- Cố Sở… đã lâu không gặp.
Thinh không vang lên tiếng cười nhàn nhạt đáp lời Cố Sở, kéo theo một cỗ bá khí lan tràn.
Hai tên cường giả mới tới đứng ở giữa trời cao, tà áo phiêu dương trong gió. Từng người bọn hắn đều toát ra khí thế xa xa vượt hẳn Vấn Đỉnh hậu kỳ, thậm chí so với Lục Tiểu Ca lúc toàn thịnh càng thêm mạnh mẽ.
- Ta còn tưởng là cao nhân phương nào, hoá ra là ngươi.
Cố Sở lúc này mới có cơ hội nhìn kỹ đối phương, nhãn thần to lớn thoáng chốc ngưng đọng, loé ra tinh quang lập loè, mở miệng nói.
- Ha ha… chính là lão phu đây, rất bất ngờ phải không?
Tên cường giả tóc hoa râm nghe Cố Sở nói ra lời này, sắc mặt không khỏi lộ ra vài phần đắc ý, lành lạnh mà cười.
Ngưng lại một lát, tròng mắt hắn không khỏi lộ ra tia âm lãnh, lửa giận tràn ngập nói ra:
- Năm đó ngươi giết chết Vương Bân, khiến gia tộc ta phải hứng chịu trừng phạt suốt sáu năm trời. Từ đó, ta đã thề với lòng mình sẽ có một ngày tự tay đem ngươi xé nát cho hả mối thù này. Vốn nghĩ rằng sau Thiên Nguyên Thẩm Phán, đám người Bạch Chấn Long có thể đem mạng chó của ngươi kết liễu, thực không nghĩ tên phế vật đó quá yếu nhược, không những không giết được ngươi mà còn để ngươi phản sát… đáng tiếc a.
Lão không ai khác, chính là tên tưởng lão Diệp gia hồi mười năm về trước.
Năm đó, tu vi của lão mới chỉ là Vấn Đỉnh trung kỳ, cùng với Vương Bân nhận được nhiệm vụ giám sát một người. Vốn nghĩ nhiệm vụ không chút khó khăn nào, ai có thể nghĩ tới tại Thiên Thu Viện liền xảy ra biến cố. Một trận chiến ấy Vương Bân bỏ mạng, thậm chí đến chính lão cũng suýt nữa không thể trở về.
Nhiệm vụ không thành, lại còn khiến cho một tên cường giả của đối phương phải chết, Diệp Gia của lão nhận lấy trừng phạt nặng nề, sáu năm trời chìm trong phẫn uất. Cũng bởi thế mà, lòng thù hận của lão đối với Cố Sở càng thêm khủng bố.
- Ha ha… một tên bại tướng mà thôi, cũng dám đứng trước mặt lão phu ngông cuồng?
Cố Sở nghe thấy, ánh mắt lộ ra sát ý doạ người.
Đối phương mười năm trước tu vi so với lão còn không thể so sánh, vậy mà bây giờ cũng đã Quy Nguyên, hiển nhiên nhận lấy lợi ích không nhỏ từ đám người đó. Với tư cách là một thuộc hạ trung thành của Hoàng Thiên, lão làm sao có thể không giận giữ cho được.
- Ha ha… Ngông cuồng thì đã sao? Cố Sở, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi.
Nhớ đến việc năm đó gần như mất mạng trong tay đối phương, cơn giận trong lòng tên trưởng lão Diệp Gia lại dâng lên, khí tức điên cuồng leo lên tới cực hạn.
- Người phải chết chính là các ngươi… nạp mạng đi.
Cố Sở không có cùng với bọn hắn nhiều lời nữa, thể nội tuôn ra tận cùng uy khí.
Một tiếng gầm từ pháp tướng thiên địa vang lên như sấm nổ, đinh tai nhức óc. Đồng thời, Phong Thiên Lạc Địa kích trong tay ngang trời một quét, va chạm với lĩnh vực của cả ba tên Chí cường giả kẻ thù.
- Ầm… ầm… ầm.
Tiếng nổ kinh thiên như cả bầu trời sụp lún, khiến cho toàn bộ sơn phong của học viện đều ầm ầm đổ nát, uy thế kinh hoàng.
