Im lặng đến đáng sợ, không ai dám nói một lời.
Dĩ nhiên, tất cả bọn họ không ai có thể ngờ được, chỉ một trận đánh nho nhỏ của hai tên tiểu bối lại có thể kéo đến tình trạng thế này. Lấy hai kiện tiên khí hoàn chỉnh làm tiền đặt cược, quả thực khủng bố không thể nào hình dung nổi.
Nhất là thanh trường kích tiên khí cực phẩm kia, toàn bộ Nguyên Giới chỉ sợ không có quá ba bốn món có thể so bì. Siêu cấp binh khí ở tầm cỡ này, đã không thể sử dụng tài sản bình thường để đong đếm. Dù là chí cường giả như Đặng Dung, Khương Tử Diệp cũng không dám tưởng tượng đến.
Ngay cả Đặng Côn vốn rất tự tin lúc này cũng không khỏi thất thố lui bước về sau. Sắc mặt hắn trắng bệt không chút huyết sắc, nhưng bên trong lại nóng rát như đang nổi lửa.
Hắn siết chặt từng ngón tay, hàm răng két két nghiến nhưng không thể mở lời. Tiên khí trung phẩm, hắn có thể xin ông nội hỗ trợ, nhưng tiên khí cực phẩm thì không. Bởi ngay cả ông nội hắn cũng không thể nào lấy ra được.
Tiền cược còn không đủ, hắn lấy tư cách gì khiêu chiến cùng người ta.
- Cố Sở, ngươi làm vậy có khác gì làm khó chúng ta? Nếu không dám ứng chiến thì cứ nói, cần gì phải dùng chút mưu mẹo hèn mọn như thế.
Đặng Dung rốt cục không nhịn được, nhìn về phía Cố Sở mà nói. Hàm ý của hắn rất rõ ràng, cho rằng Hoàng Thiên thật ra không dám ứng chiến nên mới dùng kế này để thoái thác. Không chỉ mình lão, mà hầu như tất cả mọi người ở nơi này đều nghĩ như vậy.
Cố Sở từ chối cho ý kiến, chỉ có Hoàng Thiên là nhẹ cười. Hắn nhìn một thoáng tất cả mọi người, ánh mắt thâm thuý như thấu hết suy nghĩ của bọn họ, thế rồi không chút do dự nói ra:
- Nếu như các ngươi đã không đưa ra được tiền cược ngang bằng, vậy ta sẽ chịu thiệt một chút, cho các ngươi dùng ba kiện tiên khí để đặt cược, thế nào?
Đặng Côn vốn đang tràn trề tuyệt vọng, lúc này đây nghe một lời bỗng nhiên như phong hồi lộ chuyển, thần sắc trở nên mừng rỡ cực cùng, hỏi lại:
- Ngươi nói thật?
Không chỉ có mình hắn, mà thậm chí cả Đặng Dung và đám người Không Ấn môn cũng khó lòng mà tin nổi, nhìn Hoàng Thiên như một tên điên.
Ba kiện tiên khí tuy rằng khiếp người, nhưng để so với một kiện tiên khí cực phẩm thì quả thực còn xa xa mới có thể sánh bằng. Vậy mà hắn dám đồng ý cược, không phải có niềm tin tuyệt đối vào bản thân mình thì chính là một kẻ điên.
Rời ánh mắt về phía Cố Sở, thấy lão không hề tỏ chút thái độ nào như một sự đồng ý, kinh ngạc trong lòng bọn hắn càng thêm tăng, nhưng nhiều hơn là sự hưng phấn tột cùng. Chưa bao giờ bọn hắn lại ngờ tới, tiên khí cực phẩm gần bản thân mình đến vậy.
Trái ngược với đám người Đặng Dung, cao tầng Khương Gia lại tỏ ra trầm mặc không nói. Đa phần đều nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt nể phục. Từng ấy năm sinh tồn trên đại lục này, đây là lần đầu tiên bọn hắn gặp được một người trẻ tuổi có đảm lượng, có quyết đoán như thế.
