Ôn Hệ Dao đang nói chuyện với Thẩm Quân Dục thì chợt nghe thấy một giọng nữ quen thuộc, “Hề Dao, lâu rồi không gặp, không ngờ lại gặp cậu ở đây”
Ôn Hề Dao nhìn về phía tiếng nói vang lên, đôi mắt kinh ngạc: “Annie, là cậu à.”
Annie bước tới ôm lấy Ôn Hề Dao, “Bạn yêu, đúng là lâu rồi không gặp”
Ôn Hồ Dao gật đầu, “Đúng vậy, từ sau khi tớ về nước đến giờ chúng ta chưa từng gặp nhau. Sao cậu lại về đây?”
Annie mỉm cười, “Tớ về thăm ba tớ, vừa khéo ba tớ phải dự một buổi tiệc, tớ đi cùng ông ấy”
“Ba cậu cũng hợp tác với Quân Lan à?” Ôn Hệ Dao ngạc nhiên hỏi.
Annie trả lời, “Ừm, tớ cũng vừa mới biết được đây là tiệc thường niên của tập đoàn Quần Lan. Đúng rồi, sao cậu lại ở đây?”
Ôn Hệ Dao mỉm cười, kéo Thẩm Quân Dục qua, “Đấy là Thẩm Quân Dục, là Tổng Giám đốc tập đoàn Quân Lan, cũng là vị hôn phu của tớ. Quân Dục, đây là bạn thân của em hỏi em học nghiên cứu sinh”
Annie kinh ngạc nhìn Ôn Hệ Dao, “Trời ạ, cậu đính hôn rồi ư, chuyện khi nào vậy?”
“Tháng Tám vừa rồi, nhưng không nhiều người biết, chỉ có vài người thân thích thôi. Tớ vốn định sang năm mới thông báo thời gian kết hôn với cậu”
Annie nghiêm mặt lại, nhìn sang Thẩm Quần Dục, “Chào Tổng Giám đốc Thẩm, tối là Annie”
Thẩm Quân Dục nhẹ nhàng bắt tay cô, “Chào cô, tôi là Thẩm Quân Dục”
“Tôi biết anh, ba tôi thường nhắc đến anh trước mặt tôi, nói anh tuổi trẻ tài cao. Không gạt anh, hôm nay tôi đến đây cũng là muốn gặp mặt anh, không ngờ anh lại là hôn phu của Hề Dao” Nói rồi còn nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
“Tổng Giám đốc Thẩm, không ngại cho tôi mượn vị hôn thê của anh một lát chứ?”
Thẩm Quân Dục gật đầu, “Xin cứ tự nhiên”
Ôn Hề Dao nhìn thoáng qua Thẩm Quân Dục rồi đi theo Annie. Annie kéo Ôn Hề Dao qua một bên, xấu xa nhìn cô, “Bạn yêu, có phải cậu nên giải thích với tớ rốt cuộc chuyện này là sao không. Không phải quan hệ giữa cậu và Đỗ Nam đang rất tốt sao, bây giờ lại đính hôn với Thẩm Quân Dục là thế nào?”
Nhắc đến Đỗ Nam, nụ cười trên mặt Ôn Hề Dao nhạt đi đôi chút, “Tớ và Đỗ Nam vẫn luôn là bạn bè, nhưng bấy giờ thì ngay cả bạn bè cũng không phải”
Thấy cô nói vậy, Annie liền hiểu, chắc chắn là đã có chuyện gì đó mà cô không biết, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu mau nói cho tớ biết đi.”
Ôn Hệ Dao nhìn lướt qua xung quanh, thấy không có ai chú ý đến hai người bọn cô thì cô mới nói hết mọi chuyện xảy ra khi về nước cho Annie biết.
Annie càng nghe càng tức giận, “Tên Đỗ Nam này đúng là mặt người dạ thú mà, trồng nhã nhặn, chiều chuộng cậu như thế vậy mà không ngờ lại là hạng người đó. Chúng ta đúng là nhìn lầm anh ta, may mà trước đây cậu không thích anh ta, nếu không còn chẳng biết sau này sẽ thế nào?
Ôn Hệ Dao uống một hớp rượu, “Chuyện đã qua rồi, sau này tớ không còn bất kỳ quan hệ gì với anh ta nữa. Thôi đừng nhắc chuyện này nữa, lần này cậu về nước là định đón năm mới thối, hay định ở lại đây luôn?”