Khiến người ta kinh ngạc là, ngoại trừ Lâm Thanh Phong đang mang trọng thương là hơi lùi lại phía sau, còn lại cả hai tên cường giả Diệp Gia đều không chút tổn thương, cường ngạnh ngăn lại một kích này.
Hiển nhiên, thực lực của bọn hắn lúc này đã không thua kém Cố Sở chút nào.
- Ha ha ha!
Khí thế không chút thua kém, thậm chí còn vượt qua kẻ thù, tên trưởng lão Diệp gia không khỏi nổi lên tiếng cười đắc ý. Song đao huyễn hoá ra lòng bàn tày, chỉ thẳng vào mặt Cố Sở mà cười:
- Ta đã nói… các ngươi hôm nay đều phải chết.
Trong nháy mắt, song đao của hắn dưới khí tức khủng bố của Quy Nguyên điên cuồng mà tới, từ trên người tản mạn ra sát khí khiếp người.
Bên cạnh hắn, tên trưởng lão còn lại cũng lộ ra nụ cười lạnh lẽo, trong nháy mắt thi thân mà đến.
- Ha ha… tiểu súc sinh… để xem hôm nay còn ai có thể cứu mạng chó của ngươi?
Bên kia, trạng thái của Lục Tiểu Ca đã thập phần không ổn, nhưng trông thấy tình cảnh của hai người Cố Sở, không khỏi ngửa mặt lên trời cười lớn, sau đó nhìn về phía Hoàng Thiên tràn đầy âm độc.
Thù hận giữa hắn và Hoàng Thiên, đã tự lâu kết sâu đến không thể nào hoá giải. Mối thù hại chết đệ tử, diệt sát chân thân, hắn hận không thể đem Vương Đình và đệ tử của ông mà dằn vặt muôn đời muôn kiếp.
Hôm nay, không còn Vương Đình bảo hộ, Cố Sở cũng là không lo nổi thân mình, Hoàng Thiên trước mặt hắn chẳng khác nào con sâu cái kiến, tuỳ thời cho hắn dằn vặt tới chết.
Thế nhưng để cho hắn không khỏi kinh nghi là, Hoàng Thiên từ đầu tới cuối vẫn thập phần lãnh tĩnh. Ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn đặt trên người hắn, lạnh, lạnh và lạnh đến doạ người.
- Thủ hạ của ta, còn không phải mấy tên gà đất chó sành có thể tuỳ ý uy hiếp.
Chỉ thấy Hoàng Thiên trên tay bỗng nhiên xuất hiện liên tiếp hàn quang, mơ hồ ẩn hiện một toà tiên phủ.
Hư không giây phút ấy như lâm vào rung động, rung động vì từ tiên phủ liên tiếp lao ra chín đạo kiếm quang, mãnh liệt doạ người. Từng trận khí cơ khó tả bất ngờ quanh quẩn khắp bầu trời, phủ lên toàn bộ bốn phương tám hướng.
Đặc biệt là chín đạo kiếm khí sau khi dung nhập vào hư không, lại phân biệt tại chín cái phương hướng bao phủ lấy Hoàng Thiên, trong thoáng chốc hoá thành chín hư ảnh cự kiếm, trôi nổi trên bầu trời.
Ánh sáng mãnh liệt không kém gì hạo dương, chín thanh hư ảnh cự kiếm vậy mà xuyên phá cả vách màng của Trấn Không đại trận, trong nháy mắt kết hợp thành một tổ hợp trận pháp cực kỳ cường đại, lốc xoáy thét gào.
Nhất là sơ, tam là thịnh, lục là cường, cửu là cực.
- Cửu Kiếm Thông Thiên trận?
Lục Tiểu Ca, thậm chí là cả Lâm Thanh Phong và hai tên cường giả Diệp Gia, trong đầu đều là vang vọng như sấm, kinh hãi nhìn lấy bầu trời. Hiển nhiên, bọn hắn có chết cũng không ngờ được Hoàng Thiên lại có thể triệu hồi được trận pháp ở cấp bậc này.
