"Vì sao Dịch không đến? Ba, chẳng phải ba đã nói là làm như vậy thì có thể khiến anh ấy đến sao? Ba gạt con." Vương Như Tình ngẩng đầu lên chu môi đỏ, trên mặt mày toàn là vẻ cuồng ngạo được nuông chiều giống như cô gái sắp tắt thở hồi nãy không phải cô ta.
Vương tổng móc chiếc khăn tay ra rồi lau sạch nước mắt trên mặt, sau đó nói: "Chậc, không ngờ tên Tư Đồ Dịch không bị mắc câu. Ba phải nghĩ cách khác để con có thể câu dẫn hắn. Chỉ cần hắn yêu con thì cả đời sau nhà chúng ta liền không cần lo ăn lo mặc."
"Phiền quá! Sao lúc trước khi ông nội cứu ông của Dịch lại không định ra hôn ước cho con với Dịch a?"
"Tại ông già kia quá coi trọng nghĩa khí nên không nhân cơ hội mở miệng nói. Bây giờ thì cả 2 đều đã chết, ba cũng chỉ có thể cầu xin trước mặt hắn vài câu. Nhưng nhìn sơ thì cái lý do ân cứu mạng này sắp làm hắn mất hết kiên nhẫn."
"Hay là thử dùng cách này......" Nhìn từ sau kính chiếu hậu thì chỉ thấy ba con nhà họ Vương đang không ngừng khe khẽ nói nhỏ, ánh mắt hiện lên sự vừa lòng và quỷ quyệt.
– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –
"Uy, bảo bối ở đâu? Đã biết, em và bạn cứ đi ăn trước, tôi sẽ đến sau." Nghe thấy giọng điệu mềm nhu truyền đến từ đầu dây bên kia, hai hàng lông mày của Tư Đồ Dịch dãn ra, rồi sau đó khi nghe cô nói xong thì anh liền nhướng mày.
Nghĩa Tước.... Đó không phải là nhà hàng Trạch Uyên mở sao?
Mẹ của Mộc Trạch Uyên là quý tộc ở châu Âu. Bởi vậy nên anh đã thói quen ăn món Âu từ nhỏ. Từ sau khi đến Đế Đô, anh phát hiện không có món nào thích hợp với khẩu vị của mình nên liền đầu tư mở nhà hàng này nhưng không ngờ rằng lại hấp dẫn được nhiều người tiến đến như vậy!
Tư Đồ Dịch vừa suy nghĩ vừa đi xuống tầng hầm ngầm, sau đó ngồi trên chiếc xe kín đáo rồi khởi động chạy băng băng về phía Nghĩa Tước.
"Chúng ta đi vào trước đi, lát nữa anh ấy sẽ đến." Mạc Nghiên tươi cười quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Vũ và Lâm Dịch Phong.
"Nghiên Nghiên! Là Nghiên Nghiên!"
Giọng nói quen tai làm khóe miệng Mạc Nghiên cứng đờ. Độ cung cũng chậm rãi biến thành chữ O, đôi bàn tay trắng như phấn cuộn lên, móng tay hung hăng chui vào phần thịt mềm để khắc chế ý nghĩ muốn tiến lên tát người phát ra giọng nói. Từ thân mình hơi rung thì có thể thấy được cô đang rất tức giận.
"Là cô hả?! Sao cô lại ở đây?" Thẩm Vũ không khách khí mà gầm nhẹ với người tới, ánh mắt mang theo nồng đậm không kiên nhẫn.
"Tới chỗ này để ăn cơm nha! À, giới thiệu với các cậu một chút, đây là cậu hai của nhà họ Long – Long Khanh Phong." Chiếc váy vàng nhạt phác hoạ ra dáng người quyến rũ, Phương Thiến Tâm cười duyên lắc lắc cánh tay rắn chắc của người bên cạnh.
"Xin chào! Tôi là Long Khanh Phong." Nhìn Mạc Nghiên với hai người kia chỉ tùy ý gật đầu mà không muốn chào hỏi thêm, đáy mắt Long Khanh Phong nhanh chóng hiện lên một tia hung ác và tối tăm nhưng trong nháy mắt lại biến trở về là người đàn ông vừa đơn thuần lại đáng yêu như ánh mặt trời.
"Nếu được thì chúng ta dùng bữa cùng nhau đi!" Tay nhỏ vỗ nhẹ Long Khanh Phong, Phương Thiến Tâm le le cái lưỡi, bộ dáng điềm mỹ đáng yêu chọc mấy vị khách khác thích thú.
"Không được, nếu như vậy thì sẽ có chút phiền phức vì ăn ở đây cần đặt bàn trước nên không còn chỗ trống. Nếu sau này có cơ hội thì hãy ăn cùng." Lời nói đạm mạc được phun ra từ trong miệng Mạc Nghiên. Vẻ lãnh ngạo (lạnh lùng + ngạo mạn) trên gương mặt tinh xảo của cô lúc này không mang theo một tia độ ấm.
