Có...có chuyện gì à?
Cô rụt rè bước tới, bàn tay bé nhỏ đặt lên vai anh.
- Cút đi, tôi cần được yên tĩnh.
Anh thô bạo hất tay cô ra.
- Nhưng mà...
- CÚT!
Dạ Lãnh không kiểm soát mà quát lên, đây là lần đầu tiên anh nặng lời với cô như vậy.
- Ít ra anh cũng phải cho em biết chuyện gì đang xảy ra chứ?
Cô tức giận nói.
Anh ngước đầu lên, để lộ chiếc mũi cao dọc dừa đỏ ửng:
- Em thực sự muốn biết sao?
Rồi không đợi cô trả lời, anh cất giọng cay đắng nói:
- Từ trước tới giờ, tôi vẫn luôn dành hết tâm tư, tình cảm của mình cho em. Tôi làm tất cả, cố gắng chơi bóng thật giỏi cũng chỉ để giành được sự chú ý của em. Tôi đã từng nghĩ, chỉ cần em cười với tôi một cái, tôi có thể vứt bỏ tất cả, người thừa kế của tập đoàn dầu mỏ Hoa thị, chức đội trưởng clb bóng rổ, tôi đều có thể nhường nó cho Đường Thần Dụê, em muốn bất cứ huy chương gì, tôi đều sẽ cố hết sức giành về cho em...chỉ cần em quan tâm tôi một chút thôi. Nhưng tất cả những thứ đó vẫn luôn luôn là ảo tưởng đối với tôi. Luận về nhan sắc, tôi không hề thua kém Đường Thần Duệ, xét về lực học, tôi luôn nổi trội hơn hẳn, cho dù đánh giá về bất kì mặt nào, tôi đều chưa bao giờ đứng sau hắn. Nhưng tại sao, người em chọn luôn luôn là hắn, mà không phải tôi?
Cô bàng hoàng ngẩn ngơ cả người, hoàn toàn không biết từ trước tới nay Dạ Lãnh vẫn thầm dành tình cảm của mình cho cô nhưng cô lại không đủ tinh tế để nhận ra điều đó.
- Cho dù em không còn xinh đẹp như trước kia nữa nhưng trái tim tôi chưa bao giờ hướng tới cô gái khác, cho đến cuối cùng tôi mới nhận ra, thực sự, tôi đã yêu em mất rồi! Yêu cái tính cách chân thành, vui vẻ của em, yêu cái hồn nhiên, mít ướt của em, yêu tất cả con người em. Tôi không quan tâm về nhan sắc hay trình độ của em, quan trọng là em vẫn bình an và tôi vẫn luôn có thể nhìn thấy em mỗi ngày.
- Anh đừng nói nữa!
Cô lấy hai tay bịt tai lại, một cảm giác tội lỗi nghẹn ngào tràn ngập trong tâm hồn đã vấy bẩn ấy.
Anh nắm lấy vai cô, lay mạnh, mắt long lên sòng sọc:
- Em làm tôi quá thất vọng rồi em có biết không? Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?
- Dạ Lãnh à, đừng làm vậy, tôi sợ lắm!
Đầu gối cô khuỵu xuống, từng giọt nước mắt rơi lã chã xuống nền đất mát lạnh. Không, anh không cố ý làm cô sợ nhưng sao cô lại khóc. Nhìn thần hình nhỏ bé run rẩy, anh thực sự không thể cầm lòng được mà ôm lấy cô, không ngừng nói:
- Anh xin lỗi vì đã không thể bảo vệ được em.
Cô rụt rè bước tới, bàn tay bé nhỏ đặt lên vai anh.
- Cút đi, tôi cần được yên tĩnh.
Anh thô bạo hất tay cô ra.
- Nhưng mà...
- CÚT!
Dạ Lãnh không kiểm soát mà quát lên, đây là lần đầu tiên anh nặng lời với cô như vậy.
- Ít ra anh cũng phải cho em biết chuyện gì đang xảy ra chứ?
Cô tức giận nói.
Anh ngước đầu lên, để lộ chiếc mũi cao dọc dừa đỏ ửng:
- Em thực sự muốn biết sao?
Rồi không đợi cô trả lời, anh cất giọng cay đắng nói:
- Từ trước tới giờ, tôi vẫn luôn dành hết tâm tư, tình cảm của mình cho em. Tôi làm tất cả, cố gắng chơi bóng thật giỏi cũng chỉ để giành được sự chú ý của em. Tôi đã từng nghĩ, chỉ cần em cười với tôi một cái, tôi có thể vứt bỏ tất cả, người thừa kế của tập đoàn dầu mỏ Hoa thị, chức đội trưởng clb bóng rổ, tôi đều có thể nhường nó cho Đường Thần Dụê, em muốn bất cứ huy chương gì, tôi đều sẽ cố hết sức giành về cho em...chỉ cần em quan tâm tôi một chút thôi. Nhưng tất cả những thứ đó vẫn luôn luôn là ảo tưởng đối với tôi. Luận về nhan sắc, tôi không hề thua kém Đường Thần Duệ, xét về lực học, tôi luôn nổi trội hơn hẳn, cho dù đánh giá về bất kì mặt nào, tôi đều chưa bao giờ đứng sau hắn. Nhưng tại sao, người em chọn luôn luôn là hắn, mà không phải tôi?
Cô bàng hoàng ngẩn ngơ cả người, hoàn toàn không biết từ trước tới nay Dạ Lãnh vẫn thầm dành tình cảm của mình cho cô nhưng cô lại không đủ tinh tế để nhận ra điều đó.
- Cho dù em không còn xinh đẹp như trước kia nữa nhưng trái tim tôi chưa bao giờ hướng tới cô gái khác, cho đến cuối cùng tôi mới nhận ra, thực sự, tôi đã yêu em mất rồi! Yêu cái tính cách chân thành, vui vẻ của em, yêu cái hồn nhiên, mít ướt của em, yêu tất cả con người em. Tôi không quan tâm về nhan sắc hay trình độ của em, quan trọng là em vẫn bình an và tôi vẫn luôn có thể nhìn thấy em mỗi ngày.
- Anh đừng nói nữa!
Cô lấy hai tay bịt tai lại, một cảm giác tội lỗi nghẹn ngào tràn ngập trong tâm hồn đã vấy bẩn ấy.
Anh nắm lấy vai cô, lay mạnh, mắt long lên sòng sọc:
- Em làm tôi quá thất vọng rồi em có biết không? Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?
- Dạ Lãnh à, đừng làm vậy, tôi sợ lắm!
Đầu gối cô khuỵu xuống, từng giọt nước mắt rơi lã chã xuống nền đất mát lạnh. Không, anh không cố ý làm cô sợ nhưng sao cô lại khóc. Nhìn thần hình nhỏ bé run rẩy, anh thực sự không thể cầm lòng được mà ôm lấy cô, không ngừng nói:
- Anh xin lỗi vì đã không thể bảo vệ được em.
/20
|