Hắn… hắn… làm sao có thể.
Không biết là người nào hoảng hốt, vô số ánh mắt đờ đẫn nhìn về thân hình trẻ tuổi ấy, không che giấu được sự kinh hoàng và khiếp hãi. Làm sao không khiếp hãi cho được, khi mà hắn đứng ở giữa trời cao, lại như đứng cả trên đầu của cường giả thiên hạ. Một khuôn mặt lạnh lùng hằn lên nét đau thương, nhưng ẩn sâu là tận cùng của nộ khí.
Một hồi thảm chiến hồi sáu năm trước, hắn mặc dù là kẻ chủ mưu sau màn, nhưng bản chất vẫn chỉ là một tên nhóc con nhỏ yếu, tuỳ ý người đời xử trí. Cuối cùng thảm bại đến mức điêu tàn, bỏ xứ đào vong.
Nhưng hôm nay trở về, mọi chuyện đã khác. Hắn đã không còn là tên nhóc con như khi xưa nữa, hắn đã biến cường. Không chỉ có được những ngoại lực đủ để quét ngang thiên hạ, mà ngay cả bản thân hắn cũng mạnh đến vô cùng.
Chẳng cần biết sau hôm nay hắn sẽ trả giá lớn đến mức nào, chỉ cần biết rằng cả Thiên Nguyên này đã không còn kẻ nào dám xem thường hắn nữa. Thậm chí là sợ, sợ bởi vì mục đích của hắn lần này… là diệt Thiên Nguyên.
“Ngày ta trở về, chính là ngày các ngươi phải trả giá cho quyết định của mình.”
Một câu nói tưởng chừng như nực cười, sớm bị đám người bỏ quên từ lâu, lúc này bỗng nhiên rõ ràng hiển hiện trở lại trong tâm trí, để lòng người lạnh lẽo.
Gió nhẹ thổi qua thinh không, thổi bay cả những sợi tóc trắng, dội vào lòng người lạnh rét.
- Một bổng này, ân không còn, nghĩa cũng tuyệt. Ta và ngươi tự lâu đã là kẻ thù sống chết, giết ta, hoặc là… ta sẽ giết ngươi.
Bàn tay của thiếu niên khẽ giương lên trường kiếm chỉ về phía Lâm Thanh Phong, năm ngón siết vào cót két, âm thanh khàn khàn.
Kiếm động, trời tan, phù vân tiêu tán.
Thiên Kiếm thời khắc ấy vang lên tiếng vọng minh thiên, khuấy động bầu trời thất sắc. Hoàng Thiên như đạp thế mà đi, băng qua vạn vạn khoảng cách, oanh sát “kẻ thù”.
- Muốn chết, thành toàn ngươi.
Lâm Thanh Phong trông thấy một màn, đôi mắt già nua thoáng bùng nổ ra hàn ý. Chỉ thấy trong tay ông phóng ra tiên bổng, vòng một vòng bỗng hoá lưu tinh xé rách không gian bay tới, điên cồng va chạm với kiếm ý của Hoàng Thiên.
- Oanh oanh…
Tiếng nổ như thiên lôi xé rách, Hoàng Thiên mặc dù thực lực biến cường, nhưng chung quy cũng là có hạn, bị một bổng đẩy lùi cả vạn mét.
Xung chấn như điên như cuồng lan tràn trong cơ thể, khiến lục phủ ngũ tạng hắn nứt ra, máu tươi rỉ ra lớp vảy đen bóng loáng. Hắn nhìn về phía Lâm Thanh Phong như là vô cảm, khoé môi khép kín nhưng cũng không ngăn được từng dòng huyết dịch ri rỉ.
- Phanh…
Tiếng đạp chân to lớn nổ khắp cả tinh không, thân thể Hoàng Thiên như phản lực điên cuồng bắn phá không gian. Thiên Kiếm trong tay hắn bắt đầu bộc lộ ra sự đáng sợ cực cùng của nó, bộc phát ra quang khí hoàng kim chói loà, chấn động cả bầu trời.
