Toàn bộ sức chú ý của Kim Cương Tam Tạng đều ở trên thân Đạo Phòng trước mặt, đang thi triển Tâm Phật Thuật, hoàn toàn không ngờ phía sau sẽ đột nhiên bị đánh lén, phản ứng chung quy chậm nửa nhịp, nhưng con rồng lớn nước to lớn kia nện ở trên lưng, hắn tựa như không có việc gì liếc một cái, cứng rắn chống đỡ cột nước, thân thể ngay cả run rẩy một lần cũng gần như không.
Đây, chính là thực lực của pháp sư chứng đạo.
Nhưng, Đạo Phong lại bắt giữ được lực khống chế của lão đối với cổ tay mình trong nháy mắt này yếu bớt một chút, am hiểu bắt lấy mọi cơ hội, hắn lập tức vận chuyển cương khí, trong nháy mắt gỡ bỏ trói buộc, chế tạo một cái thân ngoại hóa thân, để lại ở đấy, bản tôn vội vàng bỏ chạy, chui vào trong cột nước.
Cột nước bọc hắn, hướng trong giếng sâu rơi xuống.
Kim Cương Tam Tạng do dự một phen, chưa ra tay, mà là mặc kệ cột nước rút đi.
Trùng Hòa Tử sửng sốt một phen, lao tới trước mặt Kim Cương Tam Tạng, nói: “Sư huynh, vì sao không giữ hắn lại.”
Kim Cương Tam Tạng khẽ nhíu mày, cúi đầu không nói, sau một lúc lâu mới thở dài, lắc đầu nói: “Kỳ tài ngút trời, kỳ tài ngút trời...”
Trùng Hòa Tử nói: “Sư huynh cũng đã cảm thấy hắn là thiên tài, Tâm Phật Thuật chỉ thiếu một bước có thể hoàn thành, sư huynh vì sao thả hắn đi.”
Đối với Kim Cương Tam Tạng vừa rồi có thể đánh trả trong bước đường cùng, đem Đạo Phong lưu lại, một điểm này, Trùng Hòa Tử không chút nghi ngờ.
Đạo Phong là trảm hai thi, ở trong tam giới hiếm có đối thủ, nhưng dù sao một thi cuối cùng chưa trảm, vẫn có chênh lệch thật lớn với cường giả thật sự chứng đạo. Loại chênh lệch to lớn trên thực lực cứng này, khiến Kim Cương Tam Tạng có thể đùa bỡn hắn trong bàn tay.
“Tâm Phật Thuật của ta, vẫn là lần đầu tiên thất bại... Nhưng, ta đã gieo tâm Phật ở trong lòng hắn.”
Trùng Hòa Tử nói: “Một bước cuối cùng chưa hoàn thành, tâm Phật chưa mở mắt, vậy lại có ích lợi
gì."
Kim Cương Tam Tạng cười nói: “Hôm nay Vô dụng, không có nghĩa là vĩnh viễn vô dụng, tất cả, chỉ xem Cơ duyên của hắn.”
Cột nước một mực hướng xuống dưới co rút lại, tiến vào trong giếng sâu, rơi mãi xuống, sau một lúc lâu mới rơi xuống đất, dòng nước chảy đi bốn phía, Đạo Phong ướt sũng nằm trên mặt đất, dứt khoát ngã chỏng vó nằm bất động, nhìn trái nhìn phải, mình đang ở trong một động phủ, phóng mắt nhìn xung quanh, cấu thành động phủ này không phải đá, mà là bạch ngọc.
Khối bạch ngọc to lớn bị điêu khắc thành các loại hình dạng và hoa văn trang sức, khiến động phủ này nhìn qua rất ôn quý đẹp đẽ, bạch ngọc có thể tự phát sáng, chiếu toàn bộ động phủ sáng trưng.
Bốn phía động phủ đều có một công tò vò hình vòm. Đạo Phong bò dậy, đi đến trước mặt nhìn, bên ngoài là một mảng biển lớn, nhưng mặt nước rất bình tĩnh, mặt bằng ngang với đoạn dưới cổng vòm, có dòng nước không ngừng chảy vào, từ trong khe hở bốn phía chảy xuống, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Thì ra đây không phải động phủ, giống như là một căn phòng lơ lửng ở trong nước. Giữa căn phòng có không ít đài hoa sen từ trên mặt nước lộ ra, cũng nổi trên mặt nước, giẫm lên sẽ di động, nhưng sẽ không hãm xuống.
