Tiếng gầm như tiếng sấm rền. Hoàng Thiên dường như đã thực sự chọc giận Đặng Côn, khiến cho hắn nổi lên sát tâm giết người.
Bóng đao to lớn, che rợp khắp chục dặm tinh không, mỗi một tấc di đều khiến thiên địa rung chuyển. Chín tầng mây xé toạc tản mát, hơi nước theo gió bay bay, ngưng tụ thành tầng tầng băng lãnh. Dưới bóng chiều tà yếu ớt, quang mang của lôi đao chân chính trở thành thứ sáng nhất đất trời.
Thế như chẻ tre, lôi đao một đường cắt đôi phiến thiên địa này, bổ thẳng trên đầu của Hoàng Thiên.
- Ông…
Có lẽ là quá lớn, lớn đến mức mà thính giác của con người và tu sỹ cấp thấp cũng không thể nào tiếp thu nổi. Người ta chỉ thấy hình ảnh dội về mà không có âm thanh. Có chăng, chỉ là chút rung động cộng hưởng của thiên địa vang lên tiếng ông ông rợn người, và tiếng mưa đất đá lộp bộp rơi.
Phía trước, đất trời một màu tím ngắt.
Không biết khu vực trung tâm thế nào, nhưng ở phương xa, đám người quan chiến đã sớm không còn lời gì để nói. Lớp trẻ run sợ, lớp già kinh hãi. Không ai tin được đó là dư ba của một cuộc chiến Sinh Thần.
- Hay… đánh hay lắm. Tên súc sinh, ngươi rốt cục cũng có một ngày này…
Đặng Đạt Đa sau phút giây kinh ngạc, bỗng ngửa mặt lên trời mà cuồng tiếu. Nhìn về phía trời sấm sét hỗi độn, ánh mắt hắn hằn lên tia thù hận, nhưng vẻ mặt thì lại ngập tràn hả hê và sung sướng.
- Ầm!
Chỉ là hắn cười chẳng được lâu, không gian lại nổ bùng lên. Sóng năng lượng hoá hữu hình cuộn tới, khiến tất cả mọi người đều có cảm giác ngả nghiêng.
Biển hỗn độn nổ tung, lộ ra một vùng phế tích hoang tàn. Hoàng Thiên đứng ở bên trong đó, tóc bạc phiêu bay chẳng khác gì Ma Thần lâm thế.
Khóe miệng hắn nở nụ cười lạnh vô tình, bước chân dậm nhẹ trên nền đất. Bước nhẹ, nhưng hư không xung quanh lại theo nhịp và vỡ nát. Thậm chí, tất cả mọi người ở nơi đây đều có cảm giác trái tim mình biến tấu, sau mỗi nhịp chân đều muốn vỡ tung, nhảy ra khỏi lồng ngực này.
- Còn chưa chết?
Đặng Côn lúc này vẫn ngự giữa nền trời, thấy Hoàng Thiên không chút thụ thương thì khẽ cau mày.
Nói rồi chân hắn đạp hư không, toàn thân được bao phủ bởi thần lôi tử sắc, xé trời mà qua. Dọc đường hắn đi, nền trời chuyển tím. Bàn tay ban đầu chỉ như một nhân loại bình thường, lúc này bỗng nhiên trướng gấp trăm vạn lần, che rợp khắp cao thiên.
Hư không tung toé, nhấn chìm Hoàng Thiên vào trong loạn lưu và lôi sát. Ánh sáng trên thân Đặng Côn ngày một chói, so với hạo dương càng thêm rực rỡ, chiếu sáng cả địa phận Khương Gia, rất nhiều người không thể mở mắt.
- Phanh…
Hoàng Thiên vốn đang ngăn cản sức huỷ diệt của không gian đổ vỡ, lúc này đây lại bị Đặng Côn tập kích, có phần trở tay không kịp bị đánh ngược trở ra.
Ngực áo vỡ tan, để lộ nơi ngực hắn làn da sáng, thi thoảng còn vương lên tia tử lôi sắc bén.