Cửu Kiếm Thông Thiên trận, một siêu cấp trận pháp mô phỏng hoàn hảo nhất của Tiên thiên tạo hoá trận Cửu Dương Tinh Cực – hệ trận pháp đại biểu cho quy tắc chí cực của thiên địa này. Chí Dương, Chí Cương, Chí Tinh và Chí Cực.
Nhất thời, tất cả ánh mắt của bọn hắn nhao nhao nhìn về tiên phủ, tràn đầy tham lam và thèm khát. Hiển nhiên bọn hắn đều biết được, bằng vào năng lực của Hoàng Thiên còn không có đủ tư cách kiến tạo siêu cấp trận pháp này. Như vậy chỉ có thể là hắn triệu hồi ra từ tiên phủ.
Một cái tiên phủ vậy mà có thể triệu hồi ra siêp cấp trận pháp như thế này, chỉ sợ so với tiên khí cực phẩm càng thêm khủng bố. Bảo vật bậc này, dù cho là Quy Nguyên cường giả cũng phải đỏ mắt.
- Giết…
Lục Tiểu Ca lúc này ở gần Hoàng Thiên nhất, ánh mắt tràn đầy tham lam hét lớn một tiếng, oanh sát mà qua.
- Là các ngươi giết sư phụ ta…
Hoàng Thiên làm sao không nhận thấy vẻ tham lam trong mắt đám người đó. Nhưng hắn không thèm để ý, chỉ dữ tợn cười cười, như là bão tố bước ra một bước.
- Ta muốn tất cả các ngươi đều phải chết…
Khí thế Sinh Thần sau lời ấy bị hắn đẩy lên đến tận cùng của nộ khí. Quần áo hắn rách tan, lộ ra lớp vảy đen bóng của trạng thái Ma Thần Cửu Biến.
Thiên Kiếm vù vù rung động trong tay, như cộng hưởng với lòng người rét lạnh.
Uỳnh! Uỳnh!
Trong phút giây sau cùng, toàn bộ chín thanh cự kiếm nhất tề vận chuyển, uy thế chạm vào nổ tung, cả đại địa ầm ầm rạn nứt. Toàn bộ mọi người quan chiến lúc này da đầu tê dại cả đi, tràn đầy hãi nhiên nhìn về phía tên thanh niên ấy. Bởi vì, hắn mạnh, hắn mạnh đến doạ người.
Uỳnh! Uỳnh!
Không có chiêu thức hoa lệ, không có kỹ xảo chiến đấu, chỉ là những cú đánh nguyên thủy và trực tiếp. Cửu Kiếm Thông Thiên trận điên cuồng tràn năng lượng vào trong thân thể hắn, đẩy sức mạnh của hắn đến một trạng thái trước nay chưa từng có. Thiên Kiếm trong tay hắn lần đầu tiên bộc lộ ra sự đáng sợ của nó, mạnh mẽ đến cực cùng.
- Phanh… phốc phốc.
Hồn thể nát, đầy trời u ám. Lục Tiểu Ca dưới một kiếm của Hoàng Thiên không kháng cự được một chút nào, bị chém tan thành trăm ngàn mảnh hồn vỡ nát.
Thậm chí là phía sau hắn vài tên cao tầng thế lực cũng không thể nào tránh thoát, bị kiếm khí hùng hồn chẻ làm hai nửa, huyết vũ tung bay khắp nền trời.
- Súc sinh… ngươi… ngươi…
Chật vật ngưng tụ lại hồn thể, khí thế của Lục Tiểu Ca đã yếu ớt đến đáng thương, thậm chí so với Hồng Trần càng thêm yếu nhược. Ánh mắt hắn dán chặt trên thân hình Hoàng Thiên, không thể nào che giấu được sự sợ hãi.
- Ta muốn toàn bộ Thiên Nguyên này đều phải trả giá.
Chỉ là một lời của hắn còn không thể nào thốt ra, đã bị thanh âm của Hoàng Thiên triệt để lấn áp. Hoàng Thiên nhìn chằm chằm vào thân hình hắn, ánh mắt trở nên vô cùng đáng sợ, so với ác ma càng thêm đáng sợ.
