SƯU...U...U.
Tuy rằng trong lòng phẫn nộ lo lắng, thế nhưng Tửu Thánh vẫn phóng đi về phía đám người Kỷ Ninh như trước. Đúng là khoảng cách rất xa xôi, những Đạo Quân đỉnh phong nhất như hắn lại gần hơn hắn rất nhiều. Chỉ là hắn vẫn phóng về phía phương hướng của đám người Kỷ Ninh như trước, chỉ cần có một đường cơ hội thì hắn sẽ tuyệt đối không buông tha.
******
Phanh Phanh Phanh Phanh!
Bốn người Kỷ Ninh trước sau chui vào trong mặt nước. Tốc độ của Cửu Trần là nhanh nhất, Kỷ Ninh thứ hai, Thiên Nhất thứ ba, Đại Mạc là người chậm nhất. Bất quá dù sao khoảng cách của bọn hắn với dòng sông cũng rất gần. Cho nên tuy rằng tốc độ có nhanh có chậm, thế nhưng khoảng cách giữa mọi người cũng không phải chênh lệch quá lớn.
- Ở đâu?
- Động Minh Ngọc Phù ở đâu?
Cửu Trần là người trước tiên chui vào trong mặt nước, hai con ngươi nhìn xuống phía dưới, có chút lo lắng tìm kiếm chung quanh.
- Là ở chỗ đó.
Dòng sông này vô cùng rộng lớn, ở dưới đáy sông thậm chí còn có một ít đồi núi, hạp cốc nhấp nhô. Mà cột sáng màu trắng kia là từ bên trong một hạp cốc phóng lên trên trời.
Sưu.
Cửu Trần lập tức bay về phía hạp cốc dưới đáy nước kia.
- Ở đằng kia.
Kỷ Ninh hơi chậm hơn một chút, thế nhưng hắn cũng lập tức bay về phía hạp cốc dưới nước kia.
Thiên Nhất, Đại Mạc, cũng rất nhanh đã có thể đuổi tới theo.
Thời điểm này giao tình của mọi người sâu đậm. Thế nhưng ở trước mặt cơ duyên hợp đạo, tất cả mọi người sẽ không nhường nhịn lẫn nhau! Tựa như ước định trước đó vậy, ai tới trước cướp được thì sẽ thuộc về kẻ đó! Cho dù là Đại Mạc Đạo Quân trước đó một mực giúp đỡ Thiên Nhất thì hiện tjai cũng ôm tâm tư muốn đoạt Động Minh Ngọc Phù. Lúc trước Pháp Thân của Đại Mạc Đạo Quân giúp đỡ Thiên Nhất tiến vào nơi này là vì một kiện bảo vật khác gọi là Dịch Tâm Châu. Dịch Tâm Châu cũng là thứ có thể phụ trợ hợp đạo, bất quá so sánh với Động Minh Ngọc Phù có thể hợp đạo giả thuyết một lần mà nói, vẫn còn kém rất xa.
Đại Mạc cũng không quá để ý tới Dịch Tâm Châu, nếu như có Động Minh Ngọc Phù, Đại Mạc hắn cũng muốn lấy được một khỏa.
Sưu sưu sưu sưu.
Bốn người trước sau bay vọt vào trong hạp cốc ở dưới đáy nước.
- Ở đâu? Động Minh Ngọc Phù ở đâu?
Sauk hi Kỷ Ninh xông tới, hắn lần lượt hiện ra hình chiếu thế giới, đã sớm dò xét toàn bộ hạp cốc dưới đáy nước, thế nhưng lại không phát hiện ra tung tích của Động Minh Ngọc Phù.
Phá!
Cửu Trần Giáo chủ cũng đã huy động trường côn trong tay, trường côn vung vẩy, uy năng to lớn càn quét ra phương hướng các nơi ở chung quanh. Đương nhiên là trừ đám người Kỷ Ninh, Thiên Nhất, Đại Mạc ra a. Dù sao mọi người cũng đã sớm lập lời thề rồi, không có khả năng gây ra tổn thương cho nhau.
Phanh Phanh Phanh ~~~~
Toàn bộ hạp cốc dưới đáy nước bắt đầu sụp đổ.
Núi đá vỡ nát, hạp cốc sụp đổ.
Thiên Nhất và Đại Mạc cũng lo lắng, cho nên đã bắt đầu công kích hạp cốc và nham thạch. Ngay cả Kỷ Ninh cũng đều như thế.
- Không có, không có.
Cửu Trần cũng vô cùng gấp gáp.
- Nhất định là ở trong hạp cốc này.
