Cuối cùng gió bão cũng tan.
Hạo Nhiên Liên Minh sau cơn bão càng trở nên tráng lệ, thanh tân hơn trước.
Hạo Nhiên thị cũng khai mạc lại.
Hiện giờ Hạo Nhiên thị cũng tiến nhập vào giai đoạn trọng yếu nhất, lúc này hội đấu giá trân phẩm đã được cử hành trong Bạch điểu vũ thính xa hoa nhất Hạo Nhiên thành. Tòa nhà này hình dáng giống như chim bồ câu trắng, dùng Nguyệt nha thạch đắt tiền nhất xây nên, chính là tiêu chí đặc biệt của Hạo Nhiên thành, trừ khi có hoạt động trọng đại đặc biệt thì Bạch điểu vũ thính rất hiếm khi nào mở cửa.
Mấy ngày trước ở đây cũng đã cử hành bình tuyển Hạo Nhiên mỹ nhân, cũng khiến cho mọi người khá vui vẻ.
Những mỹ nhân đó hôm nay đa số đều trang điểm lộng lẫy tới tham gia, bất quá bên người họ chính là các đại gia.
Vô luận những đại gia này mặt mũi khó coi, đầu to tai lớn, cổ xệ tới ngực, vô luận dân chúng cảm thán hoa nhài cắm bãi phân trâu thì kim tiền vẫn triển hiện uy lực vô cùng của nó.
Mọi người đều thi nhau theo đuổi, Hạo Nhiên mỹ nhân cũng giống như minh tinh, cuối cùng cũng bị thế công của kim tiền đánh gục, từ đó áp trên người họ chính là những thân thể phì nộn xấu xa, hoặc là những nam nhân đáng tuổi cha họ.
Hôm nay Hạo nhiên tổ chức đấu giá, các đại gia bỏ tiền mua được người đẹp đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội khoe của.
Bọn họ đều mang theo những thiếu nữ vừa thành thiếu phụ đi tham gia trường thịnh hội 1 năm 1 lần này.
Hội đấu giá trân phẩm Hạo nhiên tịnh không phải mở cửa tự do, trừ bậc hầu tước trở lên, hoặc người phụ trách cơ cấu thương nghiệp danh vang đại lục có được thiếp mời ra thì những người khác muốn vào thì phải bỏ ra 200 kim tệ để mua trường khoán, giá cả kinh người này đủ khiến cho thương nhân thông thường điêu đứng, hơn nữa thịnh hội cỡ này thì bọn họ cũng không đủ tư cách cạnh tranh.
Vì thế nên lúc này có thể tiến vào Bạch điểu vũ thính đều là những người phú hào, gia tài cự vạn.
Một nam nhân cao lớn cường tráng đứng bên đường, niên kỷ độ chừng 30, phục sức xem ra rất bình phàm nhưng tiểu nữ hài trong lòng hắn xinh đẹp đáng yêu khiến người ta thập phần chú ý. Nữ hài xinh đẹp thế này thực sự rất hiếm thấy, làn da mịn màng như tuyết, tròng mắt màu vàng, mái tóc màu lam buông dài như dòng nước, hơn nữa trên người ẩn ước toát ra khí tức hoa quý thần bí, ai đi ngang qua cũng đều phải liếc nhìn.
Nếu như không phải nữ hài ôm chặt lấy cổ nam nhân bình phàm, dáng vẻ lại thân mật mười phần thì mọi người đã hoài nghi tên nam nhân này có phải là dụ dỗ tiểu la lị (*) hay không, suy cho cùng nhìn dung mạo thì bọn họ không giống cha con.
"Được rồi, được rồi, bọn ta đi vào thôi."
Mật Tuyết Nhi nũng nịu hồi lâu cuối cùng đã có tác dụng, Dương Chính đành phải ôm nó đi vào trong Bạch điểu vũ thính.
Vốn loại đấu giá hội này hắn đã không có chút hứng thú, hơn nữa Hải Đồ Lạp đã vào đó, hắn vốn là lão bản phía sau hoàn toàn không thích hợp vào đây.
Bất quá Mật Tuyết Nhi nhìn thấy tòa nhà hình bồ câu này thì thích thú phi thường, nhất định đòi vào xem, Dương Chính thương yêu nó, đành phải chiều theo.