"Không sao a! Cũng may Giám đốc của cái nhà hàng này là bạn của tôi. Tôi chỉ cần nói với cô ấy một tiếng là được." Không đợi Mạc Nghiên phản ứng, Long Khanh Phong liền cúi đầu bấm gọi điện thoại." Được rồi, cô ấy đã dọn bàn xong giúp chúng ta."
Phát hiện Mạc Nghiên lại muốn mở miệng từ chối, Phương Thiến Tâm chảy nước mắt, bộ dáng điềm đạm đáng yêu hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong nhà hàng." Nghiên Nghiên... Cậu không muốn dùng bữa với tớ sao? Huhu... Bọn mình là bạn thân mà! Nghiên Nghiên, sao cậu....... Cậu trước kia không phải dạng này......."
Tiếp thu đến vô số tầm mắt trách cứ mãnh liệt từ xung quanh, Mạc Nghiên ngăn chặn sự bực bội và không kiên nhẫn trong lòng. "Tôi có hẹn thêm một người bạn. Vậy nên không tiện lắm......"
"Đừng lo lắng, Khanh Phong sẽ xử lý tốt. Hơn nữa, chờ lát nữa tâm sự với nhau thì sẽ thành bạn cả thôi! Haha, mình biết Nghiên Nghiên là tốt nhất mà!" Nói xong, không đợi Mạc Nghiên trả lời, Phương Thiến Tâm sung sướng lắc lắc cánh tay của Long Khanh Phong rồi lượn lờ dẫn đầu vào trong nhà hàng.
Thẩm Vũ tức giận nhìn chằm chằm bóng dáng yểu điệu của cô ta rồi quay đầu căm tức nhìn Mạc Nghiên."Cậu mau bảo Tư Đồ Dịch tới đây xử phạt người phụ nữ giả dối kia! Cô ta thật có khiếu diễn xuất. Với lại cô ta nghe không hiểu tiếng người sao? Đã nói là không tiện rồi mà lại gắng lôi kéo. Sau đó còn nói quen biết Giám đốc, cô ta cho rằng như vậy là ghê gớm sao?"
Bàn tay to vuốt nhẹ mái tóc của Thẩm Vũ, Lâm Dịch Phong thấp giọng an ủi. "Đừng tức giận!"
"Anh ấy sắp tới rồi, bọn mình đi vào trước đi." Biểu hiện mím môi của Mạc Nghiên cho thấy cô đang rất không vui. Cô cúi đầu nhắn thêm một tin cho Tư Đồ Dịch biết chỗ ngồi của mình.
Vương tổng móc chiếc khăn tay ra rồi lau sạch nước mắt trên mặt, sau đó nói: "Chậc, không ngờ tên Tư Đồ Dịch không bị mắc câu. Ba phải nghĩ cách khác để con có thể câu dẫn hắn. Chỉ cần hắn yêu con thì cả đời sau nhà chúng ta liền không cần lo ăn lo mặc."
"Phiền quá! Sao lúc trước khi ông nội cứu ông của Dịch lại không định ra hôn ước cho con với Dịch a?"
"Tại ông già kia quá coi trọng nghĩa khí nên không nhân cơ hội mở miệng nói. Bây giờ thì cả 2 đều đã chết, ba cũng chỉ có thể cầu xin trước mặt hắn vài câu. Nhưng nhìn sơ thì cái lý do ân cứu mạng này sắp làm hắn mất hết kiên nhẫn."
"Hay là thử dùng cách này......" Nhìn từ sau kính chiếu hậu thì chỉ thấy ba con nhà họ Vương đang không ngừng khe khẽ nói nhỏ, ánh mắt hiện lên sự vừa lòng và quỷ quyệt.
– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –
"Uy, bảo bối ở đâu? Đã biết, em và bạn cứ đi ăn trước, tôi sẽ đến sau." Nghe thấy giọng điệu mềm nhu truyền đến từ đầu dây bên kia, hai hàng lông mày của Tư Đồ Dịch dãn ra, rồi sau đó khi nghe cô nói xong thì anh liền nhướng mày.
Nghĩa Tước.... Đó không phải là nhà hàng Trạch Uyên mở sao?
Mẹ của Mộc Trạch Uyên là quý tộc ở châu Âu. Bởi vậy nên anh đã thói quen ăn món Âu từ nhỏ. Từ sau khi đến Đế Đô, anh phát hiện không có món nào thích hợp với khẩu vị của mình nên liền đầu tư mở nhà hàng này nhưng không ngờ rằng lại hấp dẫn được nhiều người tiến đến như vậy!
Tư Đồ Dịch vừa suy nghĩ vừa đi xuống tầng hầm ngầm, sau đó ngồi trên chiếc xe kín đáo rồi khởi động chạy băng băng về phía Nghĩa Tước.