Thiên Kiếm trong tay lần nữa oanh minh, xẻ đôi không gian như xẻ giấy, điên cuồng thét gào.
- Hoàng Thiên, đừng hòng ngông cuồng.
Lâm Thanh Phong trông thấy một màn, không khỏi quát chói tai một thanh, tiên khí trong tay oanh minh, không chút do dự đập lên đầu Hoàng Thiên, đập lên đầu đứa nhỏ mà ông từng xem như là cháu ruột thân tình.
- Phanh…
Tiếng nổ, cũng là tiếng lòng người sụp đổ. Giây phút một chiêu này bổ ra, cũng là lúc tình người chấm hết.
Hoàng Thiên mặc dù có tiên phủ ngăn trở gần như chín phần công kích, nhưng vẫn như cũ bị dư chấn đánh cho nội tạng vỡ tan, máu tươi ộc ra khắp toàn bộ thân mình.
- Ha ha ha… thân tình… ha ha
Hắn trọng thương, nhưng hắn lại cười lớn.
Máu nóng chảy trên thân, nhưng lòng người lạnh ngắt. Hắn cười một kẻ điên nhìn về phía Lâm Thanh Phong, ánh mắt không thể nào tả được cảm xúc.
Máu thấm vào Thiên Kiếm trong tay, chảy vào cả trong toà tiên phủ. Tóc hắn đã bạc nay càng thêm trắng xoá, thậm chí cả đôi mày cùng lông mi cũng chuyển sang màu tuyết, tang thương vô cùng.
Mà khí thế của hắn… theo thời gian càng thêm bạo trướng.
Sinh Thần hậu kỳ!
Hồng Trần hậu kỳ!
Vấn Đỉnh hậu kỳ...
Cuối cùng là đột phá cả vách màng Quy Nguyên chí cực.
Hắn dùng máu nóng, dùng tuổi thọ và cả sinh mạng của bản thân để đổi lấy sức mạnh chí cường, để đổi lấy một cơ hội giết chết toàn bộ đám người trước mắt.
Hắn… hôm nay muốn tự tay giết người.
Thinh không vang lên tiếng cười nhàn nhạt đáp lời Cố Sở, kéo theo một cỗ bá khí lan tràn.
Hai tên cường giả mới tới đứng ở giữa trời cao, tà áo phiêu dương trong gió. Từng người bọn hắn đều toát ra khí thế xa xa vượt hẳn Vấn Đỉnh hậu kỳ, thậm chí so với Lục Tiểu Ca lúc toàn thịnh càng thêm mạnh mẽ.
- Ta còn tưởng là cao nhân phương nào, hoá ra là ngươi.
Cố Sở lúc này mới có cơ hội nhìn kỹ đối phương, nhãn thần to lớn thoáng chốc ngưng đọng, loé ra tinh quang lập loè, mở miệng nói.
- Ha ha… chính là lão phu đây, rất bất ngờ phải không?
Tên cường giả tóc hoa râm nghe Cố Sở nói ra lời này, sắc mặt không khỏi lộ ra vài phần đắc ý, lành lạnh mà cười.
Ngưng lại một lát, tròng mắt hắn không khỏi lộ ra tia âm lãnh, lửa giận tràn ngập nói ra:
- Năm đó ngươi giết chết Vương Bân, khiến gia tộc ta phải hứng chịu trừng phạt suốt sáu năm trời. Từ đó, ta đã thề với lòng mình sẽ có một ngày tự tay đem ngươi xé nát cho hả mối thù này. Vốn nghĩ rằng sau Thiên Nguyên Thẩm Phán, đám người Bạch Chấn Long có thể đem mạng chó của ngươi kết liễu, thực không nghĩ tên phế vật đó quá yếu nhược, không những không giết được ngươi mà còn để ngươi phản sát… đáng tiếc a.
Lão không ai khác, chính là tên tưởng lão Diệp gia hồi mười năm về trước.