Lúc này hội đấu giá đã bắt đầu.
Người có thiếp mời cơ bản đã vào trong, Dương Chính tới cổng Bạch điểu vũ thính thì bị chặn lại.
Thân phận của Dương Chính rất bí ẩn, tới nay vẫn chưa có ai biết hắn, hơn nữa trên người hắn lại không có thiếp mời.
Tên gác cửa nhìn thấy hắn ăn mặc bình thường, tuy không lộ vẻ khinh miệt nhưng biểu tình cũng rất lạnh nhạt.
Dương Chính lấy ra một viên trân châu to bằng mắt rồng, lắc trước mắt y:"Để ta vào thì trân châu này là của ngươi, hoặc là ngươi mời Hải Đồ Lạp hầu tước ra đây, ta là khách mời của hắn."
Kim tiền có thể thông thần.
Một phút sau, tên gác cửa cúi người mời Dương Chính ôm Mật Tuyết Nhi vào.
Bên trong tuyệt không chút huyên náo.
Trong đại sảnh rộng cả ngàn mét vuông chỉ có tiếng của phách mại sư (người bán đấu giá) vang lên sang sảng:"Đây là Thất tinh thải bình đến từ Long môn diêu, dùng đựng Thất tinh sa, Bạch lạc nham... Giá khởi điểm 300 kim tệ, mỗi lần đấu giá ít nhất phải 10 kim tệ một lần!"
Đại sảnh nhờ dùng ma pháp cải biến nên ánh sáng rất nhu hòa.
Hơn nữa vật bán đấu giá bị quang tuyến khúc xạ phóng đại khiến mọi người đều nhìn rõ hơn.
Người trong sảnh ngồi không hết ghế, đại đa số người đều chọn ngồi hàng ghế phía trước, còn như Hải Đồ Lạp hầu tước thì được mời tới ngồi ở vị trí quan sát tốt nhất.
Dương Chính không kinh động ai, chỉ tìm một vị trí phía sau ngồi xuống.
Hội đấu giá mới bắt đầu chưa lâu, vì vậy vật đấu giá cũng không thu hút nhiều, Dương Chính cơ bản không coi vào mắt.
Mật Tuyết Nhi ngồi trong lòng Dương Chính, lúc đầu còn quan sát, sau một lúc thì ngồi không yên, đòi chạy đi chơi. Dương Chính tuy thương yêu nó nhưng không để cho nó quá quắt, thấp giọng nói:"Chơi 1 mình, bất quá không được chạy lung tung, càng không được chạy ra ngoài."
Mật Tuyết Nhi làm mặt quỷ rồi chạy khắp đại thính giống như con mèo nhỏ.
Dương Chính cũng không để ý, chỉ lưu một tia thần niệm trên người nó. Hắn và Mật Tuyết Nhi huyết mạch tương liên, vì vậy cho dù nó ở đâu thì hắn vẫn cảm ứng được, lại thêm ở trong trường đấu giá cũng chẳng sợ nó xảy ra chuyện.
Từng loại vật phẩm dần dần được người khác mua hết.
Trân phẩm chân chính còn chưa xuất hiện, vì vậy không khí không quá nóng.
Mật Tuyết Nhi thò đầu quan sát phía trước hội đấu giá, lúc này trên đài cũng không có gì quá mức quý giá nên đại đa số người ở trong sảnh đều bị vẻ xinh đẹp thuần khiết của Mật Tuyết Nhi chấn kinh.
Hải Đồ Lạp hầu tước cũng nhìn thấy nó, hắn liền quay đầu nhìn lại thân ảnh đang ngồi 1 góc phía sau.
Vì thân phận của Dương Chính phải tuyệt đối bảo mật nên Hải Đồ Lạp không dám chú ý quá, bất quá khi nhìn ánh mắt bỉ ổi của 1 số tên đang nhìn Mật Tuyết Nhi thì đầu mày hắn chau lại.
Hải Đồ Lạp gọi hộ vệ tới phân phó, bảo hắn ngầm coi sóc Mật Tuyết Nhi.
Chú:
(*) Tiểu la lị: Cô gái nhỏ, thường là chỉ những kẻ biến thái thích quan hệ tình dục với bé gái chưa thành niên, nghĩa từ này tương đương với từ péde trong tiếng Pháp (Người dịch)
Hạo Nhiên Liên Minh sau cơn bão càng trở nên tráng lệ, thanh tân hơn trước.
