Đạo Phong trầm ngâm nói: “Lão hòa thượng kia, quả nhiên lợi hại.”
Nhớ lại quá trình chiến đấu, lòng Đạo Phong bây giờ còn có chút sợ hãi, trái lại không phải sợ, mà là, hắn lần đầu tiên đối chiến với rường giả chứng đạo, hơn nữa Kim Cương Tam Tạng đã nương tay, kết quả chênh lệch vẫn lớn như vậy...
Phát hiện này, khiến Đạo Phong càng thêm kiên định tâm tư chứng đạo của mình.
“Ngươi ở đây, dạo này như thế nào?”
“Cứ như vậy đi."Tiêu Đồ nhún vai, lúc này dưới nước bên người nổi bong bóng, hai nữ tử từ dưới nước chui ra. Tiêu Đồ nói với các cô: “Đi lấy chút ngọc quỳnh tương đến.”
Hai nữ tử chui xuống nước, chạy, nhanh chóng trở lại, cầm hai cái chén, một cái đưa cho Tiểu Đồ, một cái đưa cho Đạo Phong.
Đạo Phong tiếp nhận, nhìn lướt qua trong chén, là chất lỏng màu đỏ sậm, tản ra mùi tanh, lập tức nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì?
“Máu giao nhận Minh hà."Tiêu Đồ giải thích, “Nơi này là Nam Hải tuyển nhãn, là nơi giao nhận sinh sản, những giao nhận mới chào đời sẽ ngược dòng mà lên, tiến vào Minh hà tu luyện. Bọn họ không phục ta quản, ta không thích bọn họ, nhưng máu bọn họ chính là thứ tốt, tất cả tà vật đều có thể hưởng dụng, có thể tăng không ít tu vi, đây là ta ngày hôm qua đi bắt được hai giao nhận vừa tròn tuổi, máu bọn họ càng thêm hiếm có, ngươi hôm nay vừa lúc đến, xem như chiêm tiện nghi rồi.”
Đạo Phong nhíu mày nhìn chất lỏng trong chén, trong đầu nghĩ tới Chanh Tử, thật sự không uống nổi, đặt ở một bên, nói: “Mấy trăm năm rồi, chuyện người hiểu sát vẫn không thay đổi.”
Tiêu Đồ che miệng cười khanh khách, “Ta là rồng, ở trong mắt ta, tất cả tà vật đều là thức ăn, ta ăn bọn họ vốn là đương nhiên, vì sao không cho ta ăn?”
“Nếu có ai mạnh hơn người đem người coi là thức ăn thì sao?”
“Vậy thì cứ ăn ta, ta cũng tự nhận xui xẻo, cũng sẽ không cảm thấy hắn có gì không đúng.”
Đạo Phong không nói lời nào, đạo lý này, hắn không có cách nào đi cãi lại. Đạo lý của Tiêu Đồ, cũng không thể nói là sai.
Tiêu Đồ một hơi uống cạn cái chén kia của mình, đầu lưỡi vươn ra, liếm liếm vết máu trên môi, cực kỳ thỏa mãn chậc chậc lưỡi, nói: “Đúng rồi, ta nghe nói nhân gian giao Nhân tộc, so với Quỷ Vực phồn vinh hơn nhiều, có phải hay không, nghe nói bọn họ còn có giao nhận công chúa, người từng nghe nói không?”
Đạo Phong gật gật đầu, “Cô ấy tên là Chanh Tử.”
“Ngươi quen biết?"Tiêu Đồ nghiêng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt màu lam nháy mắt biến thành màu đỏ –– mỗi lần mắt cô đổi màu, liền đại biểu tính cách thay đổi.
“Giao nhân loại sinh linh này, thế mà cũng đặt ra một vị công chúa, một ngày nào đó, ta nhất định giết ả, uống máu à!”
Đạo Phong nói: “Cái này sợ là không được, cô ấy bây giờ làm áp ti dưới trướng Thôi phủ quân, là vợ của Tiếu lang quân, phủ quân đối với cô ấy sủng ái có thừa, ngươi nếu giết cô ấy, phủ quân nhất định sẽ không đồng ý."