Không, phải xưng hắn là kẻ điên cuồng mới đúng.
Hắn điên cuồng, đương nhiên đối phương cũng không thể nào mà bình tĩnh nổi. Gần như không chút do dự, đám người Đặng Dung đã đưa ra ba món tiên khí. Trong đó có hai kiện tiên khí hạ phẩm của Đặng Dung, và một kiện tiên khí trung phẩm của Không Ấn môn.
Khương Tử Diệp với tư cách là người trung gian, được giao phó giữ tiền cược. Nhìn năm kiện tiên khí hào quang bay bổng, không có kẻ nào là không nóng mắt, khí huyết sôi trào.
- Hoàng Thiên… hôm nay sẽ là ngày mà ngươi hối tiếc vì bản thân được sinh ra trên cõi đời này.
Mọi người tán ra, Đặng Côn như một chiến thần vọt lên bầu trời, nhìn Hoàng Thiên như đang nhìn một con sâu cái kiến mà nói.
Ngay cả bản thân hắn lúc này đây cũng không biết được cảm xúc trong lòng là như thế nào. Vừa có thù hận, vừa có cuồng nộ, nhưng cũng có cả vui sướng đến điên người. Tất cả mớ ngổn ngang ấy, chính là do tên thanh niên tước mắt ban cho. Và hắn, muốn Hoàng Thiên phải trả giá cho những việc làm ấy.
Trả giá bằng mọi thứ.
- Mong rằng ngươi sẽ thực hiện được.
Hoàng Thiên vẫn đứng trên mặt đất, lặng lẽ cười.
- Coi như là thương hại cho sự ngu ngốc của ngươi, động thủ trước đi…
Đặng Côn nhìn Hoàng Thiên mà cười lạnh, hai tay chắp sau lưng bày ra tư thái nhượng bộ, ngông cuồng đến cực điểm. Có lẽ, chưa bao giờ hắn nghĩ rằng Hoàng Thiên sẽ là đối thủ của mình.
Đương nhiên không cần hắn nhường, Hoàng Thiên đã sớm ra tay.
Chỉ thấy hắn một bước nhảy, hai bước bay, khí tức toàn thân thoáng cái dội lên, đạp phá khoảng không mà vụt tới. Nơi nắm quyền ngưng tụ khí thế thao thiên, đem toàn bộ thiên địa nguyên khí dẫn dắt vào mà hoá sóng, ập ngay trên đỉnh đầu của đối thủ.
Nói ra thì chậm, nhưng thực tế lại nhanh đến khó lòng mà đo đếm nổi. Chữ “đi” trong miệng Đặng Côn còn chưa dứt tiếng, kết quả liền không thể nào phát ra toàn bộ, mà bị át đi bởi tiếng nổ rung trời.
- Oành!
Thân hình như hoá lưu tinh, Đặng Côn xuyên mình xuống đại địa, cày nát cả trăm mét nền đất rồi mới miễn cưỡng dừng lại. Đất, đá tung đầy trời.
Đám người Khương Gia trông thấy một màn đổ nát, sắc mặt không khỏi lộ ra vài đường hắc tuyến. Lại nhớ về đại chiến mấy hôm trước, bọn hắn không khỏi cảm thấy quá thiệt thòi. Hoàng Thiên tuy mang đến cho Khương Gia hai đầu huyết mạch Khổng Tước thuần huyết, nhưng cũng phá huỷ không ít tài sản, thực muốn tống cổ hắn đi càng nhanh càng tốt.
- Thực lực của ngươi chỉ có như vậy thôi sao?
Âm thanh lãnh đạm theo bóng người phá đất mà lên, Đặng Côn lần nữa trở lại bầu trời. Cứ cho là bên ngoài hắn có phần chật vật, nhưng tuyệt nhiên không chút thương tích gì đáng kể. Thậm chí, khí tức quanh thân so với trước đây càng thêm mạnh mẽ.