Annie nhún vai, “Vẫn chưa biết, đợi hết năm hẵng nói”
“Xem ra cậu vẫn không định ở yên một chỗ, vẫn định đi du lịch các nơi trên thế giới a?”
“Không không không, tớ sẽ không đi khắp thế giới nữa. Bây giờ tớ chỉ muốn đến nước Y thối” Annie cười thần bí.
Ôn Hề Dao cau mày, “Xem ra là có gì đó rồi, nói cho tớ biết chút đi”
Annie cười khẽ, nhìn tới nhìn lại trong sân rồi nói, “Bây giờ chưa thể nói cho cậu biết được, chờ chắc chắn tớ sẽ nói cho cậu biết đầu tiên. Vị hôn phu của cậu được nhiều cô thích quá nhỉ. Cậu xem kìa, chỉ mới mấy phút mà đã có mấy cô đến nói chuyện với anh ấy rồi. Cậu không lo lắng chút nào sao?”
Ôn Hệ Dao cười dịu dàng, “Tớ lo lắng cái gì chứ?”
Annie ngẫm nghĩ rồi gật đầu, “Ừ, đúng là không cần lo lắng, với điều kiện của cậu thì người có thể vượt qua cậu không nhiều, miễn là mắt của Thẩm Quân Dục không mù thì sẽ không bỏ rơi cậu mà đi thích những cô gái diêm dúa lòe loẹt ngoài kia”
Ôn Hệ Dao mỉm cười, “Chúng ta đã lâu lắm rồi không gặp, đừng nói về tớ nữa. Nói về cậu đi, một năm qua cậu đã đi những đâu?”
Annie nói với Ôn Hệ Dao rằng khoảng thời gian đó cô ra nước ngoài trải nghiệm.
“Tổng Giám đốc Thẩm” Tào Thị Vũ bước tới chào hỏi Thẩm Quân Dục.
Thẩm Quân Dục khẽ gật đầu, “Chào cô.”
“Tôi đến cùng bạn, chắc Tổng Giám đốc Thẩm sẽ không chê bai tôi chứ?” Tào Thị Vũ nói đùa.
“Sao lại thế được, bạn cũ nể mặt đến dự tiệc thường niên của công ty tôi là vinh hạnh của tôi mà”
Tào Thi Vũ thuận thế trèo lên thang, “Vậy Tổng Giám đốc Thẩm không ngại uống với tôi một ly chứ?”
Thẩm Quân Dục giơ cái ly trong tay lên, “Đúng lúc vừa uống xong”
Tào Thi Vũ lấy một ly rượu từ cậu nhân viên phục vụ đi ngang qua, đưa cho Thẩm Quân Dục, “Chẳng phải ly này có rượu sao”
Thẩm Quân Dục lịch sự mỉm cười, nhận lấy, cụng ly với cô ta, nhấp một hớp.
Tào Thị Vũ uống một hơi hết sạch rượu trong ly, sau đó nhìn Thẩm Quân Dục, “Tổng Giám đốc Thẩm, nhưng tôi uống hết rồi”
Thẩm Quân Dục bất đắc dĩ nhìn cô ta một cái, “Đều là bạn cũ cả, có cần phải ác vậy không?”
Tào Thi Vũ mỉm cười nhìn anh không nói câu nào, Thẩm Quân Dục thấy thế thì ngửa đầu uống hết rượu trong ly.
Tào Thi Vũ cười nói, thấy Thẩm Quân Dục định đi, bèn giữ chân anh lại nói chuyện, “Quả nhiên vẫn là Tổng Giám đốc Thẩm nể mặt. Lần trước gặp vị hôn thê của anh, tôi đã nói mấy lời không nên nói, có làm vị hôn thê của anh khó chịu không vậy?”
Thẩm Quân Dục lắc đầu, “Hề Dao là một người rộng lượng, cô ấy sẽ không bận tâm tới mấy chuyện này đâu.”
“Vậy thì tốt rồi. Sau khi về nhà tôi cứ cảm thấy rất áy náy, vẫn muốn nói xin lỗi anh nhưng không có số điện thoại của anh. Sau đó có nhờ Trần Tố nói với anh, dù sao lúc trước quan hệ giữa anh và cô ấy cũng rất tốt, nhưng cô ấy nói anh bận nhiều việc nên không liên lạc được”
Thẩm Quân Dục cảm giác ly rượu vừa rồi có nồng độ hơi mạnh, bây giờ thấy hơi choáng đầu, “Tôi không để bụng chuyện đó đâu, tôi đi trước đây.”