“Ồ... Con dâu Thôi sư huynh? Hừ hừ, thì sao, ta có bao giờ sợ những kẻ có hậu trường, như vậy không phải càng thêm thú vị sao?"Tiêu Đồ liếm môi.
Đạo Phong không đánh giá, cũng chưa nói ra quan hệ của Diệp Thiếu Dương và Chanh Tử-- Chanh Tử nhỡ đâu thực bị cô giết, lấy tính cách Diệp Thiếu Dương, không đánh tới Nam Hải tuyển nhãn này báo thù, tên của hắn sẽ viết ngược.
Đạo Phong nhớ tới một số chuyện cũ, thở dài: “Lúc trước, là vì người tham ăn, mới dẫn tới người có hôm nay, về sau lúc muốn ăn yêu tinh, chung quy phải cân nhắc hậu trường của người ta.”
“Ngươi là đang trách hỏi ta sao? Trong mắt Tiêu Đồ đột nhiên lộ ra sát khí.
“Không dám. Đạo Phong không muốn xui xẻo.
Tiêu Đồ hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Đạo Phong, ta nay còn có thể gọi người một tiếng sư huynh, chỉ vì người với ta là một loại người, người ngày đó bị đại để trục xuất sứ môn, lưu lạc nhân gian, lúc đó chẳng phải vì không chịu khuất phục ông. Ta là long tử, đứng đầu sinh linh, ta không đi tranh đoạt giang sơn thiên hạ, đã là rất nể mặt họ rồi, ta chưa bao giờ cảm thấy mình làm sai, cho dù hôm nay, ta vẫn như thế.”
Đạo Phong chậm rãi gật đầu.
Tiêu Đồ, từng trải giống với hắn. Cha mẹ sinh con trời sinh tính, mỗi đứa con đều không giống nhau, nhưng mỗi người sinh ra đã là linh thú, đều có thành tựu. Sau thời thượng cổ, nhân gian thành lập trật tự, một số thần thú không phải bị âm ty hợp nhất, thì đã theo Hiên Viên thánh để đi Hiên Viên sơn, cũng có kẻ đi Vô Lượng giới Bất Chu son, ở lại nhân gian cũng đều thành thành thật thật.
Mấy long tử long nữ này ỷ vào bản thân là nòi giống loài rồng, không phục quản thúc, gây sóng gió trong tam giới, Thiết Bối Cầu Long bị Hứa chân quấn chém giết, mấy kẻ còn lại, không phải bị giết thì bị trấn áp, còn có bị hủy đi xương loài rồng, thành sinh linh bình thường, bị đại lão các phe thu phục.
Đều bị đánh phục rồi, có kẻ hủy đi xương rồng, thành linh thú bình thường, bị âm ty thu phục.
Tiêu Đồ bởi vì thiên tư tốt nhất, được Phong Đô đại để thu về môn hạ, làm quan môn đệ tử.
Tiêu Đồ giống với Đạo Phong, ngay từ đầu cũng không phục đại để quản thúc -- thật ra cho tới bây giờ cũng không phục, cô chỉ ở môn hạ đại để học nghệ, vốn là hồng hoang dị thú, tu hành nhanh chóng, bởi vậy mới có tư cách là một trong đạo môn thất tuyệt.
Cô tuy không thích âm ty, cũng không phục quản thúc, nhưng đối với đại đế vẫn kính phục, lúc ấy có một lần, đại đế ở lúc khai đàn giảng đạo cho các ti chủ (lớp giáo dục tư tưởng âm ty), trong đó có một ti chủ là sư đệ của Cửu Linh Nguyên Thánh, một con chồn tinh, lúc nghe giảng đánh rắm, Tiêu Đồ cho rằng hắn bôi nhọ đại đế, trực tiếp đi lên tát một phát chết luôn, đánh cho thần hồn cấu diệt.
Đại đế thịnh nộ, đem Tiêu Đồ biến đến Nam Hải tuyển nhân này (nơi long tộc sinh ra), Tiêu Đồ thân là long tử, dựa vào một luồng ngạo khí, tình nguyện bị giam giữ ở đây, cũng tuyệt đối không hướng đại để nhận sai.