Đạo Phong vườn đầu, hướng ra phía ngoài nhìn nhìn, phía trên là một mảng bầu trời tối đen, không nhìn thấy hài nham đảo của lúc trước, nghĩ đến hơn là hai không gian hoàn toàn khác nhau.
Nơi này, là Nam Hải tuyển nhãn nhỉ. Cũng chính là cái gọi là Nam Hải quy khư.
Đạo Phong quay đầu lại, nhìn về phía trong căn phòng này, không có một ai, vì thế thử hô một tiếng: “Tiêu Đồ?”
Không ai để ý đến hắn.
Đạo Phong vừa muốn hô tiếp, đột nhiên khối ngọc thạch dưới chân mang theo mình cùng nhau bay lên, hầu như va lên khung đình. Đạo Phong vội vàng nhảy sang bên cạnh, đáp ở trên một tấm ngọc thạch khác, kết quả một cột nước phóng lên cao, lại đem một tấm này đẩy lên, Đạo | ngừng nhảy nhót, cuối cùng toàn bộ tấm ngọc thạch đều bị đẩy lên, chỉ còn lại có một tấm cuối cùng, sau khi bị đội lên, Đạo Phong không còn chỗ đặt chân, chỉ có thể nắm lấy tấm ngọc thạch lơ lửng này, miễn cho bản thân rơi xuống nước.
Đột nhiên một cột nước bay ngang tới, đánh vào trên người Đạo Phong, Đạo Phong nửa thân lơ lửng, chỉ dựa vào một tay, không nắm được tấm ngọc thạch, bị cột nước này đập rơi xuống nước, bên tai lập tức vang lên một chuỗi tiếng cười như chuông bạc.
Tiếp theo một tấm ngọc thạch rơi ở trước mặt hắn. Một tay Đạo Phong bắt lấy, lau một phát ở trên mặt, lúc này dưới nước đối diện ngọc thạch cũng hiện lên một cái đầu, hướng Đạo Phong cười.
Một em gái ngây ngô như hoa như ngọc.
Lắc lắc đầu, hướng Đạo Phong cười, trên đầu mọc một đôi sừng rồng xẻ tà, lông xù, nhìn qua tuyệt không quái dị, ngược lại tương đối ngốc nghếch.
“Tiểu sư huynh, người cuối cùng đã tới thăm ta.”
“Đã lâu không gặp. Tiêu Độ, người vẫn bướng bỉnh như vậy." Đạo Phong cười khổ.
“Ngươi nha, từ trước tới nay chưa từng tới thăm ta, trong lòng người căn bản là không có ta!” Tiêu Đồ chu mỏ, quay mặt sang một bên.
Đạo Phong trèo lên tấm ngọc thạch, ngồi xuống, đối mặt công chúa, nói: “Ngươi cũng biết, ta cũng không phải người rảnh rỗi, ta luôn luôn ở người ta luân hồi, đa số thời điểm, ta căn bản cũng không biết mình là ai...”
“Hừ, lấy có!”
Công chúa đột nhiên xoay người, trong lòng bàn tay cầm một tia sáng lạnh lẽo, hướng Đạo Phong đâm tới, Đạo Phong vội vàng nghiêng người né tránh, túm cổ tay cô.Công chúa vẻ mặt tà tính nhìn hắn, cổ tay xoay ngược lại, vật bén nhọn lóe hàn quang kia trong tay đâm về phía mắt Đạo Phong, cũng không có thủ đoạn gì đặc biệt, chỉ là tốc độ cực nhanh, lực đạo cũng rất mãnh liệt, hoàn toàn là làm thật.
Đạo Phong một lần nữa tránh thoát, làm phép khống chế tấm ngọc thạch dưới chân di động về phía sau, công chúa lập tức đuổi theo, khống chế dòng nước tập kích đối với hắn.
“Ở chỗ ta, ngươi không phải đối thủ của ta!”