Tào Thi Vũ ngăn anh lại, “Tổng Giám đốc Thẩm, tôi vừa mới nói chuyện này thì anh đã muốn đi ngay, không phải là vẫn còn giận tôi chứ? Có phải vị hôn thê của anh hiểu lầm quan hệ giữa anh và Trần Tố không? Nếu là thế thì tôi sẽ đi giải thích với vị hôn thê của anh”
Thẩm Quân Dục khẽ chau đôi mày kiếm, “Không có, Hề Dao không hiểu lầm, tôi cũng đã giải thích với cô ấy rồi. Xin lỗi, bây giờ tôi cần phải đi toilet.”
Tào Thi Vũ hơi xấu hổ, bèn tránh sang một bên, “Mời Tổng Giám đốc Thẩm”
Thấy Thẩm Quân Dục rời đi, cô ta nháy mắt ra hiệu cho Trần Tố đi theo sau.
Trần Tố do dự, cứ chần chừ không đi. Tào Thi Vũ thấy thế bèn bước nhanh tới, “Cậu còn đứng đây làm gì, mau đuổi theo đi”
“Tớ thấy hay là thời đi.” Trần Tố ngập ngừng nói. Cô ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy dùng thủ đoạn này để chiếm được Thẩm Quân Dục thì quá ghê tởm.
Tào Thi Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn cô ta, “Bây giờ thuốc đã ngấm rồi, cậu cứ nghe theo tớ là được. Trần Tố, cậu đừng đùa với tớ chứ, cậu mau làm đi chứ, tác dụng của thuốc này rất mạnh, không có phụ nữ thì không giải được đâu. Nếu cậu muốn thấy anh ấy lên giường với cô gái khác, vậy thì tớ không còn gì để nói, dù sao người muốn cưới Thẩm Quân Dục cũng không phải là tớ. Nhưng tớ cảnh báo trước, tớ làm chuyện này hoàn toàn là vì cậu, cậu không được bán đứng tớ đấy”
“Thuốc này không có phụ nữ thì không giải được ư?” Trần Tổ hỏi dò.
Tào Thi Vũ trợn tròn mắt, “Đây chẳng phải là vì để cậu thành công ngay trong lần đầu sao, thuốc không mạnh thì hoàn toàn vô dụng với người có ý chí mạnh, đã làm thì dĩ nhiên phải mạnh tay một chút. Bây giờ cậu suy nghĩ đi, hoặc là lập tức đi theo, hoặc là trơ mắt nhìn, hoặc cậu có thể chạy tới nói với vị hôn thê của anh ta một tiếng để vị hôn thê của anh ta phục vụ anh ta”.
Câu này đúng là một nhát dao đâm vào tim Trần Tố. Cô ta nhìn thoáng qua Ôn Hề Dao vẫn đang trò chuyện với người khác trong góc với vẻ mặt hạnh phúc, cắn răng nói, “Tớ đi tìm Thẩm Quân Dục”
Tào Thi Vũ cười, “Vậy mới phải chứ, mau lên đi, Thẩm Quân Dục được nhiều cô gái để ý như vậy, nếu như bị người ta nhanh chân đến trước thì cậu cứ chờ mà khóc mù mắt đi. Hơn nữa, tớ nghe nói trên tầng hai của câu lạc bộ tư nhân này có chỗ nghỉ ngơi cho khách, cậu vào đại một phòng nào đó rồi khóa lại, ai tìm được các cậu chứ. Đến khi những người khác phát hiện ra thì cậu cũng xong việc rồi, lúc đó gạo đã nấu thành cơm, có nói gì cũng đã muộn”
Trần Tố gật đầu rồi đi theo.
Sau khi chờ Trần Tố rời đi, Tào Thi Vũ cũng theo sau.
Trần Tố tìm được Thẩm Quân Dục ở cửa nhà vệ sinh, lúc ấy mặt anh đã rất đỏ, đang rửa mặt bằng nước lạnh. Cô ta đến WC, trông thấy anh còn hỏi, “Anh say à, Quân Dục?”
Thẩm Quân Dục nghe thấy có người gọi tên mình thì ngẩng đầu, nhìn Trần Tố qua gương, “Trần Tố?”