- Ầm… ầm…
Chiếm được tiên cơ, Đặng Côn dĩ nhiên không thể nào bỏ lỡ. Hắn triển khai liên phản hoàn kích, uy lực chiêu sau so với trước càng thêm mạnh mẽ, trời đất cũng phải quay cuồng. Vách chướng của kết giới không chỉ một lần vỡ tan, khiến cho đám cường giả bên ngoài không khỏi xấu hổ, nhưng cũng tràn trề tán thán.
Đặng Côn mặc dù xưa nay được xưng là thiên tài trong truyền thuyết, nhưng bình thường cũng không có thể hiện ra được mấy phần. Có lẽ, hắn còn chưa gặp được người khiến mình phải toàn lực ra tay.
Cho tới ngày hôm nay.
- Ầm…
Hư không lần nữa vỡ ra, chiêu thức tận cùng huỷ diệt. Một kích cuối cùng của Đặng Côn nổ đùng lên thân Hoàng Thiên, nhấn chìm đối phương vào trọng trọng hắc ám. Kết giới lúc này cùng đã không chống đỡ nổi nữa, theo tiếng nổ mà toác ra, biến thành tận cùng sóng năng lượng.
Đặng Côn đắc thủ, nhưng còn chưa kịp vui mừng đã cảm thấy lông tơ dựng đứng. Bởi hắn bỗng cảm giác được một cỗ khí cơ huỷ diệt cực đại đang dần áp tới, một cỗ huỷ diệt mà hắn cũng không chắc bản thân mình có thể đối kháng nổi.
- Phanh…
Vốn là đang nắm giữ ưu thế tuyệt đối, Đặng Côn lúc này lại như cánh diều đứt dây, thụ lấy lực lượng kinh khủng đánh vỡ nát phòng ngự, khiến hắn bay ngược ra ngoài. Ma sát cọ với không khí mà bốc lên lửa đỏ, thân thể hắn y hệt lưu tinh bay đi, xuyên thủng cả một toà đại sơn.
Hoàng Thiên không biết tự nơi nào xuất hiện đạp trên cao thiên, toàn thân hắc khí. Nếu như nói Đặng Côn mang theo ánh sáng chói lọi thần thánh của thiên lôi, thì hắn lúc này chẳng khác gì một ma đầu hắc ám, đem cả trời đất này nhuộm màu tận thế.
- Ngươi chỉ có như vậy thôi sao?
Nhìn lấy thân hình đang chật vật nơi đại địa đổ nát, hắn nói ra với ngữ điệu nhàn nhạt, nhưng nghe vào lại châm biếm đến vô cùng.
Bởi hắn dùng chính câu nói mà Đặng Côn đã nói với hắn chưa đầy mấy phút trước.
- Khốn kiếp… ta muốn ngươi chết.
Đặng Côn ngửa mặt lên trời thét gào, thiên lôi tử sắc lần nữa được hắn triệu hồi phụ thể, hàm ẩn tính cuồng bạo cực điểm muốn bạo phát ra ngoài.
Lần nữa phá không mà qua, khí thế của hắn cuồn cuộn mênh mông thần thánh, phảng phất không thuộc về thế gian này.
Hoàng Thiên đứng yên trên cao thiên, thân hình vững trãi như thần sơn Thái Cổ. Mặc cho đối phương khí thế long trời lở đất, mặc cho thiên địa này điên đảo càn khôn, hắn vẫn tĩnh lặng như không mà đạp ra một cước.
Chỉ là một cước, nhưng mà bất cứ tồn tại nào dưới một cước này cũng không có tư cách chống cự. Trời sụp, đất nứt, càn khôn tan.
- Phanh…
Lôi quang vỡ nát, thân thể gãy đôi. Đặng Côn thế tới hùng mạnh bao nhiêu, thì khi bắn ngược trở về càng thê thảm bấy nhiêu. Quần áo hắn vỡ nát, da thịt xé ra, xương cốt đoạn gẫy. Máu tươi chảy cả ngoài cả trong, sắc mặt hắn tái mét không còn một giọt máu.
Từ đầu cho tới bây giờ, một cước này mới đại biểu cho sức mạnh tuyệt đối của Hoàng Thiên. Một loại sức mạnh mà thần thoại cũng không thể nào mà đối kháng.
- Làm sao có thể!