"Chúng ta đi vào trước đi, lát nữa anh ấy sẽ đến." Mạc Nghiên tươi cười quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Vũ và Lâm Dịch Phong.
"Nghiên Nghiên! Là Nghiên Nghiên!"
Giọng nói quen tai làm khóe miệng Mạc Nghiên cứng đờ. Độ cung cũng chậm rãi biến thành chữ O, đôi bàn tay trắng như phấn cuộn lên, móng tay hung hăng chui vào phần thịt mềm để khắc chế ý nghĩ muốn tiến lên tát người phát ra giọng nói. Từ thân mình hơi rung thì có thể thấy được cô đang rất tức giận.
"Là cô hả?! Sao cô lại ở đây?" Thẩm Vũ không khách khí mà gầm nhẹ với người tới, ánh mắt mang theo nồng đậm không kiên nhẫn.
"Tới chỗ này để ăn cơm nha! À, giới thiệu với các cậu một chút, đây là cậu hai của nhà họ Long – Long Khanh Phong." Chiếc váy vàng nhạt phác hoạ ra dáng người quyến rũ, Phương Thiến Tâm cười duyên lắc lắc cánh tay rắn chắc của người bên cạnh.
"Xin chào! Tôi là Long Khanh Phong." Nhìn Mạc Nghiên với hai người kia chỉ tùy ý gật đầu mà không muốn chào hỏi thêm, đáy mắt Long Khanh Phong nhanh chóng hiện lên một tia hung ác và tối tăm nhưng trong nháy mắt lại biến trở về là người đàn ông vừa đơn thuần lại đáng yêu như ánh mặt trời.
"Nếu được thì chúng ta dùng bữa cùng nhau đi!" Tay nhỏ vỗ nhẹ Long Khanh Phong, Phương Thiến Tâm le le cái lưỡi, bộ dáng điềm mỹ đáng yêu chọc mấy vị khách khác thích thú.
"Không được, nếu như vậy thì sẽ có chút phiền phức vì ăn ở đây cần đặt bàn trước nên không còn chỗ trống. Nếu sau này có cơ hội thì hãy ăn cùng." Lời nói đạm mạc được phun ra từ trong miệng Mạc Nghiên. Vẻ lãnh ngạo (lạnh lùng + ngạo mạn) trên gương mặt tinh xảo của cô lúc này không mang theo một tia độ ấm.
"Không sao a! Cũng may Giám đốc của cái nhà hàng này là bạn của tôi. Tôi chỉ cần nói với cô ấy một tiếng là được." Không đợi Mạc Nghiên phản ứng, Long Khanh Phong liền cúi đầu bấm gọi điện thoại." Được rồi, cô ấy đã dọn bàn xong giúp chúng ta."
Phát hiện Mạc Nghiên lại muốn mở miệng từ chối, Phương Thiến Tâm chảy nước mắt, bộ dáng điềm đạm đáng yêu hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong nhà hàng." Nghiên Nghiên... Cậu không muốn dùng bữa với tớ sao? Huhu... Bọn mình là bạn thân mà! Nghiên Nghiên, sao cậu....... Cậu trước kia không phải dạng này......."
Tiếp thu đến vô số tầm mắt trách cứ mãnh liệt từ xung quanh, Mạc Nghiên ngăn chặn sự bực bội và không kiên nhẫn trong lòng. "Tôi có hẹn thêm một người bạn. Vậy nên không tiện lắm......"
"Đừng lo lắng, Khanh Phong sẽ xử lý tốt. Hơn nữa, chờ lát nữa tâm sự với nhau thì sẽ thành bạn cả thôi! Haha, mình biết Nghiên Nghiên là tốt nhất mà!" Nói xong, không đợi Mạc Nghiên trả lời, Phương Thiến Tâm sung sướng lắc lắc cánh tay của Long Khanh Phong rồi lượn lờ dẫn đầu vào trong nhà hàng.
Thẩm Vũ tức giận nhìn chằm chằm bóng dáng yểu điệu của cô ta rồi quay đầu căm tức nhìn Mạc Nghiên."Cậu mau bảo Tư Đồ Dịch tới đây xử phạt người phụ nữ giả dối kia! Cô ta thật có khiếu diễn xuất. Với lại cô ta nghe không hiểu tiếng người sao? Đã nói là không tiện rồi mà lại gắng lôi kéo. Sau đó còn nói quen biết Giám đốc, cô ta cho rằng như vậy là ghê gớm sao?"
Bàn tay to vuốt nhẹ mái tóc của Thẩm Vũ, Lâm Dịch Phong thấp giọng an ủi. "Đừng tức giận!"
"Anh ấy sắp tới rồi, bọn mình đi vào trước đi." Biểu hiện mím môi của Mạc Nghiên cho thấy cô đang rất không vui. Cô cúi đầu nhắn thêm một tin cho Tư Đồ Dịch biết chỗ ngồi của mình.
/255
|