Hoàng Thiên liếc nhìn Đặng Côn, chẳng hề nói một lời. Thân hình hắn theo gió bay đi, thoắt cái lại hướng về kẻ thù buông ra một kích. Đối với hắn, thay vì đứng một chỗ nói nhảm, chiến đấu sẽ là câu trả lời xác thực nhất.
- Phanh…
Không đầy một hơi thở sau khi bay trở về, Đặng Côn lần nữa bị vỗ ngược về đại địa. Mặc dù lần này hắn đã có đề phòng, nhưng vẫn bị đánh xuyên qua bảy tám toà kiến trúc rồi mới dừng lại nổi.
- Muốn chết!
Đặng Côn bay ra từ trong phế tích, giận giữ thét dài. Hắn rốt cục không thể giấu diếm thêm nữa, đem chiến lực của bản thân mình đẩy lên trạng thái mạnh nhất.
Khí tức hạo nhiên của hắn tán ra bốn phương, mang theo Đao Cương Sát lĩnh vực, huỷ diệt lan tràn.
Thoáng chốc lao đi qua bầu trời, lĩnh vực của hắn như hoá thành một cỗ máy huỷ diệt, mang theo âm thanh bùng nổ đanh thép phủ lấy Hoàng Thiên. Nếu như nói lúc trước đối phó với Cố Anh, Đao Cương Sát là một lĩnh vực chí cường, thì lúc này đây hoàn toàn có thể xưng là một phương tiểu thiên địa.
Dưới bóng chiều tà hắc ám, lĩnh vực ấy như muôn trùng tầng mây hoàng sắc đổ xuống từ trời cao, bóng đao cọ sát như sấm động, leng keng nhức óc.
- Lĩnh vực của Côn nhi lại tiến thêm một bước lớn, rất tốt.
Phương xa, Đặng Dung nhìn thấy một màn này thì lấy làm đắc ý, trầm ngâm khen ngợi. Bên cạnh lão, đám người Không Ấn môn gật gù tán thán, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không rời mấy kiện tiên khí, trong lòng vui mừng đến không thể nào tả xiết.
- U…
Nhưng cổ nhân đã từng nói, tiểu nhân đắc chí thì không được lâu. Chỉ thấy khi mà bọn hắn cười tươi nhất, phía xa đã vang lên tiếng thiên không bị xé rách. Giữa muôn trùng đao cương, một cái bóng kiếm khổng lồ xuyên thủng tận trời cao, kiếm ý dạt dào.
Bóng kiếm sắc bén, không đầy nửa giây liền đem Đao Cương Sát lĩnh vực chém làm hai phần, đao cương đổ nát. Thân hình Hoàng Thiên vọt ra từ trong hỗn loạn, hoá lưu tinh phách vào giữa ngực Đặng Côn.
Sóng năng lượng bập bùng, lớp lớp trùng điệp tràn ra khắp hướng. Đầu tiên là đao cương nát, rồi đến lĩnh vực tan, toàn bộ núi rừng xung quanh cùng nhau lâm vào run rẩy.
Sau tiếng nổ lớn, thân hình Đặng Côn lần nữa bắn ngược trở ra, lao đi với tốc độ so với âm thanh còn nhanh gấp mười lần. Nếu chẳng phải sau đó va vào kết giới phong ấn mà đám cường giả bày ra, chỉ sợ hắn còn phải bay ít nhất mười mấy dặm mới có thể dừng.
- Phanh… anh!
Một giây cơ hội cũng không có, thân hình của Hoàng Thiên đã chớp mắt truy sát đằng sau. Tiếp tục là những nắm quyền đơn giản, nhưng mỗi một cú va chạm đều khiến cho thân thể Đặng Côn dán chặt vào trong vách chướng, kết giới cũng vì thế mà điên cuồng vặn theo.
Nếu chẳng phải đám người kịp thời gia tăng lực lượng, chỉ sở đến quyền thứ tư kết giới này đã bị phá huỷ.
- A…
Tiếng gào rống giận, ngay sau đó là tiếng sấm rền kéo dài, thiên lôi đì đùng nổ. Khắp phạm vi trăm dặm vuông, nhất thời ngập chìm trong biển sấm sét. Chỉ thấy lôi điện từ trên vạn mét bầu trời đổ xuống, quang mang sắc tím lạnh lẽo, tản mát ra mênh mông sức huỷ diệt.