Đạo Phong bất đắc dĩ thở dài, đành phải thi triển thủ đoạn đánh trả.Hai người có qua có lại đấu một hồi lâu, công chúa đột nhiên thu chiều, lại biến thành bộ dáng ngây ngô lúc trước, ghé vào trên tấm ngọc thạch, nhìn Đạo Phong nói: “Được rồi, ta cũng biết người mấy năm nay không dễ dàng, nơi này cũng không phải tùy tiện có thể đến, ta tha thứ ngươi.”
Đạo Phong cạn lời.
Bản thân công chúa cũng kéo một phiến đá, leo lên, nghiêng người ngồi.Trên người cô khoác một tầng lụa trắng, sau khi lên bờ thân thể rung lên một chút, nước trên quần áo lập tức bị chấn động rớt xuống, không còn sót lại một giọt.
Đạo Phong đánh giá, mấy trăm năm không gặp, cô vẫn là bộ dáng ban đầu.
Cô chính là công chúa long tộc, người trấn thủ Nam Hải, Tiêu Đồ.
Tiêu Đồ là một con rồng. Cha cô, ở thời kì thượng cổ từng là một trong các linh thú, hơn nữa cầm cờ đi trước, thời khắc mấu chốt chọn đội ngũ rất chính xác, theo Hiên Viên thị cùng nhau làm việc, về sau đạt được một cơ hội ngẫu nhiên, hấp thu thiên địa khí mà thai nghén, sinh ra chín đứa con, Tiêu Đồ là một người nhỏ nhất, vừa lúc là cô gái, tụ thành hình người.
Cái gọi là long sinh cửu tử (cha mẹ sinh con trời sinh tính), chính là do đó mà có.
Tính cách Tiêu Đồ cực kỳ quái đản, dùng lời của nhân gian để nói, chính là kẻ nhân cách phân liệt, nháy mắt là biến hóa tính cách, giống như biến thành một người khác. Lúc trước cô biểu hiện đối với Đạo Phong, nguyên nhân là ở đây. Cũng may Đạo Phong với cô là quen biết cũ, đã sớm quen cô như vậy.
“Đạo Phong, may mắn lúc trước người ở bên trên gây ra động tĩnh lớn như vậy, ta mới nhận ra là ngươi, bằng không người chỉ sợ đã bị lão con lừa trọc kia mạnh mẽ thu làm đệ tử.”
Đây, chính là thực lực của pháp sư chứng đạo.
Nhưng, Đạo Phong lại bắt giữ được lực khống chế của lão đối với cổ tay mình trong nháy mắt này yếu bớt một chút, am hiểu bắt lấy mọi cơ hội, hắn lập tức vận chuyển cương khí, trong nháy mắt gỡ bỏ trói buộc, chế tạo một cái thân ngoại hóa thân, để lại ở đấy, bản tôn vội vàng bỏ chạy, chui vào trong cột nước.
Cột nước bọc hắn, hướng trong giếng sâu rơi xuống.
Kim Cương Tam Tạng do dự một phen, chưa ra tay, mà là mặc kệ cột nước rút đi.
Trùng Hòa Tử sửng sốt một phen, lao tới trước mặt Kim Cương Tam Tạng, nói: “Sư huynh, vì sao không giữ hắn lại.”
Kim Cương Tam Tạng khẽ nhíu mày, cúi đầu không nói, sau một lúc lâu mới thở dài, lắc đầu nói: “Kỳ tài ngút trời, kỳ tài ngút trời...”
Trùng Hòa Tử nói: “Sư huynh cũng đã cảm thấy hắn là thiên tài, Tâm Phật Thuật chỉ thiếu một bước có thể hoàn thành, sư huynh vì sao thả hắn đi.”
Đối với Kim Cương Tam Tạng vừa rồi có thể đánh trả trong bước đường cùng, đem Đạo Phong lưu lại, một điểm này, Trùng Hòa Tử không chút nghi ngờ.
Đạo Phong là trảm hai thi, ở trong tam giới hiếm có đối thủ, nhưng dù sao một thi cuối cùng chưa trảm, vẫn có chênh lệch thật lớn với cường giả thật sự chứng đạo. Loại chênh lệch to lớn trên thực lực cứng này, khiến Kim Cương Tam Tạng có thể đùa bỡn hắn trong bàn tay.
