không còn lá và có phần khô héo, nhưng khi nhìn vào lại khiến cho người có cảm giác ngập tràn sinh cơ, quái lạ không thể nào giải thích.
Mà tất cả mọi người khi nhìn vào gốc sâm này, ánh mắt không khỏi loé lên tia dị sắc. Nếu như ánh mắt của đám trẻ là hâm mộ và ao ước, thì của đám cường giả lại là kinh sợ thập phần.
Có thể khiến cho cường giả bậc này tỏ ra thất thố như vậy, đương nhiên không thể đến từ giá trị của gốc sâm này. Tuy nói Ngọc Linh là bách sâm chi vương, nhưng một gốc năm ngàn năm tuổi còn chưa tính là tuyệt thế kỳ trân. Cái khiến cho bọn họ kinh sợ, chính là nguồn gốc của nó - Ngọc Linh Sơn.
Nguyên Giới có năm toà đại lục, lần lượt là Thiên Nguyên, Nạp Lan, Xích Tâm, Tuyết Vũ và Thiết Hải. Nếu như xét về thực lực tổng thể, thì đại lục Thiên Nguyên luôn luôn chiếm vị trí dẫn đầu năm đại lục, chiến lực siêu cường.
Nhưng nếu như xét trên tiêu chí cường giả đỉnh tiêm, thì đại lục mạnh nhất lại không phải Thiên Nguyên, mà phải là Thiết Hải. Dù cho giờ đây Thiên Nguyên và Tuyết Vũ đều có tới ba vị chí cường giả, nhưng cũng không thể nào thay thế được sự thật ấy.
Bởi vì Thiết Hải Chi đỉnh chính là Ngọc Linh sơn, mà Ngọc Linh sơn chi chủ lại chính là Ngọc Linh chân nhân, một vị chí cường giả Quy Nguyên bước thứ ba duy nhất mà thế nhân còn biết tới.
Quy Nguyên ba bước, mỗi bước đều cách nhau như lạch trời, chiến lực càng là chênh lệch đến không thể nào đo đếm. Ngọc Linh chân nhân từ sáu ngàn năm trước đã đạp tới bước thứ ba, cho nên xưng là đệ nhất cường giả của Nguyên Giới cũng không có sai, chí ít đến bây giờ bề nổi là vậy.
Năm xưa Lâm Thanh Phong bởi vì biết đến sự tồn tại của ông ta nên mới phải cật lực mời chào hai vị chí cường giả khác đến hiệp lực, đặc biệt là đệ nhất thần trận sư Vương Đình. Nếu không, chỉ với tu vi Quy Nguyên bước thứ hai của ông cũng đủ để quét ngang toàn bộ tứ đại lục rồi.
Về sau, khi trận thế giới chiến bùng nổ ra, Ngọc Linh chân nhân vẫn chưa một lần xuất hiện khiến cho thế trận nghiêng hẳn về một phe, nếu không phải Cố Gia đột nhiên nhiều ra hai vị chí cường giả đem thế cục đẩy về trạng thái cân bằng, chỉ sợ tràng chiến tranh này đã sớm có kết quả.
Nói dông dài như vậy để có thể thấy được chủ nhân của Ngọc Linh Sơn có sức ảnh hưởng to lớn đến bực nào. Cứ cho đã mấy ngàn năm ông ta không vấn thế sự, nhưng quyền uy tuyệt đối vẫn đứng tại đỉnh phong của toàn bộ Nguyên Giới. Đặng Côn thân chỉ là một tên tiểu bối, vậy mà có thể xin được một gốc sâm của ông ta, ý nghĩa trong đó không cần nói cũng khiến người ta phải cảm thấy không tầm thường.
Cũng vì lý do đó, mà tất cả ánh mắt lúc này đều nhanh chóng tập trung về phía Đặng Côn, như muốn nhìn thấu xem quan hệ giữa hắn và Ngọc Linh chân nhân là gì.
Cảm nhận ánh mắt của mọi người, nét đắc ý của Đặng Côn càng được đà đẩy lên đỉnh điểm. Hắn nhìn Hoàng Thiên nhàn nhạt cười, nhưng trong lòng lại lạnh lùng như băng hàn, nghĩ nghĩ:
- Chiến lực, gia thế, tài sản, quan hệ, tất cả mọi thứ ngươi đều không bằng ta, để xem ngươi lấy gì để cùng ta đấu.