Nằm ngửa giữa muôn trùng đất đá, Đặng Côn mơ hồ quát lên trong sợ hãi. Ánh mắt hắn trở nên vô thức, nhưng vẫn nhìn chằm chằm về phía Hoàng Thiên ở trên bầu trời. Máu vẫn ộc ra từ vết rách trên cơ thể, để cho sắc mặt hắn bệt đi, khí thế quanh thân càng ngày càng nhỏ yếu.
Nhưng những nỗi đau xác thịt ấy, vẫn không thể nào sánh cùng vết thương trong tâm trí hắn lúc này, là vết thương do niềm tin và tín ngưỡng bị đạp nát.
Có lẽ, cho tới tận bây giờ hắn vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật, không thể chấp nhận Hoàng Thiên mạnh mẽ hơn hắn, mạnh mẽ đến mức hắn toàn lực ra tay cũng không đủ tư cách để chống cự.
Bóng người mà hắn vừa nãy còn xem thường cực độ, lúc này đã trở nên to lớn như trời, to lớn đến nỗi hắn có dùng cả đời này cũng không thể nào mà vượt qua, không thể nào mà chiến thắng.
- Không… ta không tin… ta phải giết ngươi… phải giết ngươi…
Vô thức, tuyệt vọng, thế rồi đến điên cuồng. Thương thế trên cả thể xác và linh hồn lúc này đây tựa hồ như hoá thành một liều thuốc kích thích, để cho hắn nhất thời hồi sinh.
Bò dậy trên đất đá, hắn đứng thẳng người, nhìn Hoàng Thiên mà cười khằng khặc, sát khí trong hắn nhoáng chớp tung hoành.
- Ngươi phải chết.
Lời hắn vừa nói, tay hắn đã vung.
Một thanh ma đao bóng loáng theo sát khí hiện ra, lạnh lẽo ghê người. Lưỡi đao vừa xuất thế, phù văn muôn trùng bỗng nhiên sáng chói. Một nửa chúng quấn lấy hai cánh tay hắn, một nửa còn quấn lấy ma đao, đem hai phần hợp thành nhất thể.
Ma đao gầm rú, rực rỡ và huy hoàng chói lọi. Thiên địa dưới đường đi của nó đều phải thần phục, hướng về nó mà tôn vương. Từng cỗ khát máu gầm vang, như muốn diệt tuyệt tất cả các sinh linh trên thế gian này.
- Tiên khí?
- Quy Nguyên nhất kích, muốn chết.
Biến cố bất ngờ này để cho toàn trường trở nên rúng động, từng cái hô lên hoảng sợ.
Đa phần mọi người là kinh ngạc vì Đặng Côn lại sử ra tiên khí, chỉ có Cố Sở là nhìn thẳng vào trong mấu chốt của vấn đề, sát khí cuồng nộ mà lên.
Bởi lão nhận ra sức mạnh của một đao kia không đến từ tự thân Đặng Côn, mà là đến từ phù văn đang quấn quanh đó. Chúng không phải phù văn thông thường, mà là phù văn trận pháp ẩn chứa sức mạnh của Quy Nguyên. Một khi kích phát, tuyệt đối không kém một kích toàn lực của Quy Nguyên cường giả.
Thật sự không thể nào ngờ được, Đặng Dung lại lưu cho Đặng Côn lá bài tẩy khủng khiếp như thế.
Nói thì chậm, thực tế thì nhanh, nhanh đến mức Cố Sở chỉ biết trơ mắt nhìn đao quang chém lên thân Hoàng Thiên, rúng động đất trời. Ma khí hạo nhiên, ma đao thoáng chốc băng qua, chém xuyên thân thể của hắn, bạo nộ mà ra.
Một khắc ấy, phảng phất vô cùng vô tận. Thân hình cao lớn của hắn tung ra máu tươi, thoáng chốc mất đi điểm tựa mà rơi từ trên nền trời xuống đại địa âm u.
Thế gian tĩnh lặng, không một người có thể nói nên lời.
Chỉ có Cố Sở là điên cuồng cực độ.
Thân lão đằng không, sức mạnh Quy Nguyên nhất tề bão nổi. Phong Thiên Lạc Địa kích run lên như muốn phá vỡ đất trời, trong giây lát xuyên thủng tầng không, bay đi trước sự bất lực và hãi hùng của Khương Tử Diệp.