- Chết cho ta.
Âm thanh của Đặng Côn vang lên, át đi cả tiếng thiên lôi oanh tạc mà phi thẳng lên trời. Thế giới thiên lôi sau tiếng thét dài này đều nhất tề chuyển biến, lôi quang hoá đao, vừa sắc bén vừa cuồng nộ, chém ra quang hoa khủng bố cực cùng.
- Đao Lôi Sát lĩnh vực!
Chẳng biết là người nào thất thố hô lên.
- Đùng… đùng…
Biển sấm sét hoá thành đao, cường hoành đại kích, lấy thân thể cường đại như Hoàng Thiên cũng không thể không lui, từng bước bị ép sâu về phía đại địa, đất trời mù tan.
- Để ta cho ngươi biết thế nào mới là thực lực chân chính của Đặng Côn này.
Đặng Côn ngự trên nền trời, mặc dù bề ngoài tơi tả, nhưng có lôi điện trợ uy khiến cho hắn như có như không tản ra khí thế vô địch, thần uy lẫm lẫm.
Bày ra cho mình tư thái cao cao tại thượng, hắn nói ra có vẻ trang nghiêm, nhưng giọng điệu lại ngập tràn châm biếm.
Chỉ thấy trời lôi sụp đổ, sấm sét mênh mông như biển lớn, nhấp nhô cuộn lẫn vào nhau. Nơi trung tâm không gian vỡ nát, âm thanh cuồn cuộn vang rền, khiến cho cả thập phương đều phải rung chuyển, sinh cơ tuyệt diệt.
Ngàn vạn đạo thiên lôi ngưng làm một thể, rồi chớp mắt sau hoá thành thần đao, khí phách rung trời. Lưỡi đao sắc, lưỡi đao uy, đem bầu trời chém rách, hư không nổ tung.
- Tử… Cực… Thần… Lôi… Đao.
Dĩ nhiên, tất cả bọn họ không ai có thể ngờ được, chỉ một trận đánh nho nhỏ của hai tên tiểu bối lại có thể kéo đến tình trạng thế này. Lấy hai kiện tiên khí hoàn chỉnh làm tiền đặt cược, quả thực khủng bố không thể nào hình dung nổi.
Nhất là thanh trường kích tiên khí cực phẩm kia, toàn bộ Nguyên Giới chỉ sợ không có quá ba bốn món có thể so bì. Siêu cấp binh khí ở tầm cỡ này, đã không thể sử dụng tài sản bình thường để đong đếm. Dù là chí cường giả như Đặng Dung, Khương Tử Diệp cũng không dám tưởng tượng đến.
Ngay cả Đặng Côn vốn rất tự tin lúc này cũng không khỏi thất thố lui bước về sau. Sắc mặt hắn trắng bệt không chút huyết sắc, nhưng bên trong lại nóng rát như đang nổi lửa.
Hắn siết chặt từng ngón tay, hàm răng két két nghiến nhưng không thể mở lời. Tiên khí trung phẩm, hắn có thể xin ông nội hỗ trợ, nhưng tiên khí cực phẩm thì không. Bởi ngay cả ông nội hắn cũng không thể nào lấy ra được.
Tiền cược còn không đủ, hắn lấy tư cách gì khiêu chiến cùng người ta.
- Cố Sở, ngươi làm vậy có khác gì làm khó chúng ta? Nếu không dám ứng chiến thì cứ nói, cần gì phải dùng chút mưu mẹo hèn mọn như thế.
Đặng Dung rốt cục không nhịn được, nhìn về phía Cố Sở mà nói. Hàm ý của hắn rất rõ ràng, cho rằng Hoàng Thiên thật ra không dám ứng chiến nên mới dùng kế này để thoái thác. Không chỉ mình lão, mà hầu như tất cả mọi người ở nơi này đều nghĩ như vậy.
