- Ngươi, ngươi...
Cửu Trần giáo chủ im lặng.
Kỳ thực hắn cũng ôm một tâm tư, muốn chờ Thiên Nhất Đạo Quân bị các Đạo Quân khác chặn giết, sau đó Cửu Trần hắn lại đoạt lại.
Hắn và Thiên Nhất quả thực không có giao tình, thế nhưng đối với Kỷ Ninh mà nói. Hai người nhiều lần đồng sinh cộng tử, quả thực hắn đã coi Kỷ Ninh trở thành hảo hữu chí giao a. Tính tình hắn trời sinh đã quái gở, vì đạt được mục đích cho nên sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Nếu như là người hắn không ủng hộ, cho dù thực lực cường hãn hơn bản thân thì hắn cũng không thèm để ý tới. Thế nhưng nếu như hắn tán đồng ai thì lại thì nguyện ý vì hảo hữu sinh tử mà dốc sức liều mạng.
- Thật sự là hết cách với ngươi rồi, đi thôi, cùng nhau trốn.
Cửu Trần giáo chủ cắn răng một cái rồi nói.
- Ngươi...
Kỷ Ninh sững sờ.
- Bất quá ta phải nói trước, một khi không gánh được thì phải chủ động giao ra Động Minh Ngọc Phù. Ta cũng không muốn liều mạng a.
Cửu Trần giáo chủ hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Thật không biết tên Thiên Nhất Đạo Quân kia lấy vận khí ở đâu ra, có huynh đệ như ngươi dốc sức liều mạng với hắn. Nếu không, dùng thực lực của hắn, muốn sống sót được, quả thực không có khả năng.
Kỷ Ninh đại hỉ, đồng thời cũng rất là cảm động.
Lần này chạy trối chết tuyệt đối sẽ rất nguy hiểm, lần trước Ca Tước Vương cũng phải mất mạng. Mà lần này những Đạo Quân kia chỉ sợ sẽ càng thêm điên cuồng, sẽ càng nguy hiểm hơn lần trước đó.
- Cửu Trần, cám ơn ngươi.
Kỷ Ninh lặng lẽ ghi nhớ, hắn biết rõ, chỉ sợ mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được ân tình lúc này.
- Ta và ngươi liên thủ, bọn chúng muốn ngăn cản chúng ta cũng không phải là dễ dàng như vậy nha.
Cửu Trần truyền âm nói:
- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, tranh thủ thời gian trốn mau.
Tuy rằng trước đó bọn họ tranh chấp, thế nhưng bản thân cũng là Đại Năng Giả, tốc độ truyền âm trao đổi cũng cực nhanh.
Từ lúc Kỷ Ninh thu Thiên Nhất Đạo Quân vào cho đến khi đám người Kỷ Ninh muốn chạy trốn còn chưa được một hô hấp.
...
Sưu.
Phi thuyền màu đen phá nước mà ra.
Bên trên phi thuyền có Kỷ Ninh, Cửu Trần cùng với Đại Mạc, Kỷ Ninh khống chế phi thuyền không chút do dự lựa chọn đường cũ trở về. Ít nhất khi làm như vậy có thể tránh né không ít nguy hiểm có thể gặp phải trong Dịch Ba giới.
- Không thể.
Đại Mạc Đạo Quân mở to mắt ra, bỗng nhiên quát.
- Làm sao vậy?
Kỷ Ninh nhìn về phía Đại Mạc.
- Vừa rồi ta đã cẩn thận suy diễn, nếu như trở về theo đường cũ, hẳn sẽ thất bại. Ta đã nhìn thấy không có bất luận một chút khả năng đào thoát nào cả. Lần này chặn giết, có lẽ so với lần trước chặn giết Ca Tước Vương còn đáng sợ hơn nhiều.
Đại Mạc Đạo Quân chỉ về một puhowng hướng ở phía bên trái xa xa:
- Bất luận một phương hướng nào cũng sẽ thất bại. Chỉ có phương hướng này, ta cảm thấy có chút hi vọng.
- Sao?
Kỷ Ninh, Cửu Trần nhìn nhau.
Mọi người kết thành đội ngũ, tất cả đều lập lời thề, cho nên Đại Mạc Đạo Quân không có khả năng nói dối.
Kỳ thật bọn hắn cũng đoán ra được, bởi vì lúc trước tất cả mọi người đều điên cuồng đuổi theo Ca Tước Vương. Cho nên đã làm cho rất nhiều Đạo Quân đều tụ tập lại một chỗ. Khiến cho chung quanh đám người Kỷ Ninh có số lượng Đạo Quân tương đối nhiều. Vì vậy con đường chạy trốn, so với Ca Tước Vương trước đó còn nguy hiểm hơn nhiều.