Nhưng mà, đó chỉ là những ý nghĩ chủ quan của Đặng Côn mà thôi. Tất cả mọi thứ mà hắn đang tự tin ấy, Hoàng Thiên thật sự chẳng coi là gì.
Chỉ thấy hắn ngắm nhìn gốc sâm đôi giây, sau đó lắc đầu:
- Nếu như ngươi chỉ có một chút tài sản ấy, cút trở về đi thôi.
Một lời tràn đầy miệt thị, không chỉ khiến cho Đặng Côn câm miệng, mà toàn bộ mọi người cũng phải đờ ra. Bách sâm chi vương hơn năm ngàn năm tuổi, trong miệng hắn lại chỉ là chút tài sản, quả thực phách lối đến cực cùng.
- Vậy như thế nào mới không phải là “một chút tài sản”?
Kỳ lạ là Đặng Côn lại không hề tỏ ra giận giữ, thậm chí còn thập phần bình tĩnh nói ra. Hắn nghĩ Hoàng Thiên đang cố tình chọc giận mình.
Lời của hắn để cho Hoàng Thiên nhếch môi cười, sâu trong ánh mắt loé lên tia giảo hoạt. Chỉ thấy hắn vung tay, ánh sáng chói loà. Một câu phủ cổ xưa huyền phù trong tầm với, toát ra vô tận phù văn huyền ảo, thần thánh kinh người.
Là một trong mười hai kiện tiên khí mà Luyện Khí Sỹ Duy Quân luyện ra trong cả cuộc đời, Giao Long Chiến Tiên Phủ.
Năm đó đại chiến tại Thiên Nguyên, Cố Sở bị Lâm Thanh Phong dùng nó kích thương mà đoạt được, hắn vẫn một mực lưu lại để sau này cho Hàn Lâm làm binh khí. Ai ngờ tên này sau khi phục sinh thì một mực không nhận, muốn tự mình rèn lấy đồ cho bản thân, cho nên hắn vẫn chưa biết xử lý thế nào.
Hôm nay vừa hay dùng làm tiền đánh cược.
- Nếu không xuất ra được đồ vật có giá trị tương đương với nó, cũng đừng có bêu xấu.
Lời của hắn rất khó nghe, nhưng lại không có ai để ý tới. Bởi ánh mắt của tất cả mọi người lúc này đều đổ dồn về phía Giao Long Chiến Tiên phủ, nóng rực như lửa.
Đã từng nói tiên khí so với Quy Nguyên càng thêm hiếm hoi. Cường giả Quy Nguyên đời này đến đời khác hoàn toàn có thể sinh ra, nhưng tiên khí lại như cũ chỉ có hạn, thậm chí còn mất đi hoặc bị phá huỷ, quý hiếm vô song.
Vậy mà, lúc này đây trước mặt bọn họ lại là một kiện tiên khí. Không phải tiên khí tầm thường, mà là trung phẩm tiên khí hoàn chỉnh.
Giá trị này, đừng nói là sâm Ngọc Linh năm ngàn năm có thể so sánh, cho dù là vạn năm cũng chỉ có thể miễn cưỡng sánh bằng.
Một màn này không khác gì cú tát đối với Đặng Côn, nhục nhã và bỏng rát. Hắn nhìn Hoàng Thiên như hằn lên tia lửa, nhưng rất nhanh sau đó là sự tham lam cực độ.
Tiên khí, không có ai là không thèm muốn. Bản thân hắn là cháu đích tôn của chí cường giả, cũng chỉ miễn cưỡng có được một thanh tiên khí hạ phẩm không hoàn chỉnh. Nếu có thể chiếm được cây tiên phủ này, chiến lực tuyệt đối có thể vọt lên gấp mấy lần.
Nhìn ông nội với ánh mắt hừng hực, hắn còn chưa kịp mở miệng nói ra, thanh âm của Cố Sở đã chặn ngang lời hắn:
- Cộng thêm cả binh khí của ta nữa.
Chỉ thấy một cây trường kích từ tay lão bay ra, lơ lửng ngay bên cạnh Giao Long Chiến Tiên phủ, quang huy tường hoà. Cứ cho là mọi người đã sớm bị kinh ngạc bởi sự xuất hiện của tiên phủ, lúc này đây vẫn không thể nào mà kiềm được sự khiếm đảm trong lòng.
Bởi, đó lại là một thanh cực phẩm tiên khí.
