Trong một góc của nhà hàng Nghĩa Tước, năm người mắt to trừng mắt nhỏ ngồi đối mặt nhau. Hồi lâu sau, Phương Thiến Tâm mới mở miệng." Từ lần tạm biệt ở Điện Phủ hôm trước, đã lâu rồi mình chưa gặp cậu!"
Nhìn Mạc Nghiên không có bất luận phản ứng gì, Phương Thiến Tâm quyết định hỏi trực tiếp. " Đúng rồi, hôm đó mình có nhận được cuộc gọi từ mẹ cậu. Dì ấy hỏi mình có đưa cậu lên xe taxi không? Sao mẹ cậu lại hỏi mình như vậy nhỉ?"
"Có đưa tôi lên taxi hay không thì cô là người biết rõ ràng nhất!" Cầm khăn giấy lên nhẹ lau vệt nước trên môi, mí mắt nửa rũ của Mạc Nghiên nhanh chóng nâng lên. Đôi mắt sắc bén như liệp báo nhìn chằm chằm người phụ nữ miệng đầy nói dối ở phía đối diện.
"Sao cậu lại nói thế? Huhu... Cậu còn gọi điện cho mình bảo là về nhà rồi mà! Mọi người nhìn đi....." Hốc mắt tích đầy nước mắt giống như giây tiếp theo liền sẽ nhỏ giọt, Phương Thiến Tâm nhanh chóng tìm kiếm cuộc gọi hôm trước cho bọn Thẩm Vũ coi. Trên điện thoại rõ ràng có lưu lịch sử xác nhận buổi tối hôm đó Mạc Nghiên xác thật có gọi cho cô ta.
"Tôi không tìm thấy điện thoại... Phải qua mấy ngày sau mới tìm được."
Mấy người ngồi bàn bên cạnh không hẹn mà cùng chỉ chỉ trỏ trỏ làm Mạc Nghiên hung hăng đâm móng tay vào lòng bàn tay. Cô liều mạng khắc chế cảm xúc mãnh liệt trong nội tâm.
"Không sao đâu... Mình tin là Nghiên Nghiên thật sự có mất điện thoại." Trong lời nói gần như làm tất cả mọi người nghĩ cô ta muốn giúp Mạc Nghiên che giấu.
"Phương Thiến Tâm! Nghiên Nghiên nhà chúng ta là thật sự không tìm thấy điện thoại. Cô có thể đừng nói bậy được không?" Thẩm Vũ tức muốn hộc máu nhìn cô ta.
"Đều là do mình không tốt. Mình không nên hiểu lầm Nghiên Nghiên, mình... huhu." Từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống lòng bàn tay làm tăng thêm cho khuôn mặt của Phương Thiến Tâm càng thêm vài phần điềm đạm đáng yêu."Nhưng..... Nghiên Nghiên, hôm đó cậu chạy đi đâu? Nếu không thì vì sao mẹ cậu lại gọi hỏi mình?" Cô ta giống như đang rất lo lắng, thỉnh thoảng nhẹ liếc Mạc Nghiên, trên mặt hiện lên nồng đậm vẻ quan tâm.
"Chuyện này hẳn là không liên quan đến cô!" Nụ cười tươi dữ tợn khiến khuôn mặt Thẩm Vũ thoạt nhìn quỷ dị mười phần.
"Cái gì... Sao lại không liên quan đến mình? Chúng ta là bạn bè mà! Nếu cậu nói như vậy... Chẳng lẽ... Nghiên Nghiên, hôm đó cậu không về nhà sao? Cậu chạy đi đâu, mình rất lo cho cậu. Hơn nữa, sau hôm đó tớ có hẹn cậu gặp mặt nhưng cậu lại không chịu đi. Lẽ nào... Cậu đã xảy ra chuyện gì sao?! Ai nha.... Xin lỗi, xin lỗi..... Tôi nói chuyện quá lớn tiếng quấy rầy đến mọi người." Thật vất vả dừng nước mắt, không đợi bọn Mạc Nghiên đáp lại, Phương Thiến Tâm liền không ngừng suy đoán Mạc Nghiên ở đâu vào đêm hôm đó. Nghĩ đến việc Mạc Nghiên xảy ra chuyện, Phương Thiến Tâm không khắc chế được giọng nói. Khi phát hiện vì mình nói chuyện quá to quấy rầy đến mấy người bàn bên cạnh, cô ta vội vàng hơi hơi gật đầu xin lỗi.
"Không phải... Cô!" Thẩm Vũ tức đến mức chỉ có thể dùng ngón tay thon dài run nhè nhẹ chỉ vào Phương Thiến Tâm.