Đại Mạc Đạo Quân nói, tất cả các phương hướng khác, kể cả trở về theo đường cũ đều sẽ thất bại, từ đó cũng có thể nhìn ra được lần này sẽ nguy hiểm tới thế nào.
- Trời không tuyệt đường người, sẽ có một đường sinh cơ. Xem ra đường sinh cơ này ở trên phương hướng này a.
Kỷ Ninh không chút do dự, lập tức khống chế phi thuyền dọc theo phương hướng mà Đại Mạc Đạo Quân chỉ dẫn, nhanh chóng tiến lên.
*******
- Cái gì.
- Bọn hắn không dọc theo đường cũ trở về? Mà tiến lên theo một phương hướng lạ lẫm hay sao.
Tuế Mộng giáo chủ, Tửu Thánh cùng một đám Tâm lực Tu hành giả dùng ý niệm trao đổi với nhau. Trước đó khi truy đuổi Ca Tước Vương, bọn họ thường xuyên chú ý đường chạy trốn của Ca Tước Vương. Thế nhưng lúc quan sát Ca Tước Vương, đám người Kỷ Ninh cũng đã nhớ kỹ lộ tuyến của các đội ngũ Đạo Quân khác. Bởi vì trí nhớ của các Đạo Quân đều rất là đáng sợ.
Cho nên bọn hắn đều hiểu rất rõ lộ tuyến của đám người Kỷ Ninh.
- Vốn ta cho là bọn họ sẽ theo đường cũ trở về! Cho nên đã sớm dẫn dắt các Đạo Quân khác lên đường chặn giết rồi. Thế nhưng không nghĩ tới bọn họ đột nhiên trốn sang bên này, quả thực là giảo hoạt.
- Tranh thủ thời gian chặn đường.
- Cầm chân bọn hắn, kéo dài càng lâu thì số lượng Đạo Quân chạy đến sẽ càng nhiều.
Đám người Tuế Mộng giáo chủ bắt đầu chủ động truyền âm, dẫn dắt các Đạo Quân khác đi tới. Hiển nhiên bọn hắn đã coi các Đạo Quân khác trở thành quân cờ của mình.
Những Đạo Quân kia cũng cam tâm làm quân cờ, tất cả đều mưu toan bản thân có thể đạt được Động Minh Ngọc Phù.
- Bắc Minh Đạo Quân kia là Tâm lực Tu hành giả. Dùng Tâm lực công kích hư vô mờ mịt, chỉ có thể ngạnh kháng. Trước đó ngay cả pháp thân của hắn cũng có thể diệt sát được Tu Mông Đạo Quân, nhất định bản tôn sẽ còn mạnh hơn nữa. Đạo tâm của ta có chỗ thiếu hụt, cho nên lần này sẽ không lẫn vào. Chư vị đạo hữu, các ngươi đi đuổi hắn đi.
- Ai. Xem ra lần này vô duyên với ta rồi.
Một ít Đạo Quân thực lực yếu kém, hoặc là đạo tâm có chỗ thiếu hụt cũng bắt đầu giảm bớt tốc độ, bọn hắn cũng không nguyện ý đi đối mặt với Tâm lực Tu hành giả!
Ca Tước Vương kia đúng là lợi hại, thế nhưng công kích của Ca Tước Vương tốt xấu gì cũng có thể nhìn thấy được. Các Đạo Quân bọn hắn liên thủ là có thể chống lại được. Thế nhưng công kích của Tâm lực Tu hành giả lại không nhìn thấy, chỉ có thể ngạnh kháng mà thôi. Gánh được thì sống, gánh không được thì nhất định sẽ phải chết.
Sưu sưu.
Vô số Đạo Quân vẫn nhanh chóng phóng đi như trước.
Bởi vì số người e ngại Kỷ Ninh chỉ là số ít! Những Đạo quân nghịch thiên cấp thứ hai kia cũng không có mấy người sợ hãi. Về phần Đạo Quân đỉnh phong nhất thì lại càng không có khả năng sợ hãi a.
...
Sưu.
Kỷ Ninh khống chế phi thuyền màu đen nhanh chóng chạy trốn. Lúc trước hắn dùng hình chiếu thế giới để quan sát cũng đã nhớ kỹ đường chạy trốn của các Đạo Quân khác, giờ phút này cũng đã nổi lên được một chút tác dụng.
- Đến rồi.
Cửu Trần quát.
- Chi đội ngũ Đạo Quân thứ nhất.