Nó trở về tay chủ nhân, nhưng hung uy càng thêm khủng khiếp. Một người một kích bắt đầu thể hiện ra sức mạnh tối cường của mình, thật có xu thế kích tan cả trời đất này.
- Tất cả các ngươi… đều phải chết…
Một đường bay về phía chủ nhân đang rơi, miệng lão gằn lên tràn đầy nộ khí. Có lẽ, từ khi sinh ra đời cho tới tận bây giờ, lão chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình giận giữ đến mức này.
Công bằng đối chiến, nhưng lại sử dụng tiên khí có phong ấn sức mạnh của Quy Nguyên để công kích, quả thực vô sỉ không thể nào chấp nhận.
Nếu Hoàng Thiên có mệnh hệ gì, lão muốn tất cả bọn chúng cũng phải chôn cùng.
Lửa giận của chí cường giả Quy Nguyên, có khác nào với thiên địa hạo kiếp. Nhưng mà lúc này đây, chẳng có mấy người để tâm đến lão cả.
Bọn chúng đang còn đắm chìm trong vui mừng, trong sự đắc thắng và thoả mãn lòng tham của bản thân mình. Hoàng Thiên đã bại, tiên khí về tay, có ai là không vui mừng được đây.
- Đó là lá bài tẩy cuối cùng của ngươi sao?
Thế rồi bỗng nhiên, một âm thanh vốn không nên thuộc về thế giới này bỗng vang vọng, khiến tất cả bọn chúng kinh hồn bạt vía.
Chỉ thấy phía sau Đặng Côn, một cái bóng hình cao lớn không biết từ đâu xuất hiện, sừng sững toạ lạc giữa chiều tà hắc ám.
Trái ngược với cái thân thể thê thảm đang rơi rớt bên kia nền trời, hắn bên này hùng vĩ và thần thánh đến vô tận, khí thế khiếp doạ trời cao. Mái tóc hắn không gió mà bay, quần quật khí thế. Ánh mắt hắn lấp lánh như vạn thế ma thần, nắm lấy toàn bộ biến hoá của thiên địa thời không.
Tựa hồ phiến tinh không ấy, không còn là của thiên nữa, mà là của chính hắn.
Đó là Tam Cực lĩnh vực, hắn là Hoàng Thiên.
Bóng đao to lớn, che rợp khắp chục dặm tinh không, mỗi một tấc di đều khiến thiên địa rung chuyển. Chín tầng mây xé toạc tản mát, hơi nước theo gió bay bay, ngưng tụ thành tầng tầng băng lãnh. Dưới bóng chiều tà yếu ớt, quang mang của lôi đao chân chính trở thành thứ sáng nhất đất trời.
Thế như chẻ tre, lôi đao một đường cắt đôi phiến thiên địa này, bổ thẳng trên đầu của Hoàng Thiên.
- Ông…
Có lẽ là quá lớn, lớn đến mức mà thính giác của con người và tu sỹ cấp thấp cũng không thể nào tiếp thu nổi. Người ta chỉ thấy hình ảnh dội về mà không có âm thanh. Có chăng, chỉ là chút rung động cộng hưởng của thiên địa vang lên tiếng ông ông rợn người, và tiếng mưa đất đá lộp bộp rơi.
Phía trước, đất trời một màu tím ngắt.
Không biết khu vực trung tâm thế nào, nhưng ở phương xa, đám người quan chiến đã sớm không còn lời gì để nói. Lớp trẻ run sợ, lớp già kinh hãi. Không ai tin được đó là dư ba của một cuộc chiến Sinh Thần.
- Hay… đánh hay lắm. Tên súc sinh, ngươi rốt cục cũng có một ngày này…
Đặng Đạt Đa sau phút giây kinh ngạc, bỗng ngửa mặt lên trời mà cuồng tiếu. Nhìn về phía trời sấm sét hỗi độn, ánh mắt hắn hằn lên tia thù hận, nhưng vẻ mặt thì lại ngập tràn hả hê và sung sướng.
- Ầm!
Chỉ là hắn cười chẳng được lâu, không gian lại nổ bùng lên. Sóng năng lượng hoá hữu hình cuộn tới, khiến tất cả mọi người đều có cảm giác ngả nghiêng.