Trần Tố bước lên một bước, đỡ lấy cơ thể loạng choạng sắp ngã của anh, “Sao mặt anh đỏ vậy, uống nhiều quá à?”
Thẩm Quân Dục lắc đầu, cảm thấy càng choáng hơn, bèn nhắm mắt lại, “Tôi không sao, lát nữa sẽ ổn thôi, cô giúp tôi tìm Hề Dao được chứ?”
Ánh mắt Trần Tố tối sầm lại, Thẩm Quân Dục không tỉnh táo thế này mà trong lòng vẫn còn nghĩ đến Ôn Hề Dao. Trong thời khắc này, sự do dự trong lòng cô ta gần như biến mất, cô ta đỡ Thẩm Quân Dục, nói: “Em đi tìm một căn phòng để anh nghỉ ngơi cho tỉnh rượu trước đã. Sau đó em sẽ gọi Ôn Hề Dao đến cho anh, được không?”
“Làm phiền cô” Thẩm Quần Dục nói, bây giờ đầu anh rất choáng.
“Phiền gì chứ, chúng ta là bạn bè mả” Trần Tố cười mỉm. Cô ta làm theo lời dặn trước đó của Tào Thị Vũ, dịu Thẩm Quân Dục lên một căn phòng ở tầng hai.
Tào Thi Vũ vẫn luôn đi theo bọn họ, thấy bọn họ đã vào phòng bèn đến gõ cửa. Trần Tố ở bên trong giật nảy mình, Tào Thị Vũ nói khẽ, “Là tớ”
Trần Tố nghe thấy giọng cô ta bèn ra mở cửa. Tào Thi Vũ nhét một bọc đồ vào tay cổ ta, nói mập mờ, “Cái này cho cậu, thuốc mà Thẩm Quân Dục uống rất mạnh. Anh ấy mà kích động thì đoán chừng cậu sẽ chịu khổ, dùng cái này sẽ làm cậu bớt đau hơn”
Nói xong, Tào Thị Vũ liền rời đi, trước khi đi vẫn không quên căn dặn Trấn Tô mau đi vào.
Lúc đi xuống, cô ta đụng phải một nữ nhân viên phục vụ, cô nhân viên nhìn cô ta chằm chằm. Tào Thi Vũ trừng mắt, “Nhìn cái gì, chưa từng thấy người đẹp hả?
Ôn Hề Dao nhìn về phía tiếng nói vang lên, đôi mắt kinh ngạc: “Annie, là cậu à.”
Annie bước tới ôm lấy Ôn Hề Dao, “Bạn yêu, đúng là lâu rồi không gặp”
Ôn Hồ Dao gật đầu, “Đúng vậy, từ sau khi tớ về nước đến giờ chúng ta chưa từng gặp nhau. Sao cậu lại về đây?”
Annie mỉm cười, “Tớ về thăm ba tớ, vừa khéo ba tớ phải dự một buổi tiệc, tớ đi cùng ông ấy”
“Ba cậu cũng hợp tác với Quân Lan à?” Ôn Hệ Dao ngạc nhiên hỏi.
Annie trả lời, “Ừm, tớ cũng vừa mới biết được đây là tiệc thường niên của tập đoàn Quần Lan. Đúng rồi, sao cậu lại ở đây?”
Ôn Hệ Dao mỉm cười, kéo Thẩm Quân Dục qua, “Đấy là Thẩm Quân Dục, là Tổng Giám đốc tập đoàn Quân Lan, cũng là vị hôn phu của tớ. Quân Dục, đây là bạn thân của em hỏi em học nghiên cứu sinh”
Annie kinh ngạc nhìn Ôn Hệ Dao, “Trời ạ, cậu đính hôn rồi ư, chuyện khi nào vậy?”
“Tháng Tám vừa rồi, nhưng không nhiều người biết, chỉ có vài người thân thích thôi. Tớ vốn định sang năm mới thông báo thời gian kết hôn với cậu”
Annie nghiêm mặt lại, nhìn sang Thẩm Quần Dục, “Chào Tổng Giám đốc Thẩm, tối là Annie”
Thẩm Quân Dục nhẹ nhàng bắt tay cô, “Chào cô, tôi là Thẩm Quân Dục”
“Tôi biết anh, ba tôi thường nhắc đến anh trước mặt tôi, nói anh tuổi trẻ tài cao. Không gạt anh, hôm nay tôi đến đây cũng là muốn gặp mặt anh, không ngờ anh lại là hôn phu của Hề Dao” Nói rồi còn nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
“Tổng Giám đốc Thẩm, không ngại cho tôi mượn vị hôn thê của anh một lát chứ?”