[1] Sâm Ngọc Linh: Là một loài cây thuộc Họ Cuồng cuồng (Araliaceae), còn gọi là sâm Việt Nam, sâm Khu Năm (sâm K5), sâm trúc (sâm đốt trúc, trúc tiết nhân sâm), củ ngải rọm con hay cây thuốc giấu, là loại sâm quý được tìm thấy tại miền Trung Trung Bộ Việt Nam, mọc tập trung ở các huyện miền núi Ngọc Linh.
Hoàng Thiên làm sao không nhìn ra được điểm này, thậm chí ở một góc độ nào đó, hắn thấy Đặng Côn thật có vài nét giống như Cao Vô Cầu. Nếu như chẳng phải bản ngã khác biệt hoàn toàn, chỉ sợ đại lục Nạp Lan không lâu sau liền có một “Cao Vô Cầu” giống như Tuyết Vũ.
Nhàn nhạt lườm đối phương, hắn mở lời:
- Tại sao ta phải chấp nhận khiêu chiến của ngươi?
Đặng Côn vẫn giữ lấy nét đắc ý trên khuôn mặt, không có trả lời Hoàng Thiên mà hỏi vặn lại:
- Làm sao? Ngươi không dám ứng chiến? Thân là tu sỹ thiên tài, chẳng lẽ lại e sợ cùng người chiến đấu hay sao?
Một lời vừa mang theo sự khinh thị, cũng có cả khích tướng, nếu đổi lại là một tên thiên tài khác chỉ sợ sẽ không chút do sự đáp ứng hắn. Nhưng rất tiếc cho hắn là, người mà hắn khiêu khích lại là Hoàng Thiên:
- Vấn đề không nằm ở việc ta có dám chiến hay không, mà nằm ở chỗ trận chiến này có đáng để ta ra tay. Ngươi muốn khiêu chiến ta, trước tiên phải bỏ ra một cái giá đủ để cho ta xuất thủ, nếu không bỏ được thì trở về đi thôi, đừng ở nơi này làm trò hề.
Âm thanh đạm nhiên, nhưng hàm ý so với lời khiêu khích vừa nãy của Đặng Côn càng thêm thâm. Đặng Côn bị một lời này khiến cho tức nghẹn, nắm tay siết đến trắng dã, nói ra:
- Một trận sinh tử chiến còn không đủ hay sao?
Hai chữ “sinh tử” được hắn đặc biệt gằn lên, như bao hàm vô cùng lửa giận và nộ ý. Đặng Côn hắn từ khi tung hoành đại lục, còn chưa bao giờ bị một người làm tức giận đến vậy. Hắn thậm chí đã thề trong lòng, nhất quyết phải khiến cho Hoàng Thiên sống không bằng chết mới thôi.
- Mạng của ngươi đối với ta không chút giá trị nào.
Hoàng Thiên nhếch lên khoé môi, miệng nói thản nhiên, nhưng trong lòng đã sớm có chủ ý. Đã tìm hắn gây phiền phức, không khiến bọn chúng mất chút da thịt quả thực hổ thẹn với lòng mình.
- Ngươi... được… được… vậy ngươi muốn đánh cược phải không?
Đặng Côn quả thực giận đến xanh mặt, nhưng rốt cục vẫn nhìn ra được ý định của Hoàng Thiên. Hắn nói mà trong lòng đã sớm lạnh lẽo đến băng hàn, không chỉ muốn Hoàng Thiên sống dở chết dở mà còn phải khiến cho đối phương táng gia bại sản, phải hối hận vì đã xem thường Đặng Côn hắn.
Hoàng Thiên mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Đặng Côn gắng để bản thân mình tĩnh lại, lấy ra một cái nhẫn trữ vật, cung kính đưa về phía Khương Tử Diệp:
- Bên trong là một gốc sâm Ngọc Linh[1] năm ngàn năm tuổi trên Ngọc Linh sơn, không biết đã đủ khiến ngươi hài lòng?
Quả nhiên, Khương Tử Diệp sau khi tiếp nhận nhẫn liền lấy ra một gốc sâm, phần củ chỉ lớn hơn ngón tay người trưởng thành đôi chút, tản ra ánh sáng an hoà. Gốc sâm đã không còn lá và có phần khô héo, nhưng khi nhìn vào lại khiến cho người có cảm giác ngập tràn sinh cơ, quái lạ không thể nào giải thích.
Mà tất cả mọi người khi nhìn vào gốc sâm này, ánh mắt không khỏi loé lên tia dị sắc. Nếu như ánh mắt của đám trẻ là hâm mộ và ao ước, thì của đám cường giả lại là kinh sợ thập phần.