Cố Sở từ chối cho ý kiến, chỉ có Hoàng Thiên là nhẹ cười. Hắn nhìn một thoáng tất cả mọi người, ánh mắt thâm thuý như thấu hết suy nghĩ của bọn họ, thế rồi không chút do dự nói ra:
- Nếu như các ngươi đã không đưa ra được tiền cược ngang bằng, vậy ta sẽ chịu thiệt một chút, cho các ngươi dùng ba kiện tiên khí để đặt cược, thế nào?
Đặng Côn vốn đang tràn trề tuyệt vọng, lúc này đây nghe một lời bỗng nhiên như phong hồi lộ chuyển, thần sắc trở nên mừng rỡ cực cùng, hỏi lại:
- Ngươi nói thật?
Không chỉ có mình hắn, mà thậm chí cả Đặng Dung và đám người Không Ấn môn cũng khó lòng mà tin nổi, nhìn Hoàng Thiên như một tên điên.
Ba kiện tiên khí tuy rằng khiếp người, nhưng để so với một kiện tiên khí cực phẩm thì quả thực còn xa xa mới có thể sánh bằng. Vậy mà hắn dám đồng ý cược, không phải có niềm tin tuyệt đối vào bản thân mình thì chính là một kẻ điên.
Rời ánh mắt về phía Cố Sở, thấy lão không hề tỏ chút thái độ nào như một sự đồng ý, kinh ngạc trong lòng bọn hắn càng thêm tăng, nhưng nhiều hơn là sự hưng phấn tột cùng. Chưa bao giờ bọn hắn lại ngờ tới, tiên khí cực phẩm gần bản thân mình đến vậy.
Trái ngược với đám người Đặng Dung, cao tầng Khương Gia lại tỏ ra trầm mặc không nói. Đa phần đều nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt nể phục. Từng ấy năm sinh tồn trên đại lục này, đây là lần đầu tiên bọn hắn gặp được một người trẻ tuổi có đảm lượng, có quyết đoán như thế.
Không, phải xưng hắn là kẻ điên cuồng mới đúng.
Hắn điên cuồng, đương nhiên đối phương cũng không thể nào mà bình tĩnh nổi. Gần như không chút do dự, đám người Đặng Dung đã đưa ra ba món tiên khí. Trong đó có hai kiện tiên khí hạ phẩm của Đặng Dung, và một kiện tiên khí trung phẩm của Không Ấn môn.
Khương Tử Diệp với tư cách là người trung gian, được giao phó giữ tiền cược. Nhìn năm kiện tiên khí hào quang bay bổng, không có kẻ nào là không nóng mắt, khí huyết sôi trào.
- Hoàng Thiên… hôm nay sẽ là ngày mà ngươi hối tiếc vì bản thân được sinh ra trên cõi đời này.
Mọi người tán ra, Đặng Côn như một chiến thần vọt lên bầu trời, nhìn Hoàng Thiên như đang nhìn một con sâu cái kiến mà nói.
Ngay cả bản thân hắn lúc này đây cũng không biết được cảm xúc trong lòng là như thế nào. Vừa có thù hận, vừa có cuồng nộ, nhưng cũng có cả vui sướng đến điên người. Tất cả mớ ngổn ngang ấy, chính là do tên thanh niên tước mắt ban cho. Và hắn, muốn Hoàng Thiên phải trả giá cho những việc làm ấy.
Trả giá bằng mọi thứ.
- Mong rằng ngươi sẽ thực hiện được.
Hoàng Thiên vẫn đứng trên mặt đất, lặng lẽ cười.
- Coi như là thương hại cho sự ngu ngốc của ngươi, động thủ trước đi…
Đặng Côn nhìn Hoàng Thiên mà cười lạnh, hai tay chắp sau lưng bày ra tư thái nhượng bộ, ngông cuồng đến cực điểm. Có lẽ, chưa bao giờ hắn nghĩ rằng Hoàng Thiên sẽ là đối thủ của mình.
Đương nhiên không cần hắn nhường, Hoàng Thiên đã sớm ra tay.