Mấy bàn bên cạnh không ngừng khe khẽ nói nhỏ và chỉ chỉ trỏ trỏ khiến Mạc Nghiên gần như muốn xông lên trước hung hăng tát Phương Thiến Tâm mấy bạt tai, xé rách biểu tình dối trá của cô ta." Tôi không hề xảy ra chuyện gì!" Cô hít vào một hơi điều chỉnh lá phổi sắp bị nổ tung vì tức giận của mình.
"Vậy hôm đó sau khi uống xong thì cậu chạy đi đâu? Tại sao mẹ cậu lại gọi hỏi mình có đưa cậu lên taxi về nhà hay không?" Giống như muốn bào căn hỏi đế (hỏi cặn kẽ), cô ta lại lần nữa làm tất cả mọi người cho rằng Mạc Nghiên là người hay nói dối. Vừa không chịu nói chính mình chạy đi đâu lại còn nói dối bị mất điện thoại.
Nhìn Phương Thiến Tâm hùng hổ doạ người dò hỏi, không khó nhìn ra trong ánh mắt lập lòe của cô ta thỉnh thoảng tràn ngập vài tia sung sướng và khinh thường."Hôm đó, tôi..."
"Hôm đó Nghiên Nhi thiếu chút nữa bị một tên súc sinh giả bộ làm bạn trai kéo đi, may là tôi đúng lúc cứu cô ấy. Nhưng... Cũng thật cảm ơn người hãm hại bảo bối tối hôm đó. Nếu không thì sao tôi có thể gặp được người quan trọng hơn cả mạng sống của mình a!"
Chỉ thấy một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh Mạc Nghiên, dung mạo của kinh vì thiên nhân, đôi mắt phượng hẹp dài có vẻ yêu dã hoặc nhân, tròng mắt đen nhánh thâm thúy giống như có thể hút người vào trong. Ngũ quan của anh vừa không có vẻ nữ khí vừa không tạo cho người khác cảm giác yêu mị. Mỗi khi giơ tay nhấc chân đều tràn ngập hơi thở như vương giả. Trong khung của người đàn ông tràn ngập nguy hiểm. Anh chỉ lười biếng dựa lưng ghế, cánh tay vòng qua vai Mạc Nghiên rồi ôm thân thể mềm mại của cô vào trong lòng ngực. Bàn tay to đè đầu đè cô vào ngực mình để che khuất biểu tình tái nhợt yếu ớt của cô, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đen nhánh, hai mắt giống như chim ưng sắc bén gắt gao nhìn thẳng gương mặt cứng đờ của Phương Thiến Tâm.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><
Nhìn Mạc Nghiên không có bất luận phản ứng gì, Phương Thiến Tâm quyết định hỏi trực tiếp. " Đúng rồi, hôm đó mình có nhận được cuộc gọi từ mẹ cậu. Dì ấy hỏi mình có đưa cậu lên xe taxi không? Sao mẹ cậu lại hỏi mình như vậy nhỉ?"
"Có đưa tôi lên taxi hay không thì cô là người biết rõ ràng nhất!" Cầm khăn giấy lên nhẹ lau vệt nước trên môi, mí mắt nửa rũ của Mạc Nghiên nhanh chóng nâng lên. Đôi mắt sắc bén như liệp báo nhìn chằm chằm người phụ nữ miệng đầy nói dối ở phía đối diện.
"Sao cậu lại nói thế? Huhu... Cậu còn gọi điện cho mình bảo là về nhà rồi mà! Mọi người nhìn đi....." Hốc mắt tích đầy nước mắt giống như giây tiếp theo liền sẽ nhỏ giọt, Phương Thiến Tâm nhanh chóng tìm kiếm cuộc gọi hôm trước cho bọn Thẩm Vũ coi. Trên điện thoại rõ ràng có lưu lịch sử xác nhận buổi tối hôm đó Mạc Nghiên xác thật có gọi cho cô ta.
"Tôi không tìm thấy điện thoại... Phải qua mấy ngày sau mới tìm được."
Mấy người ngồi bàn bên cạnh không hẹn mà cùng chỉ chỉ trỏ trỏ làm Mạc Nghiên hung hăng đâm móng tay vào lòng bàn tay. Cô liều mạng khắc chế cảm xúc mãnh liệt trong nội tâm.
"Không sao đâu... Mình tin là Nghiên Nghiên thật sự có mất điện thoại." Trong lời nói gần như làm tất cả mọi người nghĩ cô ta muốn giúp Mạc Nghiên che giấu.
"Phương Thiến Tâm! Nghiên Nghiên nhà chúng ta là thật sự không tìm thấy điện thoại. Cô có thể đừng nói bậy được không?" Thẩm Vũ tức muốn hộc máu nhìn cô ta.
