Gió biển ở vùng cực bắc thổi sẽ tựa như tát vào da mặt, bỏng rát kèm theo hanh khô khiến cho da mặt phải nứt nẻ đau đớn, những người không có linh lực mạnh mẽ còn có thể nằm ốm liệt giường một thời gian dài.
Chỉ là ở cực bắc này, có những người lính đã bám trụ ở đây cả chục năm, cơ thể càng thêm rắn rỏi, ý chí càng kiên cường, bởi lẽ phía sau lưng của bọn họ là cả một đất nước cần được bảo vệ.
“Lão Trung, nghe nói vài vị chỉ huy mới đên rất mạnh mẽ, có thể đánh lui cả một quái vật cấp 8 đúng không? Bình thường các anh em gặp nó đều dùng máu thịt chặn lại, bây giờ nhẹ nhõm đánh lui thế này quả nhiên rất tuyệt vời. Ta sang năm nếu như còn sống, có thể xin nghỉ phép 10 ngày về gặp Tiểu Mai rồi, nàng sẽ làm cho ta bánh kếp rất ngon.” Một người lính trẻ cười nói, rút ra một hộp thuốc đưa tới trước mặt lão Trung: “Hút một điếu không?”
“Cảm ơn.” Lão Trung ngừng tay băng bó vết thương, nhận lấy một điếu cho vào miệng.
“Ta ở cái nơi này cũng đã 4 năm, không rõ làm sao mà có thể sống sót được tới bây giờ nữa. Mà ta lại càng hâm mộ ngươi, lão Trung ngươi bám trụ ở đây đã 20 năm rồi, lại chưa từng một lần trở về đại lục. Ta mà là ngươi ta đã sớm điên rồi.” Hắn cười khanh khách, tàn thuốc rơi xuống trên mu bàn tay, thế nhưng cái lạnh đã sớm khiến cho cảm giác ở tay tê liệt, một chút đau đớn cũng chẳng cảm thấy.
“Vậy sao? Ta cũng không nhớ nổi, vậy mà đã lâu như vậy rồi…” Lão Trung lẩm bẩm, khói thuốc mờ mịt khiến cho mắt lão cũng mông lung. “Tiểu Niếp, ta ở đại lục đã không còn lấy một người thân, trở về hay không, cũng không quan trọng nữa.”
Tiểu Niếp nghe vậy liền biết mình chọc trúng chỗ đau của lão, thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai của lão Trung. “Không sao, nếu vậy, tết năm sau ta tròn 5 năm trưng binh, có thể nghỉ 10 ngày, ngươi cùng ta trở về ăn tết đi.”
“Ha ha… tiểu Mai làm bánh kếp rất ngon, ngươi sẽ thích!” Tiểu Niếp nghĩ tới những niềm vui nho nhỏ ở nhà, thích chí cười tới rung đùi.
Ánh mắt lão Trung lóe lóe, lão cũng không đáp lại, tỉ mỉ cuốn băng trên tay. Cánh tay này đã hỏng rồi, chỉ có thể trở về doanh trại rồi dùng máy trị liệu mới có thể lại dùng được.
“Ta…” Tiểu Niếp đang cười nói, đột ngột lão Trung vồ tới chỗ hắn làm hắn kinh hãi muốn bật thốt lên, nhưng cả người đã bị đẩy ra một đoạn bay ra. Hắn vừa bật người lại định chửi một trận, lại vừa lúc nhìn thấy một cái miệng máu băng qua vồ lấy lão Trung, răng nanh siết nát thịt bắn ra máu tươi từng đợt.
Chỉ là ở cực bắc này, có những người lính đã bám trụ ở đây cả chục năm, cơ thể càng thêm rắn rỏi, ý chí càng kiên cường, bởi lẽ phía sau lưng của bọn họ là cả một đất nước cần được bảo vệ.
“Lão Trung, nghe nói vài vị chỉ huy mới đên rất mạnh mẽ, có thể đánh lui cả một quái vật cấp 8 đúng không? Bình thường các anh em gặp nó đều dùng máu thịt chặn lại, bây giờ nhẹ nhõm đánh lui thế này quả nhiên rất tuyệt vời. Ta sang năm nếu như còn sống, có thể xin nghỉ phép 10 ngày về gặp Tiểu Mai rồi, nàng sẽ làm cho ta bánh kếp rất ngon.” Một người lính trẻ cười nói, rút ra một hộp thuốc đưa tới trước mặt lão Trung: “Hút một điếu không?”
“Cảm ơn.” Lão Trung ngừng tay băng bó vết thương, nhận lấy một điếu cho vào miệng.
“Ta ở cái nơi này cũng đã 4 năm, không rõ làm sao mà có thể sống sót được tới bây giờ nữa. Mà ta lại càng hâm mộ ngươi, lão Trung ngươi bám trụ ở đây đã 20 năm rồi, lại chưa từng một lần trở về đại lục. Ta mà là ngươi ta đã sớm điên rồi.” Hắn cười khanh khách, tàn thuốc rơi xuống trên mu bàn tay, thế nhưng cái lạnh đã sớm khiến cho cảm giác ở tay tê liệt, một chút đau đớn cũng chẳng cảm thấy.
“Vậy sao? Ta cũng không nhớ nổi, vậy mà đã lâu như vậy rồi…” Lão Trung lẩm bẩm, khói thuốc mờ mịt khiến cho mắt lão cũng mông lung. “Tiểu Niếp, ta ở đại lục đã không còn lấy một người thân, trở về hay không, cũng không quan trọng nữa.”
Tiểu Niếp nghe vậy liền biết mình chọc trúng chỗ đau của lão, thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai của lão Trung. “Không sao, nếu vậy, tết năm sau ta tròn 5 năm trưng binh, có thể nghỉ 10 ngày, ngươi cùng ta trở về ăn tết đi.”
“Ha ha… tiểu Mai làm bánh kếp rất ngon, ngươi sẽ thích!” Tiểu Niếp nghĩ tới những niềm vui nho nhỏ ở nhà, thích chí cười tới rung đùi.
Ánh mắt lão Trung lóe lóe, lão cũng không đáp lại, tỉ mỉ cuốn băng trên tay. Cánh tay này đã hỏng rồi, chỉ có thể trở về doanh trại rồi dùng máy trị liệu mới có thể lại dùng được.
“Ta…” Tiểu Niếp đang cười nói, đột ngột lão Trung vồ tới chỗ hắn làm hắn kinh hãi muốn bật thốt lên, nhưng cả người đã bị đẩy ra một đoạn bay ra. Hắn vừa bật người lại định chửi một trận, lại vừa lúc nhìn thấy một cái miệng máu băng qua vồ lấy lão Trung, răng nanh siết nát thịt bắn ra máu tươi từng đợt.
/664
|