Bọn hắn đều cố gắng hủy diệt hạp cốc và nham thạch ở chung quanh.
- Phanh.
Thiên Nhất Đạo Quân dùng một quyền đập tới, vách đá nặng nề liên tiếp sụp đổ, hiện ra một cây cột đá. Bên trên cột đá có một khối quang mang đang tỏa ra quang mang màu ngà sữa, mà thứ này chính là Động Minh Ngọc Phù.
Xoát xoát xoát, Kỷ Ninh, Cửu Trần, Đại Mạc đều quay đầu nhìn lại, nhìn về phía phương hướng chỗ của Thiên Nhất.
Thiên Nhất Đạo Quân sững sờ, sau đó lại nện một quyền lên trên trận pháp cấm chế bảo hộ cột đá. Rất đơn giản đã có thể phá nát được, đồng thời hắn cũng khẽ vươn tay bắt lấy Động Minh Ngọc Phù.
- Cái này...
Cửu Trần ngây ngẩn cả người.
- Thiên Nhất đại ca.
Vẻ mặt của Kỷ Ninh có chút phức tạp.
- Không ngờ lại có thể như vậy, ta căn bản không suy diễn ra được a.
Đại Mạc cũng lắc đầu nói.
Mặc dù mọi người đều được coi là có giao tình sinh tử, thế nhưng trước mặt chí bảo có thể hợp đạo, tất cả mọi người sẽ không chủ động nhường lại a.
- Không nghĩ tới tốc độ của ta nhanh nhất, thực lực mạnh nhất, cuối cùng ngược lại bị Thiên Nhất ngươi có được a.
Cửu Trần Giáo chủ lắc đầu, nói:
- Ta không còn lời nào để nói.
Thiên Nhất Đạo Quân thì bị kinh hỉ cực lớn bao phủ, bốn người bọn họ đều đang phá hỏng hạp cốc để tìm kiếm Động Minh Ngọc Phù. Thế nhưng Thiên Nhất hắn lại vừa vặn ở ngay bên cạnh Động Minh Ngọc Phù, một quyền vừa vặn nện vào cột đá chứa Động Minh Ngọc Phù này! Đương nhiên làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, thoáng cái đã lấy nó tới tay. Mà đám người Cửu Trần, Kỷ Ninh căn bản còn không kịp phản ứng.
- Chư vị, ta cũng chỉ là vận khí tốt cho nên mới đạt được. Bất quá bây giờ quan trọng nhất chính là chạy trốn. Tin rằng các Đạo Quân khác gần đây đều đang đánh tới chỗ chúng ta a.
Thiên Nhất Đạo Quân có chút lo lắng nhìn về phía đám người Kỷ Ninh.
- Sao nào? Ngươi trốn mà còn muốn chúng ta hỗ trợ hay sao?
Cửu Trần Giáo chủ nhíu mày, thanh âm lạnh lùng vang lên:
- Đoạn đường chạy trốn chết này có nguy cơ vô tận. Trước đó Ca Tước Vương cũng phải chết! Chúng ta giúp ngươi chạy trốn chết cũng có nguy cơ tử vong. Mà chúng ta lại không đạt được Động Minh Ngọc Phù, dựa vào cái gì chúng ta phải giúp ngươi cơ chứ? Hơn nữa thực lực của ngươi yếu đuối như thế, đến lúc đó đối phó với địch nhân cũng phải dựa vào chúng ta a.
Cho dù là cùng một đội ngũ, cho dù không được gây ra tổn thương cho nhau.
Thế nhưng cũng không đồng nghĩa với việc nhất định phải vì đối phương mà liều tính mạng.
- Là ta suy nghĩ nhiều rồi.
Thiên Nhất Đạo Quân sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng.
- Thiên Nhất đại ca, đừng phản kháng.
Kỷ Ninh thì vung tay lên, sưu một cái đã đem Thiên Nhất Đạo Quân thu vào bên trong Động Thiên Pháp bảo của hắn.
- Bắc Minh, ngươi muốn làm gì.
Cửu Trần Giáo chủ ngây ngẩn cả người.
- Thiên Nhất đại ca đối với ta có ân cứu mạng, ta và hắn cũng đều là huynh đệ Thiên Thương Cung. Cho nên lúc này sao ta có thể lùi bước được chứ?
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
- Cửu Trần huynh, không có việc gì đâu. Ta cũng có một chút thủ đoạn, sẽ cố gắng chạy trối chết a. Có thể đào tẩu thì đào tẩu, nếu như quả thật không có hy vọng, giao ra Động Minh Ngọc Phù là được a.