Chỉ thấy hắn một bước nhảy, hai bước bay, khí tức toàn thân thoáng cái dội lên, đạp phá khoảng không mà vụt tới. Nơi nắm quyền ngưng tụ khí thế thao thiên, đem toàn bộ thiên địa nguyên khí dẫn dắt vào mà hoá sóng, ập ngay trên đỉnh đầu của đối thủ.
Nói ra thì chậm, nhưng thực tế lại nhanh đến khó lòng mà đo đếm nổi. Chữ “đi” trong miệng Đặng Côn còn chưa dứt tiếng, kết quả liền không thể nào phát ra toàn bộ, mà bị át đi bởi tiếng nổ rung trời.
- Oành!
Thân hình như hoá lưu tinh, Đặng Côn xuyên mình xuống đại địa, cày nát cả trăm mét nền đất rồi mới miễn cưỡng dừng lại. Đất, đá tung đầy trời.
Đám người Khương Gia trông thấy một màn đổ nát, sắc mặt không khỏi lộ ra vài đường hắc tuyến. Lại nhớ về đại chiến mấy hôm trước, bọn hắn không khỏi cảm thấy quá thiệt thòi. Hoàng Thiên tuy mang đến cho Khương Gia hai đầu huyết mạch Khổng Tước thuần huyết, nhưng cũng phá huỷ không ít tài sản, thực muốn tống cổ hắn đi càng nhanh càng tốt.
- Thực lực của ngươi chỉ có như vậy thôi sao?
Âm thanh lãnh đạm theo bóng người phá đất mà lên, Đặng Côn lần nữa trở lại bầu trời. Cứ cho là bên ngoài hắn có phần chật vật, nhưng tuyệt nhiên không chút thương tích gì đáng kể. Thậm chí, khí tức quanh thân so với trước đây càng thêm mạnh mẽ.
Hoàng Thiên liếc nhìn Đặng Côn, chẳng hề nói một lời. Thân hình hắn theo gió bay đi, thoắt cái lại hướng về kẻ thù buông ra một kích. Đối với hắn, thay vì đứng một chỗ nói nhảm, chiến đấu sẽ là câu trả lời xác thực nhất.
- Phanh…
Không đầy một hơi thở sau khi bay trở về, Đặng Côn lần nữa bị vỗ ngược về đại địa. Mặc dù lần này hắn đã có đề phòng, nhưng vẫn bị đánh xuyên qua bảy tám toà kiến trúc rồi mới dừng lại nổi.
- Muốn chết!
Đặng Côn bay ra từ trong phế tích, giận giữ thét dài. Hắn rốt cục không thể giấu diếm thêm nữa, đem chiến lực của bản thân mình đẩy lên trạng thái mạnh nhất.
Khí tức hạo nhiên của hắn tán ra bốn phương, mang theo Đao Cương Sát lĩnh vực, huỷ diệt lan tràn.
Thoáng chốc lao đi qua bầu trời, lĩnh vực của hắn như hoá thành một cỗ máy huỷ diệt, mang theo âm thanh bùng nổ đanh thép phủ lấy Hoàng Thiên. Nếu như nói lúc trước đối phó với Cố Anh, Đao Cương Sát là một lĩnh vực chí cường, thì lúc này đây hoàn toàn có thể xưng là một phương tiểu thiên địa.
Dưới bóng chiều tà hắc ám, lĩnh vực ấy như muôn trùng tầng mây hoàng sắc đổ xuống từ trời cao, bóng đao cọ sát như sấm động, leng keng nhức óc.
- Lĩnh vực của Côn nhi lại tiến thêm một bước lớn, rất tốt.
Phương xa, Đặng Dung nhìn thấy một màn này thì lấy làm đắc ý, trầm ngâm khen ngợi. Bên cạnh lão, đám người Không Ấn môn gật gù tán thán, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không rời mấy kiện tiên khí, trong lòng vui mừng đến không thể nào tả xiết.