Kiếm đạo ý cảnh kinh thiên, băng qua không gian bao bọc tại thân người. Cửu Kiếm Thông Thiên trận phụ thể, càng làm tôn lên ở hắn một cỗ kiếm đạo vô địch cùng trời cuối đất. Không gian dọc đường hắn đi giờ khắc ấy như nổ tung, dưới một đường kiếm chẳng khác nào giấy lụa, bị kiếm ý diệt tan nhấn chìm.
Thậm chí có một số tên cường giả vô tình cản đường không kịp tránh né, liền trực tiếp bị kiếm ý chém nát thân mình, ôm hận mà chết.
- Hừ…
Lâm Thanh Phong tất nhiên sẽ không dễ dàng để cho Hoàng Thiên tàn sát người mình như thế, trong khoảnh khắc mà người thường còn chưa kịp phản ứng, thân thể của ông đã phá vỡ không gian mà qua, tiên bổng một vẩy làm ra phản kích chí cường.
- Phanh… anh…
Máu tươi bật chảy. Lần thứ hai giao phong, sắc mặt của Lâm Thanh Phong đã không còn dửng dưng như trước, thậm chí là trở nên ngưng trọng. Nơi bàn tay nắm lấy tiên bổng có chút run run, ẩn ẩn chảy ra vài tia máu đỏ.
Ánh mắt Hoàng Thiên chớp động, thọ nguyên một ngày thiêu đốt đưa khí thế của hắn leo lên cực hạn. Trong sát na mà thôi, tay phải vạch ra một vòng kiếm ba trăm sáu mươi độ, chém ra một đạo hàn quang lao về phía Lâm Thanh Phong.
- Cút…
Lâm Thanh Phong quát lạnh, hai tay bồng bềnh vung bổng đón đỡ, nhưng đột nhiên bên hông truyền tới từng hồi đau đớn, không khỏi lấy làm kinh hãi co người đạp ngược trở ra.
Chỉ thấy năm ngón tay của Hoàng Thiên sắc bén như lợi trảo đem một bên hông của ông xoắn nát, lôi ra cả một tảng da và vài đầu xương trắng.
- Khốn kiếp, ta muốn ngươi chết.
Lâm Thanh Phong cũng bắt đầu không kìm được cảm xúc, gầm lên từng chữ. Tiên bổng trong tay xoay tròn, hoá thành màu xích hồng nóng bỏng, chớp mắt áp sát người Hoàng Thiên.
Giữa không trung truyền đến một hồi va chạm điên cuồng, hai cái bóng người như dính sát vào nhau, mỗi một chiêu số đều tràn đầy sát phạt, điên cuồng hướng tới sinh mệnh mà diệt sát. Máu, sớm đã chảy trên thân thể một già một trẻ, vết thương càng phủ kín khắp người.
Thể nội Hoàng Thiên bất chợt truyền đến tiếng xương cốt nứt vỡ, nơi vùng ngực bị tiên bổng đánh cho nát bét, lân phiến tan hoang. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn tiến vào trạng thái Ma Thần biến nhưng vẫn thụ thương nặng đến thế.
Chỉ là Lâm Thanh Phong cũng chẳng dễ chịu chút nào, bị một kiếm chém mất một bên tai, sượt dài chẻ ra cả bờ vai già yếu, cuối cùng là bị một cước dẫm bay vào đại địa.
- A…a…
Hoàng Thiên ôm lấy ngực mình kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể lay động như muốn ngã. Máu hắn cháy lên, thọ nguyên hắn hao tận, tu vi lần nữa phá đi cực hạn, điên cuồng lao về đại địa.
Một cước phóng đi mang theo cực hạn của sự thống hận, cứ thế dẫm vào ngực của Lâm Thanh Phong, thiếu chút nữa xuyên thủng người ông lão.