Biển hỗn độn nổ tung, lộ ra một vùng phế tích hoang tàn. Hoàng Thiên đứng ở bên trong đó, tóc bạc phiêu bay chẳng khác gì Ma Thần lâm thế.
Khóe miệng hắn nở nụ cười lạnh vô tình, bước chân dậm nhẹ trên nền đất. Bước nhẹ, nhưng hư không xung quanh lại theo nhịp và vỡ nát. Thậm chí, tất cả mọi người ở nơi đây đều có cảm giác trái tim mình biến tấu, sau mỗi nhịp chân đều muốn vỡ tung, nhảy ra khỏi lồng ngực này.
- Còn chưa chết?
Đặng Côn lúc này vẫn ngự giữa nền trời, thấy Hoàng Thiên không chút thụ thương thì khẽ cau mày.
Nói rồi chân hắn đạp hư không, toàn thân được bao phủ bởi thần lôi tử sắc, xé trời mà qua. Dọc đường hắn đi, nền trời chuyển tím. Bàn tay ban đầu chỉ như một nhân loại bình thường, lúc này bỗng nhiên trướng gấp trăm vạn lần, che rợp khắp cao thiên.
Hư không tung toé, nhấn chìm Hoàng Thiên vào trong loạn lưu và lôi sát. Ánh sáng trên thân Đặng Côn ngày một chói, so với hạo dương càng thêm rực rỡ, chiếu sáng cả địa phận Khương Gia, rất nhiều người không thể mở mắt.
- Phanh…
Hoàng Thiên vốn đang ngăn cản sức huỷ diệt của không gian đổ vỡ, lúc này đây lại bị Đặng Côn tập kích, có phần trở tay không kịp bị đánh ngược trở ra.
Ngực áo vỡ tan, để lộ nơi ngực hắn làn da sáng, thi thoảng còn vương lên tia tử lôi sắc bén.
- Ầm… ầm…
Chiếm được tiên cơ, Đặng Côn dĩ nhiên không thể nào bỏ lỡ. Hắn triển khai liên phản hoàn kích, uy lực chiêu sau so với trước càng thêm mạnh mẽ, trời đất cũng phải quay cuồng. Vách chướng của kết giới không chỉ một lần vỡ tan, khiến cho đám cường giả bên ngoài không khỏi xấu hổ, nhưng cũng tràn trề tán thán.
Đặng Côn mặc dù xưa nay được xưng là thiên tài trong truyền thuyết, nhưng bình thường cũng không có thể hiện ra được mấy phần. Có lẽ, hắn còn chưa gặp được người khiến mình phải toàn lực ra tay.
Cho tới ngày hôm nay.
- Ầm…
Hư không lần nữa vỡ ra, chiêu thức tận cùng huỷ diệt. Một kích cuối cùng của Đặng Côn nổ đùng lên thân Hoàng Thiên, nhấn chìm đối phương vào trọng trọng hắc ám. Kết giới lúc này cùng đã không chống đỡ nổi nữa, theo tiếng nổ mà toác ra, biến thành tận cùng sóng năng lượng.
Đặng Côn đắc thủ, nhưng còn chưa kịp vui mừng đã cảm thấy lông tơ dựng đứng. Bởi hắn bỗng cảm giác được một cỗ khí cơ huỷ diệt cực đại đang dần áp tới, một cỗ huỷ diệt mà hắn cũng không chắc bản thân mình có thể đối kháng nổi.
- Phanh…
Vốn là đang nắm giữ ưu thế tuyệt đối, Đặng Côn lúc này lại như cánh diều đứt dây, thụ lấy lực lượng kinh khủng đánh vỡ nát phòng ngự, khiến hắn bay ngược ra ngoài. Ma sát cọ với không khí mà bốc lên lửa đỏ, thân thể hắn y hệt lưu tinh bay đi, xuyên thủng cả một toà đại sơn.
Hoàng Thiên không biết tự nơi nào xuất hiện đạp trên cao thiên, toàn thân hắc khí. Nếu như nói Đặng Côn mang theo ánh sáng chói lọi thần thánh của thiên lôi, thì hắn lúc này chẳng khác gì một ma đầu hắc ám, đem cả trời đất này nhuộm màu tận thế.
- Ngươi chỉ có như vậy thôi sao?