Một đoạn nhân quả này, Đạo Phong cũng rõ, lúc ấy Tiêu Đồ bị áp giải tới, chính là Đạo Phong đưa Cô đi.
Tình hình năm đó rõ ràng trong tầm mắt, mà nay hai người ngồi đối mặt nhau, đã là mấy trăm năm thời gian rồi.
Cố nhân gặp nhau, trong lòng hai người không khỏi đều có chút thổn thức.
Tiêu Đồ khẽ thở dài, lặng lẽ nói: “Thanh Y, lúc trước đánh nhau với người, phát hiện pháp lực ngươi tinh thâm hơn không ít, những năm qua người ở nhân gian, nghĩ hắn cũng có thu hoạch.”
Đạo Phong gật gật đầu, “Ngươi thì sao, người vì sao cam tâm luôn luôn nán lại nơi này?”
Tiêu Đồ cười nhạt, “Lúc vừa bắt đầu cũng không thích ứng, chỉ là dựa vào một luồng ngạo khí, chứng minh mình là có thể chịu được tịch mịch, hơn nữa trở về lại có thể thế nào, ta chỉ cần ra khỏi Nam Hải, chính là lại phạm một tội nữa.Ta lại không phải đối thủ của đại đế, đi nhân gian trốn đông trốn tây, tôn nghiêm của ta không cho phép ta làm như vậy.
Bởi vậy liền ở đây tu luyện là được, cũng may trong con suối này linh lực dư thừa, ta ở đây tu luyện nhiều năm, cũng tĩnh tâm. Ta bây giờ đã thay đổi chủ ý, ta muốn chăm chỉ tu luyện thêm, chờ thực lực đủ mạnh rồi, lại rời khỏi nơi này, đi Quỷ Vực hoặc là nhân gian tiêu dao.”
Đạo Phong nhìn cô, nói: “Đủ cường đại, là mạnh bao nhiêu, vượt qua đại để?”
“Trời ạ, điều này khả năng sao?”Tiêu Đồ thè lưỡi, “Tiêu chuẩn của ta, đánh thắng thân ngoại hóa thân của đại đế, dù sao ông không có khả năng tự mình đi bắt ta, nhiều nhất dùng thân ngoại hóa thân.”
Nhớ lại quá trình chiến đấu, lòng Đạo Phong bây giờ còn có chút sợ hãi, trái lại không phải sợ, mà là, hắn lần đầu tiên đối chiến với rường giả chứng đạo, hơn nữa Kim Cương Tam Tạng đã nương tay, kết quả chênh lệch vẫn lớn như vậy...
Phát hiện này, khiến Đạo Phong càng thêm kiên định tâm tư chứng đạo của mình.
“Ngươi ở đây, dạo này như thế nào?”
“Cứ như vậy đi."Tiêu Đồ nhún vai, lúc này dưới nước bên người nổi bong bóng, hai nữ tử từ dưới nước chui ra. Tiêu Đồ nói với các cô: “Đi lấy chút ngọc quỳnh tương đến.”
Hai nữ tử chui xuống nước, chạy, nhanh chóng trở lại, cầm hai cái chén, một cái đưa cho Tiểu Đồ, một cái đưa cho Đạo Phong.
Đạo Phong tiếp nhận, nhìn lướt qua trong chén, là chất lỏng màu đỏ sậm, tản ra mùi tanh, lập tức nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì?
“Máu giao nhận Minh hà."Tiêu Đồ giải thích, “Nơi này là Nam Hải tuyển nhãn, là nơi giao nhận sinh sản, những giao nhận mới chào đời sẽ ngược dòng mà lên, tiến vào Minh hà tu luyện. Bọn họ không phục ta quản, ta không thích bọn họ, nhưng máu bọn họ chính là thứ tốt, tất cả tà vật đều có thể hưởng dụng, có thể tăng không ít tu vi, đây là ta ngày hôm qua đi bắt được hai giao nhận vừa tròn tuổi, máu bọn họ càng thêm hiếm có, ngươi hôm nay vừa lúc đến, xem như chiêm tiện nghi rồi.”
Đạo Phong nhíu mày nhìn chất lỏng trong chén, trong đầu nghĩ tới Chanh Tử, thật sự không uống nổi, đặt ở một bên, nói: “Mấy trăm năm rồi, chuyện người hiểu sát vẫn không thay đổi.”