- Tất cả là vì cái gì? Vì sao ngươi phải làm thế… vì sao… vì sao vậy?
Nhìn lấy gương mặt mà bản thân từng xem như trưởng bối, xem là thân nhân ấy, khoé mắt hắn có cảm giác như muốn nứt ra, trào lên huyết lệ. Mỗi một câu hỏi, hắn đều giáng xuống khuôn mặt ông một cú đấm, không dùng nguyên lực, nhưng cũng khiến hàm răng vỡ nát.
Hắn rõ ràng biết lý tại sao ông ta lại phải làm ra những điều này, nhưng hắn vẫn như cũ cất tiếng như một bản năng.
Mâu thuẫn ư? Không hẳn, có lẽ sâu trong nội tâm ấy hắn cũng không biết bản thân mình phải như thế nào nữa. Hắn rất muốn giết ông để báo thù, nhưng hắn cũng muốn ông nói dối, muốn ông giải thích mọi chuyện, và cho hắn một cơ hội để không giết chết người thân duy nhất của bạn mình.
- Hộc… ha ha ha… Vì sao ư?
Lâm Thanh Phong nằm vật vờ như một kẻ sắp chết, bị Hoàng Thiên ghì đè lên mặt đất, bị hắn đánh cho khuôn mặt vỡ tan, nhưng khi nghe thấy hắn chất vấn thì nghiêng mặt phun ra vài ngụm máu, khoé môi nở ra một nụ cười chế giễu.
- Vì ngươi không phải cháu ta.
Ngưng lại một lát, khuôn mặt già nua của ông bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, dưới lớp máu đỏ tươi lộ ra thần sắc tràn đầy kiên nghị và chấp nhất:
- Vì bất cứ kẻ nào có thể khiến Vũ nhi lâm vào hung hiểm, đều phải chết.
Hoàng Thiên nghe xong lời ấy, nội tâm không hiểu nổi lên từng hồi đắng chát. Hắn cười mà như khóc, nắm tay dừng tại trên mặt lão nhân nhưng lại chẳng thể nào giáng xuống được nữa.
- Ngươi trách lão phu, trong khi chính bản thân ngươi cũng có khác gì ta? Ngươi chẳng phải cũng vì sư phụ mình chết mà điên cuồng, mà không chút tình người muốn giết chết ông nội của bạn thân mình đó sao?
Trông thấy Hoàng Thiên gần như chìm trong khủng hoảng và điên dại, Lâm Thanh Phong cũng không tiếp tục lời nói của mình. Ông nằm phục xuống, bàn tay nới lỏng như là buông xuôi tất cả.
Hoàng Thiên.
Hắn đã không còn suy nghĩ được gì nữa. Đôi mắt hắn như muốn nứt ra, đỏ hằn lên tia máu. Những câu nói cứ như búa tạ nện vào trong tâm trí, để tim hắn rỉ máu, vừa đau vừa điên.
- Chủ nhân…
- Cẩn thận…
Phút giây hắn ngẩn mình trong khủng hoảng, bên ngoài xa xa bỗng nhiên vang lên vài đầu âm thanh lo lắng.
- Tiểu súc sinh… đi chết đi…
Nhưng, tất cả đều đã quá muộn màng. Âm thanh của Lục Tiểu Ca bỗng nhiên vang lên như tiếng âm hồn đòi mạng. Một cây thương dài từ tay hắn dữ tợn xuyên thủng qua lưng Hoàng Thiên, suýt nữa thấu ra cả trước ngực.
Mà phía dưới, Lâm Thanh Phong nào còn bộ dáng bất lực buông xuôi? Trong tay ông không biết tự đâu lấy ra một đầu dao sắc, đâm ngập vào ngực trái kẻ thù.