Nhìn lấy thân hình đang chật vật nơi đại địa đổ nát, hắn nói ra với ngữ điệu nhàn nhạt, nhưng nghe vào lại châm biếm đến vô cùng.
Bởi hắn dùng chính câu nói mà Đặng Côn đã nói với hắn chưa đầy mấy phút trước.
- Khốn kiếp… ta muốn ngươi chết.
Đặng Côn ngửa mặt lên trời thét gào, thiên lôi tử sắc lần nữa được hắn triệu hồi phụ thể, hàm ẩn tính cuồng bạo cực điểm muốn bạo phát ra ngoài.
Lần nữa phá không mà qua, khí thế của hắn cuồn cuộn mênh mông thần thánh, phảng phất không thuộc về thế gian này.
Hoàng Thiên đứng yên trên cao thiên, thân hình vững trãi như thần sơn Thái Cổ. Mặc cho đối phương khí thế long trời lở đất, mặc cho thiên địa này điên đảo càn khôn, hắn vẫn tĩnh lặng như không mà đạp ra một cước.
Chỉ là một cước, nhưng mà bất cứ tồn tại nào dưới một cước này cũng không có tư cách chống cự. Trời sụp, đất nứt, càn khôn tan.
- Phanh…
Lôi quang vỡ nát, thân thể gãy đôi. Đặng Côn thế tới hùng mạnh bao nhiêu, thì khi bắn ngược trở về càng thê thảm bấy nhiêu. Quần áo hắn vỡ nát, da thịt xé ra, xương cốt đoạn gẫy. Máu tươi chảy cả ngoài cả trong, sắc mặt hắn tái mét không còn một giọt máu.
Từ đầu cho tới bây giờ, một cước này mới đại biểu cho sức mạnh tuyệt đối của Hoàng Thiên. Một loại sức mạnh mà thần thoại cũng không thể nào mà đối kháng.
- Làm sao có thể!
Nằm ngửa giữa muôn trùng đất đá, Đặng Côn mơ hồ quát lên trong sợ hãi. Ánh mắt hắn trở nên vô thức, nhưng vẫn nhìn chằm chằm về phía Hoàng Thiên ở trên bầu trời. Máu vẫn ộc ra từ vết rách trên cơ thể, để cho sắc mặt hắn bệt đi, khí thế quanh thân càng ngày càng nhỏ yếu.
Nhưng những nỗi đau xác thịt ấy, vẫn không thể nào sánh cùng vết thương trong tâm trí hắn lúc này, là vết thương do niềm tin và tín ngưỡng bị đạp nát.
Có lẽ, cho tới tận bây giờ hắn vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật, không thể chấp nhận Hoàng Thiên mạnh mẽ hơn hắn, mạnh mẽ đến mức hắn toàn lực ra tay cũng không đủ tư cách để chống cự.
Bóng người mà hắn vừa nãy còn xem thường cực độ, lúc này đã trở nên to lớn như trời, to lớn đến nỗi hắn có dùng cả đời này cũng không thể nào mà vượt qua, không thể nào mà chiến thắng.
- Không… ta không tin… ta phải giết ngươi… phải giết ngươi…
Vô thức, tuyệt vọng, thế rồi đến điên cuồng. Thương thế trên cả thể xác và linh hồn lúc này đây tựa hồ như hoá thành một liều thuốc kích thích, để cho hắn nhất thời hồi sinh.
Bò dậy trên đất đá, hắn đứng thẳng người, nhìn Hoàng Thiên mà cười khằng khặc, sát khí trong hắn nhoáng chớp tung hoành.
- Ngươi phải chết.
Lời hắn vừa nói, tay hắn đã vung.
Một thanh ma đao bóng loáng theo sát khí hiện ra, lạnh lẽo ghê người. Lưỡi đao vừa xuất thế, phù văn muôn trùng bỗng nhiên sáng chói. Một nửa chúng quấn lấy hai cánh tay hắn, một nửa còn quấn lấy ma đao, đem hai phần hợp thành nhất thể.
Ma đao gầm rú, rực rỡ và huy hoàng chói lọi. Thiên địa dưới đường đi của nó đều phải thần phục, hướng về nó mà tôn vương. Từng cỗ khát máu gầm vang, như muốn diệt tuyệt tất cả các sinh linh trên thế gian này.