“Tâm Phật Thuật của ta, vẫn là lần đầu tiên thất bại... Nhưng, ta đã gieo tâm Phật ở trong lòng hắn.”
Trùng Hòa Tử nói: “Một bước cuối cùng chưa hoàn thành, tâm Phật chưa mở mắt, vậy lại có ích lợi
gì."
Kim Cương Tam Tạng cười nói: “Hôm nay Vô dụng, không có nghĩa là vĩnh viễn vô dụng, tất cả, chỉ xem Cơ duyên của hắn.”
Cột nước một mực hướng xuống dưới co rút lại, tiến vào trong giếng sâu, rơi mãi xuống, sau một lúc lâu mới rơi xuống đất, dòng nước chảy đi bốn phía, Đạo Phong ướt sũng nằm trên mặt đất, dứt khoát ngã chỏng vó nằm bất động, nhìn trái nhìn phải, mình đang ở trong một động phủ, phóng mắt nhìn xung quanh, cấu thành động phủ này không phải đá, mà là bạch ngọc.
Khối bạch ngọc to lớn bị điêu khắc thành các loại hình dạng và hoa văn trang sức, khiến động phủ này nhìn qua rất ôn quý đẹp đẽ, bạch ngọc có thể tự phát sáng, chiếu toàn bộ động phủ sáng trưng.
Bốn phía động phủ đều có một công tò vò hình vòm. Đạo Phong bò dậy, đi đến trước mặt nhìn, bên ngoài là một mảng biển lớn, nhưng mặt nước rất bình tĩnh, mặt bằng ngang với đoạn dưới cổng vòm, có dòng nước không ngừng chảy vào, từ trong khe hở bốn phía chảy xuống, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Thì ra đây không phải động phủ, giống như là một căn phòng lơ lửng ở trong nước. Giữa căn phòng có không ít đài hoa sen từ trên mặt nước lộ ra, cũng nổi trên mặt nước, giẫm lên sẽ di động, nhưng sẽ không hãm xuống.
Đạo Phong vườn đầu, hướng ra phía ngoài nhìn nhìn, phía trên là một mảng bầu trời tối đen, không nhìn thấy hài nham đảo của lúc trước, nghĩ đến hơn là hai không gian hoàn toàn khác nhau.
Nơi này, là Nam Hải tuyển nhãn nhỉ. Cũng chính là cái gọi là Nam Hải quy khư.
Đạo Phong quay đầu lại, nhìn về phía trong căn phòng này, không có một ai, vì thế thử hô một tiếng: “Tiêu Đồ?”
Không ai để ý đến hắn.
Đạo Phong vừa muốn hô tiếp, đột nhiên khối ngọc thạch dưới chân mang theo mình cùng nhau bay lên, hầu như va lên khung đình. Đạo Phong vội vàng nhảy sang bên cạnh, đáp ở trên một tấm ngọc thạch khác, kết quả một cột nước phóng lên cao, lại đem một tấm này đẩy lên, Đạo | ngừng nhảy nhót, cuối cùng toàn bộ tấm ngọc thạch đều bị đẩy lên, chỉ còn lại có một tấm cuối cùng, sau khi bị đội lên, Đạo Phong không còn chỗ đặt chân, chỉ có thể nắm lấy tấm ngọc thạch lơ lửng này, miễn cho bản thân rơi xuống nước.
Đột nhiên một cột nước bay ngang tới, đánh vào trên người Đạo Phong, Đạo Phong nửa thân lơ lửng, chỉ dựa vào một tay, không nắm được tấm ngọc thạch, bị cột nước này đập rơi xuống nước, bên tai lập tức vang lên một chuỗi tiếng cười như chuông bạc.
Tiếp theo một tấm ngọc thạch rơi ở trước mặt hắn. Một tay Đạo Phong bắt lấy, lau một phát ở trên mặt, lúc này dưới nước đối diện ngọc thạch cũng hiện lên một cái đầu, hướng Đạo Phong cười.
Một em gái ngây ngô như hoa như ngọc.