"Đều là do mình không tốt. Mình không nên hiểu lầm Nghiên Nghiên, mình... huhu." Từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống lòng bàn tay làm tăng thêm cho khuôn mặt của Phương Thiến Tâm càng thêm vài phần điềm đạm đáng yêu."Nhưng..... Nghiên Nghiên, hôm đó cậu chạy đi đâu? Nếu không thì vì sao mẹ cậu lại gọi hỏi mình?" Cô ta giống như đang rất lo lắng, thỉnh thoảng nhẹ liếc Mạc Nghiên, trên mặt hiện lên nồng đậm vẻ quan tâm.
"Chuyện này hẳn là không liên quan đến cô!" Nụ cười tươi dữ tợn khiến khuôn mặt Thẩm Vũ thoạt nhìn quỷ dị mười phần.
"Cái gì... Sao lại không liên quan đến mình? Chúng ta là bạn bè mà! Nếu cậu nói như vậy... Chẳng lẽ... Nghiên Nghiên, hôm đó cậu không về nhà sao? Cậu chạy đi đâu, mình rất lo cho cậu. Hơn nữa, sau hôm đó tớ có hẹn cậu gặp mặt nhưng cậu lại không chịu đi. Lẽ nào... Cậu đã xảy ra chuyện gì sao?! Ai nha.... Xin lỗi, xin lỗi..... Tôi nói chuyện quá lớn tiếng quấy rầy đến mọi người." Thật vất vả dừng nước mắt, không đợi bọn Mạc Nghiên đáp lại, Phương Thiến Tâm liền không ngừng suy đoán Mạc Nghiên ở đâu vào đêm hôm đó. Nghĩ đến việc Mạc Nghiên xảy ra chuyện, Phương Thiến Tâm không khắc chế được giọng nói. Khi phát hiện vì mình nói chuyện quá to quấy rầy đến mấy người bàn bên cạnh, cô ta vội vàng hơi hơi gật đầu xin lỗi.
"Không phải... Cô!" Thẩm Vũ tức đến mức chỉ có thể dùng ngón tay thon dài run nhè nhẹ chỉ vào Phương Thiến Tâm.
Mấy bàn bên cạnh không ngừng khe khẽ nói nhỏ và chỉ chỉ trỏ trỏ khiến Mạc Nghiên gần như muốn xông lên trước hung hăng tát Phương Thiến Tâm mấy bạt tai, xé rách biểu tình dối trá của cô ta." Tôi không hề xảy ra chuyện gì!" Cô hít vào một hơi điều chỉnh lá phổi sắp bị nổ tung vì tức giận của mình.
"Vậy hôm đó sau khi uống xong thì cậu chạy đi đâu? Tại sao mẹ cậu lại gọi hỏi mình có đưa cậu lên taxi về nhà hay không?" Giống như muốn bào căn hỏi đế (hỏi cặn kẽ), cô ta lại lần nữa làm tất cả mọi người cho rằng Mạc Nghiên là người hay nói dối. Vừa không chịu nói chính mình chạy đi đâu lại còn nói dối bị mất điện thoại.
Nhìn Phương Thiến Tâm hùng hổ doạ người dò hỏi, không khó nhìn ra trong ánh mắt lập lòe của cô ta thỉnh thoảng tràn ngập vài tia sung sướng và khinh thường."Hôm đó, tôi..."
"Hôm đó Nghiên Nhi thiếu chút nữa bị một tên súc sinh giả bộ làm bạn trai kéo đi, may là tôi đúng lúc cứu cô ấy. Nhưng... Cũng thật cảm ơn người hãm hại bảo bối tối hôm đó. Nếu không thì sao tôi có thể gặp được người quan trọng hơn cả mạng sống của mình a!"
Chỉ thấy một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh Mạc Nghiên, dung mạo của kinh vì thiên nhân, đôi mắt phượng hẹp dài có vẻ yêu dã hoặc nhân, tròng mắt đen nhánh thâm thúy giống như có thể hút người vào trong. Ngũ quan của anh vừa không có vẻ nữ khí vừa không tạo cho người khác cảm giác yêu mị. Mỗi khi giơ tay nhấc chân đều tràn ngập hơi thở như vương giả. Trong khung của người đàn ông tràn ngập nguy hiểm. Anh chỉ lười biếng dựa lưng ghế, cánh tay vòng qua vai Mạc Nghiên rồi ôm thân thể mềm mại của cô vào trong lòng ngực. Bàn tay to đè đầu đè cô vào ngực mình để che khuất biểu tình tái nhợt yếu ớt của cô, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đen nhánh, hai mắt giống như chim ưng sắc bén gắt gao nhìn thẳng gương mặt cứng đờ của Phương Thiến Tâm.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><
/255
|