Cửu Trần giáo chủ im lặng.
Kỳ thực hắn cũng ôm một tâm tư, muốn chờ Thiên Nhất Đạo Quân bị các Đạo Quân khác chặn giết, sau đó Cửu Trần hắn lại đoạt lại.
Hắn và Thiên Nhất quả thực không có giao tình, thế nhưng đối với Kỷ Ninh mà nói. Hai người nhiều lần đồng sinh cộng tử, quả thực hắn đã coi Kỷ Ninh trở thành hảo hữu chí giao a. Tính tình hắn trời sinh đã quái gở, vì đạt được mục đích cho nên sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Nếu như là người hắn không ủng hộ, cho dù thực lực cường hãn hơn bản thân thì hắn cũng không thèm để ý tới. Thế nhưng nếu như hắn tán đồng ai thì lại thì nguyện ý vì hảo hữu sinh tử mà dốc sức liều mạng.
- Thật sự là hết cách với ngươi rồi, đi thôi, cùng nhau trốn.
Cửu Trần giáo chủ cắn răng một cái rồi nói.
- Ngươi...
Kỷ Ninh sững sờ.
- Bất quá ta phải nói trước, một khi không gánh được thì phải chủ động giao ra Động Minh Ngọc Phù. Ta cũng không muốn liều mạng a.
Cửu Trần giáo chủ hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Thật không biết tên Thiên Nhất Đạo Quân kia lấy vận khí ở đâu ra, có huynh đệ như ngươi dốc sức liều mạng với hắn. Nếu không, dùng thực lực của hắn, muốn sống sót được, quả thực không có khả năng.
Kỷ Ninh đại hỉ, đồng thời cũng rất là cảm động.
Lần này chạy trối chết tuyệt đối sẽ rất nguy hiểm, lần trước Ca Tước Vương cũng phải mất mạng. Mà lần này những Đạo Quân kia chỉ sợ sẽ càng thêm điên cuồng, sẽ càng nguy hiểm hơn lần trước đó.
- Cửu Trần, cám ơn ngươi.
Kỷ Ninh lặng lẽ ghi nhớ, hắn biết rõ, chỉ sợ mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được ân tình lúc này.
- Ta và ngươi liên thủ, bọn chúng muốn ngăn cản chúng ta cũng không phải là dễ dàng như vậy nha.
Cửu Trần truyền âm nói:
- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, tranh thủ thời gian trốn mau.
Tuy rằng trước đó bọn họ tranh chấp, thế nhưng bản thân cũng là Đại Năng Giả, tốc độ truyền âm trao đổi cũng cực nhanh.
Từ lúc Kỷ Ninh thu Thiên Nhất Đạo Quân vào cho đến khi đám người Kỷ Ninh muốn chạy trốn còn chưa được một hô hấp.
...
Sưu.
Phi thuyền màu đen phá nước mà ra.
Bên trên phi thuyền có Kỷ Ninh, Cửu Trần cùng với Đại Mạc, Kỷ Ninh khống chế phi thuyền không chút do dự lựa chọn đường cũ trở về. Ít nhất khi làm như vậy có thể tránh né không ít nguy hiểm có thể gặp phải trong Dịch Ba giới.
- Không thể.
Đại Mạc Đạo Quân mở to mắt ra, bỗng nhiên quát.
- Làm sao vậy?
Kỷ Ninh nhìn về phía Đại Mạc.
- Vừa rồi ta đã cẩn thận suy diễn, nếu như trở về theo đường cũ, hẳn sẽ thất bại. Ta đã nhìn thấy không có bất luận một chút khả năng đào thoát nào cả. Lần này chặn giết, có lẽ so với lần trước chặn giết Ca Tước Vương còn đáng sợ hơn nhiều.
Đại Mạc Đạo Quân chỉ về một puhowng hướng ở phía bên trái xa xa:
- Bất luận một phương hướng nào cũng sẽ thất bại. Chỉ có phương hướng này, ta cảm thấy có chút hi vọng.
- Sao?
Kỷ Ninh, Cửu Trần nhìn nhau.
Mọi người kết thành đội ngũ, tất cả đều lập lời thề, cho nên Đại Mạc Đạo Quân không có khả năng nói dối.
Kỳ thật bọn hắn cũng đoán ra được, bởi vì lúc trước tất cả mọi người đều điên cuồng đuổi theo Ca Tước Vương. Cho nên đã làm cho rất nhiều Đạo Quân đều tụ tập lại một chỗ. Khiến cho chung quanh đám người Kỷ Ninh có số lượng Đạo Quân tương đối nhiều. Vì vậy con đường chạy trốn, so với Ca Tước Vương trước đó còn nguy hiểm hơn nhiều.