Lắc lắc đầu, hướng Đạo Phong cười, trên đầu mọc một đôi sừng rồng xẻ tà, lông xù, nhìn qua tuyệt không quái dị, ngược lại tương đối ngốc nghếch.
“Tiểu sư huynh, người cuối cùng đã tới thăm ta.”
“Đã lâu không gặp. Tiêu Độ, người vẫn bướng bỉnh như vậy." Đạo Phong cười khổ.
“Ngươi nha, từ trước tới nay chưa từng tới thăm ta, trong lòng người căn bản là không có ta!” Tiêu Đồ chu mỏ, quay mặt sang một bên.
Đạo Phong trèo lên tấm ngọc thạch, ngồi xuống, đối mặt công chúa, nói: “Ngươi cũng biết, ta cũng không phải người rảnh rỗi, ta luôn luôn ở người ta luân hồi, đa số thời điểm, ta căn bản cũng không biết mình là ai...”
“Hừ, lấy có!”
Công chúa đột nhiên xoay người, trong lòng bàn tay cầm một tia sáng lạnh lẽo, hướng Đạo Phong đâm tới, Đạo Phong vội vàng nghiêng người né tránh, túm cổ tay cô.Công chúa vẻ mặt tà tính nhìn hắn, cổ tay xoay ngược lại, vật bén nhọn lóe hàn quang kia trong tay đâm về phía mắt Đạo Phong, cũng không có thủ đoạn gì đặc biệt, chỉ là tốc độ cực nhanh, lực đạo cũng rất mãnh liệt, hoàn toàn là làm thật.
Đạo Phong một lần nữa tránh thoát, làm phép khống chế tấm ngọc thạch dưới chân di động về phía sau, công chúa lập tức đuổi theo, khống chế dòng nước tập kích đối với hắn.
“Ở chỗ ta, ngươi không phải đối thủ của ta!”
Đạo Phong bất đắc dĩ thở dài, đành phải thi triển thủ đoạn đánh trả.Hai người có qua có lại đấu một hồi lâu, công chúa đột nhiên thu chiều, lại biến thành bộ dáng ngây ngô lúc trước, ghé vào trên tấm ngọc thạch, nhìn Đạo Phong nói: “Được rồi, ta cũng biết người mấy năm nay không dễ dàng, nơi này cũng không phải tùy tiện có thể đến, ta tha thứ ngươi.”
Đạo Phong cạn lời.
Bản thân công chúa cũng kéo một phiến đá, leo lên, nghiêng người ngồi.Trên người cô khoác một tầng lụa trắng, sau khi lên bờ thân thể rung lên một chút, nước trên quần áo lập tức bị chấn động rớt xuống, không còn sót lại một giọt.
Đạo Phong đánh giá, mấy trăm năm không gặp, cô vẫn là bộ dáng ban đầu.
Cô chính là công chúa long tộc, người trấn thủ Nam Hải, Tiêu Đồ.
Tiêu Đồ là một con rồng. Cha cô, ở thời kì thượng cổ từng là một trong các linh thú, hơn nữa cầm cờ đi trước, thời khắc mấu chốt chọn đội ngũ rất chính xác, theo Hiên Viên thị cùng nhau làm việc, về sau đạt được một cơ hội ngẫu nhiên, hấp thu thiên địa khí mà thai nghén, sinh ra chín đứa con, Tiêu Đồ là một người nhỏ nhất, vừa lúc là cô gái, tụ thành hình người.
Cái gọi là long sinh cửu tử (cha mẹ sinh con trời sinh tính), chính là do đó mà có.
Tính cách Tiêu Đồ cực kỳ quái đản, dùng lời của nhân gian để nói, chính là kẻ nhân cách phân liệt, nháy mắt là biến hóa tính cách, giống như biến thành một người khác. Lúc trước cô biểu hiện đối với Đạo Phong, nguyên nhân là ở đây. Cũng may Đạo Phong với cô là quen biết cũ, đã sớm quen cô như vậy.
“Đạo Phong, may mắn lúc trước người ở bên trên gây ra động tĩnh lớn như vậy, ta mới nhận ra là ngươi, bằng không người chỉ sợ đã bị lão con lừa trọc kia mạnh mẽ thu làm đệ tử.”
/3055
|