Hạo Nhiên thị cũng khai mạc lại.
Hiện giờ Hạo Nhiên thị cũng tiến nhập vào giai đoạn trọng yếu nhất, lúc này hội đấu giá trân phẩm đã được cử hành trong Bạch điểu vũ thính xa hoa nhất Hạo Nhiên thành. Tòa nhà này hình dáng giống như chim bồ câu trắng, dùng Nguyệt nha thạch đắt tiền nhất xây nên, chính là tiêu chí đặc biệt của Hạo Nhiên thành, trừ khi có hoạt động trọng đại đặc biệt thì Bạch điểu vũ thính rất hiếm khi nào mở cửa.
Mấy ngày trước ở đây cũng đã cử hành bình tuyển Hạo Nhiên mỹ nhân, cũng khiến cho mọi người khá vui vẻ.
Những mỹ nhân đó hôm nay đa số đều trang điểm lộng lẫy tới tham gia, bất quá bên người họ chính là các đại gia.
Vô luận những đại gia này mặt mũi khó coi, đầu to tai lớn, cổ xệ tới ngực, vô luận dân chúng cảm thán hoa nhài cắm bãi phân trâu thì kim tiền vẫn triển hiện uy lực vô cùng của nó.
Mọi người đều thi nhau theo đuổi, Hạo Nhiên mỹ nhân cũng giống như minh tinh, cuối cùng cũng bị thế công của kim tiền đánh gục, từ đó áp trên người họ chính là những thân thể phì nộn xấu xa, hoặc là những nam nhân đáng tuổi cha họ.
Hôm nay Hạo nhiên tổ chức đấu giá, các đại gia bỏ tiền mua được người đẹp đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội khoe của.
Bọn họ đều mang theo những thiếu nữ vừa thành thiếu phụ đi tham gia trường thịnh hội 1 năm 1 lần này.
Hội đấu giá trân phẩm Hạo nhiên tịnh không phải mở cửa tự do, trừ bậc hầu tước trở lên, hoặc người phụ trách cơ cấu thương nghiệp danh vang đại lục có được thiếp mời ra thì những người khác muốn vào thì phải bỏ ra 200 kim tệ để mua trường khoán, giá cả kinh người này đủ khiến cho thương nhân thông thường điêu đứng, hơn nữa thịnh hội cỡ này thì bọn họ cũng không đủ tư cách cạnh tranh.
Vì thế nên lúc này có thể tiến vào Bạch điểu vũ thính đều là những người phú hào, gia tài cự vạn.
Một nam nhân cao lớn cường tráng đứng bên đường, niên kỷ độ chừng 30, phục sức xem ra rất bình phàm nhưng tiểu nữ hài trong lòng hắn xinh đẹp đáng yêu khiến người ta thập phần chú ý. Nữ hài xinh đẹp thế này thực sự rất hiếm thấy, làn da mịn màng như tuyết, tròng mắt màu vàng, mái tóc màu lam buông dài như dòng nước, hơn nữa trên người ẩn ước toát ra khí tức hoa quý thần bí, ai đi ngang qua cũng đều phải liếc nhìn.
Nếu như không phải nữ hài ôm chặt lấy cổ nam nhân bình phàm, dáng vẻ lại thân mật mười phần thì mọi người đã hoài nghi tên nam nhân này có phải là dụ dỗ tiểu la lị (*) hay không, suy cho cùng nhìn dung mạo thì bọn họ không giống cha con.
"Được rồi, được rồi, bọn ta đi vào thôi."
Mật Tuyết Nhi nũng nịu hồi lâu cuối cùng đã có tác dụng, Dương Chính đành phải ôm nó đi vào trong Bạch điểu vũ thính.
Vốn loại đấu giá hội này hắn đã không có chút hứng thú, hơn nữa Hải Đồ Lạp đã vào đó, hắn vốn là lão bản phía sau hoàn toàn không thích hợp vào đây.
Bất quá Mật Tuyết Nhi nhìn thấy tòa nhà hình bồ câu này thì thích thú phi thường, nhất định đòi vào xem, Dương Chính thương yêu nó, đành phải chiều theo.