Năm đó, tu vi của lão mới chỉ là Vấn Đỉnh trung kỳ, cùng với Vương Bân nhận được nhiệm vụ giám sát một người. Vốn nghĩ nhiệm vụ không chút khó khăn nào, ai có thể nghĩ tới tại Thiên Thu Viện liền xảy ra biến cố. Một trận chiến ấy Vương Bân bỏ mạng, thậm chí đến chính lão cũng suýt nữa không thể trở về.
Nhiệm vụ không thành, lại còn khiến cho một tên cường giả của đối phương phải chết, Diệp Gia của lão nhận lấy trừng phạt nặng nề, sáu năm trời chìm trong phẫn uất. Cũng bởi thế mà, lòng thù hận của lão đối với Cố Sở càng thêm khủng bố.
- Ha ha… một tên bại tướng mà thôi, cũng dám đứng trước mặt lão phu ngông cuồng?
Cố Sở nghe thấy, ánh mắt lộ ra sát ý doạ người.
Đối phương mười năm trước tu vi so với lão còn không thể so sánh, vậy mà bây giờ cũng đã Quy Nguyên, hiển nhiên nhận lấy lợi ích không nhỏ từ đám người đó. Với tư cách là một thuộc hạ trung thành của Hoàng Thiên, lão làm sao có thể không giận giữ cho được.
- Ha ha… Ngông cuồng thì đã sao? Cố Sở, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi.
Nhớ đến việc năm đó gần như mất mạng trong tay đối phương, cơn giận trong lòng tên trưởng lão Diệp Gia lại dâng lên, khí tức điên cuồng leo lên tới cực hạn.
- Người phải chết chính là các ngươi… nạp mạng đi.
Cố Sở không có cùng với bọn hắn nhiều lời nữa, thể nội tuôn ra tận cùng uy khí.
Một tiếng gầm từ pháp tướng thiên địa vang lên như sấm nổ, đinh tai nhức óc. Đồng thời, Phong Thiên Lạc Địa kích trong tay ngang trời một quét, va chạm với lĩnh vực của cả ba tên Chí cường giả kẻ thù.
- Ầm… ầm… ầm.
Tiếng nổ kinh thiên như cả bầu trời sụp lún, khiến cho toàn bộ sơn phong của học viện đều ầm ầm đổ nát, uy thế kinh hoàng.
Khiến người ta kinh ngạc là, ngoại trừ Lâm Thanh Phong đang mang trọng thương là hơi lùi lại phía sau, còn lại cả hai tên cường giả Diệp Gia đều không chút tổn thương, cường ngạnh ngăn lại một kích này.
Hiển nhiên, thực lực của bọn hắn lúc này đã không thua kém Cố Sở chút nào.
- Ha ha ha!
Khí thế không chút thua kém, thậm chí còn vượt qua kẻ thù, tên trưởng lão Diệp gia không khỏi nổi lên tiếng cười đắc ý. Song đao huyễn hoá ra lòng bàn tày, chỉ thẳng vào mặt Cố Sở mà cười:
- Ta đã nói… các ngươi hôm nay đều phải chết.
Trong nháy mắt, song đao của hắn dưới khí tức khủng bố của Quy Nguyên điên cuồng mà tới, từ trên người tản mạn ra sát khí khiếp người.
Bên cạnh hắn, tên trưởng lão còn lại cũng lộ ra nụ cười lạnh lẽo, trong nháy mắt thi thân mà đến.
- Ha ha… tiểu súc sinh… để xem hôm nay còn ai có thể cứu mạng chó của ngươi?
Bên kia, trạng thái của Lục Tiểu Ca đã thập phần không ổn, nhưng trông thấy tình cảnh của hai người Cố Sở, không khỏi ngửa mặt lên trời cười lớn, sau đó nhìn về phía Hoàng Thiên tràn đầy âm độc.
Thù hận giữa hắn và Hoàng Thiên, đã tự lâu kết sâu đến không thể nào hoá giải. Mối thù hại chết đệ tử, diệt sát chân thân, hắn hận không thể đem Vương Đình và đệ tử của ông mà dằn vặt muôn đời muôn kiếp.
Hôm nay, không còn Vương Đình bảo hộ, Cố Sở cũng là không lo nổi thân mình, Hoàng Thiên trước mặt hắn chẳng khác nào con sâu cái kiến, tuỳ thời cho hắn dằn vặt tới chết.