Máu chảy, chảy rất nhiều, nhưng thanh niên ấy lại chẳng hề tỏ ra đau đớn chút nào. Hắn lững thững đứng dậy trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người, đôi mắt lấp lánh tràn đầy cái gọi là lửa giận, là nộ ý tột cùng:
- Ngươi sai rồi, ta và ngươi không giống nhau chút nào.
Dường như đã không còn biết đau đớn là gì, nắm tay hắn siết lấy chuôi dao mà nhổ ra, dữ tợn cười cười:
- Ta muốn giết ngươi không phải là vì ngươi có thể gây nguy hiểm cho sư phụ của ta, mà là vì chính ngươi là kẻ trực tiếp hại chết ông ấy.
Bất chợt trong cú xoay người, nắm tay của hắn vụt tới nắm lấy cổ của Lục Tiểu Ca, xách lên như một đầu chó chết.
- Cái mà ngươi gọi là có thể gây nguy hiểm cho Anh Vũ, nó cũng chỉ là một khả năng, và nó không phải đến từ bản thân ta và sư phụ, mà là đến từ sự hèn yếu của ngươi, là đến từ sự bao biện cho cái tôi ích kỷ đến mù quáng của mình.
Giơ lên cái hồn thể đã suy yếu cực cùng, trên môi hắn thoáng nở ra một nụ cười dữ tợn. Bàn tay loé lên sức mạnh của Luyện Hồn Trấn Quỷ pháp, chầm chậm siết vào, mặc cho đối phương vặn vẹo, mặc cho đối phương thét gào, hắn vẫn bóp đến mức bàn tay đều trắng dã, bóp cho lòng người thắt quặn.
Giờ đây, hắn điên cuồng triệt để, kẻ nào cản, hắn liền giết chết kẻ đó.
Khoảnh khắc ngay sau, một cổ kiếm ý khủng bố trước nay chưa từng có bỗng nhiên hàng lâm từ thân hắn, như sóng triều bao phủ toàn bộ bầu trời, khiến cho người ta như bị đạp vào trong vực sâu vạn trượng, lòng ngực tưng tức như sắp bị đạp nát.
Không biết là người nào hoảng hốt, vô số ánh mắt đờ đẫn nhìn về thân hình trẻ tuổi ấy, không che giấu được sự kinh hoàng và khiếp hãi. Làm sao không khiếp hãi cho được, khi mà hắn đứng ở giữa trời cao, lại như đứng cả trên đầu của cường giả thiên hạ. Một khuôn mặt lạnh lùng hằn lên nét đau thương, nhưng ẩn sâu là tận cùng của nộ khí.
Một hồi thảm chiến hồi sáu năm trước, hắn mặc dù là kẻ chủ mưu sau màn, nhưng bản chất vẫn chỉ là một tên nhóc con nhỏ yếu, tuỳ ý người đời xử trí. Cuối cùng thảm bại đến mức điêu tàn, bỏ xứ đào vong.
Nhưng hôm nay trở về, mọi chuyện đã khác. Hắn đã không còn là tên nhóc con như khi xưa nữa, hắn đã biến cường. Không chỉ có được những ngoại lực đủ để quét ngang thiên hạ, mà ngay cả bản thân hắn cũng mạnh đến vô cùng.
Chẳng cần biết sau hôm nay hắn sẽ trả giá lớn đến mức nào, chỉ cần biết rằng cả Thiên Nguyên này đã không còn kẻ nào dám xem thường hắn nữa. Thậm chí là sợ, sợ bởi vì mục đích của hắn lần này… là diệt Thiên Nguyên.
“Ngày ta trở về, chính là ngày các ngươi phải trả giá cho quyết định của mình.”
Một câu nói tưởng chừng như nực cười, sớm bị đám người bỏ quên từ lâu, lúc này bỗng nhiên rõ ràng hiển hiện trở lại trong tâm trí, để lòng người lạnh lẽo.
Gió nhẹ thổi qua thinh không, thổi bay cả những sợi tóc trắng, dội vào lòng người lạnh rét.