Lúc này hội đấu giá đã bắt đầu.
Người có thiếp mời cơ bản đã vào trong, Dương Chính tới cổng Bạch điểu vũ thính thì bị chặn lại.
Thân phận của Dương Chính rất bí ẩn, tới nay vẫn chưa có ai biết hắn, hơn nữa trên người hắn lại không có thiếp mời.
Tên gác cửa nhìn thấy hắn ăn mặc bình thường, tuy không lộ vẻ khinh miệt nhưng biểu tình cũng rất lạnh nhạt.
Dương Chính lấy ra một viên trân châu to bằng mắt rồng, lắc trước mắt y:"Để ta vào thì trân châu này là của ngươi, hoặc là ngươi mời Hải Đồ Lạp hầu tước ra đây, ta là khách mời của hắn."
Kim tiền có thể thông thần.
Một phút sau, tên gác cửa cúi người mời Dương Chính ôm Mật Tuyết Nhi vào.
Bên trong tuyệt không chút huyên náo.
Trong đại sảnh rộng cả ngàn mét vuông chỉ có tiếng của phách mại sư (người bán đấu giá) vang lên sang sảng:"Đây là Thất tinh thải bình đến từ Long môn diêu, dùng đựng Thất tinh sa, Bạch lạc nham... Giá khởi điểm 300 kim tệ, mỗi lần đấu giá ít nhất phải 10 kim tệ một lần!"
Đại sảnh nhờ dùng ma pháp cải biến nên ánh sáng rất nhu hòa.
Hơn nữa vật bán đấu giá bị quang tuyến khúc xạ phóng đại khiến mọi người đều nhìn rõ hơn.
Người trong sảnh ngồi không hết ghế, đại đa số người đều chọn ngồi hàng ghế phía trước, còn như Hải Đồ Lạp hầu tước thì được mời tới ngồi ở vị trí quan sát tốt nhất.
Dương Chính không kinh động ai, chỉ tìm một vị trí phía sau ngồi xuống.
Hội đấu giá mới bắt đầu chưa lâu, vì vậy vật đấu giá cũng không thu hút nhiều, Dương Chính cơ bản không coi vào mắt.
Mật Tuyết Nhi ngồi trong lòng Dương Chính, lúc đầu còn quan sát, sau một lúc thì ngồi không yên, đòi chạy đi chơi. Dương Chính tuy thương yêu nó nhưng không để cho nó quá quắt, thấp giọng nói:"Chơi 1 mình, bất quá không được chạy lung tung, càng không được chạy ra ngoài."
Mật Tuyết Nhi làm mặt quỷ rồi chạy khắp đại thính giống như con mèo nhỏ.
Dương Chính cũng không để ý, chỉ lưu một tia thần niệm trên người nó. Hắn và Mật Tuyết Nhi huyết mạch tương liên, vì vậy cho dù nó ở đâu thì hắn vẫn cảm ứng được, lại thêm ở trong trường đấu giá cũng chẳng sợ nó xảy ra chuyện.
Từng loại vật phẩm dần dần được người khác mua hết.
Trân phẩm chân chính còn chưa xuất hiện, vì vậy không khí không quá nóng.
Mật Tuyết Nhi thò đầu quan sát phía trước hội đấu giá, lúc này trên đài cũng không có gì quá mức quý giá nên đại đa số người ở trong sảnh đều bị vẻ xinh đẹp thuần khiết của Mật Tuyết Nhi chấn kinh.
Hải Đồ Lạp hầu tước cũng nhìn thấy nó, hắn liền quay đầu nhìn lại thân ảnh đang ngồi 1 góc phía sau.
Vì thân phận của Dương Chính phải tuyệt đối bảo mật nên Hải Đồ Lạp không dám chú ý quá, bất quá khi nhìn ánh mắt bỉ ổi của 1 số tên đang nhìn Mật Tuyết Nhi thì đầu mày hắn chau lại.
Hải Đồ Lạp gọi hộ vệ tới phân phó, bảo hắn ngầm coi sóc Mật Tuyết Nhi.
Chú:
(*) Tiểu la lị: Cô gái nhỏ, thường là chỉ những kẻ biến thái thích quan hệ tình dục với bé gái chưa thành niên, nghĩa từ này tương đương với từ péde trong tiếng Pháp (Người dịch)
/218
|