- Tiên khí?
- Quy Nguyên nhất kích, muốn chết.
Biến cố bất ngờ này để cho toàn trường trở nên rúng động, từng cái hô lên hoảng sợ.
Đa phần mọi người là kinh ngạc vì Đặng Côn lại sử ra tiên khí, chỉ có Cố Sở là nhìn thẳng vào trong mấu chốt của vấn đề, sát khí cuồng nộ mà lên.
Bởi lão nhận ra sức mạnh của một đao kia không đến từ tự thân Đặng Côn, mà là đến từ phù văn đang quấn quanh đó. Chúng không phải phù văn thông thường, mà là phù văn trận pháp ẩn chứa sức mạnh của Quy Nguyên. Một khi kích phát, tuyệt đối không kém một kích toàn lực của Quy Nguyên cường giả.
Thật sự không thể nào ngờ được, Đặng Dung lại lưu cho Đặng Côn lá bài tẩy khủng khiếp như thế.
Nói thì chậm, thực tế thì nhanh, nhanh đến mức Cố Sở chỉ biết trơ mắt nhìn đao quang chém lên thân Hoàng Thiên, rúng động đất trời. Ma khí hạo nhiên, ma đao thoáng chốc băng qua, chém xuyên thân thể của hắn, bạo nộ mà ra.
Một khắc ấy, phảng phất vô cùng vô tận. Thân hình cao lớn của hắn tung ra máu tươi, thoáng chốc mất đi điểm tựa mà rơi từ trên nền trời xuống đại địa âm u.
Thế gian tĩnh lặng, không một người có thể nói nên lời.
Chỉ có Cố Sở là điên cuồng cực độ.
Thân lão đằng không, sức mạnh Quy Nguyên nhất tề bão nổi. Phong Thiên Lạc Địa kích run lên như muốn phá vỡ đất trời, trong giây lát xuyên thủng tầng không, bay đi trước sự bất lực và hãi hùng của Khương Tử Diệp.
Nó trở về tay chủ nhân, nhưng hung uy càng thêm khủng khiếp. Một người một kích bắt đầu thể hiện ra sức mạnh tối cường của mình, thật có xu thế kích tan cả trời đất này.
- Tất cả các ngươi… đều phải chết…
Một đường bay về phía chủ nhân đang rơi, miệng lão gằn lên tràn đầy nộ khí. Có lẽ, từ khi sinh ra đời cho tới tận bây giờ, lão chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình giận giữ đến mức này.
Công bằng đối chiến, nhưng lại sử dụng tiên khí có phong ấn sức mạnh của Quy Nguyên để công kích, quả thực vô sỉ không thể nào chấp nhận.
Nếu Hoàng Thiên có mệnh hệ gì, lão muốn tất cả bọn chúng cũng phải chôn cùng.
Lửa giận của chí cường giả Quy Nguyên, có khác nào với thiên địa hạo kiếp. Nhưng mà lúc này đây, chẳng có mấy người để tâm đến lão cả.
Bọn chúng đang còn đắm chìm trong vui mừng, trong sự đắc thắng và thoả mãn lòng tham của bản thân mình. Hoàng Thiên đã bại, tiên khí về tay, có ai là không vui mừng được đây.
- Đó là lá bài tẩy cuối cùng của ngươi sao?
Thế rồi bỗng nhiên, một âm thanh vốn không nên thuộc về thế giới này bỗng vang vọng, khiến tất cả bọn chúng kinh hồn bạt vía.
Chỉ thấy phía sau Đặng Côn, một cái bóng hình cao lớn không biết từ đâu xuất hiện, sừng sững toạ lạc giữa chiều tà hắc ám.
Trái ngược với cái thân thể thê thảm đang rơi rớt bên kia nền trời, hắn bên này hùng vĩ và thần thánh đến vô tận, khí thế khiếp doạ trời cao. Mái tóc hắn không gió mà bay, quần quật khí thế. Ánh mắt hắn lấp lánh như vạn thế ma thần, nắm lấy toàn bộ biến hoá của thiên địa thời không.
Tựa hồ phiến tinh không ấy, không còn là của thiên nữa, mà là của chính hắn.
Đó là Tam Cực lĩnh vực, hắn là Hoàng Thiên.
/463
|