Thẩm Quân Dục gật đầu, “Xin cứ tự nhiên”
Ôn Hề Dao nhìn thoáng qua Thẩm Quân Dục rồi đi theo Annie. Annie kéo Ôn Hề Dao qua một bên, xấu xa nhìn cô, “Bạn yêu, có phải cậu nên giải thích với tớ rốt cuộc chuyện này là sao không. Không phải quan hệ giữa cậu và Đỗ Nam đang rất tốt sao, bây giờ lại đính hôn với Thẩm Quân Dục là thế nào?”
Nhắc đến Đỗ Nam, nụ cười trên mặt Ôn Hề Dao nhạt đi đôi chút, “Tớ và Đỗ Nam vẫn luôn là bạn bè, nhưng bấy giờ thì ngay cả bạn bè cũng không phải”
Thấy cô nói vậy, Annie liền hiểu, chắc chắn là đã có chuyện gì đó mà cô không biết, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu mau nói cho tớ biết đi.”
Ôn Hệ Dao nhìn lướt qua xung quanh, thấy không có ai chú ý đến hai người bọn cô thì cô mới nói hết mọi chuyện xảy ra khi về nước cho Annie biết.
Annie càng nghe càng tức giận, “Tên Đỗ Nam này đúng là mặt người dạ thú mà, trồng nhã nhặn, chiều chuộng cậu như thế vậy mà không ngờ lại là hạng người đó. Chúng ta đúng là nhìn lầm anh ta, may mà trước đây cậu không thích anh ta, nếu không còn chẳng biết sau này sẽ thế nào?
Ôn Hệ Dao uống một hớp rượu, “Chuyện đã qua rồi, sau này tớ không còn bất kỳ quan hệ gì với anh ta nữa. Thôi đừng nhắc chuyện này nữa, lần này cậu về nước là định đón năm mới thối, hay định ở lại đây luôn?”
Annie nhún vai, “Vẫn chưa biết, đợi hết năm hẵng nói”
“Xem ra cậu vẫn không định ở yên một chỗ, vẫn định đi du lịch các nơi trên thế giới a?”
“Không không không, tớ sẽ không đi khắp thế giới nữa. Bây giờ tớ chỉ muốn đến nước Y thối” Annie cười thần bí.
Ôn Hề Dao cau mày, “Xem ra là có gì đó rồi, nói cho tớ biết chút đi”
Annie cười khẽ, nhìn tới nhìn lại trong sân rồi nói, “Bây giờ chưa thể nói cho cậu biết được, chờ chắc chắn tớ sẽ nói cho cậu biết đầu tiên. Vị hôn phu của cậu được nhiều cô thích quá nhỉ. Cậu xem kìa, chỉ mới mấy phút mà đã có mấy cô đến nói chuyện với anh ấy rồi. Cậu không lo lắng chút nào sao?”
Ôn Hệ Dao cười dịu dàng, “Tớ lo lắng cái gì chứ?”
Annie ngẫm nghĩ rồi gật đầu, “Ừ, đúng là không cần lo lắng, với điều kiện của cậu thì người có thể vượt qua cậu không nhiều, miễn là mắt của Thẩm Quân Dục không mù thì sẽ không bỏ rơi cậu mà đi thích những cô gái diêm dúa lòe loẹt ngoài kia”
Ôn Hệ Dao mỉm cười, “Chúng ta đã lâu lắm rồi không gặp, đừng nói về tớ nữa. Nói về cậu đi, một năm qua cậu đã đi những đâu?”
Annie nói với Ôn Hệ Dao rằng khoảng thời gian đó cô ra nước ngoài trải nghiệm.
“Tổng Giám đốc Thẩm” Tào Thị Vũ bước tới chào hỏi Thẩm Quân Dục.
Thẩm Quân Dục khẽ gật đầu, “Chào cô.”
“Tôi đến cùng bạn, chắc Tổng Giám đốc Thẩm sẽ không chê bai tôi chứ?” Tào Thị Vũ nói đùa.
“Sao lại thế được, bạn cũ nể mặt đến dự tiệc thường niên của công ty tôi là vinh hạnh của tôi mà”
Tào Thi Vũ thuận thế trèo lên thang, “Vậy Tổng Giám đốc Thẩm không ngại uống với tôi một ly chứ?”