Tuy rằng trong lòng phẫn nộ lo lắng, thế nhưng Tửu Thánh vẫn phóng đi về phía đám người Kỷ Ninh như trước. Đúng là khoảng cách rất xa xôi, những Đạo Quân đỉnh phong nhất như hắn lại gần hơn hắn rất nhiều. Chỉ là hắn vẫn phóng về phía phương hướng của đám người Kỷ Ninh như trước, chỉ cần có một đường cơ hội thì hắn sẽ tuyệt đối không buông tha.
******
Phanh Phanh Phanh Phanh!
Bốn người Kỷ Ninh trước sau chui vào trong mặt nước. Tốc độ của Cửu Trần là nhanh nhất, Kỷ Ninh thứ hai, Thiên Nhất thứ ba, Đại Mạc là người chậm nhất. Bất quá dù sao khoảng cách của bọn hắn với dòng sông cũng rất gần. Cho nên tuy rằng tốc độ có nhanh có chậm, thế nhưng khoảng cách giữa mọi người cũng không phải chênh lệch quá lớn.
- Ở đâu?
- Động Minh Ngọc Phù ở đâu?
Cửu Trần là người trước tiên chui vào trong mặt nước, hai con ngươi nhìn xuống phía dưới, có chút lo lắng tìm kiếm chung quanh.
- Là ở chỗ đó.
Dòng sông này vô cùng rộng lớn, ở dưới đáy sông thậm chí còn có một ít đồi núi, hạp cốc nhấp nhô. Mà cột sáng màu trắng kia là từ bên trong một hạp cốc phóng lên trên trời.
Sưu.
Cửu Trần lập tức bay về phía hạp cốc dưới đáy nước kia.
- Ở đằng kia.
Kỷ Ninh hơi chậm hơn một chút, thế nhưng hắn cũng lập tức bay về phía hạp cốc dưới nước kia.
Thiên Nhất, Đại Mạc, cũng rất nhanh đã có thể đuổi tới theo.
Thời điểm này giao tình của mọi người sâu đậm. Thế nhưng ở trước mặt cơ duyên hợp đạo, tất cả mọi người sẽ không nhường nhịn lẫn nhau! Tựa như ước định trước đó vậy, ai tới trước cướp được thì sẽ thuộc về kẻ đó! Cho dù là Đại Mạc Đạo Quân trước đó một mực giúp đỡ Thiên Nhất thì hiện tjai cũng ôm tâm tư muốn đoạt Động Minh Ngọc Phù. Lúc trước Pháp Thân của Đại Mạc Đạo Quân giúp đỡ Thiên Nhất tiến vào nơi này là vì một kiện bảo vật khác gọi là Dịch Tâm Châu. Dịch Tâm Châu cũng là thứ có thể phụ trợ hợp đạo, bất quá so sánh với Động Minh Ngọc Phù có thể hợp đạo giả thuyết một lần mà nói, vẫn còn kém rất xa.
Đại Mạc cũng không quá để ý tới Dịch Tâm Châu, nếu như có Động Minh Ngọc Phù, Đại Mạc hắn cũng muốn lấy được một khỏa.
Sưu sưu sưu sưu.
Bốn người trước sau bay vọt vào trong hạp cốc ở dưới đáy nước.
- Ở đâu? Động Minh Ngọc Phù ở đâu?
Sauk hi Kỷ Ninh xông tới, hắn lần lượt hiện ra hình chiếu thế giới, đã sớm dò xét toàn bộ hạp cốc dưới đáy nước, thế nhưng lại không phát hiện ra tung tích của Động Minh Ngọc Phù.
Phá!
Cửu Trần Giáo chủ cũng đã huy động trường côn trong tay, trường côn vung vẩy, uy năng to lớn càn quét ra phương hướng các nơi ở chung quanh. Đương nhiên là trừ đám người Kỷ Ninh, Thiên Nhất, Đại Mạc ra a. Dù sao mọi người cũng đã sớm lập lời thề rồi, không có khả năng gây ra tổn thương cho nhau.
Phanh Phanh Phanh ~~~~
Toàn bộ hạp cốc dưới đáy nước bắt đầu sụp đổ.
Núi đá vỡ nát, hạp cốc sụp đổ.
Thiên Nhất và Đại Mạc cũng lo lắng, cho nên đã bắt đầu công kích hạp cốc và nham thạch. Ngay cả Kỷ Ninh cũng đều như thế.
- Không có, không có.
Cửu Trần cũng vô cùng gấp gáp.
- Nhất định là ở trong hạp cốc này.