Có thể khiến cho cường giả bậc này tỏ ra thất thố như vậy, đương nhiên không thể đến từ giá trị của gốc sâm này. Tuy nói Ngọc Linh là bách sâm chi vương, nhưng một gốc năm ngàn năm tuổi còn chưa tính là tuyệt thế kỳ trân. Cái khiến cho bọn họ kinh sợ, chính là nguồn gốc của nó - Ngọc Linh Sơn.
Nguyên Giới có năm toà đại lục, lần lượt là Thiên Nguyên, Nạp Lan, Xích Tâm, Tuyết Vũ và Thiết Hải. Nếu như xét về thực lực tổng thể, thì đại lục Thiên Nguyên luôn luôn chiếm vị trí dẫn đầu năm đại lục, chiến lực siêu cường.
Nhưng nếu như xét trên tiêu chí cường giả đỉnh tiêm, thì đại lục mạnh nhất lại không phải Thiên Nguyên, mà phải là Thiết Hải. Dù cho giờ đây Thiên Nguyên và Tuyết Vũ đều có tới ba vị chí cường giả, nhưng cũng không thể nào thay thế được sự thật ấy.
Bởi vì Thiết Hải Chi đỉnh chính là Ngọc Linh sơn, mà Ngọc Linh sơn chi chủ lại chính là Ngọc Linh chân nhân, một vị chí cường giả Quy Nguyên bước thứ ba duy nhất mà thế nhân còn biết tới.
Quy Nguyên ba bước, mỗi bước đều cách nhau như lạch trời, chiến lực càng là chênh lệch đến không thể nào đo đếm. Ngọc Linh chân nhân từ sáu ngàn năm trước đã đạp tới bước thứ ba, cho nên xưng là đệ nhất cường giả của Nguyên Giới cũng không có sai, chí ít đến bây giờ bề nổi là vậy.
Năm xưa Lâm Thanh Phong bởi vì biết đến sự tồn tại của ông ta nên mới phải cật lực mời chào hai vị chí cường giả khác đến hiệp lực, đặc biệt là đệ nhất thần trận sư Vương Đình. Nếu không, chỉ với tu vi Quy Nguyên bước thứ hai của ông cũng đủ để quét ngang toàn bộ tứ đại lục rồi.
Về sau, khi trận thế giới chiến bùng nổ ra, Ngọc Linh chân nhân vẫn chưa một lần xuất hiện khiến cho thế trận nghiêng hẳn về một phe, nếu không phải Cố Gia đột nhiên nhiều ra hai vị chí cường giả đem thế cục đẩy về trạng thái cân bằng, chỉ sợ tràng chiến tranh này đã sớm có kết quả.
Nói dông dài như vậy để có thể thấy được chủ nhân của Ngọc Linh Sơn có sức ảnh hưởng to lớn đến bực nào. Cứ cho đã mấy ngàn năm ông ta không vấn thế sự, nhưng quyền uy tuyệt đối vẫn đứng tại đỉnh phong của toàn bộ Nguyên Giới. Đặng Côn thân chỉ là một tên tiểu bối, vậy mà có thể xin được một gốc sâm của ông ta, ý nghĩa trong đó không cần nói cũng khiến người ta phải cảm thấy không tầm thường.
Cũng vì lý do đó, mà tất cả ánh mắt lúc này đều nhanh chóng tập trung về phía Đặng Côn, như muốn nhìn thấu xem quan hệ giữa hắn và Ngọc Linh chân nhân là gì.
Cảm nhận ánh mắt của mọi người, nét đắc ý của Đặng Côn càng được đà đẩy lên đỉnh điểm. Hắn nhìn Hoàng Thiên nhàn nhạt cười, nhưng trong lòng lại lạnh lùng như băng hàn, nghĩ nghĩ:
- Chiến lực, gia thế, tài sản, quan hệ, tất cả mọi thứ ngươi đều không bằng ta, để xem ngươi lấy gì để cùng ta đấu.
Nhưng mà, đó chỉ là những ý nghĩ chủ quan của Đặng Côn mà thôi. Tất cả mọi thứ mà hắn đang tự tin ấy, Hoàng Thiên thật sự chẳng coi là gì.
Chỉ thấy hắn ngắm nhìn gốc sâm đôi giây, sau đó lắc đầu:
- Nếu như ngươi chỉ có một chút tài sản ấy, cút trở về đi thôi.
