Không thể không nói Hạo Nhiên Liên Minh không thẹn với danh xưng là vương quốc thương nghiệp, nơi đây đúng là ngọa hổ tàng long, cả Hải Đồ Lạp gần đây đã mở mang tầm mắt cũng cảm thấy kinh hãi với những con số những thương nhân ngồi đó đưa ra, lúc này tiền thực sự giống như cỏ rác.
Hải Đồ Lạp hé mắt, lòng thầm kính phục lão bản sau lưng, tùy tiện viết một cố sự so với bất kỳ cách tuyên truyền nào cũng có hiệu quả hơn hẳn, lại dùng bán tinh linh giá cả cao quý để làm quảng cáo càng hiệu quả mười phần, lúc này giá của hải dương chi tâm cũng đã đủ mua về 100 bán tinh linh.
Đây mới chân chính là hoạt động thương nghiệp.
Cuối cùng, hải dương chi tâm đạt tới mức giá điên cuồng 88 vạn kim tệ, được một lão đầu gương mặt gầy ốm mua lấy, những người tinh mắt đều biết lão là nhị đương gia của Thiên hoa bảc các.
Thân là đệ nhất phú thương của Thương Nguyệt quốc, giá tiền này tuy khủng bố nhưng bọn họ vẫn có thể chịu được, hải dương chi lệ lớn như vậy, cho dù cố sự kèm theo nó có thật hay không chỉ giá trị đơn thuần của nó cũng không thể đánh giá được, suy cho cùng nếu có thêm một viên hải dương chi tâm lớn giống thế thì chỉ có mình nó có cố sự kèm theo mang tính độc nhất vô nhị, Thiên hoa bảo các sao có thể bỏ qua.
Tuyệt thế kỳ trân hải dương chi lệ xuất hiện rồi, tất cả những trân phẩm đem ra sau đó đều không khiến người ta có nhiều hứng thú.
Thiên hoa bảo các đưa ra mấy loại trân phẩm để làm hàng hóa áp chót, bất quá năm nay cũng không dẫn lên sóng gió gì, sau một đợt cao trào, tựa hồ mọi người cũng mệt mỏi.
Mật Tuyết Nhi lén lút đi khắp đấu giá trường, khi tới một cánh cửa gần đó, nó thò đầu quan sát.
Tên hộ vệ được Hải Đồ Lạp sai khiến bảo vệ Mật Tuyết Nhi vừa đi theo, chợt thấy có hai người vô thanh vô tức tiến vào, lại thêm ánh sáng trong đấu giá trường cũng không rõ, hai người này giống như u hồn lướt vào, không bị ai phát giác.
Họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Tỷ tỷ, vào đây làm gì?" Một thanh âm mỏng mảnh đạm bạc như tơ vang lên, đồng thời thân ảnh của A Tuyết cũng xuất hiện.
"Muội xem lại đi, suốt ngày buồn bã, ta thấy muội nấp trong phòng cả ngày buồn đến chết được." Thanh âm trong trẻo hào khí cùng thân ảnh màu đỏ của Mạc Băng Vân hiện ra.
Nghe thấy ý trách cứ hàm lẫn quan tâm, A Tuyết nói giọng biết lỗi:"Xin lỗi tỷ..."
"Giữa bọn ta còn phải nói những lời đó làm gì... À, muội xem, đứa bé kia thật đáng yêu."
Nghe thấy giọng điệu kinh ngạc của Mạc Băng Vân, Nguyệt Như Tuyết liếc mắt nhìn qua, ánh mắt cũng chợt sáng lên, một đứa bé dáng vẻ cao quý như công chúa, thuần khiết như thiên sứ, hơn nữa tròng mắt màu vàng và lạc ấn màu lam trên trán khiến cho nó đầy vẻ thần bí.
Mật Tuyết Nhi chớp mắt, đôi mắt long lanh hiếu kỳ nhìn hai nữ nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Hải Đồ Lạp hé mắt, lòng thầm kính phục lão bản sau lưng, tùy tiện viết một cố sự so với bất kỳ cách tuyên truyền nào cũng có hiệu quả hơn hẳn, lại dùng bán tinh linh giá cả cao quý để làm quảng cáo càng hiệu quả mười phần, lúc này giá của hải dương chi tâm cũng đã đủ mua về 100 bán tinh linh.
Đây mới chân chính là hoạt động thương nghiệp.
Cuối cùng, hải dương chi tâm đạt tới mức giá điên cuồng 88 vạn kim tệ, được một lão đầu gương mặt gầy ốm mua lấy, những người tinh mắt đều biết lão là nhị đương gia của Thiên hoa bảc các.
Thân là đệ nhất phú thương của Thương Nguyệt quốc, giá tiền này tuy khủng bố nhưng bọn họ vẫn có thể chịu được, hải dương chi lệ lớn như vậy, cho dù cố sự kèm theo nó có thật hay không chỉ giá trị đơn thuần của nó cũng không thể đánh giá được, suy cho cùng nếu có thêm một viên hải dương chi tâm lớn giống thế thì chỉ có mình nó có cố sự kèm theo mang tính độc nhất vô nhị, Thiên hoa bảo các sao có thể bỏ qua.
Tuyệt thế kỳ trân hải dương chi lệ xuất hiện rồi, tất cả những trân phẩm đem ra sau đó đều không khiến người ta có nhiều hứng thú.
Thiên hoa bảo các đưa ra mấy loại trân phẩm để làm hàng hóa áp chót, bất quá năm nay cũng không dẫn lên sóng gió gì, sau một đợt cao trào, tựa hồ mọi người cũng mệt mỏi.
Mật Tuyết Nhi lén lút đi khắp đấu giá trường, khi tới một cánh cửa gần đó, nó thò đầu quan sát.
Tên hộ vệ được Hải Đồ Lạp sai khiến bảo vệ Mật Tuyết Nhi vừa đi theo, chợt thấy có hai người vô thanh vô tức tiến vào, lại thêm ánh sáng trong đấu giá trường cũng không rõ, hai người này giống như u hồn lướt vào, không bị ai phát giác.
Họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Tỷ tỷ, vào đây làm gì?" Một thanh âm mỏng mảnh đạm bạc như tơ vang lên, đồng thời thân ảnh của A Tuyết cũng xuất hiện.
"Muội xem lại đi, suốt ngày buồn bã, ta thấy muội nấp trong phòng cả ngày buồn đến chết được." Thanh âm trong trẻo hào khí cùng thân ảnh màu đỏ của Mạc Băng Vân hiện ra.
Nghe thấy ý trách cứ hàm lẫn quan tâm, A Tuyết nói giọng biết lỗi:"Xin lỗi tỷ..."
"Giữa bọn ta còn phải nói những lời đó làm gì... À, muội xem, đứa bé kia thật đáng yêu."
Nghe thấy giọng điệu kinh ngạc của Mạc Băng Vân, Nguyệt Như Tuyết liếc mắt nhìn qua, ánh mắt cũng chợt sáng lên, một đứa bé dáng vẻ cao quý như công chúa, thuần khiết như thiên sứ, hơn nữa tròng mắt màu vàng và lạc ấn màu lam trên trán khiến cho nó đầy vẻ thần bí.
Mật Tuyết Nhi chớp mắt, đôi mắt long lanh hiếu kỳ nhìn hai nữ nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt.
/218
|