- Một bổng này, ân không còn, nghĩa cũng tuyệt. Ta và ngươi tự lâu đã là kẻ thù sống chết, giết ta, hoặc là… ta sẽ giết ngươi.
Bàn tay của thiếu niên khẽ giương lên trường kiếm chỉ về phía Lâm Thanh Phong, năm ngón siết vào cót két, âm thanh khàn khàn.
Kiếm động, trời tan, phù vân tiêu tán.
Thiên Kiếm thời khắc ấy vang lên tiếng vọng minh thiên, khuấy động bầu trời thất sắc. Hoàng Thiên như đạp thế mà đi, băng qua vạn vạn khoảng cách, oanh sát “kẻ thù”.
- Muốn chết, thành toàn ngươi.
Lâm Thanh Phong trông thấy một màn, đôi mắt già nua thoáng bùng nổ ra hàn ý. Chỉ thấy trong tay ông phóng ra tiên bổng, vòng một vòng bỗng hoá lưu tinh xé rách không gian bay tới, điên cồng va chạm với kiếm ý của Hoàng Thiên.
- Oanh oanh…
Tiếng nổ như thiên lôi xé rách, Hoàng Thiên mặc dù thực lực biến cường, nhưng chung quy cũng là có hạn, bị một bổng đẩy lùi cả vạn mét.
Xung chấn như điên như cuồng lan tràn trong cơ thể, khiến lục phủ ngũ tạng hắn nứt ra, máu tươi rỉ ra lớp vảy đen bóng loáng. Hắn nhìn về phía Lâm Thanh Phong như là vô cảm, khoé môi khép kín nhưng cũng không ngăn được từng dòng huyết dịch ri rỉ.
- Phanh…
Tiếng đạp chân to lớn nổ khắp cả tinh không, thân thể Hoàng Thiên như phản lực điên cuồng bắn phá không gian. Thiên Kiếm trong tay hắn bắt đầu bộc lộ ra sự đáng sợ cực cùng của nó, bộc phát ra quang khí hoàng kim chói loà, chấn động cả bầu trời.
Kiếm đạo ý cảnh kinh thiên, băng qua không gian bao bọc tại thân người. Cửu Kiếm Thông Thiên trận phụ thể, càng làm tôn lên ở hắn một cỗ kiếm đạo vô địch cùng trời cuối đất. Không gian dọc đường hắn đi giờ khắc ấy như nổ tung, dưới một đường kiếm chẳng khác nào giấy lụa, bị kiếm ý diệt tan nhấn chìm.
Thậm chí có một số tên cường giả vô tình cản đường không kịp tránh né, liền trực tiếp bị kiếm ý chém nát thân mình, ôm hận mà chết.
- Hừ…
Lâm Thanh Phong tất nhiên sẽ không dễ dàng để cho Hoàng Thiên tàn sát người mình như thế, trong khoảnh khắc mà người thường còn chưa kịp phản ứng, thân thể của ông đã phá vỡ không gian mà qua, tiên bổng một vẩy làm ra phản kích chí cường.
- Phanh… anh…
Máu tươi bật chảy. Lần thứ hai giao phong, sắc mặt của Lâm Thanh Phong đã không còn dửng dưng như trước, thậm chí là trở nên ngưng trọng. Nơi bàn tay nắm lấy tiên bổng có chút run run, ẩn ẩn chảy ra vài tia máu đỏ.
Ánh mắt Hoàng Thiên chớp động, thọ nguyên một ngày thiêu đốt đưa khí thế của hắn leo lên cực hạn. Trong sát na mà thôi, tay phải vạch ra một vòng kiếm ba trăm sáu mươi độ, chém ra một đạo hàn quang lao về phía Lâm Thanh Phong.
- Cút…
Lâm Thanh Phong quát lạnh, hai tay bồng bềnh vung bổng đón đỡ, nhưng đột nhiên bên hông truyền tới từng hồi đau đớn, không khỏi lấy làm kinh hãi co người đạp ngược trở ra.
