ngửa tuổi tác của hắn, nhưng sự thật lại chứng minh phán đoán của hắn là sai lầm.
Sở dĩ khiến tâm tình hắn tụt dốc là bởi xét về tuổi tác, hắn vẫn kém tiểu hồ ly kia một trượng.
Lăng Yên nhịn không được bật cười, đương lúc cười đùa thì bên cạnh bỗng dưng có tiếng vang khác thường, một lát sau, lại nghe được từ phía đó phát ra thanh âm đầy ngột ngạt của Bộ Duyên Khê: “Là A Tinh và Đường Lam phải không? Mau ... mau giúp ta một chút!”
Cuối cùng cũng tìm được tung tích của Bộ Duyên Khê, Lăng Yên và Trầm Ngọc liền bắt tay vào cứu người. Chỉ một chốc đã dọn dẹp sạch sẽ những hòn đá chất đầy trước mặt, giải cứu được Bộ Duyên Khê ra bên ngoài.
Trông Bộ Duyên Khê có chút chật vật, hắn liếc nhìn Lăng Yên và Trầm Ngọc rồi chỉ than thở vận khí hai người không tệ, vậy mà không bị đống thạch đá sạt lở vây ở trong, cũng không đào sâu thêm về việc làm sao họ có thể bình an vô sự thoát khỏi. Ba người ở đây cùng bàn đến việc phải rời khỏi nơi này.
Vốn dĩ mục đích của bọn họ đến đây là để tìm Đường Lam, nay người đã tìm được, hiển nhiên không cần phải nán lại nơi bị ma ám này chi nữa. Mặc dù Lăng Yên muốn gặp tiểu hồ ly lần nữa nhưng thôi đành đưa Đường Lam và Bộ Duyên Khê về trước, sau đó nàng quay trở lại tìm hắn cũng chưa muộn.
Cứ như vậy bọn họ nhanh chóng đi dọc theo lối đi hướng ra bên ngoài, chẳng qua lối đi lúc này không còn giống như ban nãy, chung quanh đều xuất hiện dấu tích của một trận ẩu đả, nhất định là tiểu hồ ly đã chạm trán với những kẻ trấn giữ của Thi gia một lúc khá lâu.
Sau khi ba người ra được bên ngoài thì liền chứng kiến một cảnh tượng hoang tàn, trạch viện trước mặt họ đã sớm bị trận hỗn chiến vừa rồi tàn phá cho tan nát.
Tứ phía của gian phòng cùng những cây cối chung quanh đều bị đốn ngã chôn vùi, có điều cảnh tượng đổ nát lúc này lại có sự góp mặt của tiểu hồ ly kẻ vừa mới khôi phục nhân thân lúc nãy – Hoàn Ly, hiện đứng giữa bãi đất trống với bộ y phục nhuốm đầy máu tươi.
Gió lạnh sớm đã tan, những u hồn vất vưởng kia cũng đã không còn bóng dáng, không gian nơi này chớp mắt lại yên tĩnh trở lại.
/124
|