Bọn hắn đều cố gắng hủy diệt hạp cốc và nham thạch ở chung quanh.
- Phanh.
Thiên Nhất Đạo Quân dùng một quyền đập tới, vách đá nặng nề liên tiếp sụp đổ, hiện ra một cây cột đá. Bên trên cột đá có một khối quang mang đang tỏa ra quang mang màu ngà sữa, mà thứ này chính là Động Minh Ngọc Phù.
Xoát xoát xoát, Kỷ Ninh, Cửu Trần, Đại Mạc đều quay đầu nhìn lại, nhìn về phía phương hướng chỗ của Thiên Nhất.
Thiên Nhất Đạo Quân sững sờ, sau đó lại nện một quyền lên trên trận pháp cấm chế bảo hộ cột đá. Rất đơn giản đã có thể phá nát được, đồng thời hắn cũng khẽ vươn tay bắt lấy Động Minh Ngọc Phù.
- Cái này...
Cửu Trần ngây ngẩn cả người.
- Thiên Nhất đại ca.
Vẻ mặt của Kỷ Ninh có chút phức tạp.
- Không ngờ lại có thể như vậy, ta căn bản không suy diễn ra được a.
Đại Mạc cũng lắc đầu nói.
Mặc dù mọi người đều được coi là có giao tình sinh tử, thế nhưng trước mặt chí bảo có thể hợp đạo, tất cả mọi người sẽ không chủ động nhường lại a.
- Không nghĩ tới tốc độ của ta nhanh nhất, thực lực mạnh nhất, cuối cùng ngược lại bị Thiên Nhất ngươi có được a.
Cửu Trần Giáo chủ lắc đầu, nói:
- Ta không còn lời nào để nói.
Thiên Nhất Đạo Quân thì bị kinh hỉ cực lớn bao phủ, bốn người bọn họ đều đang phá hỏng hạp cốc để tìm kiếm Động Minh Ngọc Phù. Thế nhưng Thiên Nhất hắn lại vừa vặn ở ngay bên cạnh Động Minh Ngọc Phù, một quyền vừa vặn nện vào cột đá chứa Động Minh Ngọc Phù này! Đương nhiên làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, thoáng cái đã lấy nó tới tay. Mà đám người Cửu Trần, Kỷ Ninh căn bản còn không kịp phản ứng.
- Chư vị, ta cũng chỉ là vận khí tốt cho nên mới đạt được. Bất quá bây giờ quan trọng nhất chính là chạy trốn. Tin rằng các Đạo Quân khác gần đây đều đang đánh tới chỗ chúng ta a.
Thiên Nhất Đạo Quân có chút lo lắng nhìn về phía đám người Kỷ Ninh.
- Sao nào? Ngươi trốn mà còn muốn chúng ta hỗ trợ hay sao?
Cửu Trần Giáo chủ nhíu mày, thanh âm lạnh lùng vang lên:
- Đoạn đường chạy trốn chết này có nguy cơ vô tận. Trước đó Ca Tước Vương cũng phải chết! Chúng ta giúp ngươi chạy trốn chết cũng có nguy cơ tử vong. Mà chúng ta lại không đạt được Động Minh Ngọc Phù, dựa vào cái gì chúng ta phải giúp ngươi cơ chứ? Hơn nữa thực lực của ngươi yếu đuối như thế, đến lúc đó đối phó với địch nhân cũng phải dựa vào chúng ta a.
Cho dù là cùng một đội ngũ, cho dù không được gây ra tổn thương cho nhau.
Thế nhưng cũng không đồng nghĩa với việc nhất định phải vì đối phương mà liều tính mạng.
- Là ta suy nghĩ nhiều rồi.
Thiên Nhất Đạo Quân sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng.
- Thiên Nhất đại ca, đừng phản kháng.
Kỷ Ninh thì vung tay lên, sưu một cái đã đem Thiên Nhất Đạo Quân thu vào bên trong Động Thiên Pháp bảo của hắn.
- Bắc Minh, ngươi muốn làm gì.
Cửu Trần Giáo chủ ngây ngẩn cả người.
- Thiên Nhất đại ca đối với ta có ân cứu mạng, ta và hắn cũng đều là huynh đệ Thiên Thương Cung. Cho nên lúc này sao ta có thể lùi bước được chứ?
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
- Cửu Trần huynh, không có việc gì đâu. Ta cũng có một chút thủ đoạn, sẽ cố gắng chạy trối chết a. Có thể đào tẩu thì đào tẩu, nếu như quả thật không có hy vọng, giao ra Động Minh Ngọc Phù là được a.
/1827
|