Thẩm Quân Dục giơ cái ly trong tay lên, “Đúng lúc vừa uống xong”
Tào Thi Vũ lấy một ly rượu từ cậu nhân viên phục vụ đi ngang qua, đưa cho Thẩm Quân Dục, “Chẳng phải ly này có rượu sao”
Thẩm Quân Dục lịch sự mỉm cười, nhận lấy, cụng ly với cô ta, nhấp một hớp.
Tào Thị Vũ uống một hơi hết sạch rượu trong ly, sau đó nhìn Thẩm Quân Dục, “Tổng Giám đốc Thẩm, nhưng tôi uống hết rồi”
Thẩm Quân Dục bất đắc dĩ nhìn cô ta một cái, “Đều là bạn cũ cả, có cần phải ác vậy không?”
Tào Thi Vũ mỉm cười nhìn anh không nói câu nào, Thẩm Quân Dục thấy thế thì ngửa đầu uống hết rượu trong ly.
Tào Thi Vũ cười nói, thấy Thẩm Quân Dục định đi, bèn giữ chân anh lại nói chuyện, “Quả nhiên vẫn là Tổng Giám đốc Thẩm nể mặt. Lần trước gặp vị hôn thê của anh, tôi đã nói mấy lời không nên nói, có làm vị hôn thê của anh khó chịu không vậy?”
Thẩm Quân Dục lắc đầu, “Hề Dao là một người rộng lượng, cô ấy sẽ không bận tâm tới mấy chuyện này đâu.”
“Vậy thì tốt rồi. Sau khi về nhà tôi cứ cảm thấy rất áy náy, vẫn muốn nói xin lỗi anh nhưng không có số điện thoại của anh. Sau đó có nhờ Trần Tố nói với anh, dù sao lúc trước quan hệ giữa anh và cô ấy cũng rất tốt, nhưng cô ấy nói anh bận nhiều việc nên không liên lạc được”
Thẩm Quân Dục cảm giác ly rượu vừa rồi có nồng độ hơi mạnh, bây giờ thấy hơi choáng đầu, “Tôi không để bụng chuyện đó đâu, tôi đi trước đây.”
Tào Thi Vũ ngăn anh lại, “Tổng Giám đốc Thẩm, tôi vừa mới nói chuyện này thì anh đã muốn đi ngay, không phải là vẫn còn giận tôi chứ? Có phải vị hôn thê của anh hiểu lầm quan hệ giữa anh và Trần Tố không? Nếu là thế thì tôi sẽ đi giải thích với vị hôn thê của anh”
Thẩm Quân Dục khẽ chau đôi mày kiếm, “Không có, Hề Dao không hiểu lầm, tôi cũng đã giải thích với cô ấy rồi. Xin lỗi, bây giờ tôi cần phải đi toilet.”
Tào Thi Vũ hơi xấu hổ, bèn tránh sang một bên, “Mời Tổng Giám đốc Thẩm”
Thấy Thẩm Quân Dục rời đi, cô ta nháy mắt ra hiệu cho Trần Tố đi theo sau.
Trần Tố do dự, cứ chần chừ không đi. Tào Thi Vũ thấy thế bèn bước nhanh tới, “Cậu còn đứng đây làm gì, mau đuổi theo đi”
“Tớ thấy hay là thời đi.” Trần Tố ngập ngừng nói. Cô ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy dùng thủ đoạn này để chiếm được Thẩm Quân Dục thì quá ghê tởm.
Tào Thi Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn cô ta, “Bây giờ thuốc đã ngấm rồi, cậu cứ nghe theo tớ là được. Trần Tố, cậu đừng đùa với tớ chứ, cậu mau làm đi chứ, tác dụng của thuốc này rất mạnh, không có phụ nữ thì không giải được đâu. Nếu cậu muốn thấy anh ấy lên giường với cô gái khác, vậy thì tớ không còn gì để nói, dù sao người muốn cưới Thẩm Quân Dục cũng không phải là tớ. Nhưng tớ cảnh báo trước, tớ làm chuyện này hoàn toàn là vì cậu, cậu không được bán đứng tớ đấy”
“Thuốc này không có phụ nữ thì không giải được ư?” Trần Tổ hỏi dò.