Tiêu Đồ che miệng cười khanh khách, “Ta là rồng, ở trong mắt ta, tất cả tà vật đều là thức ăn, ta ăn bọn họ vốn là đương nhiên, vì sao không cho ta ăn?”
“Nếu có ai mạnh hơn người đem người coi là thức ăn thì sao?”
“Vậy thì cứ ăn ta, ta cũng tự nhận xui xẻo, cũng sẽ không cảm thấy hắn có gì không đúng.”
Đạo Phong không nói lời nào, đạo lý này, hắn không có cách nào đi cãi lại. Đạo lý của Tiêu Đồ, cũng không thể nói là sai.
Tiêu Đồ một hơi uống cạn cái chén kia của mình, đầu lưỡi vươn ra, liếm liếm vết máu trên môi, cực kỳ thỏa mãn chậc chậc lưỡi, nói: “Đúng rồi, ta nghe nói nhân gian giao Nhân tộc, so với Quỷ Vực phồn vinh hơn nhiều, có phải hay không, nghe nói bọn họ còn có giao nhận công chúa, người từng nghe nói không?”
Đạo Phong gật gật đầu, “Cô ấy tên là Chanh Tử.”
“Ngươi quen biết?"Tiêu Đồ nghiêng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt màu lam nháy mắt biến thành màu đỏ –– mỗi lần mắt cô đổi màu, liền đại biểu tính cách thay đổi.
“Giao nhân loại sinh linh này, thế mà cũng đặt ra một vị công chúa, một ngày nào đó, ta nhất định giết ả, uống máu à!”
Đạo Phong nói: “Cái này sợ là không được, cô ấy bây giờ làm áp ti dưới trướng Thôi phủ quân, là vợ của Tiếu lang quân, phủ quân đối với cô ấy sủng ái có thừa, ngươi nếu giết cô ấy, phủ quân nhất định sẽ không đồng ý."
“Ồ... Con dâu Thôi sư huynh? Hừ hừ, thì sao, ta có bao giờ sợ những kẻ có hậu trường, như vậy không phải càng thêm thú vị sao?"Tiêu Đồ liếm môi.
Đạo Phong không đánh giá, cũng chưa nói ra quan hệ của Diệp Thiếu Dương và Chanh Tử-- Chanh Tử nhỡ đâu thực bị cô giết, lấy tính cách Diệp Thiếu Dương, không đánh tới Nam Hải tuyển nhãn này báo thù, tên của hắn sẽ viết ngược.
Đạo Phong nhớ tới một số chuyện cũ, thở dài: “Lúc trước, là vì người tham ăn, mới dẫn tới người có hôm nay, về sau lúc muốn ăn yêu tinh, chung quy phải cân nhắc hậu trường của người ta.”
“Ngươi là đang trách hỏi ta sao? Trong mắt Tiêu Đồ đột nhiên lộ ra sát khí.
“Không dám. Đạo Phong không muốn xui xẻo.
Tiêu Đồ hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Đạo Phong, ta nay còn có thể gọi người một tiếng sư huynh, chỉ vì người với ta là một loại người, người ngày đó bị đại để trục xuất sứ môn, lưu lạc nhân gian, lúc đó chẳng phải vì không chịu khuất phục ông. Ta là long tử, đứng đầu sinh linh, ta không đi tranh đoạt giang sơn thiên hạ, đã là rất nể mặt họ rồi, ta chưa bao giờ cảm thấy mình làm sai, cho dù hôm nay, ta vẫn như thế.”
Đạo Phong chậm rãi gật đầu.
Tiêu Đồ, từng trải giống với hắn. Cha mẹ sinh con trời sinh tính, mỗi đứa con đều không giống nhau, nhưng mỗi người sinh ra đã là linh thú, đều có thành tựu. Sau thời thượng cổ, nhân gian thành lập trật tự, một số thần thú không phải bị âm ty hợp nhất, thì đã theo Hiên Viên thánh để đi Hiên Viên sơn, cũng có kẻ đi Vô Lượng giới Bất Chu son, ở lại nhân gian cũng đều thành thành thật thật.