Thế nhưng để cho hắn không khỏi kinh nghi là, Hoàng Thiên từ đầu tới cuối vẫn thập phần lãnh tĩnh. Ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn đặt trên người hắn, lạnh, lạnh và lạnh đến doạ người.
- Thủ hạ của ta, còn không phải mấy tên gà đất chó sành có thể tuỳ ý uy hiếp.
Chỉ thấy Hoàng Thiên trên tay bỗng nhiên xuất hiện liên tiếp hàn quang, mơ hồ ẩn hiện một toà tiên phủ.
Hư không giây phút ấy như lâm vào rung động, rung động vì từ tiên phủ liên tiếp lao ra chín đạo kiếm quang, mãnh liệt doạ người. Từng trận khí cơ khó tả bất ngờ quanh quẩn khắp bầu trời, phủ lên toàn bộ bốn phương tám hướng.
Đặc biệt là chín đạo kiếm khí sau khi dung nhập vào hư không, lại phân biệt tại chín cái phương hướng bao phủ lấy Hoàng Thiên, trong thoáng chốc hoá thành chín hư ảnh cự kiếm, trôi nổi trên bầu trời.
Ánh sáng mãnh liệt không kém gì hạo dương, chín thanh hư ảnh cự kiếm vậy mà xuyên phá cả vách màng của Trấn Không đại trận, trong nháy mắt kết hợp thành một tổ hợp trận pháp cực kỳ cường đại, lốc xoáy thét gào.
Nhất là sơ, tam là thịnh, lục là cường, cửu là cực.
- Cửu Kiếm Thông Thiên trận?
Lục Tiểu Ca, thậm chí là cả Lâm Thanh Phong và hai tên cường giả Diệp Gia, trong đầu đều là vang vọng như sấm, kinh hãi nhìn lấy bầu trời. Hiển nhiên, bọn hắn có chết cũng không ngờ được Hoàng Thiên lại có thể triệu hồi được trận pháp ở cấp bậc này.
Cửu Kiếm Thông Thiên trận, một siêu cấp trận pháp mô phỏng hoàn hảo nhất của Tiên thiên tạo hoá trận Cửu Dương Tinh Cực – hệ trận pháp đại biểu cho quy tắc chí cực của thiên địa này. Chí Dương, Chí Cương, Chí Tinh và Chí Cực.
Nhất thời, tất cả ánh mắt của bọn hắn nhao nhao nhìn về tiên phủ, tràn đầy tham lam và thèm khát. Hiển nhiên bọn hắn đều biết được, bằng vào năng lực của Hoàng Thiên còn không có đủ tư cách kiến tạo siêu cấp trận pháp này. Như vậy chỉ có thể là hắn triệu hồi ra từ tiên phủ.
Một cái tiên phủ vậy mà có thể triệu hồi ra siêp cấp trận pháp như thế này, chỉ sợ so với tiên khí cực phẩm càng thêm khủng bố. Bảo vật bậc này, dù cho là Quy Nguyên cường giả cũng phải đỏ mắt.
- Giết…
Lục Tiểu Ca lúc này ở gần Hoàng Thiên nhất, ánh mắt tràn đầy tham lam hét lớn một tiếng, oanh sát mà qua.
- Là các ngươi giết sư phụ ta…
Hoàng Thiên làm sao không nhận thấy vẻ tham lam trong mắt đám người đó. Nhưng hắn không thèm để ý, chỉ dữ tợn cười cười, như là bão tố bước ra một bước.
- Ta muốn tất cả các ngươi đều phải chết…
Khí thế Sinh Thần sau lời ấy bị hắn đẩy lên đến tận cùng của nộ khí. Quần áo hắn rách tan, lộ ra lớp vảy đen bóng của trạng thái Ma Thần Cửu Biến.
Thiên Kiếm vù vù rung động trong tay, như cộng hưởng với lòng người rét lạnh.
Uỳnh! Uỳnh!