Tào Thi Vũ trợn tròn mắt, “Đây chẳng phải là vì để cậu thành công ngay trong lần đầu sao, thuốc không mạnh thì hoàn toàn vô dụng với người có ý chí mạnh, đã làm thì dĩ nhiên phải mạnh tay một chút. Bây giờ cậu suy nghĩ đi, hoặc là lập tức đi theo, hoặc là trơ mắt nhìn, hoặc cậu có thể chạy tới nói với vị hôn thê của anh ta một tiếng để vị hôn thê của anh ta phục vụ anh ta”.
Câu này đúng là một nhát dao đâm vào tim Trần Tố. Cô ta nhìn thoáng qua Ôn Hề Dao vẫn đang trò chuyện với người khác trong góc với vẻ mặt hạnh phúc, cắn răng nói, “Tớ đi tìm Thẩm Quân Dục”
Tào Thi Vũ cười, “Vậy mới phải chứ, mau lên đi, Thẩm Quân Dục được nhiều cô gái để ý như vậy, nếu như bị người ta nhanh chân đến trước thì cậu cứ chờ mà khóc mù mắt đi. Hơn nữa, tớ nghe nói trên tầng hai của câu lạc bộ tư nhân này có chỗ nghỉ ngơi cho khách, cậu vào đại một phòng nào đó rồi khóa lại, ai tìm được các cậu chứ. Đến khi những người khác phát hiện ra thì cậu cũng xong việc rồi, lúc đó gạo đã nấu thành cơm, có nói gì cũng đã muộn”
Trần Tố gật đầu rồi đi theo.
Sau khi chờ Trần Tố rời đi, Tào Thi Vũ cũng theo sau.
Trần Tố tìm được Thẩm Quân Dục ở cửa nhà vệ sinh, lúc ấy mặt anh đã rất đỏ, đang rửa mặt bằng nước lạnh. Cô ta đến WC, trông thấy anh còn hỏi, “Anh say à, Quân Dục?”
Thẩm Quân Dục nghe thấy có người gọi tên mình thì ngẩng đầu, nhìn Trần Tố qua gương, “Trần Tố?”
Trần Tố bước lên một bước, đỡ lấy cơ thể loạng choạng sắp ngã của anh, “Sao mặt anh đỏ vậy, uống nhiều quá à?”
Thẩm Quân Dục lắc đầu, cảm thấy càng choáng hơn, bèn nhắm mắt lại, “Tôi không sao, lát nữa sẽ ổn thôi, cô giúp tôi tìm Hề Dao được chứ?”
Ánh mắt Trần Tố tối sầm lại, Thẩm Quân Dục không tỉnh táo thế này mà trong lòng vẫn còn nghĩ đến Ôn Hề Dao. Trong thời khắc này, sự do dự trong lòng cô ta gần như biến mất, cô ta đỡ Thẩm Quân Dục, nói: “Em đi tìm một căn phòng để anh nghỉ ngơi cho tỉnh rượu trước đã. Sau đó em sẽ gọi Ôn Hề Dao đến cho anh, được không?”
“Làm phiền cô” Thẩm Quần Dục nói, bây giờ đầu anh rất choáng.
“Phiền gì chứ, chúng ta là bạn bè mả” Trần Tố cười mỉm. Cô ta làm theo lời dặn trước đó của Tào Thị Vũ, dịu Thẩm Quân Dục lên một căn phòng ở tầng hai.
Tào Thi Vũ vẫn luôn đi theo bọn họ, thấy bọn họ đã vào phòng bèn đến gõ cửa. Trần Tố ở bên trong giật nảy mình, Tào Thị Vũ nói khẽ, “Là tớ”
Trần Tố nghe thấy giọng cô ta bèn ra mở cửa. Tào Thi Vũ nhét một bọc đồ vào tay cổ ta, nói mập mờ, “Cái này cho cậu, thuốc mà Thẩm Quân Dục uống rất mạnh. Anh ấy mà kích động thì đoán chừng cậu sẽ chịu khổ, dùng cái này sẽ làm cậu bớt đau hơn”
Nói xong, Tào Thị Vũ liền rời đi, trước khi đi vẫn không quên căn dặn Trấn Tô mau đi vào.
Lúc đi xuống, cô ta đụng phải một nữ nhân viên phục vụ, cô nhân viên nhìn cô ta chằm chằm. Tào Thi Vũ trừng mắt, “Nhìn cái gì, chưa từng thấy người đẹp hả?
/880
|