“Agh!!!!” Tiểu Niếp hoảng hoạn hét lên, cơ thể được rèn luyện qua 4 năm nay lại tự có phản ứng mà bật lại phía sau tìm cách tháo chạy, loại quái vật khổng lồ này gặp phải thì tốt nhất là tự lo thân mà cầu nguyện.
Hắn chạy lại không thể khống chế được mà quay đầu, đau đớn tuyệt cùng nhìn lão Trung hai mắt đã vô thần, ngoẹo cổ nhìn hắn, khóe miệng lại như có như không mà cười.
Tiểu Niếp như lại, khi lão đẩy hắn ra đã nói rằng: “Mau cút về với vợ của cậu đi!”
“Ah…” Nước mắt trào ra rơi đầy mặt của tiểu Niếp, hắn vừa chạy vừa cắn răng mà khóc, chạy tới nỗi hai chân sắp đứt gãy. Lão Trương đã cứu hắn lấy một mạng, làm sao hắn có thể để lại cái mạng này ở đây.
“Grào!!!!” Con quái vật đã đuổi tới sau lưng của tiểu Niếp, hắn tuyệt vọng quay đầu lại nhìn cái miệng máu khủng bố đang táp tới, khổ sở nhắm mắt lại chờ đợi cái chết.
Chỉ là hắn không chờ thấy đau đớn như đã nghĩ, mà là một đống chấy nhầy dinh dính bắn cả một mặt. Khi tiểu Niếp mờ mịt mở mắt ra, trước mặt đã đứng một bóng người cao lớn.
“Agh… Hắc Phượng điện hạ!” Tiểu Niếp nghẹn ngào kêu lên, chưa bao giờ hắn lại cảm thấy gần cái chết tới thế.
“Trở về đi, cũng đừng quên thu thập di thể của đồng đội ngươi.” Hắc Phượng nhìn mảnh áo treo bên chiếc răng nanh của con quái vật, khe khẽ thở dài.
Tiểu Niếp mím môi, nhắm mắt lại thổng khổ nói: “Vâng!”
Ở trên cực bắc này, chết đi mà vẫn còn có thể nhặt lại di thể, suy cho cùng vẫn là một may mắn khó cầu.
Lúc này một tiểu đội mới chạy tới, lôi kéo xác của quái vật trở về, cũng đem phần di thể còn sót lại của lão Trung ra, chỉ còn lại một nửa phần đầu và một cánh tay cụt. Tiểu Niếp nhận lấy phần di thể, sau đó ôm chầm vào ngực, cắn răng khóc tới thê lương cùng cực.
Là lão Trung cứu mạng hắn, cũng là nhường sự sống cho hắn, mặc dù lão có thể một mình chạy đi mặc kệ hắn sống chết. “Ngươi còn chưa đồng ý với ta… về nhà ta ăn bánh kếp của tiểu Mai làm cơ mà… lão bất tử ngươi…”
Hắn chạy lại không thể khống chế được mà quay đầu, đau đớn tuyệt cùng nhìn lão Trung hai mắt đã vô thần, ngoẹo cổ nhìn hắn, khóe miệng lại như có như không mà cười.
Tiểu Niếp như lại, khi lão đẩy hắn ra đã nói rằng: “Mau cút về với vợ của cậu đi!”
“Ah…” Nước mắt trào ra rơi đầy mặt của tiểu Niếp, hắn vừa chạy vừa cắn răng mà khóc, chạy tới nỗi hai chân sắp đứt gãy. Lão Trương đã cứu hắn lấy một mạng, làm sao hắn có thể để lại cái mạng này ở đây.
“Grào!!!!” Con quái vật đã đuổi tới sau lưng của tiểu Niếp, hắn tuyệt vọng quay đầu lại nhìn cái miệng máu khủng bố đang táp tới, khổ sở nhắm mắt lại chờ đợi cái chết.
Chỉ là hắn không chờ thấy đau đớn như đã nghĩ, mà là một đống chấy nhầy dinh dính bắn cả một mặt. Khi tiểu Niếp mờ mịt mở mắt ra, trước mặt đã đứng một bóng người cao lớn.
“Agh… Hắc Phượng điện hạ!” Tiểu Niếp nghẹn ngào kêu lên, chưa bao giờ hắn lại cảm thấy gần cái chết tới thế.
“Trở về đi, cũng đừng quên thu thập di thể của đồng đội ngươi.” Hắc Phượng nhìn mảnh áo treo bên chiếc răng nanh của con quái vật, khe khẽ thở dài.
Tiểu Niếp mím môi, nhắm mắt lại thổng khổ nói: “Vâng!”
Ở trên cực bắc này, chết đi mà vẫn còn có thể nhặt lại di thể, suy cho cùng vẫn là một may mắn khó cầu.
Lúc này một tiểu đội mới chạy tới, lôi kéo xác của quái vật trở về, cũng đem phần di thể còn sót lại của lão Trung ra, chỉ còn lại một nửa phần đầu và một cánh tay cụt. Tiểu Niếp nhận lấy phần di thể, sau đó ôm chầm vào ngực, cắn răng khóc tới thê lương cùng cực.
Là lão Trung cứu mạng hắn, cũng là nhường sự sống cho hắn, mặc dù lão có thể một mình chạy đi mặc kệ hắn sống chết. “Ngươi còn chưa đồng ý với ta… về nhà ta ăn bánh kếp của tiểu Mai làm cơ mà… lão bất tử ngươi…”
/664
|