Trong phút giây sau cùng, toàn bộ chín thanh cự kiếm nhất tề vận chuyển, uy thế chạm vào nổ tung, cả đại địa ầm ầm rạn nứt. Toàn bộ mọi người quan chiến lúc này da đầu tê dại cả đi, tràn đầy hãi nhiên nhìn về phía tên thanh niên ấy. Bởi vì, hắn mạnh, hắn mạnh đến doạ người.
Uỳnh! Uỳnh!
Không có chiêu thức hoa lệ, không có kỹ xảo chiến đấu, chỉ là những cú đánh nguyên thủy và trực tiếp. Cửu Kiếm Thông Thiên trận điên cuồng tràn năng lượng vào trong thân thể hắn, đẩy sức mạnh của hắn đến một trạng thái trước nay chưa từng có. Thiên Kiếm trong tay hắn lần đầu tiên bộc lộ ra sự đáng sợ của nó, mạnh mẽ đến cực cùng.
- Phanh… phốc phốc.
Hồn thể nát, đầy trời u ám. Lục Tiểu Ca dưới một kiếm của Hoàng Thiên không kháng cự được một chút nào, bị chém tan thành trăm ngàn mảnh hồn vỡ nát.
Thậm chí là phía sau hắn vài tên cao tầng thế lực cũng không thể nào tránh thoát, bị kiếm khí hùng hồn chẻ làm hai nửa, huyết vũ tung bay khắp nền trời.
- Súc sinh… ngươi… ngươi…
Chật vật ngưng tụ lại hồn thể, khí thế của Lục Tiểu Ca đã yếu ớt đến đáng thương, thậm chí so với Hồng Trần càng thêm yếu nhược. Ánh mắt hắn dán chặt trên thân hình Hoàng Thiên, không thể nào che giấu được sự sợ hãi.
- Ta muốn toàn bộ Thiên Nguyên này đều phải trả giá.
Chỉ là một lời của hắn còn không thể nào thốt ra, đã bị thanh âm của Hoàng Thiên triệt để lấn áp. Hoàng Thiên nhìn chằm chằm vào thân hình hắn, ánh mắt trở nên vô cùng đáng sợ, so với ác ma càng thêm đáng sợ.
Thiên Kiếm trong tay lần nữa oanh minh, xẻ đôi không gian như xẻ giấy, điên cuồng thét gào.
- Hoàng Thiên, đừng hòng ngông cuồng.
Lâm Thanh Phong trông thấy một màn, không khỏi quát chói tai một thanh, tiên khí trong tay oanh minh, không chút do dự đập lên đầu Hoàng Thiên, đập lên đầu đứa nhỏ mà ông từng xem như là cháu ruột thân tình.
- Phanh…
Tiếng nổ, cũng là tiếng lòng người sụp đổ. Giây phút một chiêu này bổ ra, cũng là lúc tình người chấm hết.
Hoàng Thiên mặc dù có tiên phủ ngăn trở gần như chín phần công kích, nhưng vẫn như cũ bị dư chấn đánh cho nội tạng vỡ tan, máu tươi ộc ra khắp toàn bộ thân mình.
- Ha ha ha… thân tình… ha ha
Hắn trọng thương, nhưng hắn lại cười lớn.
Máu nóng chảy trên thân, nhưng lòng người lạnh ngắt. Hắn cười một kẻ điên nhìn về phía Lâm Thanh Phong, ánh mắt không thể nào tả được cảm xúc.
Máu thấm vào Thiên Kiếm trong tay, chảy vào cả trong toà tiên phủ. Tóc hắn đã bạc nay càng thêm trắng xoá, thậm chí cả đôi mày cùng lông mi cũng chuyển sang màu tuyết, tang thương vô cùng.
Mà khí thế của hắn… theo thời gian càng thêm bạo trướng.
Sinh Thần hậu kỳ!
Hồng Trần hậu kỳ!
Vấn Đỉnh hậu kỳ...
Cuối cùng là đột phá cả vách màng Quy Nguyên chí cực.
Hắn dùng máu nóng, dùng tuổi thọ và cả sinh mạng của bản thân để đổi lấy sức mạnh chí cường, để đổi lấy một cơ hội giết chết toàn bộ đám người trước mắt.
Hắn… hôm nay muốn tự tay giết người.
/463
|