- U…
Nhưng cổ nhân đã từng nói, tiểu nhân đắc chí thì không được lâu. Chỉ thấy khi mà bọn hắn cười tươi nhất, phía xa đã vang lên tiếng thiên không bị xé rách. Giữa muôn trùng đao cương, một cái bóng kiếm khổng lồ xuyên thủng tận trời cao, kiếm ý dạt dào.
Bóng kiếm sắc bén, không đầy nửa giây liền đem Đao Cương Sát lĩnh vực chém làm hai phần, đao cương đổ nát. Thân hình Hoàng Thiên vọt ra từ trong hỗn loạn, hoá lưu tinh phách vào giữa ngực Đặng Côn.
Sóng năng lượng bập bùng, lớp lớp trùng điệp tràn ra khắp hướng. Đầu tiên là đao cương nát, rồi đến lĩnh vực tan, toàn bộ núi rừng xung quanh cùng nhau lâm vào run rẩy.
Sau tiếng nổ lớn, thân hình Đặng Côn lần nữa bắn ngược trở ra, lao đi với tốc độ so với âm thanh còn nhanh gấp mười lần. Nếu chẳng phải sau đó va vào kết giới phong ấn mà đám cường giả bày ra, chỉ sợ hắn còn phải bay ít nhất mười mấy dặm mới có thể dừng.
- Phanh… anh!
Một giây cơ hội cũng không có, thân hình của Hoàng Thiên đã chớp mắt truy sát đằng sau. Tiếp tục là những nắm quyền đơn giản, nhưng mỗi một cú va chạm đều khiến cho thân thể Đặng Côn dán chặt vào trong vách chướng, kết giới cũng vì thế mà điên cuồng vặn theo.
Nếu chẳng phải đám người kịp thời gia tăng lực lượng, chỉ sở đến quyền thứ tư kết giới này đã bị phá huỷ.
- A…
Tiếng gào rống giận, ngay sau đó là tiếng sấm rền kéo dài, thiên lôi đì đùng nổ. Khắp phạm vi trăm dặm vuông, nhất thời ngập chìm trong biển sấm sét. Chỉ thấy lôi điện từ trên vạn mét bầu trời đổ xuống, quang mang sắc tím lạnh lẽo, tản mát ra mênh mông sức huỷ diệt.
- Chết cho ta.
Âm thanh của Đặng Côn vang lên, át đi cả tiếng thiên lôi oanh tạc mà phi thẳng lên trời. Thế giới thiên lôi sau tiếng thét dài này đều nhất tề chuyển biến, lôi quang hoá đao, vừa sắc bén vừa cuồng nộ, chém ra quang hoa khủng bố cực cùng.
- Đao Lôi Sát lĩnh vực!
Chẳng biết là người nào thất thố hô lên.
- Đùng… đùng…
Biển sấm sét hoá thành đao, cường hoành đại kích, lấy thân thể cường đại như Hoàng Thiên cũng không thể không lui, từng bước bị ép sâu về phía đại địa, đất trời mù tan.
- Để ta cho ngươi biết thế nào mới là thực lực chân chính của Đặng Côn này.
Đặng Côn ngự trên nền trời, mặc dù bề ngoài tơi tả, nhưng có lôi điện trợ uy khiến cho hắn như có như không tản ra khí thế vô địch, thần uy lẫm lẫm.
Bày ra cho mình tư thái cao cao tại thượng, hắn nói ra có vẻ trang nghiêm, nhưng giọng điệu lại ngập tràn châm biếm.
Chỉ thấy trời lôi sụp đổ, sấm sét mênh mông như biển lớn, nhấp nhô cuộn lẫn vào nhau. Nơi trung tâm không gian vỡ nát, âm thanh cuồn cuộn vang rền, khiến cho cả thập phương đều phải rung chuyển, sinh cơ tuyệt diệt.
Ngàn vạn đạo thiên lôi ngưng làm một thể, rồi chớp mắt sau hoá thành thần đao, khí phách rung trời. Lưỡi đao sắc, lưỡi đao uy, đem bầu trời chém rách, hư không nổ tung.
- Tử… Cực… Thần… Lôi… Đao.
/463
|