Đại Mạc Đạo Quân nói, tất cả các phương hướng khác, kể cả trở về theo đường cũ đều sẽ thất bại, từ đó cũng có thể nhìn ra được lần này sẽ nguy hiểm tới thế nào.
- Trời không tuyệt đường người, sẽ có một đường sinh cơ. Xem ra đường sinh cơ này ở trên phương hướng này a.
Kỷ Ninh không chút do dự, lập tức khống chế phi thuyền dọc theo phương hướng mà Đại Mạc Đạo Quân chỉ dẫn, nhanh chóng tiến lên.
*******
- Cái gì.
- Bọn hắn không dọc theo đường cũ trở về? Mà tiến lên theo một phương hướng lạ lẫm hay sao.
Tuế Mộng giáo chủ, Tửu Thánh cùng một đám Tâm lực Tu hành giả dùng ý niệm trao đổi với nhau. Trước đó khi truy đuổi Ca Tước Vương, bọn họ thường xuyên chú ý đường chạy trốn của Ca Tước Vương. Thế nhưng lúc quan sát Ca Tước Vương, đám người Kỷ Ninh cũng đã nhớ kỹ lộ tuyến của các đội ngũ Đạo Quân khác. Bởi vì trí nhớ của các Đạo Quân đều rất là đáng sợ.
Cho nên bọn hắn đều hiểu rất rõ lộ tuyến của đám người Kỷ Ninh.
- Vốn ta cho là bọn họ sẽ theo đường cũ trở về! Cho nên đã sớm dẫn dắt các Đạo Quân khác lên đường chặn giết rồi. Thế nhưng không nghĩ tới bọn họ đột nhiên trốn sang bên này, quả thực là giảo hoạt.
- Tranh thủ thời gian chặn đường.
- Cầm chân bọn hắn, kéo dài càng lâu thì số lượng Đạo Quân chạy đến sẽ càng nhiều.
Đám người Tuế Mộng giáo chủ bắt đầu chủ động truyền âm, dẫn dắt các Đạo Quân khác đi tới. Hiển nhiên bọn hắn đã coi các Đạo Quân khác trở thành quân cờ của mình.
Những Đạo Quân kia cũng cam tâm làm quân cờ, tất cả đều mưu toan bản thân có thể đạt được Động Minh Ngọc Phù.
- Bắc Minh Đạo Quân kia là Tâm lực Tu hành giả. Dùng Tâm lực công kích hư vô mờ mịt, chỉ có thể ngạnh kháng. Trước đó ngay cả pháp thân của hắn cũng có thể diệt sát được Tu Mông Đạo Quân, nhất định bản tôn sẽ còn mạnh hơn nữa. Đạo tâm của ta có chỗ thiếu hụt, cho nên lần này sẽ không lẫn vào. Chư vị đạo hữu, các ngươi đi đuổi hắn đi.
- Ai. Xem ra lần này vô duyên với ta rồi.
Một ít Đạo Quân thực lực yếu kém, hoặc là đạo tâm có chỗ thiếu hụt cũng bắt đầu giảm bớt tốc độ, bọn hắn cũng không nguyện ý đi đối mặt với Tâm lực Tu hành giả!
Ca Tước Vương kia đúng là lợi hại, thế nhưng công kích của Ca Tước Vương tốt xấu gì cũng có thể nhìn thấy được. Các Đạo Quân bọn hắn liên thủ là có thể chống lại được. Thế nhưng công kích của Tâm lực Tu hành giả lại không nhìn thấy, chỉ có thể ngạnh kháng mà thôi. Gánh được thì sống, gánh không được thì nhất định sẽ phải chết.
Sưu sưu.
Vô số Đạo Quân vẫn nhanh chóng phóng đi như trước.
Bởi vì số người e ngại Kỷ Ninh chỉ là số ít! Những Đạo quân nghịch thiên cấp thứ hai kia cũng không có mấy người sợ hãi. Về phần Đạo Quân đỉnh phong nhất thì lại càng không có khả năng sợ hãi a.
...
Sưu.
Kỷ Ninh khống chế phi thuyền màu đen nhanh chóng chạy trốn. Lúc trước hắn dùng hình chiếu thế giới để quan sát cũng đã nhớ kỹ đường chạy trốn của các Đạo Quân khác, giờ phút này cũng đã nổi lên được một chút tác dụng.
- Đến rồi.
Cửu Trần quát.
- Chi đội ngũ Đạo Quân thứ nhất.
/1827
|