Chỉ thấy năm ngón tay của Hoàng Thiên sắc bén như lợi trảo đem một bên hông của ông xoắn nát, lôi ra cả một tảng da và vài đầu xương trắng.
- Khốn kiếp, ta muốn ngươi chết.
Lâm Thanh Phong cũng bắt đầu không kìm được cảm xúc, gầm lên từng chữ. Tiên bổng trong tay xoay tròn, hoá thành màu xích hồng nóng bỏng, chớp mắt áp sát người Hoàng Thiên.
Giữa không trung truyền đến một hồi va chạm điên cuồng, hai cái bóng người như dính sát vào nhau, mỗi một chiêu số đều tràn đầy sát phạt, điên cuồng hướng tới sinh mệnh mà diệt sát. Máu, sớm đã chảy trên thân thể một già một trẻ, vết thương càng phủ kín khắp người.
Thể nội Hoàng Thiên bất chợt truyền đến tiếng xương cốt nứt vỡ, nơi vùng ngực bị tiên bổng đánh cho nát bét, lân phiến tan hoang. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn tiến vào trạng thái Ma Thần biến nhưng vẫn thụ thương nặng đến thế.
Chỉ là Lâm Thanh Phong cũng chẳng dễ chịu chút nào, bị một kiếm chém mất một bên tai, sượt dài chẻ ra cả bờ vai già yếu, cuối cùng là bị một cước dẫm bay vào đại địa.
- A…a…
Hoàng Thiên ôm lấy ngực mình kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể lay động như muốn ngã. Máu hắn cháy lên, thọ nguyên hắn hao tận, tu vi lần nữa phá đi cực hạn, điên cuồng lao về đại địa.
Một cước phóng đi mang theo cực hạn của sự thống hận, cứ thế dẫm vào ngực của Lâm Thanh Phong, thiếu chút nữa xuyên thủng người ông lão.
- Tất cả là vì cái gì? Vì sao ngươi phải làm thế… vì sao… vì sao vậy?
Nhìn lấy gương mặt mà bản thân từng xem như trưởng bối, xem là thân nhân ấy, khoé mắt hắn có cảm giác như muốn nứt ra, trào lên huyết lệ. Mỗi một câu hỏi, hắn đều giáng xuống khuôn mặt ông một cú đấm, không dùng nguyên lực, nhưng cũng khiến hàm răng vỡ nát.
Hắn rõ ràng biết lý tại sao ông ta lại phải làm ra những điều này, nhưng hắn vẫn như cũ cất tiếng như một bản năng.
Mâu thuẫn ư? Không hẳn, có lẽ sâu trong nội tâm ấy hắn cũng không biết bản thân mình phải như thế nào nữa. Hắn rất muốn giết ông để báo thù, nhưng hắn cũng muốn ông nói dối, muốn ông giải thích mọi chuyện, và cho hắn một cơ hội để không giết chết người thân duy nhất của bạn mình.
- Hộc… ha ha ha… Vì sao ư?
Lâm Thanh Phong nằm vật vờ như một kẻ sắp chết, bị Hoàng Thiên ghì đè lên mặt đất, bị hắn đánh cho khuôn mặt vỡ tan, nhưng khi nghe thấy hắn chất vấn thì nghiêng mặt phun ra vài ngụm máu, khoé môi nở ra một nụ cười chế giễu.
- Vì ngươi không phải cháu ta.
Ngưng lại một lát, khuôn mặt già nua của ông bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, dưới lớp máu đỏ tươi lộ ra thần sắc tràn đầy kiên nghị và chấp nhất:
- Vì bất cứ kẻ nào có thể khiến Vũ nhi lâm vào hung hiểm, đều phải chết.
Hoàng Thiên nghe xong lời ấy, nội tâm không hiểu nổi lên từng hồi đắng chát. Hắn cười mà như khóc, nắm tay dừng tại trên mặt lão nhân nhưng lại chẳng thể nào giáng xuống được nữa.