Mấy long tử long nữ này ỷ vào bản thân là nòi giống loài rồng, không phục quản thúc, gây sóng gió trong tam giới, Thiết Bối Cầu Long bị Hứa chân quấn chém giết, mấy kẻ còn lại, không phải bị giết thì bị trấn áp, còn có bị hủy đi xương loài rồng, thành sinh linh bình thường, bị đại lão các phe thu phục.
Đều bị đánh phục rồi, có kẻ hủy đi xương rồng, thành linh thú bình thường, bị âm ty thu phục.
Tiêu Đồ bởi vì thiên tư tốt nhất, được Phong Đô đại để thu về môn hạ, làm quan môn đệ tử.
Tiêu Đồ giống với Đạo Phong, ngay từ đầu cũng không phục đại để quản thúc -- thật ra cho tới bây giờ cũng không phục, cô chỉ ở môn hạ đại để học nghệ, vốn là hồng hoang dị thú, tu hành nhanh chóng, bởi vậy mới có tư cách là một trong đạo môn thất tuyệt.
Cô tuy không thích âm ty, cũng không phục quản thúc, nhưng đối với đại đế vẫn kính phục, lúc ấy có một lần, đại đế ở lúc khai đàn giảng đạo cho các ti chủ (lớp giáo dục tư tưởng âm ty), trong đó có một ti chủ là sư đệ của Cửu Linh Nguyên Thánh, một con chồn tinh, lúc nghe giảng đánh rắm, Tiêu Đồ cho rằng hắn bôi nhọ đại đế, trực tiếp đi lên tát một phát chết luôn, đánh cho thần hồn cấu diệt.
Đại đế thịnh nộ, đem Tiêu Đồ biến đến Nam Hải tuyển nhân này (nơi long tộc sinh ra), Tiêu Đồ thân là long tử, dựa vào một luồng ngạo khí, tình nguyện bị giam giữ ở đây, cũng tuyệt đối không hướng đại để nhận sai.
Một đoạn nhân quả này, Đạo Phong cũng rõ, lúc ấy Tiêu Đồ bị áp giải tới, chính là Đạo Phong đưa Cô đi.
Tình hình năm đó rõ ràng trong tầm mắt, mà nay hai người ngồi đối mặt nhau, đã là mấy trăm năm thời gian rồi.
Cố nhân gặp nhau, trong lòng hai người không khỏi đều có chút thổn thức.
Tiêu Đồ khẽ thở dài, lặng lẽ nói: “Thanh Y, lúc trước đánh nhau với người, phát hiện pháp lực ngươi tinh thâm hơn không ít, những năm qua người ở nhân gian, nghĩ hắn cũng có thu hoạch.”
Đạo Phong gật gật đầu, “Ngươi thì sao, người vì sao cam tâm luôn luôn nán lại nơi này?”
Tiêu Đồ cười nhạt, “Lúc vừa bắt đầu cũng không thích ứng, chỉ là dựa vào một luồng ngạo khí, chứng minh mình là có thể chịu được tịch mịch, hơn nữa trở về lại có thể thế nào, ta chỉ cần ra khỏi Nam Hải, chính là lại phạm một tội nữa.Ta lại không phải đối thủ của đại đế, đi nhân gian trốn đông trốn tây, tôn nghiêm của ta không cho phép ta làm như vậy.
Bởi vậy liền ở đây tu luyện là được, cũng may trong con suối này linh lực dư thừa, ta ở đây tu luyện nhiều năm, cũng tĩnh tâm. Ta bây giờ đã thay đổi chủ ý, ta muốn chăm chỉ tu luyện thêm, chờ thực lực đủ mạnh rồi, lại rời khỏi nơi này, đi Quỷ Vực hoặc là nhân gian tiêu dao.”
Đạo Phong nhìn cô, nói: “Đủ cường đại, là mạnh bao nhiêu, vượt qua đại để?”
“Trời ạ, điều này khả năng sao?”Tiêu Đồ thè lưỡi, “Tiêu chuẩn của ta, đánh thắng thân ngoại hóa thân của đại đế, dù sao ông không có khả năng tự mình đi bắt ta, nhiều nhất dùng thân ngoại hóa thân.”
/3055
|