Một lời tràn đầy miệt thị, không chỉ khiến cho Đặng Côn câm miệng, mà toàn bộ mọi người cũng phải đờ ra. Bách sâm chi vương hơn năm ngàn năm tuổi, trong miệng hắn lại chỉ là chút tài sản, quả thực phách lối đến cực cùng.
- Vậy như thế nào mới không phải là “một chút tài sản”?
Kỳ lạ là Đặng Côn lại không hề tỏ ra giận giữ, thậm chí còn thập phần bình tĩnh nói ra. Hắn nghĩ Hoàng Thiên đang cố tình chọc giận mình.
Lời của hắn để cho Hoàng Thiên nhếch môi cười, sâu trong ánh mắt loé lên tia giảo hoạt. Chỉ thấy hắn vung tay, ánh sáng chói loà. Một câu phủ cổ xưa huyền phù trong tầm với, toát ra vô tận phù văn huyền ảo, thần thánh kinh người.
Là một trong mười hai kiện tiên khí mà Luyện Khí Sỹ Duy Quân luyện ra trong cả cuộc đời, Giao Long Chiến Tiên Phủ.
Năm đó đại chiến tại Thiên Nguyên, Cố Sở bị Lâm Thanh Phong dùng nó kích thương mà đoạt được, hắn vẫn một mực lưu lại để sau này cho Hàn Lâm làm binh khí. Ai ngờ tên này sau khi phục sinh thì một mực không nhận, muốn tự mình rèn lấy đồ cho bản thân, cho nên hắn vẫn chưa biết xử lý thế nào.
Hôm nay vừa hay dùng làm tiền đánh cược.
- Nếu không xuất ra được đồ vật có giá trị tương đương với nó, cũng đừng có bêu xấu.
Lời của hắn rất khó nghe, nhưng lại không có ai để ý tới. Bởi ánh mắt của tất cả mọi người lúc này đều đổ dồn về phía Giao Long Chiến Tiên phủ, nóng rực như lửa.
Đã từng nói tiên khí so với Quy Nguyên càng thêm hiếm hoi. Cường giả Quy Nguyên đời này đến đời khác hoàn toàn có thể sinh ra, nhưng tiên khí lại như cũ chỉ có hạn, thậm chí còn mất đi hoặc bị phá huỷ, quý hiếm vô song.
Vậy mà, lúc này đây trước mặt bọn họ lại là một kiện tiên khí. Không phải tiên khí tầm thường, mà là trung phẩm tiên khí hoàn chỉnh.
Giá trị này, đừng nói là sâm Ngọc Linh năm ngàn năm có thể so sánh, cho dù là vạn năm cũng chỉ có thể miễn cưỡng sánh bằng.
Một màn này không khác gì cú tát đối với Đặng Côn, nhục nhã và bỏng rát. Hắn nhìn Hoàng Thiên như hằn lên tia lửa, nhưng rất nhanh sau đó là sự tham lam cực độ.
Tiên khí, không có ai là không thèm muốn. Bản thân hắn là cháu đích tôn của chí cường giả, cũng chỉ miễn cưỡng có được một thanh tiên khí hạ phẩm không hoàn chỉnh. Nếu có thể chiếm được cây tiên phủ này, chiến lực tuyệt đối có thể vọt lên gấp mấy lần.
Nhìn ông nội với ánh mắt hừng hực, hắn còn chưa kịp mở miệng nói ra, thanh âm của Cố Sở đã chặn ngang lời hắn:
- Cộng thêm cả binh khí của ta nữa.
Chỉ thấy một cây trường kích từ tay lão bay ra, lơ lửng ngay bên cạnh Giao Long Chiến Tiên phủ, quang huy tường hoà. Cứ cho là mọi người đã sớm bị kinh ngạc bởi sự xuất hiện của tiên phủ, lúc này đây vẫn không thể nào mà kiềm được sự khiếm đảm trong lòng.
Bởi, đó lại là một thanh cực phẩm tiên khí.
[1] Sâm Ngọc Linh: Là một loài cây thuộc Họ Cuồng cuồng (Araliaceae), còn gọi là sâm Việt Nam, sâm Khu Năm (sâm K5), sâm trúc (sâm đốt trúc, trúc tiết nhân sâm), củ ngải rọm con hay cây thuốc giấu, là loại sâm quý được tìm thấy tại miền Trung Trung Bộ Việt Nam, mọc tập trung ở các huyện miền núi Ngọc Linh.
/463
|