- Ngươi trách lão phu, trong khi chính bản thân ngươi cũng có khác gì ta? Ngươi chẳng phải cũng vì sư phụ mình chết mà điên cuồng, mà không chút tình người muốn giết chết ông nội của bạn thân mình đó sao?
Trông thấy Hoàng Thiên gần như chìm trong khủng hoảng và điên dại, Lâm Thanh Phong cũng không tiếp tục lời nói của mình. Ông nằm phục xuống, bàn tay nới lỏng như là buông xuôi tất cả.
Hoàng Thiên.
Hắn đã không còn suy nghĩ được gì nữa. Đôi mắt hắn như muốn nứt ra, đỏ hằn lên tia máu. Những câu nói cứ như búa tạ nện vào trong tâm trí, để tim hắn rỉ máu, vừa đau vừa điên.
- Chủ nhân…
- Cẩn thận…
Phút giây hắn ngẩn mình trong khủng hoảng, bên ngoài xa xa bỗng nhiên vang lên vài đầu âm thanh lo lắng.
- Tiểu súc sinh… đi chết đi…
Nhưng, tất cả đều đã quá muộn màng. Âm thanh của Lục Tiểu Ca bỗng nhiên vang lên như tiếng âm hồn đòi mạng. Một cây thương dài từ tay hắn dữ tợn xuyên thủng qua lưng Hoàng Thiên, suýt nữa thấu ra cả trước ngực.
Mà phía dưới, Lâm Thanh Phong nào còn bộ dáng bất lực buông xuôi? Trong tay ông không biết tự đâu lấy ra một đầu dao sắc, đâm ngập vào ngực trái kẻ thù.
Máu chảy, chảy rất nhiều, nhưng thanh niên ấy lại chẳng hề tỏ ra đau đớn chút nào. Hắn lững thững đứng dậy trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người, đôi mắt lấp lánh tràn đầy cái gọi là lửa giận, là nộ ý tột cùng:
- Ngươi sai rồi, ta và ngươi không giống nhau chút nào.
Dường như đã không còn biết đau đớn là gì, nắm tay hắn siết lấy chuôi dao mà nhổ ra, dữ tợn cười cười:
- Ta muốn giết ngươi không phải là vì ngươi có thể gây nguy hiểm cho sư phụ của ta, mà là vì chính ngươi là kẻ trực tiếp hại chết ông ấy.
Bất chợt trong cú xoay người, nắm tay của hắn vụt tới nắm lấy cổ của Lục Tiểu Ca, xách lên như một đầu chó chết.
- Cái mà ngươi gọi là có thể gây nguy hiểm cho Anh Vũ, nó cũng chỉ là một khả năng, và nó không phải đến từ bản thân ta và sư phụ, mà là đến từ sự hèn yếu của ngươi, là đến từ sự bao biện cho cái tôi ích kỷ đến mù quáng của mình.
Giơ lên cái hồn thể đã suy yếu cực cùng, trên môi hắn thoáng nở ra một nụ cười dữ tợn. Bàn tay loé lên sức mạnh của Luyện Hồn Trấn Quỷ pháp, chầm chậm siết vào, mặc cho đối phương vặn vẹo, mặc cho đối phương thét gào, hắn vẫn bóp đến mức bàn tay đều trắng dã, bóp cho lòng người thắt quặn.
Giờ đây, hắn điên cuồng triệt để, kẻ nào cản, hắn liền giết chết kẻ đó.
Khoảnh khắc ngay sau, một cổ kiếm ý khủng bố trước nay chưa từng có bỗng nhiên hàng lâm từ thân hắn, như sóng triều bao phủ toàn bộ bầu trời, khiến cho người ta như bị đạp vào trong vực sâu vạn trượng, lòng ngực tưng tức như sắp bị đạp nát.
/463
|